Bùi Củ lấy thư ra, người nhẹ nhàng lắc lư theo xe ngựa, mượn ánh sáng lúc chiều tà, cẩn thận đọc một lượt, hắn khẽ chau mày,
-Nguyên Khánh bị ám sát?
-May mà bình an vô sự, không biết là ai đã ra tay? Nguyên Khánh cho rằng không phải Nguyên gia, ta cũng đồng ý, khả năng là Nguyên gia không lớn, đệ xem phía bên dưới đi.
Bùi Uẩn lại tiếp tục xem xuống phía dưới, ông ta ngay lập tức ngẩn người ra, một lúc sau ông mới ngẩng đầu lên nhìn Bùi Củ hỏi:
-Huynh cho rằng có khả năng này không?
Trong thư Dương Nguyên Khánh ám chỉ rằng Nguyên gia có ý nổi dậy khiến cho Bùi Uẩn có chút kinh ngạc, Bùi Củ thở dài nói:
-Lúc đầu ta cũng không tin nhưng nghĩ kỹ lại, quả thật là có khả năng này. Lần này Thánh Thượng đánh Triều Tiên, rõ ràng là muốn đối phó với quý tộc Quan Lũng, ra tay tàn độc với họ. Ta đoán trong đám quý tộc Quan Lũng sẽ có gia tộc nào đứng ra, mà Nguyên gia lại bị chèn ép mạnh nhất, nếu như họ đứng ra trước thì ta thấy không có gì là lạ cả.
Bùi Uẩn trầm tư một lát lại hỏi:
-Vậy huynh cho rằng Nguyên gia khi nào sẽ tạo phản?
Bùi Củ lắc đầu:
-Cái này thì không thể chính xác được, còn phải chuẩn bị nhiều và còn phải chờ thời cơ nữa, ta cho rằng phải tới sang năm hoặc sang năm nữa.
-Nếu Nguyên gia thực sự tạo phản thì Bùi gia chúng ta nên đối phó thế nào đây?
-Đây là việc mà hôm nay ta muốn nói với đệ, về phủ hãy nói!
Xe ngựa chạy nhanh hướng về phía Bùi phủ.
Trong ngự thư phòng yên tĩnh trở lại, bảy vị Tể tướng chỉ còn lại một mì Vũ Văn Thuật. lúc này Lý công công đi vào, đưa một bức thư cho Dương Quảng:
-Bệ hạ, có tin tức từ U Châu.
Dương Quảng đang định ra kế hoạch tác chiến thì dừng bút lại, nhận lấy bức thư rồi mở ra đọc. Đây là thư do Ưng Dương lang tướng Hàn Trì gửi tới, đây là bức thư thứ hai sau khi Dương Nguyên Khánh tới U Châu đảm nhiệm chức tổng quản. Bức thư thứ nhất nói về chuyện Dương Nguyên Khánh bị ám sát, còn bức này thì nói về việc Dương Nguyên Khánh điều Triệu Nguyên đi Hải Bột cải tạo tàu chiến, đồng thời triệu tập ba vạn quân chuẩn bị đi đánh loạn phỉ Vương Bạt.
Dương Quảng mỉm cười, Dương Nguyên Khánh quả đúng là biết lợi dụng ý chỉ của mình, đầu năm mình đã hạ chỉ điều động quân đội đi bình định nạn trộm cướp có thể không cần.
Dương Quảng nói với Vũ Văn Thuật:
-Dương Nguyên Khánh bắt đầu tiêu diệt phỉ tặc ở U Châu.
Vũ Văn Thuật không biết nội dung trong thư, cũng không biết thái độ của Dương Quảng nên hắn cũng không dám phát ngôn bừa bãi, liền cẩn thận nói:
-Bệ hạ, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm làm tướng của thần, mùa đông không thích hợp tác chiến, đặc biệt là không thích hợp tiêu diệt phỉ tặc.
Dương Quảng liếc nhìn Vũ Văn Thuật một cái nói:
-Thử nói lý do của khanh ra xem!
