Trương Tu Đà rất hiểu nỗi khổ và bất đắc dĩ trong lòng Dương Nguyên Khánh. Giữa Gia tộc và Đại Tùy, Dương Nguyên Khánh khó có thể lựa chọn. Hắn vừa không muốn hủy diệt gia tộc, cũng không muốn phản bội Đại Tùy. Điều này làm cho Trương Tu Đà vô cùng cảm động. Ông ta đã âm thầm thề, nhất định phải bảo vệ được thanh danh của đồ đệ, khiến hắn trung hiếu vẹn toàn. Bất luận thế nào, ông ta cũng tuyệt đối không hy vọng đồ đệ mang tội danh thiên cổ, kẻ phản loạn của Đại Tùy.
- Sư phụ, khi nào thì chúng ta phát động tiến công?
Một đồ đệ của Trương Tu Đà, La Sĩ Tín đứng bên cạnh ông ta, khẽ hỏi.
- Chờ tin của thám báo!
Trương Tu Đà vừa dứt lời, một gã cận vệ chỉ về phía xa xa hô to:
- Thái Thú, thám báo đã trở về!
Chỉ thấy mấy chấm đen xuất hiện ở phía xa xa, trên cánh đồng bát ngát đầy tuyết trắng, rõ ràng lạ thường. Chấm đen càng ngày càng tới gần. Đúng là mấy tên thám báo. Họ đang nhanh như chớp tiến về hướng này.
Một lát sau, mấy tên thám báo chạy gấp tới. Bọn họ xoay người xuống ngựa, chạy tới ngọn đồi. Một gã thám báo đội quỳ một gối trước mặt Trương Tu Đà.
- Tham kiến Thái Thú!
- Có tin tức về Lương Sơn sao?
- Hồi bẩm Thái Thú, ở Lương Sơn có một đội ngũ vừa xuống núi, hướng về phía Cự Dã Trạch!
Trương Tu Đà cười lạnh một tiếng. Loạn phỉ Lương Sơn muốn chạy trốn chạy sao?
Trương Tu Đà quay đầu lại thét hỏi:
- Tần Quỳnh đâu?
Trong mấy viên thiên tướng, Tần Quỳnh giục ngựa tiến tới, ở trên ngựa ôm quyền nói:
- Có ty chức!
- Ta cho ngươi ba nghìn nhân mã, ngươi dẫn quân đi Đảo Trường Sinh Cự Dã Trạch. Trên đảo là kho lúa của loạn phỉ. Ngươi có thể trực tiếp chiếm lĩnh!
- Mạt tướng tuân mệnh!
Tần Quỳnh giục ngựa chạy như bay. Trương Tu Đà nhìn các tướng ra lệnh.
- Truyền lệnh khởi binh, tiến về hướng Lương Sơn!
Mấy viên tướng lãnh đều nói:
- Thái Thú, Lương Sơn thuộc quận Đông Bình. Chúng ta có thể đi sao?
- Sao không thể đi?
Trương Tu Đà lạnh lùng nói:
- Ta phụng chỉ vượt biên tiêu diệt phỉ. Binh Bộ vẫn chưa hạn chế phạm vi của ta. Bất luận là phỉ Ngư Sơn ở quận Tế Bắc, hay loạn tặc Lương Sơn ở quận Đông Bình, đều là đối tượng tiêu diệt phỉ của ta. Các ngươi không cần quá lo lắng. Xuất binh!
Mười ngàn quân binh chia làm hai đường. Tần Quỳnh dẫn ba nghìn người trực tiếp tiến xuống phía nam, mãi đến nơi Cự Dã Trạch đóng băng. Trương Tu Đà thì suất lĩnh bảy ngàn quân, tiến tới ba mươi dặm gần Lương Sơn.
…
Huyện Vận Thành trời đông tuyết phủ, cách suy nghĩ của người ở đây cũng như bị đông cứng lại, không muốn quá lo lắng về những thay đổi sắp diễn ra. Đối với dân chúng bình thường mà nói, điều này cũng không ảnh hưởng, không gây trở ngại tới cuộc sống của bọn họ. Nhưng đối với Dương Huyền Cảm, Thái Thú một quận, phản ứng của ông ta có phần không nhạy bén, khiến ông ta phải trả một cái giá quá đắt.
Một binh sĩ cưỡi ngựa chạy tới vội vàng báo cho ông ta biết một tin tức nguy hiểm. Thái thú quận Tề Trương Tu Đà suất lĩnh mười ngàn quân vừa tiêu diệt quân loạn phỉ Hàn Tiến Lả ở quận Tế Bắc. Hiện quân quận Tề đang chậm rãi tiến đánh về phía huyện Thọ Trương.
Tin tức này khiến Dương Huyền Cảm sửng sốt, Trương Tu Đà là Thái thú quận Tề. Sao ông ta có thể tiến quân tới tiêu diệt phỉ quận Tế Bắc?
