Lưu Vũ Chu lập tức quỳ một gối xuống, nói:
-Nguyện dốc sức vì sứ quân!
Kinh thành vào tháng sáu, dường như có thêm chút mùi máu tanh. Mới mấy ngày trước, Thành Quốc công, Quang Lộc đại phu, Hữu kiêu vệ đại tướng quân Lý Hồn, cùng với Tương tác giám lệnh, Quang Lộc đại phu Lý Mẫn, vì có dính líu đến vụ việc tạo phản của Nguyên thị nên bị Dương Quảng hạ lệnh tru diệt. Số người bị giết trong gia tộc của hai người đó là ba mươi hai người, những người còn lại đều bị lưu đày đến Lĩnh Nam.
Kinh thành nhất thời chấn động, mặc dù lý do mà Dương Quảng giết bọn họ là do tham gia vụ việc mưu phản của Nguyên thị, nhưng dân chúng kinh thành cũng không khỏi không nghĩ đến lời tiên tri nọ: “đào lý tử, có thiên hạ, Dương thị diệt, Lý thị hưng”.
Chính vào lúc này, một lời tiên tri khác lại được truyền tụng trong kinh thành: “Lý chẳng phải Lý, Dương chẳng phải Dương, ra Kinh Tương, trấn biên cương, nhà Tùy diệt vong hắn làm tướng”.
Việc Lý Hồn, Lý Mẫn bị tru diệt, cùng với những lời tiên tri được lưu truyền, khiến cho dân chúng kinh thành ai nấy hoang mang, ai cũng đoán xem, người tiếp theo bị giết sẽ là ai?
Cũng chẳng biết là ai đã tiết lộ một điều bí mật, rằng mẫu thân của Tổng quản Phong Châu Dương Nguyên Khánh là họ Lý, hồi nhỏ hắn từng được gọi là Lý Nguyên Khánh, về sau mới đổi tên thành Dương Nguyên Khánh. Tin tức bí mật này nhanh chóng được loan truyền khắp kinh thành, khiến mọi người đều nghĩ đến câu “Lý không phải là Lý, Dương không phải là Dương” trong lời tiên tri. Chẳng lẽ lại là Dương Nguyên Khánh, “Lý thị hưng”, chẳng lẽ lại là nói tới Dương Nguyên Khánh sao?
Vũ Văn Thuật bước đi vội vàng, men theo một hành lang mà đi. Mấy ngày nay y đang cố vắt óc, nghĩ cách giúp Lý Uyên thoát tội. Lý Uyên lại phái tòng đệ Lý Thần Thông đến tìm y một lần nữa, hứa hẹn với y hai trăm ngàn xâu tiền. Vì hai trăm ngàn xâu tiền này, Vũ Văn Thuật không ngại đem lời tiên tri hướng vào Dương Nguyên Khánh.
Lúc này đây, trong lòng Vũ Văn Thuật hết sức lấy làm đắc ý, đúng vào lúc lời tiên tri thứ hai vừa được truyền ra, lại có tin từ phương bắc báo về, nói là Dương Nguyên Khánh đang tiếp tục mở rộng thế lực xuống phía nam, thật chẳng khác nào ông trời giúp cho Vũ Văn Thuật hắn.
Vũ Văn Thuật đến trước ngự thư phòng, vừa hay gặp được Phàn Tử Cái, cũng được Dương Quảng triệu tập khẩn cấp đến để thảo luận việc quân.
-Nghe nói hai ngày trước Phàn tướng quốc bị cảm nhẹ, giờ đã khỏe hơn chút nào chưa?
Vũ Văn Thuật tỏ vẻ quan tâm hỏi.
-Đa tạ Vũ Văn đại tướng quân quan tâm, đã khỏe rồi.
Phàn Tử Cái cười cười:
-Vũ Văn đại tướng quân cũng là phụng chỉ đến họp đó sao?
-Thật là! Lòng tham của con người không đáy, Dương Nguyên Khánh nhân lúc Thánh thượng chinh phạt Cao Ly mà thâu tóm quận Du Lâm, bây giờ lại còn đang tiến xuống quận Mã Ấp và quận Nhạn Môn ở phía nam, rốt cuộc là hắn muốn làm gì đây?
