Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 411

Đội quân này là bảy nghìn chủ lực do Lư Minh Nguyệt đích thân dẫn đầu, mục tiêu là đến thẳng tới kho hàng mặt phía đông của U Châu. Giữa trưa, bọn họ đã nhìn thấy quân cứu viện huyện U Châu. Quân Tùy ở bờ tây, bọn họ ở bờ đông, số lượng quân Tùy cụ thể là bao nhiêu thì không rõ, nhưng về quy mô và về cờ mà đánh giá thì quân Tùy không ít hơn mười nghìn người, là do Dương Nguyên Khánh đích thân dẫn quân đến phí bắc viện trợ.

Lúc này, Lư Minh Nguyệt tâm trạng vô cùng căng thẳng. Y biết mình đang mạo hiểm, đoạt lấy kho hàng của quân Tùy không nghi ngờ là cướp thịt từ miệng hổ. Nhưng bên trong có hàng chục nghìn bộ khôi giáp và binh khí đã hấp dẫn y một cách mãnh liệt. Một khi có được những trang bị này thì quân đội của y sẽ trở thành một đội quân tạo phản dũng mãnh nhất, sẽ thu hút vô số nghĩa quân nhỏ đến dựa dẫm vào y, và y sẽ trở thành thủ lĩnh thiên hạ. Đây là ước mong của Lư Minh Nguyệt, tranh đoạt thiên hạ Đại Tuỳ.

Lư Minh Nguyệt có kế hoạch chiến lược rõ ràng. Y đã quyết định từ bỏ hang ổ cũ núi Yên, sau khi có được những trang bị đó thì y sẽ lập tức xuống Đậu Tử Cương phía nam và tìm cơ hội phát triển bên đó. Y hiểu rất rõ rằng Dương Nguyên Khánh sẽ không dễ dàng cho y tồn tại ở quận Trác. Sớm muộn thì cũng sẽ tiêu diệt hang ổ của y. Nhưng với lực lượng hiện tại của y thì luôn không thể sánh bằng với quân đội của Dương Nguyên Khánh được.

Còn việc liên hợp với Vương Bạt Tu chẳng qua chỉ là một trong những liên hoàn kế điệu hổ ly sơn của y mà thôi. Mùa đông năm ngoái, Dương Nguyên Khánh xuất binh quận Thượng Cốc, hiển nhiên, y càng coi trọng Vương Bạt Tu, chỉ cần quân đội của Vương Bạt Tu xuống núi, đương nhiên sẽ thu hút chủ lực U Châu sang đó. Còn tác dụng của người anh em Lư Minh Tinh chính là nói với quân Tuỳ rằng y vẫn ở núi Yên, không rời khỏi hang ổ cũ.

Y và Vương Bạt Tu đã giao hẹn thời gian là ngày hai mươi tháng ba, nhưng y đã xuống núi trước ngày đó hai ngày.

Vào lúc canh ba, quân đội của y rời khởi Tang Can Thuỷ, đi về phía đông, đi đến một mảnh rừng cách phía bắc U Châu hơn ba mươi dặm. Lư Minh Nguyệt ngồi trên ngựa nhìn bản đồ nhờ vào ánh trăng, y đã tới nơi ẩn nấp rồi. Lư Minh Nguyệt lập tức hạ lệnh:

- Quân đội vào rừng nghỉ ngơi!

Các binh lính đã mệt mỏi vô cùng. Bọn họ liền đi vào rừng nghỉ ngơi, những con chim lớn trong rừng kêu thất thanh kinh sợ bay đi.

Trên một cái cây lớn cách đó hai dặm, một gã quân Tuỳ thám báo đã phát hiện ra con chim kinh sợ bay đi, anh ta liền lập tức nói xuống người ở phía dưới:

- Có tình hình ở chỗ Lão Sơn Lâm cách đây hai dặm, hình như là có người ngựa tiến vào chiếm giữ.

Phía dưới cái cây vẫn còn có chín thám báo quân Tuỳ. Đây là một trong hai mươi tư đội thám báo mà Dương Nguyên Khánh phái đi. Nhiệm vụ chính của bọn họ là tìm kiếm quân địch trong phạm vi năm mươi dặm quanh thành U Châu.

Nghe thấy phát hiện của đồng bọn ở trên như vậy, nhóm quân thám báo quân Tuỳ ở phía dưới cái cây đều đứng hết dậy. Hoả Trưởng nhóm thám bảo họ Nhan. Ông ta lập tức ra lệnh với hai tên thám báo:

- Mau đi xem xét tình hình, không thể sơ suất được!

Hai tên thám báo động tác nhanh nhẹn, cứ như hai con chim cú đêm vậy, chạy về phía Lão Sơn Lâm cách đó ngoài hai dặm. Nửa canh giờ sau, hai người hưng phấn chạy vào bẩm báo:

- Hoả Trưởng, có bảy tám nghìn người đang nghỉ ngơi ở trong Lão Sơn Lâm. Hẳn là thổ phỉ của núi Yên rồi.