Sau một lúc lâu, Dương Huyền Cảm mới bỗng nhiên xoay người, luống cuống tay chân tìm kiếm trong một đống công văn nằm trên bàn. Dường như cách đây không lâu, ông ta đã nhận được một công văn của triều đình.
Tìm kiếm một hồi lâu, cuối cùng ông ta cũng tìm được. Hơn mười ngày trước, triều đình đã đưa tới công văn này. Công văn vẫn còn chưa được bóc ra. Xem ra, ông ta còn chưa đến.
Nhớ rõ lúc ấy ông ta nghe được tin con trai thứ Dương Vanh có con trai đầu lòng. Tin tức này khiến ông ta vô cùng vui mừng. Ông ta chưa kịp xem xong công văn của triều đình, đã để lẫn công văn này với các công văn khác. Sau đó, ông ta quên luôn. Ông ta nhớ mang máng trên mặt công văn hình như có chữ “vượt biên tiêu diệt phỉ”.
Dương Huyền Cảm ngồi xuống lật xem công văn. Trên thực tế, công văn loại này là công văn tập hợp rất nhiều thánh chỉ của triều đình, đúng giờ phát xuống các quận huyện, giống như một quyển văn kiện tổng hợp. Bên trong chuyện gì cũng có, có tin tức cần, nhưng có càng nhiều tin tức chung chung chẳng có gì liên quan.
Dương Huyền Cảm lật đến trang thứ bảy, ông ta nhìn thấy ý chỉ vượt biên tiêu diệt phỉ, cho phép các quận vượt biên tiêu diệt phỉ. Tâm trạng Dương Huyền Cảm giống như rơi vào hố sâu. Một khi cho phép vượt biên tiêu diệt phỉ, vậy quân của ông ta ở Lương Sơn đã mất đi sự bảo hộ của ông ta.
- Minh công!
Lý Mật như một cơn gió chạy ào vào phòng, gấp đến độ đầu đổ đầy mồ hôi.
- Minh công, mau phái người đi ngăn cản Huyền Kính, đừng để anh ta xuống núi.
- Pháp chủ đừng vội, chậm rãi nói. Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?
Lý Mật gấp đến độ dậm chân.
- Không phải tôi gấp, nếu không ngăn cản sợ là không kịp.
Lý Mật cố gắng kìm chế sự lo lắng trong lòng nói:
- Vừa rồi tôi nhận được tin tức của Vương Bá Đương, nói Huyền Kính dẫn đầu đại quân xuống núi, hướng về phía Cự Dã Trạch.
Dương Huyền Cảm cũng giật mình kinh hãi.
- Ta không đưa ra mệnh lệnh như vậy, vì sao nó lại muốn dẫn quân rời khỏi Lương Sơn?
Lý Mật không biết nên nói như thế nào. Cuối cùng anh ta thở dài nói:
- Chắc do đại quân của Trương Tu Đà đã đến, khiến anh ta cảm thấy áp lực quá lớn, chỉ muốn xuống núi bỏ chạy.
Dương Huyền Cảm im lặng không nói gì. Cho dù ông ta không muốn thừa nhận, nhưng sự thật là như thế. Ông ta biết năng lực của Huyền Kính rất kém, ngay cả làm Thống soái hai mươi ngàn người cũng không được. Sở dĩ ông ta để Dương Huyền Kính phụ trách quân Lương Sơn, cũng vì Huyền Kính là con trai cả của Nhị thúc, mà Nhị thúc nắm kinh tế của Dương gia.
- Minh công, việc cấp bách bây giờ là yêu cầu Huyền Kính lập tức dẫn quân quay lại Lương Sơn. Anh ta xuống Lương Sơn có thể sẽ tạo cơ hội cho Trương Tu Đà thừa dịp xông tới.
Dương Huyền Cảm gật đầu, lập tức gọi một gã tâm phúc đến, đưa cho gã một tín vật, dặn gã:
- Ngươi lập tức đến Lương Sơn, chặn đường quân của Dương Huyền Kính lại, nói cho anh ta biết, đây là mệnh lệnh của ta, yêu cầu anh ta lập tức dẫn quân trở về núi, không được xuống núi.
Tâm phúc tiếp nhận tín vật, vội vàng rời đi. Dương Huyền Cảm lại thở dài.
- Pháp chủ, ta đoán con đường này cũng đi không nổi nữa. Ngươi xem cái này đi!
Dương Huyền Cảm đưa công văn cho Lý Mật, Lý Mậtem nội dung. Anh ta xem lại ngày. Không ngờ đây là công văn từ nửa tháng trước. Sao hiện giờ mới chú ý tới chứ.
