Vũ Văn Thuật cũng biết, ngoài mặt, Dương Quảng không thèm để ý tới loạn phỉ tạo phản ở các nơi, nhưng trong lòng ông ta lại bắt đầu sợ hãi. Hơn nữa, từ năm trước tới nay, phần lớn cường hào tạo phản ở các nơi, bắt đầu công thành giết quan. Điều này khiến Dương Quảng ý thức được nguy cơ đối với xã tắc. Cho nên ông ta mới càng sợ hãi lời tiên tri này.
Lúc này, Vũ Văn Hóa Cập lại e dè nói:
- Phụ thân, hôm nay con lại nghe được một việc. Có lẽ vẫn còn có thể lợi dụng lời tiên tri.
- Chuyện gì, con cứ việc nói thẳng, không cần đánh đố ở trước mặt ta.
Vũ Văn Thuật có chút không hài lòng nói.
- Dạ! Hôm nay con nghe nói mẫu thân Dương Nguyên Khánh họ Lý. Liệu có thể dẫn lời tiên tri hướng đến hắn hay không?
Một câu này đã nhắc nhở Vũ Văn Thuật. Mẫu thân Dương Nguyên Khánh họ Lý. Chuyện này ông ta có biết. Không ngờ ông ta đã quên mất chuyện này. Vũ Văn Thuật hung hăng vỗ vào đầu mình, trong lòng ảo não, sớm biết vậy, hôm nay có thể nhắc nhở Dương Quảng.
Nhưng Vũ Văn Thuật nhớ lại, nếu nhắc nhở Dương Quảng, vậy mục tiêu của Dương Quảng sẽ ngắm tới Dương Nguyên Khánh. Như vậy Lý Hồn sẽ bị ông ta chểnh mảng. Điều này là không thể được. Trước hết phải giết chết Lý Hồn. Sau đó sẽ dẫn mục tiêu hướng về Dương Nguyên Khánh.
- Chuyện này ta đã biết. Con không được nói với bất kỳ ai. Thời cơ chín muồi, chúng ta lại quay sang đối phó với Dương Nguyên Khánh.
- Phụ thân yên tâm, con sẽ không nói với bất kỳ ai.
Vũ Văn Thuật nhìn con trai Vũ Văn Hóa Cập xem ra có vẻ hài lòng, cười nói:
- Ta tính cho con mang quân đi tiêu diệt phỉ, tăng kinh nghiệm lý lịch cho con. Ý của con thế nào?
Vũ Văn Hóa Cập có chút sợ hãi.
- Chỉ sợ kinh nghiệm cầm quân của con không đủ, ngược lại còn bại dưới tay quân giặc.
Vũ Văn Thuật mỉm cười.
- Ta biết, ta đã bảo thủ hạ của ta là đại tướng Bùi Nhân Cơ làm phó tướng cho con, trợ giúp con tiêu diệt phỉ. Có ông ta ở bên cạnh, việc tiêu diệt phỉ của con hẳn sẽ không có vấn đề. Hơn nữa, ta sẽ chỉ để con đối phó một vài tiểu phỉ, sẽ không để con đi những nơi như trại Ngõa Cương.
Vũ Văn Hóa Cập lắp bắp kinh hãi, vội vàng nói:
- Phụ thân, con trai của Bùi Nhân Cơ là Bùi Hành Nghiễm, là thuộc hạ của Dương Nguyên Khánh. Điều này sợ không ổn!
Vũ Văn Thuật ha hả mỉm cười.
- Con yên tâm, Dương Nguyên Khánh không phản Tùy. Bùi gia cũng không tạo phản. Bùi Nhân Cơ sẽ không có suy nghĩ gian dối gì!
Xe ngựa của Độc Cô Lương chậm rãi dừng lại trước phủ của Độc Cô Chấn. Độc Cô Lương xuống xe ngựa, quản gia tiến lên hành lễ.
- Trưởng lão gia đến!
- Ừ!