-Bệ hạ, loạn phỉ thông thường đều dựng trại trên núi, mà con đường lên núi vào mùa đông lại gập ghềnh hơn nữa lại dốc, nếu như đóng băng thì không thể lên núi được. Loạn phỉ thì ở trên cao, chỉ cần lấy tên bắn là có thể chiếm giữ. Vi thần cho rằng, nếu quân Tùy mạnh mẽ có thể tấn công lên trên thì cái giá phải trả cũng quá đắt, tất nhiên sẽ tổn thất rất thảm, cho nên thần mới nói mùa đông không thích hợp tác chiến.
Dương Quảng gật gật đầu,
-Trẫm biết rồi, ái khanh lui trước một lát đi!
-Dạ!
Vũ Văn Thuật chậm rãi lui xuống, ở bên ngoài đợi, lúc này Dương Quảng mới hỏi Lý Trung Lương:
-Còn có tin nhắn bằng lời gì không?
-Còn nữa là Hàn tướng quân hy vọng có thể dời U Châu, hắn nói Dương tổng quản khả năng sẽ tiến hành sàng lọc sạch U Châu.
Lý Trung Lương vừa nói vừa lo lắng nhìn Dương Quảng. Từ khi Dương Quảng còn làm Tấn vương, Lý Trung Lương đã là một trong bốn thái giám bên cạnh ngài. Hiện tại quản nội thị, quyền lực càng ngày càng lớn nhưng tiên đế Dương Kiên và Dương Quảng đều là quân chủ cần chính, thái giám không được nắm quân quốc đại quyền. Vì vậy thái giám Tùy triều không thể leo lên sân khấu chính trị được.
Lý Trung Lương là tên đã được sửa sau khi vào cung. Hắn họ Hàn, Ưng Dương lang tướng Hàn Trì chính là cháu của hắn, do Lý Trung Lương giật dây Hàn Trì mới trở thành người nằm vùng giám sát Nguyên Hoằng Tự. Hiện tại Dương Nguyên Khánh chủ trì U Châu, Hàn Trì ngửi được mùi Dương Nguyên Khánh muốn loại trừ U Châu, hắn bèn thỉnh cầu Lý Trung Lương nghĩ cách điều mình ra khỏi U Châu.
Trong lòng Dương Quảng hiểu được, Dương Nguyên Khánh bình định loạn phỉ chỉ là để ngụy trang, mục đích chính của hắn là mượn cơ hội điều chỉnh các quan quân cao cấp của U Châu. Sở dĩ chỉ là điều chỉnh mà không phải loại trừ vì Dương Nguyên Khánh không mang theo bao nhiêu quan quân tới U Châu, bên Phong Châu cũng không có dấu hiệu điều động lớn, cho nên Dương Nguyên Khánh mới vừa vào U Châu, hắn không thể tiến hành loại trừ được.
Dương Quảng cười cười rồi nói:
-Khanh nói Hàn Trì không cần phải suy nghĩ nhiều, chờ chiến dịch Liêu Đông kết thúc, sau khi trẫm điều chỉnh quân đội trong thiên hạ, thì sẽ cho hắn một quân chức như ý. Hiện tại bảo hắn cứ yên tâm ở lại U Châu tiếp tục quan sát Dương Nguyên Khánh cho trẫm.
Lý Trung Lương thấy Dương Quảng không chịu điều cháu mình đi trong lòng cũng không còn cách nào, chỉ có thể thầm thở dài, khom người nói:
-Lão nô đã õ, lão nô lập tức viết thư cho hắn.
Lý Trung Lương lui xuống, Vũ Văn Thuật lại trở vào ngự thư phòng, Dương Quảng trầm ngâm một lúc lâu sau đột nhiên hỏi Vũ Văn Thuật:
-Vũ Văn ái khanh cho rằng Dương Nguyên Khánh thật sự tiêu diệt loạn phỉ sao?
Vũ Văn Thuật lúc này đã nghĩ thông suốt dụng ý tiêu diệt loạn phỉ của Dương Nguyên Khánh, hắn hiểu được ý của Dương Quảng liền ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
-Thần cho rằng tất cả hành động của hắn chỉ là để điều binh chứ không đánh, sẽ tổn hại tới quyền uy của hắn.