Vũ Văn Thuật đầy vẻ căm phẫn, nói tiếp:
-Hắn đã tự thừa nhận mình là thần tử nhà Tùy, nhưng tại sao hắn lại làm nhưng việc không hợp lẽ quân thần như vậy?
Phàn Tử Cái hiểu rất rõ con người Vũ Văn Thuật, đây là loại người không có lợi thì không bao giờ dậy sớm. Hắn làm bất cứ việc gì cũng xét trên lợi ích của bản thân mình trước tiên. Bao gồm cả việc hắn công kích Dương Nguyên Khánh, cũng là vì bản thân hắn, chứ tuyệt đối không có chuyện suy nghĩ cho xã tắc. Phàn Tử Cái chỉ cười chứ không nói gì.
Hai người đi đến trước ngự thư phòng, lập tức có hoạn quan bẩm báo:
-Bẩm báo bệ hạ, Phàn tướng quốc, Vũ Văn đại tướng quân đến rồi ạ.
-Tuyên bọn họ tấn kiến!
Giọng nói của Dương Quảng đầy vẻ phẫn hận.
Trong ngự thư phòng, Dương Quảng với gương mặt âm trầm đang đứng trước cửa sổ, ánh mắt lạnh lẽo như băng. Trong đầu ông ta còn đang nghĩ đến lời tiên tri mới được loan truyền trong kinh thành, “Lý không phải là Lý, Dương không phải là Dương, ra Kinh Tương, trấn biên cương, nhà Tùy diệt vong, hắn làm tướng”.
Những lời này không nghĩ ngờ gì nữa, chính là nói về Dương Nguyên Khánh, chẳng lẽ “Lý thị hưng” là chỉ Dương Nguyên Khánh sao? Mới nửa canh giờ trước, ông ta mới nhận được tin báo khẩn của quận Nhạn Môn và quận Mã Ấp, nói quân đội của Dương Nguyên Khánh xuất hiện ở hai quận này. Chuyện này khiến cho ông ta giận tím mặt, lập tức hạ lệnh cho triệu bọn người Vũ Văn Thuật vào thảo luận việc đem quân đi chinh phạt Dương Nguyên Khánh.
Lúc này nửa canh giờ đã trôi qua, Dương Quảng cũng dần dần bình tĩnh lại, chinh phạt Dương Nguyên Khánh không phải là không được, chỉ có điều trong đó còn liên đới đến rất nhiều vấn đề. Binh lực, cấp dưỡng, lộ tuyến xuất binh, phản ứng của Đột Quyết, tầm ảnh hưởng chính trị… ông ta đều cần suy xét kỹ lưỡng. Đánh Dương Nguyên Khánh cũng khó khăn không khác gì đánh Triều Tiên, đâu phải là đội quân ô hợp như nhà họ Nguyên hay Dương Huyền Cảm mà có thể một đánh là tan.
Quan trọng hơn cả là ông ta không được phép thua. Nếu đội quân của ông ta chiến bại dưới tay Dương Nguyên Khánh, thì uy tín của ông ta sẽ bị đả kích đến nhường nào?
Dương Quảng của hiện tại đã không còn khí thế hào hùng và nhuệ khí như hồi quyết định công đánh Triều Tiên vào năm Đại Nghiệp thứ sáu rồi. Hiện nay thiên hạ đại loạn, phong trào tạo phản nổi dậy bốn phương, quốc lực kiệt quệ, sỹ khí xuống thấp, xã tắc bất ổn, những điều khiến ông ta phải băn khoăn có nhiều lắm.
Dương Quảng có chút hối hận, lúc trước khi Dương Nguyên Khánh mới bỏ chạy đến Phong Châu, đáng ra nên lập tức tiêu diệt ngay, bây giờ càng kéo dài, thì càng bị động.