Độc Cô Lương có tâm sự. Anh ta thuận miệng đáp một tiếng, đi thẳng vào trong phủ. Anh ta vẫn đến thư phòng trước. Ở cửa, một gã thư đồng lập tức cao giọng nói:
- Trưởng lão gia đến!
- Mời anh ta vào!
Trong thư phòng truyền ra giọng nói của Độc Cô Chấn.
Độc Cô Lương bước nhanh vào thư phòng. Trong phòng, Độc Cô Chấn đang ngồi dưới ngọn đèn viết thư. Thấy anh ta tiến vào, Độc Cô Chấn buông bút nói:
- Ngồi xuống đi!
Độc Cô Lương ngồi xuống liền hỏi:
- Bát thúc tìm cháu, chẳng lẽ vì lời tiên tri gần đây được truyền trong kinh thành?
Độc Cô Chấn gật đầu.
- Sự tình nghiêm trọng hơn so với ngươi tưởng tượng.
Trong lòng Độc Cô Lương có chút bất an. Chẳng lẽ chuyện anh ta lo lắng đã xảy ra?
Anh ta hỏi:
- Chẳng lẽ lời tiên tri được xác nhận rồi sao?
Độc Cô Chấn lấy ra một tờ giấy, thở dài nói:
- Đây là tờ giấy do Lý Trung Lương vừa mới phái người đưa tới. Thánh Thượng tìm phương sĩ An Già Đà. Chỉ sợ An Già Đà đã xác nhận lời tiên tri này. Ông ta nói Thánh Thượng từ Bồng Lai Các trở về, ánh mắt hung ác đáng sợ.
Bản thân lời tiên tri cũng không đáng sợ. Đáng sợ chính là bị ngự dụng phương sĩ xác nhận. Chuyện đó liền trở thành nghiêm trọng, chẳng bao lâu sẽ dẫn đến án máu. Độc Cô Lương lo lắng chính là Lý Uyên sẽ gặp chuyện không may. Không chỉ có tâm huyết của bọn họ sẽ bị cuốn trôi theo dòng nước, còn có thể sẽ liên lụy đến Độc Cô gia.
- Bát thúc, hiện tại chúng ta nên đối phó như thế nào?
Độc Cô Chấn chắp tay sau lưng đi vài bước.
- Trong triều, quý tộc họ Lý chỉ có Lý Hồn, Lý Mẫn và Lý Uyên, một vài quan viên trong tầng lớp phía dưới thì không cần suy xét đến. Trong ba người này, nếu luận về địa vị cao, là Lý Hồn và Lý Mẫn. Nhưng nếu nói về nắm thực quyền, đó là Lý Uyên. Rất có thể Lý Uyên là người đầu tiên bị đối phó. Chúng ta phải mau chóng giúp Lý Uyên thoát nạn.
- Nhưng không có lý do gì, Thánh Thượng cũng không thể dễ dàng động thủ!
Độc Cô Chấn cười khổ một tiếng.
- Muốn tìm lý do còn không phải quá dễ dàng sao? Sau cuộc chiến Triều Tiên và cuộc tạo phản của Nguyên gia, quý tộc Quan Lũng đã bị đánh áp gần hết, không thể phản kháng, chỉ có thể mặc ông ta chủ trì. Nếu ông ta muốn giết Lý Uyên, tùy tiện tìm một cớ. Giống như ông ta đối phó với Trương Cẩn, điều Lý Uyên vào kinh, sau đó phái người đi Thái Nguyên điều tra y, không vấn đề đều vu oan cho ra vấn đề.
Độc Cô Lương lo lắng hỏi:
- Nhưng giúp ông ấy thoát nạn, thì phải bắt tay từ đâu?
Độc Cô Chấn trầm tư một lát.
- Ta nghĩ từ Vũ Văn Thuật và Tiêu Hậu. Đồng thời bắt tay vào làm theo hai con đường này.
- Vẫn bảo Lý Thần Thông ra mặt sao?