Dương Quảng gật gật đầu,
-Trẫm cũng cho rằng như vậy, chỉ mong hắn có thể mang tới cho trẫm một tin tốt.
Dương Quảng vẫn nghĩ sai, tuy rằng Dương Nguyên Khánh không có quan quân Phong Châu đi cùng tới U Châu nhưng không có nghĩa là hắn không có người để dùng, hắn lợi dụng cơ hội đi diệt loạn phỉ là để tiến hành loại trừ U Châu quân.
Vũ Văn Thuật cũng không đoán ra, Dương Nguyên Khánh đã có dự định của việc tiêu diệt loạn phỉ vào mùa đông. Trong lòng hắn hiểu rõ hơn ai hết, cho dù có tiêu diệt được Vương Bạt thì quân đội U Châu của hắn cũng phải trả giá một cách nặng nề.
Thời gian đã tới hạ tuần tháng 12, Dương Nguyên Khánh dẫn 32.000 quân U Châu tới đóng quân ở quận Thượng Cốc đã hơn nửa tháng, đã hoàn thành việc sàng lọc loại trừ quân đội U Châu.
Chiến tranh là cơ hội tiến hành điều chỉnh tẩy trừ trong quân đội tốt nhất, vì chiến tranh phải thay đổi biên chế quân đội, mà phải tiến hành biên chế thế nào là quyền của chủ soái.
Lần tiêu diệt loạn phỉ của Dương Nguyên Khánh điều động quân đội của Trác quận, An Lạc quận và Thượng Cốc quận tổng là ba vạn. Hắn đánh tan toàn bộ ba vạn quân U Châu, chia lại thành 10 đội, mỗi đội bổ nhiệm một người làm thiên tướng chủ đoàn, ngoài quân đội trực thuộc phủ tổng quản ra những người còn lại 3000 người một đội, trong đó có 1000 kỵ binh và 2000 bộ binh.
Ba vạn hai ngàn quân U Châu vốn dĩ tổng cộng có 28 Ưng Dương lang tướng, hắn chỉ dẫn theo 12 người, 16 người kia là những người nằm trong danh sách đen là La Nghệ đưa cho hắn. Tất cả hắn đều để lại Trác quận, trên thực tế là loại bỏ bọn họ. 16 Ưng danh lang tướng này hắn trả lại cho Binh bộ, do Binh bộ sẽ sắp xếp cho họ tới nơi khác, bao gồm cả Hàn Trì, hắn cũng trả lại Binh bộ.
Trong 12 danh tướng mà hắn chỉnh đốn lại, có 5 người là thiết vệ trước đây của hắn, 5 người nữa là Ưng Kích Lang Tướng do Dương Gia Thần đề cử, đều là những quan quân Dương Nguyên Khánh từng thống lĩnh năm Nhân Thọ thứ tư, là thuộc hạ của 5 thiết vệ kia.
Tô Liệt thì đảm nhiệm Nha tướng trực thuộc tổng quản phủ, Dương Nguyên Khánh mở rộng hai ngàn quân trực thuộc thành năm ngàn quân, lấy kỵ binh làm chủ.
Số người của đoàn cuối cùng hắn giao cho Hầu Mạc Trần, là đại tướng đã từng theo hắn đi tác chiến năm đó, trải quả nửa tháng điều binh chỉnh tướng, hắn đã hoàn thành điều chỉnh toàn bộ.
Hơn ba vạn quân đi đánh loạn phỉ của Dương Nguyên Khánh đóng quân ở ngoài thị trấn huyện Dịch, các doanh trại san sát dày đặc kéo dài vạn dặm, trại của Dương Nguyên Khánh lớn nhất đóng ở giữa.
Trong trại lớn Dương Nguyên Khánh đang bề bộn xét duyệt một đống công văn cao như núi, những việc này vốn dĩ là của Trưởng sự nhưng vì Triệu Nguyên đi Bột Hải cái tạo thuyền chiến, nên hắn tạm thời thay mặt Trưởng sử làm việc này. Những việc này làm đến đau đầu nhức óc, đơn giản là đem những đống công văn này ném cho văn thư lang Giả Chính Ý của hắn.