Nhan Hỏa Trưởng mừng rỡ. Bọn họ đã phát hiện ra chủ lực núi Yên, lập công được thưởng. Ông ta liền mệnh lệnh ngay cho một tên thám báo quay về thành bẩm báo, còn mình thì dẫn các binh lính khác tiếp tục ở lại đó quan sát theo dõi.

Canh năm, bên trong tổng quản phủ U Châu đèn đuốc sáng trưng, mấy chục quan viên đều không về nhà nghỉ ngơi. Mấy ngày nay địa giới U Châu xảy ra nhiều sự kiện lớn. Theo như tin tình báo thì hai nhánh loạn quân phân bố ở U Châu sẽ tập kích nhà kho quận Trác, thời gian chính là hai ngày hôm nay.

Canh năm vừa qua, một tên kỵ binh thám báo liền chạy như bay từ xa về. Anh ta quay người xuống ngựa trước nha môn tổng quản phủ, nói với tên lính gác trên bậc:

- Mau cấp báo với tổng quản, có tình hình khẩn!

Một tên lính liền chạy như bay về phía phòng làm việc của Dương Nguyên Khánh. Lúc này, Dương Nguyên Khánh ở trong phòng vừa mới nằm xuống, còn chưa vào hẳn giấc ngủ. Tiếng gõ cửa dồn dập khiến hắn tỉnh giấc.

- Tổng quản, thám báo phát hiện có tình hình khẩn cấp!

Dương Nguyên Khánh xoay người ngồi dậy, mở cửa hỏi:

- Thám báo đâu rồi?

- Ngay tại bên ngoài nha môn!

- Mau dẫn anh ta đến gặp ta!

Một thân binh liền đi vào phòng thắp nến. Ánh nến dịu dàng tràn ngập căn phòng. Dương Nguyên Khánh ngồi xuống, thám báo được hai tên lính cận vệ dẫn theo đi vào phòng.

Thám báo quì một gối nói:

- Khởi bẩm tổng quản, chúng tôi phát hiện ra chủ lực thổ phỉ núi Yên.

Dương Nguyên Khánh tinh thần chấn động, vội vàng hỏi:

- Phát hiện ở đâu?

- Cách mặt bắc thành U Châu ba mươi dặm, nơi đó có một quả núi tên là Lão Sơn Lâm, chính là ở trong khu rừng đó. Chúng tôi lúc canh ba đã phát hiện ra có hơn bảy nghìn thổ phỉ núi Yên. Bây giờ Hoả Trưởng đang cùng với các huynh đệ ở đó giám sát chúng.

- Làm tốt lắm!

Dương Nguyên Khánh lập tức dặn tay sai:

- Thưởng cho đội thám báo này một nghìn xâu tiền!

Thám báo mừng rỡ:

- Đa tạ tổng quản ban thưởng!

Thân binh dẫn thám báo đi lĩnh thưởng. Dương Nguyên Khánh lại lệnh nói:

- Mời các vị quan lớn đến phòng nghị sự thảo luận tình hình quân sự!

Không lâu sau, Trưởng sử Triệu Nguyên, Tư Mã Lý Tĩnh, Lục Sự Tham Quân Bùi Tấn, ngoài ra Thái Thú Lý Uyên tạm thời làm chức Thái Thú cũng ở đó chưa về nhà, và cũng được mời đến, còn có mười mấy các Tào Tham quân cũng đến tham gia hội nghị. Mọi người tập trung trong một căn phòng, ngồi xuống ở hai dãy bàn hai bên.

Dương Nguyên Khánh treo bản đồ của tổng quản U Châu lên. Hắn nhặt lấy một cây gỗ nhỏ chỉ vào địa giới màu đen ở phía mặt bắc thành U Châu. Hắn đã dùng bút đánh dấu ký hiệu ở đó rồi.

- Ngọn núi này tên là Lão Sơn Lâm, cách đây hơn một canh giờ, đội thám báo của chúng ta đã phát hiện ra có hơn bảy nghìn tên thổ phỉ núi Yên.

Mọi người nghe thấy bọn thổ phỉ núi Yên đã ở cách đó tầm ba chục dặm, thì ai nấy đều xì xào bàn tán to nhỏ. Bọn thổ phỉ núi Yên này thật là cả gan làm loạn.

Dương Nguyên Khánh lại tiếp tục nói:

- Kẻ đầu sỏ là Lư Minh Nguyệt, hộ vệ của Tề vương. Ta và gã đã từng gặp nhau. Người này rất can đảm và có sự hiểu biết hơn hẳn cả Vương Bạt Tu. Ta đang lo lắng rằng gã sẽ câu kết với Đột Quyết. Nếu gã nhận được sự ủng hộ của người Đột Quyết thì rất có khả năng sẽ trở thành hoạ lớn của dân chúng U Châu. Chúng ta không thể sơ suất được, phải sớm trừ khử gã.

Triệu Nguyên trầm tư một lát hỏi:

- Dương tổng quản, nói như vậy thì thổ phỉ núi Yên trực tiếp tấn công huyện Hoài Nhung là kế điệu hổ ly sơn của Lư Minh Nguyệt sao?

- Đúng vậy!