Độc Cô Chấn gật đầu.
- Để anh ta ra mặt là thích hợp nhất, chiêu số do chúng ta tìm. Anh ta chỉ cần để ý tới việc tặng lễ.
- Không biết bên Tiêu hoàng hậu có chiêu số gì?
Độc Cô Chấn cười cười.
- Ta biết Hoài Ân và Tiêu Vũ con trai Tiêu Tĩnh Nghĩa có quan hệ vô cùng tốt, mà Tiêu Tĩnh Nghĩa lại được Tiêu Hoàng hậu cực kỳ sủng ái. Để cho Hoài Ân đến giật dây.
Độc Cô Lương trầm tư một lát, nói:
- Cháu lo lắng ngay cả Tiêu Hoàng hậu cũng không có cách gì loại trừ được sự nghi ngờ của Thánh Thượng.
Độc Cô Chấn mỉm cười.
- Cái này ta biết. Quan trọng là chúng ta có thể tranh thủ thời gian. Hiện tại thiên hạ tạo phản càng diễn càng mãnh liệt. Lạc Dương là trung tâm của Trung Nguyên. Bốn phía đều là địch, đã không an toàn. Ta đoán chậm nhất là sang năm, ông ta không thể tiếp tục nán lại ở Lạc Dương. Rất có thể sẽ dời đô, mà dời đô. Tất nhiên ông ta sẽ dời đi Giang Đô. Khi đó, chính là cơ hội của chúng ta.
- Bát thúc, vì sao không phải dời đô quay về Trường An?
- Hừ! Ông ta đã xem phía nam là nền móng của ông ta. Ông ta xây dựng Giang Đô nhiều năm, chính vì có một ngày dời đô xuống phía nam. Trường An là ổ của quý tộc Quan Lũng. Sao ông ta dám trở về? Chỉ cần ông ta dời đô đi Giang Đô, vậy Lý Uyên sẽ noi theo Dương Nguyên Khánh, ôm Tùy mà tự lập. Cho dù ông ta muốn giết cũng không có cơ hội. Cho nên hiện tại chúng ta phải trăm phương nghìn kế kéo dài thời gian.
Nói đến đây, Độc Cô Chấn lại cười u ám nói:
- Ngoại trừ Lý Hồn và Lý Mẫn ra, thật ra còn có Dương Nguyên Khánh. Mẹ Dương Nguyên Khánh không phải họ Lý sao? Lấy cớ này đối phó với Dương Nguyên Khánh, còn sợ Vũ Văn Thuật không ra sức sao?
- Bát thúc quả nhiên cao minh!
....
Ban đêm, xe ngựa của Trương Lượng tiến vào phường Đồng Đà phía bắc bờ Lạc Thủy. Nơi này là nơi tập trung thợ thủ công trong kinh thành. Lần này Trương Lượng vào kinh, ngoại trừ khuyên bảo Trương Tu Đà ra, anh ta còn nhận một nhiệm vụ. Đó là chiêu mộ một đám thợ rèn đao quay về Phong Châu. Đại bộ phận thợ thủ công quân khí tốt nhất trong thiên hạ đều ở bên trong kinh thành. Chừng hơn mười ngàn người, phân chia trong Tương Tác Giám, Quân Khí Giám và Thiếu Phủ Tự. Phần lớn những thợ thủ công này có hộ tịch là thợ thủ công, nhiều thế hệ làm thợ thủ công, không ai có sự tự do cá nhân. Mỗi ngày đều phải bắt đầu làm việc từ lúc sáng sớm, rất khó đưa bọn họ đi được.
Nhưng nếu người con trai tới làm thay, người cha có thể từ chức, ở nhà dưỡng lão. Chủ ý của Phong Châu chính là nhằm vào những thợ thủ công già này. Bọn họ có kinh nghiệm phong phú, tài nghệ cao siêu. Nếu bọn họ đi Phong Châu, nhất định có thể tăng cao chất lượng quân khí của Phong Châu.