Đứng sau Dương Quảng là Ngu Thế Cơ, Tiêu Vũ và Dương Cung Đạo. Tiêu Vũ là em trai của Tiêu hoàng hậu, tính tình cương trực, rất được Dương Quảng tín nhiệm, y đảm nhận chức vụ Tướng quốc thay cho Vệ Văn Thăng, hiện nay là Nội sử thị lang.
Lúc này Vũ Văn Thuật và Phàn Tử Cái bước vào, hai người cúi mình thi lễ:
-Tham kiến bệ hạ!
Dương Quảng quay đầu lại nhìn mọi người một lượt, trong bảy tướng quốc thì năm người đã có mặt, ngoại trừ Bùi Củ và Bùi Uẩn không được thông báo ra, những người còn lại đều đủ cả.
Ông ta chậm rãi đi đến trước sập, ngồi xuống, gục gặc đầu:
-Hai vị ái khanh bình thân!
-Các vị tướng quốc, cho gọi mọi người tới đây, là muốn cùng mọi người bàn bạc xem nên làm thế nào để đối phó với sự mở rộng thế lực của Dương Nguyên Khánh. Việc này quan hệ trọng đại, trẫm không hy vọng mọi người đều trầm mặc, có gì cứ thoải mái nói!
-Bệ hạ!
Người mở miệng đầu tiên vẫn là Vũ Văn Thuật, ông ta tiến lên một bước, nói:
-Trước khi nói về chuyện của Dương Nguyên Khánh, thần muốn nói về lời tiên tri đang được loan truyền trong kinh thành. “Lý không phải Lý, Dương không phải Dương, xuất Kinh Tương, trấn biên cương, nhà Tùy diệt vong hắn làm tướng”. Thần cho rằng những lời này là nối tiếp của lời tiên tri lúc trước, thấy rõ rằng, Dương Nguyên Khánh là đối tượng khả nghi nhất. Chúng ta lại nhìn lại việc Dương Nguyên Khánh mở rộng phạm vi thế lực, đương nhiên, hắn lấy cớ là tiễu phỉ và phòng ngự Đột Quyết, nhưng mục đích thực sự của hắn là gì? Thần luôn cho rằng, cha nào con nấy. Cũng giống như cái tên Hộc Tư Chính bị Thánh thượng sử chết, chính vì hắn là cháu trai của Hộc Tư Xuân, cho nên hắn mới ủng hộ phản tặc trốn chạy đến Cao Ly. Tên Dương Tố lòng dạ khó lường, sinh ra tên nghịch thần phản tặc Dương Huyền Cảm, vậy thì con trai của Dương Huyền Cảm lại sẽ là người thế nào? Cho nên thần cho rằng, Dương Nguyên Khánh có chí hướng khác, chắc chắn hắn sẽ tạo phản. Triều đình nhất định phải dùng sức mạnh lôi đình tiêu diệt Dương Nguyên Khánh, không thể để hắn có cơ hội mở rộng thế lực hơn nữa.
-Thần thì lại không tán đồng cái mà Vũ Văn đại tướng quân gọi là “sức mạnh lôi đình”!
Lúc này là Phàn Tử Cái lên tiếng phản đối, Vũ Văn Thuật giận dữ, phản bác:
-Phàn tướng quốc, ngươi cho rằng hiện nay Dương Nguyên Khánh vẫn chưa phải là tạo phản sao? Vẫn chưa đủ sức uy hiếp sao? Cứ phải đợi hắn đoạt lấy Thái Nguyên rồi mới là tạo phản sao?
Phàn Tử Cái không vội không chậm, cười nói:
-Vũ Văn tướng quân, hãy nghe ta nói hết đã.
