Trong thư phòng, Lí Uyên giận đến tái mặt, đem thư của Lý Tĩnh xé thành mảnh vụn, hung hăng ném xuống đất, rồi chắp tay phía sau đi qua đi lại, sau rất lâu, y mới dừng bước lầu bầu,
- Ta thật sự là hồ đồ, lại đi bảo hổ lột da!
Hai đứa con trai của y đứng bên cạnh, con cả Kiến Thành cùng con thứ Thế Dân, Lý Thế Dân cắn cắn môi, tiến lên phía trước nói:
- Phụ thân, nếu ông ta vô tâm, hài nhi cũng không muốn đi theo ông ta học tập.
- Ta chỉ là nghe qua tài hoa của ông ta, nghĩ lôi kéo ông ta thôi, lại không nghĩ rằng ông ta lại là người của Dương Nguyên Khánh!
Lý Uyên oán hận thở dài.
Lúc này Lý Kiến Thành nói:
- Phụ thân, kỳ thật có thể đoán trước đHoắc, Lý Tĩnh vốn chính là một trong ba quan sứ thuộc cấp của Dương Nguyên Khánh mang đến, ông ta lại là phụ tá của Dương Tố, phụ thân nghĩ lôi kéo ông ta, hài nhi cũng cảm thấy không quá thực tế.
Lý Thế Dân không nói gì nữa, suy nghĩ của y đơn giản hơn, y chính là muốn cùng Lý Tĩnh học binh pháp, không ngờ phụ thân lại muốn lợi dụng y bái sư mà lôi kéo Lý Tĩnh, cuối cùng thất bại, khiến nội tâm y có chút hối tiếc.
Lí Uyên không muốn để cho con thứ tham gia quá nhiều, liền khoát khoát tay,
- Thế Dân, con lui ra đi!
- Vâng! Hài nhi cáo lui.
Lý Thế Dân lui xuống, vừa đi ra khỏi cửa, lại gặp phụ tá của phụ thân Vũ Sĩ Hoắc.
Lý Uyên mặc dù không có đảm nhiệm qua các chức Thượng thư, tự khanh, nhưng dù sao y cũng xuất thân ở thế gia hiển hách, hơn nữa chủ chính địa phương đHoắc nhiều năm, cũng giao kết đHoắc không ít tài năng tuấn kiệt, lần này đảm nhiệm chức Thái thú của quận Trác Quận, y cũng dẫn theo một người thuộc quan tâm phúc, tên là Ôn Ngạn Bác. Ôn Ngạn Bác là quan văn, chuyên viết sử, học thức uyên bác, kiến thức cao rộng, cùng Lý Uyên có tư giao vô cùng tốt, ông ta đảm nhiệm chức lục sự tham quân sự của quận Trác, chủ quản lục tào.
Ngoại trừ Ôn Ngạn Bác, Lý Uyên còn dẫn theo một người phụ tá, gọi là Vũ Sĩ Hoắc. Vũ Sĩ Hoắc vốn là thủ hạ của Hán vương Dương Lượng, bởi vì liên quan đến Hán vương tạo phản mà bị miễn chức về nhà, y kinh doanh thành công, trở thành thương nhân bán đồ gỗ đứng đầu Thái Nguyên. Lúc tu sửa cung Phần Dương, Lý Uyên gặp qua y nhiều lần, rấ thưởng thức kiến thức cùng tài năng của y. Vũ Sĩ Hoắc cũng có ý tái nhậm chức, y thấy Lý Uyên có tướng mạo kỳ vĩ, trong bụng có chí lớn, liền dứt khoát làm phụ tá của Lý Uyên, đem tiền vốn đặt trên người Lý Uyên.
- Bái kiến Vũ thế thúc!
Lý Thế Dân vội vàng hướng Vũ Sĩ Hoắc hành lễ.
Vũ Sĩ Hoắc tuổi chừng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, dáng người cao, dung mạo thanh nhã, nhìn bề ngoài tuyệt đối không nhìn ra y là một thương nhân, càng nhìn không ra y có thể lãnh binh đánh trận. Y đHoắc Lý Uyên bổ nhiệm làm quản lý kho lương quân đội, chủ quản kinh tế quận Trác, địa vị có chút trọng yếu.
- Phụ thân cháu có ở đây không?
- Hồi bẩm thế thúc, phụ thân ở trong thư phòng.