Dương Nguyên Khánh cũng hơi tán thưởng nói:

- Cũng bởi như vậy, có thể thấy được rằng Lư Minh Nguyệt này rất giỏi dùng mưu kế. Nhưng ta đã phái Dương Gia Thần dẫn ba nghìn kỵ binh giả làm mười nghìn kỵ binh để đi cứu viện, dùng cờ hiệu của ta. Nếu như Lư Minh Nguyệt muốn dùng kế điệu hổ ly sơn thì ta cũng có cách để lừa gã.

Lúc này, Lý Tĩnh nói:

- Nếu như Lư Minh Nguyệt đã gặp Vương Bạt Tu thì bọn họ nhất định sẽ giao ước hành động. Bây giờ Lư Minh Nguyệt đã ở cách thành U Châu ba mươi dặm rồi thì quân đội Vương Bạt Tu đang ở đâu? Bọn họ có thể sẽ ở đâu chứ?

- Bọn họ hẳn là đang ở Ngũ Hồi Lĩnh. Tô Liệt dẫn ba nghìn quân đang ở quận Thượng Cốc. Bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ đâu. Nhưng cũng không loại trừ khả năng bọn họ đi đường vòng đến thành U Châu. Cho nên ta còn muốn phái một đội quân nữa đến quận Thượng Cốc để chặn lại.

Nói đến đây, Dương Nguyên Khánh lại phân tích với mọi người:

- Hiện tại, thành U Châu có ba mươi nghìn trú quân. Ta đã phái hai đội quân tổng cộng sáu nghìn người đến huyện Hoài Nhung và quận Thượng Cốc rồi. Bây giờ còn lại hai mươi tư nghìn trú quân. Ta định đích thân dẫn mười nghìn quân đến chặn đánh Lư Minh Tinh, không cho phép chúng tiến gần đến kho ở quận Thượng Cốc bên đó.

Dương Nguyên Khánh ánh mắt dừng ở trên người Lý Tĩnh.

- Lý Tư Mã hãy dẫn bảy nghìn quân vào quận Thượng Cốc, phối hợp với Lý Tư Mã, bên quận Thượng Cốc xin giao phó cho Tư mã.

Lý Tĩnh yên lặng gật đầu. Cả cuộc đời ông ta còn chưa bao giờ một mình dẫn quân tác chiến. Tấn công đánh lại Vương Bạt Tu chính là trận chiến đầu tiên của ông ta.

Dương Nguyên Khánh còn nói với những người khác:

- Để đề phòng bất trắc, hơn bảy nghìn quân còn lại sẽ cho vào chiếm giữ trong thành. Sáng sớm mai cửa thành sẽ không mở nữa. Triệu Trưởng sử, Bùi Tham Quân, còn có Lý thái thú...nữa.

Dương Nguyên Khánh cười, chắp tay với Lý Uyên nói:

- Việc phòng ngự của thành U Châu, xin nhờ các vị!

Trên một con đường núi hẹp hoang vắng, một người đàn ông cưỡi ngựa đi nhanh, đầu anh ta đội nón tre, hơn nửa khuôn mặt bị che khuất, trên mặt mơ hồ lộ ra một vết thẹo dài.

Hai bên đường núi là rừng cây tùng đen nhánh, thân cây thẳng tắp hướng lên trời, bóng cây che đường núi khiến con đường toát lên một vẻ âm trầm. Đây là một ngọn đồi rất thấp, phân bố khoảng hơn mười dặm những cây tùng đen. Vùng này được đặt tên là Lão Sơn Lâm, hay còn gọi là Hắc Sơn Lâm, chính là một cánh rừng sâu nổi tiếng ở phía bắc thành U Châu.

Người đàn ông cho ngựa phóng vào cánh rừng tùng sâu thẳm qua một cái lỗ trống của cánh rừng, phi ngựa chừng năm sáu dặm, trên cây liền có năm sáu người nhảy xuống, giơ cung lên nhằm vào y chặn đường.

- Ta đến tìm Thì Thiên Vương của các ngươi!

Người đàn ông cưỡi ngựa bỏ nón tre ra, khuôn mặt lộ ra dữ tợn, một cái sẹo dài trên trán khiến người ta cũng thấy khiếp sợ.

Người này họ Ngụy, tên thật thì đã bị quên lãng. Vì trên mặt y có vết thẹo nên mọi người quen gọi y là Nguỵ thẹo, cũng là người quận Thượng Cốc, là thuộc hạ của Vương Bạt Tu, võ nghệ cao cường, là người đứng đầu thám báo trong trại của Vương Bạt Tu.

Nguỵ thẹo vì có mối thù truyền kiếp với Tống Kim Cương nên bị Tống Kim Cương hiếp đáp, khiến y ở trong quân của Vương Bạt Tu không được thoải mái như ý. Nếu như không phải vì y khá thân với Vương Bạt Tu thì Tống Kim Cương đã sớm giết y rồi. Lần này y được Vương Bạt Tu phái đến gặp Lư Minh Nguyệt, hai bên phối hợp hành động.

Một lát sau, một gã binh lính đi ra nói:

- Thiên Vương cho triệu kiến ông!
Bình Luận (0)
Comment