Giả Chính Ý chính cao thủ giả mạo chữ viết mà hắn thu nạp ở Giang Đô, mấy năm nay y vẫn luôn theo Dương Nguyên Khánh xử lý công văn cho hắn.
Công việc mà Giả Chính Ý phải làm là sắp xếp trước sau các loại công văn này sau đó tóm lược nội dung, cuối cùng Dương Nguyên Khánh dựa vào những nội dung đã được tóm lược này tiến hành phê duyệt. Như vậy có thể giảm được rất nhiều áp lực cho hắn, những công văn này phê duyệt xong còn phải giao cho Tư Mã phê duyệt, đề phòng có những sai sót.
Lúc này bên ngoài trướng vải có thân binh bẩm báo,
-Hầu Mạc Trần tướng quân cầu kiến!
-Mời vào!
Rèm trướng bị gió thổi hắt lên, Hầu Mạc Trần dáng người khôi ngô bước nhan vào, quỳ gối xuống hành lễ nói:
-Mạt tướng tham kiến tổng quản!
-Tướng quân, mời ngồi!
Dương Nguyên Khánh mời Hầu Mạc Trần ngồi xuống khẽ cười nói:
-Thế nào, đối với biên chế mới của quân đội có thích hợp không?
Hầu Mạc Trần đã hơn ba mươi tuổi, là lão tướng tòng quân mười mấy năm, y là thuộc hạ nhiều năm của Lý Cảnh nhưng y vẫn luôn kính nể Dương Nguyên Khánh. Nếu như để y lựa chọn giữa Dương Nguyên Khánh và Lý Cảnh thì y sẽ lựa chọn trung thành với Lý Cảnh, nhưng nếu phải lựa chọn Dương Nguyên Khánh với những người khác thì y sẽ chọn trung thành với Dương Nguyên Khánh. Tuy rằng Hầu Mạc Trần không phải không phải tâm phúc của Dương gia nhưng y là người có thể tin tưởng.
Hầu Mạc Trần gãi đầu cười nói:
-Thực ra cũng không có gì, quản ba ngàn người với lại quản một ngàn người thực ra cũng giống nhau, nhưng nếu cho mạt tướng quản năm ngàn người e rằng hơi quá sức.
-Năng lực của ngươi ta biết, giao cho ngươi năm ngàn người ngươi vẫn có thể quản lý tốt, chỉ có điều sẽ mất nhiều công sức hơn.
Dương Nguyên Khánh cười cười lại hỏi y:
-Ngươi có chuyện gì cần tìm ta sao?
Hầu Mạc Trần nói:
-Kỳ thực thần muốn hỏi tổng quản chuyện sắp xếp tiêu diệt loạn phỉ, mọi người đều nhịn nửa tháng rồi không biết lúc nào mới có thể đi tới ngũ hồi lĩnh tấn công Vương Bạt.
Dương Nguyên Khánh đưa tay lên bàn lấy một bản tình báo đưa cho y:
-Đây là tình báo của trinh sát, ngươi xem đi!
Hầu Mạc Trần nhận lấy rồi nhìn, lông mày lập tức nheo lại, Ngũ Hồi lĩnh tuyết phủ dầy ba thước, không thể có đường để đi.
-Tổng quản, vậy phải làm thế nào bây giờ? Quay về Trác quận sao?
-Không!
Dương Nguyên Khánh quyết đoán lắc đầu,
-Ở lại huyện Dịch huấn luyện mùa đông tác chiến, khi nào các ngươi có thể huấn luyện cho quân đội vững vàng rồi thì lúc đó ta quay về thành U Châu.
Dương Nguyên Khánh lại thản nhiên nói thêm một câu:
-Các ngươi cũng đừng nghĩ chuyện quay về quân phủ, chiến tranh Liêu Đông lập tức bắt đầu rồi, biên chế này ta sẽ tiếp tục duy trì, một năm hoặc hai năm.