Từ một năm trước, Dương Nguyên Khánh đã ra lệnh cho Trương Thắng. Trương Thắng đã chiêu mộ năm trăm thợ thủ công giỏi, lần lượt đưa bọn họ về Phong Châu. Mà lúc này Trương Lượng đến là có ý đồ khác.
Xe ngựa dừng lại trước một tòa nhà nhỏ khoảng một mẫu. Trong có bảy, tám gian phòng ở, tường thấp vây quanh một khoảng sân nhỏ. Đây là một ngôi nhà điển hình của một hộ gia đình nghèo.
- Trương Sứ quân, chính là nơi này.
Người đưa Trương Lượng tới tên là Triệu Diệc Thanh, là trợ thủ của Trương Thắng, khôn khéo tài giỏi. Việc chiêu mộ thợ quân khí là do anh ta phụ trách. Anh ta vô cùng quen thuộc với thợ thủ công và với Quân Khí Giám ở vùng này.
Trương Lượng xuống xe ngựa. Triệu Diệc Thanh tiến lên gõ cửa. Một lát sau, cửa mở ra. Một gã thiếu niên nhìn ra vẻ mặt thăm dò.
- Các người tìm ai?
- Phụ thân ngươi có ở nhà không?
Triệu Diệc Thanh cười tủm tỉm hỏi.
- Nhị Lang, là ai vậy?
Trong sân truyền đến giọng nói của một người trung niên.
- Không biết, có thư sinh, nói tìm phụ thân.
- Ta đến đây, ngươi đi đi!
Tiếng bước chân vang lên. Cửa mở ra, là một người trung niên, khoảng ba mươi lăm, ba sáu tuổi. Dáng người trung bình. Bộ dạng vô cùng khỏe mạnh. Vẻ mặt thật thà chất phác.
- Ngươi là....
Anh ta thấy Triệu Diệc Thanh nhìn có chút quen mắt, nhưng ngay lập tức không nhớ nổi, Triệu Diệc Thanh khẽ cười nói:
- Vương đại ca đã quên ta rồi sao? Năm trước ta đã tới gặp huynh.
- Ngươi là Triệu tiên sinh!
Cuối cùng, người đàn ông cũng nhớ ra. Tháng mười năm trước, vị Triệu tiên sinh này đã tìm tới gặp mình ba lần, đưa ra mức lương cao chiêu mộ mình đi Phong Châu. Nhưng bởi vì phụ thân vừa qua đời, anh ta không đi được.
Anh ta lập tức nhiệt tình hơn.
- Tiên sinh mời vào!
Triệu Diệc Thanh gật đầu, nháy mắt với Trương Lượng. Hai người đi vào sân. Triệu Diệc Thanh khẽ nói:
- Người này tên là Vương Trọng Sinh, được xưng là thợ thủ công đệ nhất đao trong Quân Khí Giám. Anh ta có thể tạo ra đao như tiên sinh muốn.
Trương Lượng cười cười, đi vào phòng. Dụng cụ gia đình trong phòng đơn sơ. Ngọn đèn lờ mờ. Tuy rằng những thợ thủ công có tài nghệ cao siêu, nhưng thu nhập cũng rất ít, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì sự no ấm của người trong nhà.
Hai người ngồi xuống. Vương Trọng Sinh rót cho bọn họ một chén nước. Có thể thấy được anh ta có chút kích động. Vương Trọng Sinh thuộc loại người nhát gan. Năm trước, khi Triệu Diệc Thanh mời đi Phong Châu, anh ta sợ hãi gặp chuyện không may, không dám đáp ứng, lấy cớ phụ thân qua đời để từ chối. Năm nay, anh ta nghe được một vài tin tức, những người bạn đ Phong Châu có thu nhập cao hơn ở đây gấp mười lần. Nhà ở rộng rãi, áo cơm sung túc. Quan trọng hơn là, có thể chuyển làm dân tịch, vứt bỏ thân phận thợ thủ công. Vương Trọng Sinh vẫn hối hận với quyết định của mình lúc trước.