Vũ Văn Thuật hừ mạnh một tiếng, bày bộ mặt dài thượt không nói gì thêm, Phàn Tử Cái nói tiếp:
-Thần cũng tán thành việc đối phó với Dương Nguyên Khánh, nhưng không tán đồng cái gọi là “sức mạnh lôi đình” của Vũ Văn tướng quân. Dương Nguyên Khánh gây dựng cơ nghiệp ở Phong Châu nhiều năm, binh giỏi lương nhiều, bản thân hắn lại từng trải qua hàng trăm trận chiến, đâu phải thứ quân ô hợp như của Dương Huyền Cảm, không thể tiêu diệt được trong một sớm một chiều. Nếu tiến đánh hắn từ hướng Quan Lũng, thì phải vượt qua nhiều sa mạc lớn, vậy thì việc tiếp viện cho quân đội sẽ phải làm thế nào? Đương nhiên là có thể xây dựng trạm tiếp tế, nhưng làm sao có thể phòng ngự được với kỵ binh của hắn? Ý của thần là, có thể đánh, đánh từ Du Lâm, từng bước tiến về hướng tây, thâu tóm những thành trì mới mà hắn vừa giành được, biến thành trì mới của hắn thành trạm tiếp tế cho chúng ta. Cuối cùng đại quân đánh đến Phong Châu, sau đó quân đội của Khuất Đột Thông sẽ tiến công hắn từ hướng Quan Bắc, hai mặt giáp công, như vậy hy vọng thắng lợi sẽ tăng thêm gấp bội.
Thực ra, ý kiến của Phàn Tử Cái cũng chẳng khác gì ý kiến của Vũ Văn Thuật, chỉ có điều là chi tiết hơn mà thôi. Thói quen của y là thế, phải đạp người khác xuống trước, rồi mới biểu đạt ý kiến của mình.
Dương Quảng trầm tư giây lát, đoạn hỏi Ngu Thế Cơ:
-Hiện nay có thể điều động bao nhiêu quân?
-Hồi bẩm bệ hạ, hiện nay quân đội đều đã chia đi các nơi để trấn áp tạo phản, vùng phụ cận kinh sư có ba trăm ngàn quân, bao gồm cả một trăm ngàn cấm quân của bệ hạ. Quan Trung có một trăm ngàn quân, Khuất Đột Quyết đem đi năm mươi ngàn, nên trên thực tế quân trấn thủ Trường An chỉ có năm mươi ngàn thôi.
Dương Quảng trầm ngâm không nói gì, rõ ràng là binh lực không đủ, khiến cho ông ta có đôi chút do dự, lúc này, Ngu Thế Cơ lại nói:
-Nếu bệ hạ muốn tiến đánh Dương Nguyên Khánh, thần cho rằng ít nhất cũng phải cần ba trăm ngàn đại quân. Phong Châu xa xôi, nên lại cần phải trưng bắt thêm năm mươi ngàn dân phu để vận chuyển lương thảo quân tư. Nhưng thần cũng cần phải nhắc nhở bệ hạ, nếu chẳng may thất bại, không những lương thảo quân tư sẽ toàn bộ thuộc về Phong Châu, mà ngay cả Lạc Dương cũng không còn quân nữa.
Ngu Thế Cơ dù sao cũng không phải là Vũ Văn Thuật, y không hy vọng triều Tùy bị hủy diệt. Trải qua ba lần chinh chiến Cao Ly, quân lính tinh nhuệ của triều Tùy đã gần như không còn, căn bản là chẳng còn lực lượng nào mà đi tiêu diệt Dương Nguyên Khánh. Đương nhiên, Dương Quảng có thể lấy hết quân đội ở kinh sư, dốc toàn lực mà đi, nhưng như thế kinh sư sẽ ra sao? Các thế lực tạo phản ở Trung Nguyên ngày càng lớn mạnh, đừng để mất cả ổ chứ. Ngu Thế Cơ ngầm nhắc nhở Dương Quảng rằng, hiện này triều đình không đủ sức để tiêu diệt Dương Nguyên Khánh.
Dương Quảng hiểu rõ ý tứ trong lời nói của y, than thầm trong bụng, lại hỏi Tiêu Vũ và Dương Cung Đạo:
-Ý kiến của hai ngươi thì sao?
Tiêu Vũ khom người nói:
-Thần cho rằng, lần này Dương Nguyên Khánh tiến quân về quận Mã Ấp và quận Nhạn Môn, không giống như lần trước ở Quan Bắc. Hắn không hề triệu tập quan viên ký tên vào hiệp nghị gì, cũng không đóng quân ở hai quận đó. Thần cho rằng nhiều khả năng là hắn đang do thám, nếu lúc này bệ hạ tỏ thái độ cứng rắn, hạ chỉ ra lệnh cho hắn lui khỏi Hà Đông, chắc hẳn hắn sẽ lui binh.