Vũ Sĩ Hoắc cũng có chút yêu mến Lý Thế Dân, y biết rõ Lý Thế Dân thích đọc sách, nhưng phụ thân quản giáo cực nghiêm, không chịu cho anh ta tiền đi mua sách, y từ trong ngực lấy ra một viên minh châu, kín đáo đưa cho Lý Thế Dân cười nói:
- Đi đổi thành hai trăm xâu tiền, sau đó có thể mua sách.
Lý Thế Dân có chút do dự, Vũ Sĩ Hoắc lại đẩy anh ta một cái,
- Đi thôi!
- Đa tạ thế thúc!
Lý Thế Dân thi lễ, xoay người đi. Vũ Sĩ Hoắc nhìn theo bóng lưng Lý Thế Dân nở nụ cười, y cảm thấy con thứ của Lý Uyên so với con cả càng đáng để y đặt tiền vốn.
Vũ Sĩ Hoắc gõ cửa thư phòng,
- Sứ quân, là ta!
- Mời vào!
Vũ Sĩ Hoắc đi vào thư phòng, thấy giấy vụn trên đất, giống như là một bức thư, bị Lý Uyên giận mà xé nát, yn liền khẽ cười nói:
- Sứ quân vì sao tức giận?
Lý Uyên thở dài,
- Mời tiên sinh ngồi xuống trước đã!
Vũ Sĩ Hoắc ngồi xuống, Lý Uyên lúc này mới đem chuyện hôm nay nói cho y, Lý Uyên cười khổ nói:
- Mấy tháng này ta cùng Dương Nguyên Khánh hợp tác vui vẻ, không ngờ đã quên cuộc tranh đấu ngầm từ trước, thế cho nên hôm nay bảo hổ lột da, ngược lại khiến Lý Tĩnh quyết đoán cự tuyệt ta.
Vũ Sĩ Hoắc nhướng mày, một loại trực giác của thương nhân nói cho y biết, ở đây có vấn đề, Lý Tĩnh rõ ràng cho thấy đầu cơkiếm lợi, mà Dương Nguyên Khánh đem mấy thứ hàng kỳ lạ niết trong tay mình làm cái gì? Trừ phi là hắn cũng muốn làm kinh doanh lớn.
Vũ Sĩ Hoắc cẩn thận nói:
- Sứ quân có nghĩ tới hay không, kỳ thật Dương Nguyên Khánh cũng có dã tâm.
- Ý tiên sinh là…
Lý Uyên có chút suy nghĩ nói,
- Hắn nghĩ lãnh binh tự lập?
- Cái này ta nói không chính xác, nhưng ta cho rằng, sau khi Triều Tiên binh bại, ai ở vào vị trí của hắn sẽ đều sinh ra dã tâm, từ việc hắn khống chế quân đội của U Châu cũng biết được, lấy cớ tiêu diệt phỉ, đem quân U Châu một mực khống chế trên tay.
Lý Uyên chưa từng có suy nghĩ qua khả năng Dương Nguyên Khánh tạo phản, nhưng một câu của Vũ Sĩ Hoắc lại khiến y giống hệt từ trong mộng mới tỉnh, y hít vào một hơi khí lạnh, nếu như Dương Nguyên Khánh thực sự có ý tạo phản, như vậy chính mình thân ở quận Trác, chẳng phải là cực độ nguy hiểm?
Bên cạnh Lý Kiến Thành dường như thấy rất rõ ràng sự lo lắng của phụ thân, anh ta khẽ mĩm cười nói:
- Phụ thân cũng không cần quá mức lo lắng, con cảm thấy được Dương Nguyên Khánh có ý tạo phản, cũng sẽ không gấp gáp khởi binh, điều kiện hiện tại chưa đủ, hơn nữa ngày mai Dương Nguyên Khánh vào kinh thành.
Lý Uyên giữ tâm trạng bình tĩnh trở lại, ngẫm lại xác thực cũng là như vậy, U Châu còn đóng mười vạn quân đội trung thành với Dương Quảng, cho dù Dương Nguyên Khánh muốn tạo phản, rất khó để hắn vào lúc này tạo phản.
Nói đến việc Dương Nguyên Khánh vào kinh, Lý Uyên lại nhớ tới một chuyện, y lập tức phân phó Kiến Thành,
- Đi nói cho hai em con, ngày mai điach thân cưỡi ngựa hồi kinh, không cần báo cho Dương Nguyên Khánh.
Lý Kiến Thành đáp ứng một tiếng, đi ra thư phòng, Vũ Sĩ Hoắc lại cười nói:
- Sứ quân, cái này cần gì phải thế? Hắn tốt xấu là tổng quản một châu, thân phận còn tại đó, dù thế nào cũng sẽ không có ý nghĩ của bọn trộm cắp.