Triệu Diệc Thanh cười nói:
- Nếu hiện tại có cơ hội có thể đi Phong Châu, Vương đại ca có đồng ý đi không?
Vương Trọng Sinh xoa xoa gáy, ngượng ngùng cười nói:
- Có thể tăng thêm thu nhập, cải thiện cuộc sống người nhà, ai lại không muốn đi chứ?
Triệu Diệc Thanh gật đầu, giới thiệu Trương Lượng với anh ta.
- Vị này chính là Trương tiên sinh từ Phong Châu tới. Ông ấy muốn hỏi huynh một vài việc trước.
Trương Lượng lấy từ trong người ra một phần bản vẽ, mở ra đặt lên bàn, hỏi:
- Ngươi có thể rèn được loại đao này không?
Vương Trọng Sinh cầm ngọn đèn tiến lại gần, nhìn kỹ, mỉm cười.
- Đây là phách nhẫn, dài một trượng ba thước, nặng hai lăm cân, hai lưỡi dao đều sắc bén, có thể chém, có thể đâm, trừ phi là người cao lớn có sức mạnh, người bình thường không thể sử dụng, nên không được dùng nhiều lắm. Tuy nhiên ta có thể chế tạo ra được.
Phách nhẫn cũng chính là mạch đao, đã xuất hiện từ thời Nam Bắc triều. Nhưng bởi vì công nghệ rèn còn hạn chế, mạch đao lúc này vô cùng nặng, khua lên rất vất vả, cho nên cũng không được hoan nghênh. Nhưng hơn mười năm sau, theo sự phát triển của kỹ thuật rèn, mạch đao trở nên nhẹ hơn, mới bắt đầu được sử dụng rộng rãi.
Bởi vì không được phổ biến rộng rãi, nên thợ thủ công chế tạo ra mạch đao cũng không nhiều. Vương Trọng Sinh là một trong số đó.
Trương Lượng mừng rỡ, liền cười nói:
- Lần này Vương đại ca nhất định phải theo chúng ta đi Phong Châu. Chúng ta sẽ hậu đãi với huynh.
Vương Trọng Sinh kích động đứng lên.
- Ta và người nhà có thể đi bất kỳ lúc nào.
Trương Lượng gật đầu, nhưng mục đích của anh ta hôm nay cũng không chỉ là muốn mời Vương Trọng Sinh đi. Anh ta còn có ý đồ khác. Mấy tháng trước, một gã thợ thủ công đã tiết lộ một tin tức. Năm năm trước, lúc ấy Vương Trọng Sinh đảm nhiệm thợ thủ công rèn đao, dẫn đầu hơn một trăm thợ thủ công chế tạo đao nổi danh tạo ra hơn một nghìn mạch đao. Nhưng bọn họ còn chưa hoàn thành, đã bị lệnh cưỡng chế đình công, để toàn lực chuẩn bị cho cuộc chiến tranh Triều Tiên. Số lượng lớn mạch đao trở thành bán thành phẩm, dựa theo quy định của Quân Khí Giám, bán thành phẩm không cần đăng ký trong danh sách. Dương Nguyên Khánh yêu cầu Trương Lượng vào kinh, tìm cách giành được số lượng lớn mạch đao bán thành phẩm này.
Trương Lượng trầm ngâm một chút liền hỏi:
- Năm năm trước, các huynh từng tạo ra một lượng lớn phách nhẫn, nhưng chưa hoàn thành. Chuyện này huynh còn nhớ rõ không?
Vương Trọng Sinh trầm tư một lát, chợt nhớ ra.
- Có! Số lượng lớn phách nhẫn này bây giờ vẫn còn. Hai ngày trước, chủ sự còn ngại đống phách nhẫn kia chiếm diện tích, nói muốn dọn dẹp chúng.
Tinh thần Trương Lượng rung lên, vội vàng hỏi:
- Dọn dẹp thế nào?