Lý Mật trầm mặc một lát nói:
- Thật ra cũng không chắc. Quan trọng là phải lặng lẽ, không thể để người bên ngoài biết Lương Sơn có bao nhiêu quân. Giống như Vương Bá Đương, trong tay ông ta có có năm nghìn quân, có thể bên ngoài không biết, cũng chỉ nghĩ ông ta chỉ có chừng hai ba trăm quân. Chỉ cần giữ bí mật, sẽ không cần lo lắng vấn đề vượt biên tiêu diệt phỉ.
Lý Mật vừa mới nói xong, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Dương Tích Thiện vội vàng chạy tới.
- Đại ca, không tốt!
- Xảy ra chuyện gì?
Trong lòng Dương Huyền Cảm có chút bất an hỏi.
- Đệ vừa mới nhận được tin tức...
Dương Tích Thiện không kịp thở, tức giận nói:
- Quân của Huyền Kính bị kỵ binh của Trương Tu Đà đuổi theo, Huyền Kính đại bại. Vô số kẻ đầu hàng, hoặc bị giết chết. Toàn quân, mười lăm ngàn người đã bị tiêu diệt.
Dương Huyền Cảm nghe được, máu huyết sôi sục, mắt đỏ ngầu. Một lúc lâu sau, ông ta “A!' một tiếng, một cước đá văng cái bàn, công văn bay loạn.
Lý Mật xem ra bình tĩnh hơn. Anh ta kéo Dương Tích Thiện ra ngoài, vội vàng hỏi.
- Vậy Huyền Kính đâu?
Lý Mật lo lắng duy nhất chính là Dương Huyền Kính, nếu Dương Huyền Kính bị bắt, như vậy bí mật của Dương Huyền Cảm sẽ bị tiết lộ.
Dương Tích Thiện lắc đầu, cười khổ.
- Nghe nói là anh ta đã chạy trước. Kỵ binh của Trương Tu Đà còn chưa đánh tới, anh ta liền bỏ quân lại, đào tẩu trước. Quân đội vô chủ, mới dễ dàng bị đánh tan như vậy.
Lúc này, một quân sĩ lại chạy vội vào, khom người nói:
- Bẩm báo Đô úy tướng quân, trong Cự Dã Trạch truyền đến, kho hàng do Lương Sơn trộm cướp ở Đảo Trường Sinh Cự Dã Trạch bị quân đội quận Tề chiếm lĩnh. Nghe nói ở đó còn có vô số lương thảo.
Mặt Lý Mật cứng lại. Anh ta nhìn thoáng qua phòng Dương Huyền Cảm. Anh ta không biết Dương Huyền Cảm nghe được tin tức này, sẽ có phản ứng gì?
Lý Mật không khỏi thở dài. Tâm huyết trong gần một năm, đành mặc cho dòng nước cuốn trôi.
Buổi tối, Lý Mật được Dương Huyền Cảm mời tới nơi ở. Đến trước thư phòng, tiểu đồng khom người nói:
- Mời tiên sinh chờ, nô tài đi bẩm báo với chủ nhân.
Lý Mật lại giữ chặt tiểu đồng, chỉ chỉ vào thư phòng, khẽ hỏi:
- Tâm trạng của ông ấy thế nào?
Tiểu đồng hiểu ý, cười nói:
- Buổi chiều có chút cáu kỉnh. Huyền Kính trốn về còn bị đánh một trận. Nhưng tới xế chiều, sau khi liên tiếp nhận được hai phong thư gửi từ kinh thành tới, đã bình tĩnh lại. Tiên sinh yên tâm, hiện tại chủ nhân rất bình tĩnh.
Thì ra Dương Huyền Kính đã trốn trở về. Lý Mật cũng cảm thấy bớt căng thẳng, nhưng lại tò mò hỏi:
- Ai gửi thư từ kinh thành tới vậy?
- Cái này nô tài cũng không biết. Nhưng tiên sinh có thể hỏi trực tiếp chủ nhân.
Lý Mật gật đầu.
- Ngươi đi đi!
- Tiểu đồng vào bẩm báo. Một lát đi ra nói:
- Tiên sinh, chủ nhân mời ngài đi vào.
Lý Mật vuốt lại áo quan, đi vào thư phòng của Dương Huyền Cảm.
Trong thư phòng rất ấm áp. Một chậu than đỏ hồng. Dương Huyền Cảm ngồi bên cạnh chậu than, trầm mặc không nói, vô cùng bình tĩnh. Dường như ông ta và người nổi giận lúc trưa là hai người hoàn toàn khác.
- Lý Mật tham kiến Sứ quân.
- Pháp chủ, mời ngồi!
Giọng điệu Dương Huyền Cảm rất bình thản, giống như một người đang nghĩ sâu tính kỹ. Lý Mật ngồi xuống, thư đồng mang trà cho bọn họ.
Dương Huyền Cảm nhìn anh ta một cái, thản nhiên hỏi:
- Thật ra hẳn trong lòng pháp chủ cũng hiểu được!
Lý Mật ngẩn ra.
- Về việc gì ạ?
- Trương Tu Đà vượt biên tiêu diệt phỉ.