Lý Uyên lắc đầu nói:
- Cùng hổ đồng hành, cuối cùng vẫn là nguy hiểm, tốt hơn hết chúng ta vẫn cần cẩn thận một chút.
Hai người nói đến đây, Lý Kiến Thành lại vào,
- Phụ thân, kinh thành có người đưa tin, là nhà bên ngoại!
Lý Uyên tinh thần chấn động, người nhà Độc Cô lại đến đây đưa tin cho y, y vội vàng nói:
- Nhanh cho người đưa tin vào!
Một lát, Lý Kiến Thành dẫn một người nam tử trẻ tuổi tiến vào, Lý Uyên nhận ra người này, là một người thị vệ tâm phúc của Độc Cô Chấn.
Nam tử trẻ tuổi tiến đến liền khom người nói:
- Tham kiến Lý sứ quân!
Lí Uyên gật gật đầu,
- Là gia chủ cho ngươi đưa tin sao?
- Vâng!
Nam tử trẻ tuổi lấy ra một phong thư, dâng lên cho Lý Uyên, Lý Uyên tiếp nhận thư lại hỏi:
- Còn có lời nhắn gì không?
- Bẩm báo sứ quân, không có lời nhắn, tất cả nội dung đều ở trong thư.
- Vất vả cho ngươi rồi!
Lý Uyên phân phó Kiến Thành,
- Phần thưởng cho hắn một trăm xâu tiền!
- Đa tạ sứ quân!
Nam tử trẻ tuổi được Lý Kiến Thành dẫn đi, Lý Uyên lúc này mới xé mở phong thư, lấy ra bức thư bên trong, y chăm chú nhìn một lượt, con mắt lộ ra một tia hưng phấn và khẩn trương.
Vũ Sĩ Hoắc nhìn ra sự khẩn trương của Lý Uyên, đợi y xem hết thư, liền hỏi:
- Sứ quân, đã xảy ra chuyện gì?
Lý Uyên dường như chưa khôi phục lại từ nội dung bức thư, rất lâu sau, y mới thở dài nói:
- Độc Cô gia chủ bảo ta mau chóng thu thập tội trạng của Nguyên Hoằng Tự để buộc tội ông ta!
Huyện Vận Thành thuộc quận Đông Bình tiếp giáp với hồ Cự Dã, hồ này chiếm hơn hai phần của quận Đông Bình, cũng nhờ cái hồ Cự Dã này mà cung cấp cho người dân của quận Đông Bình khá nhiều tài nguyên phong phú, khiến cho cuộc sống của người dân trong quận so với các quận khác sung túc hơn khá là nhiều, nên không có xuất hiện phản loạn với quy mô lớn.
Mặc dù như thế, ở phía bắc hồ Cự Dã là Lương Sơn vẫn xuất hiện một hai nhóm phản loạn, một nhóm phản loạn trùm thổ phỉ là Trương Kính, nghe nói là đi ra từ trại Ngõa Cương, y từ quận Tế Bắc tụ tập hơn mười ngàn người, chiếm cứ Lương Sơn, tự xưng Đông Bình thượng tướng quân. Một nhóm phản loạn khác thủ lĩnh là Vương Ước Đương, không ai biết lai lịch của y, quy mô nhỏ bé, tụ tập mấy nghìn người.
Cũng may hai nhóm phản loạn này không trắng trợn cướp bóc các quận huyện xung quanh, mà bọn họ ở gần hồ Cự Dã khai hoang trồng trọt, tung lưới bắt cá, khiến người ở quận Đông Bình không cảm nhận được sự uy hiếp của bọn họ. Tương phản với đó, loạn phỉ đến từ quận Tế Bắc với đầu lĩnh là Hàn Tiến, cùng loạn phỉ đến từ quận Tế Âm với thủ lĩnh là Mạnh Hải Công, lại thường xuyên đến quận Đông Bình giết người cướp bóc, khiến người dân của quận Đông Bình khổ không thế tả.
Buổi sáng hôm nay, một nhánh quận binh hơn hai ngàn người dưới sự suất lĩnh của Dương Tích Thiện vừa từ bên ngoài thao luyện về, đội ngũ lao nhanh, khí thế hùng hồn, cuốn tung từng đám bụi đất, vài cụ già ngồi ở ven đường một bên uống trà, một bên thấp giọng nghị luận.
- Nghe nói là Dương thái thú mới chiêu mộ hai ngàn binh lính, như vậy quận bịnh quận Đông Bình đã có tám ngàn người.