- Thường là nấu lại giao cho kho. Nhưng trên thực tế, những thứ như vậy cũng sẽ không được nấu lại. Một khi nấu lại, sẽ trả lại cho kho thép thô. Dù sao đã qua năm năm, cũng không có sổ sách để tra xét. Bình thường, bên quan lại sẽ bắt bọn họ lén bán chúng cho cửa hàng thép thô, đứng giữa kiếm lời bỏ tiền vào túi riêng.
Vương Trọng Sinh hiểu Trương Lượng xấu hổ, cười nói:
- Nếu Trương tiên sinh muốn mua, ta có thể thay ngươi liên hệ với chủ sự. Nhiều nhất là ba ngày, bọn họ sẽ có biện pháp vận chuyển đống phách nhẫn này đi.
- Huynh nói với chủ sự, ta đồng ý mua với giá cao!
...
Ba ngày sau, ở chợ Phong Đô trong một kho hàng sắt, Trương Lượng thấy số lượng lớn mạch nhẫn bán thành phẩm này. Cái gọi là bán thành phẩm, trên thực tế đã thành hình, chỉ có điều chưa mở lưỡi cuối cùng. Trương Lượng nhặt lên một thanh mạch đao, dài chừng một trượng bốn thước, nặng trịch, ít nhất phải nặng hơn hai lăm cân. Anh ta là thư sinh, chỉ có thể miễn cưỡng nhấc lên, nhưng không thể múa được.
Phan Chủ sự của Quân Khí Giám đứng bên cạnh cười nói:
- Tổng cộng có một ngàn hai trăm cái, đều được chế tạo từ sắt nguyên chất loại tốt nhất. Dựa theo giá sắt thô, một cái mười xâu tiền. Ngươi nói ra giá hai mươi xâu tiền. Như vậy chính là hai mươi bốn ngàn xâu tiền. Nhưng chúng ta không cần tiền, phải đổi thành bạc. Vậy là hai ngàn lượng bạc, hoặc là một ngàn hai lượng vàng, có thể chứ?
Trương Lượng quay đầu lại thoáng nhìn về phía Khang Ba Tư. Khang Ba Tư cầm một hòm gỗ nặng đặt ở trước mặt Phan chủ sự.
- Đây là một ngàn hai lượng vàng, quan kim của Thiếu Phủ Tự. Hai mươi lăm lượng một hòm. Tổng cộng bốn mươi hòm.
Phan chủ sự mở hòm gỗ ra, ánh sáng vàng tươi của vàng chiếu vào trong mắt gã. Gã không khỏi nổi lòng tham, nhanh chóng đếm lại số vàng một lần, sau đó cười chắp tay với bọn họ.
- Chúng ta xong thủ tục nhé!
Gã và hai gã quan viên khác nâng hòm lên một chiếc xe ngựa. Xe ngựa chạy nhanh rời đi.
Khang Ba Tư tiến đến nhặt một thanh mạch đao lên, múa may hai cái, nhướng mày nói:
- Loại đao này có ích lợi gì?
- Dương tổng quản nói, tương lai loại đao này chính là lợi khí đối phó người Đột Quyết!
Trên vùng thôn quê rộng lớn, hơn mười con chim ưng đang bay lượn trên không trung, phát ra những tiếng kêu lớn thanh thúy. Xa xa là núi Đại Cân sừng sững, hình dáng dãy núi tối đen giống hệt một con rồng lớn vắt ngang trên thảo nguyên. Chân núi là rừng rậm tươi tốt. Rừng rậm hẹp, kéo dài ngàn dặm.
Nơi này là thảo nguyên nằm phía bắc quận Du Lâm. Đi hơn mười dặm về hướng đông chính là quận Định Tương. Nơi này vẫn là lãnh thổ của Đại Tùy. Nhưng trên thực tế, ở vùng này hầu như đều là người dân Đột Quyết sinh sống bằng chăn nuôi. Năm đó, Vương triều nhà Tùy từng sắp xếp cho bộ lạc Khải Dân gặp rủi ro ở đây. Sau đó bộ lạc Khải Dân dần dần hùng mạnh tiến về phía bắc, nhưng vẫn có một bộ phận nhỏ người Đột Quyết ở lại vùng này chăn nuôi để sinh sống.
Trên thảo nguyên rộng lớn có một lều mái vòm của người Đột Quyết. Lúc này, một đội kỵ binh từ phía xa chạy vội tới, ước hai trăm hơn người, mỗi người dắt hai con ngựa, thế như sấm đánh. Trước lều, một người phụ nữ Đột Quyết cuống quít kéo con vào trong lều. Mấy người đàn ông Đột Quyết trông rất khỏe mạnh từ trong lều bước ra.
Bọn họ cũng không hề hoảng sợ. Đội tuần tra quân Tùy thường xuyên đi qua lều bọn họ. Bọn họ gặp nhiều cũng thành quen.
- Là kỵ binh tuần tra Phong Châu.
Một người đàn ông Đột Quyết sau khi chăm chú nhìn một lúc lâu nói:
- Ta nhìn thấy cờ Xích Ưng của bọn họ.
Năm trước, từ sau khi năm thành trì lần lượt chấp nhận thân thiện giao hảo, kỵ binh trinh sát tuần tra quân Tùy đến từ Phong Châu liền thường xuyên xuất hiện trên thảo nguyên này. Số lần bọn họ xuất hiện càng ngày càng nhiều, đã dần dần thay thế quân biên giới quận Du Lâm lúc đầu.
Vừa dứt lời, đội kỵ binh quân Tùy đã chạy nhanh tới. Trên lá cờ đỏ tung bay có thêu chim ưng màu đen. Đây là một đội thám báo của quân Tùy. Bọn họ phụng mệnh tới tìm một đám người Hán.
Kỵ binh quân Tùy ghìm cương chiến mã. Giáo úy dẫn đầu chắp tay, dùng ngôn ngữ Đột Quyết nói:
- Các anh cho hỏi thăm một chuyện. Hai ngày nay có tin tức gì về một đám người Hán lên phía bắc hay không?
Mấy người đàn ông Đột Quyết nhìn nhau, đều lắc đầu.
- Mấy tháng trước thì có, nhưng gần đây không thấy.
Trong đó có một người Đột Quyết nói:
- Tướng quân đi về hướng đông tới trấn Nguyên Dương hỏi thử xem. Có lẽ sẽ có tin tức. Bình thường người Hán lên phía bắc, đều phải đi qua nơi đó.
- Đa tạ!
Giáo úy kỵ binh quay đầu lại vung tay lên, dẫn đầu đội kỵ binh gấp rút chạy về hướng đông.
Hai năm nay, bởi vì Trung Nguyên liên tục có biến động, hơn nữa Ngụy Đao Nhi của quận Trác tạo phản với thanh thế lớn, phần lớn dân chúng đều trốn tới Đột Quyết tránh né chiến loạn. Trong số bọn họ có không ít thợ thủ công, khiến kỹ thuật chế tạo vũ khí và kỹ thuật luyện sắt của Đột Quyết trở nên tiến tiến hơn. Hơn nữa, dân buôn lậu hung hăng ngang ngược, sắt thô và vật tư chiến lược không ngừng cuồn cuộn chảy vào Đột Quyết.
Ban đầu, của quân Tùy chiếm ưu thế về cung tiễn tuyệt đối, nay không khác Đột Quyết là mấy. Chỉ bởi vì Đột Quyết có lượng sắt thô không đủ khiến về mặt khôi giáp đơn giản hơn quân Tùy. Những trang bị khác cũng không kém quân Tùy. Hơn nữa kỹ thuật cưỡi ngựa của người Đột Quyết rất cao, bù lại với số lượng khôi giáp còn thiếu. Điều đó khiến cho Đột Quyết ngày càng lớn mạnh.