Dương Cung Đạo ở bên cạnh cũng cúi người nói:
-Bệ hạ, thần tán thành kiến nghị của của Tiêu tướng quốc. Trên thực tế việc Dương Nguyên Khánh liên tục mở rộng thế lực ra bốn phía, phần nhiều là do thái độ thiếu cứng rắn của bệ hạ, dung túng cho hắn. Hơn nữa, con đường mà Dương Nguyên Khánh chọn đi là ủng hộ nhà Tùy mà tự lập, bệ hạ có thể lợi dụng đường lối này của hắn, buộc hắn phải lộ nguyên hình. Như vậy sẽ khiến các quan viên và tướng sỹ Phong Châu xa lánh hắn, làm nội bộ của hắn bị phân hóa, đến lúc đó, chỉ cần dùng quân đội của Khuất Đột Thông là cũng đủ để bình định Phong Châu.
Ý kiến của Dương Cung Đạo đã nói trúng vào tâm khảm của Dương Quảng. Mặt khác, ông ta có thể trực tiếp tuyên bố rằng Dương Nguyên Khánh là kẻ phản nghịch, nhưng như thế ông ta lại lo rằng Dương Nguyên Khánh sẽ vì thế mà tạo phản luôn, sẽ càng khó thu thập. Cách tốt nhất là làm cho quân đội của hắn tan rã ngay trong lúc hắn chưa chính thức tạo phản, đó mới là cách khôn ngoan nhất.
Dương Quảng lại hỏi:
-Vậy trẫm phải dùng cách nào để buộc hắn phải lộ nguyên hình?
-Rất đơn giản, bệ hạ có thể triệu hắn về kinh báo cáo công việc, nếu hắn không đi, hắn sẽ không có cách gì giải thích được với thuộc cấp của mình.
Vũ Văn Thuật lạnh lùng nói:
-Dương thượng nghĩ việc đơn giản quá rồi! Năm ngoái thánh thượng cũng từng triệu hắn về kinh báo cáo công việc, hắn bèn nói bận phòng ngự Đột Quyết, kết quả là không về. Lần này hắn lại nói bận phòng ngự Đột Quyết thì phải làm sao?
-Không cần nói nữa!
Dương Quảng ngắt lời mọi người, đứng dậy lạnh lùng nói:
-Trẫm đã quyết định, trẫm sẽ tuần tra phương bắc đến Du Lâm, xem hắn có lý do gì mà không đến gặp trẫm?
…………..
Tháng sáu năm Đại Nghiệp thứ mười một, hoàng đế Đại Tùy Dương Quảng hạ chỉ tuần thị tái bắc, lệnh cho Phàn Tử Cái phò tá Việt vương Dương Đồng ở lại đóng giữ kinh sư. Ngày mười lăm tháng sáu, một trăm ngàn cấm quân hộ tống thánh giá, chậm rãi tiến thẳng về phương bắc.
Mấy viên kỵ sỹ phóng ngựa tiến vào thành Thái Nguyên, chạy thẳng một đường, đến trước phủ của Lý Uyên mới dừng lại. Nam tử cầm đầu đầu đội kim quan (mũ vàng), thân mặc áo bào gấm, thắt lưng đeo ngọc bội, chính là cháu trai của Độc Cô Chấn, tên Độc Cô Hoài Ân. Hắn đến từ kinh thành, phụng mệnh chủ nhân đưa thư đến cho Lý Uyên.
Độc Cô Hoài Ân xoay mình nhảy xuống ngựa nơi bậc cấp, nói với hai tên tùy tùng bên cạnh:
-Ở lại ngoài cửa chờ ta một lát.
Đoạn hắn bước nhanh lên bậc cấp, vừa bước lên, đúng lúc Lý Kiến Thành từ trong phủ bước nhanh ra. Lý Kiến Thành ngạc nhiên nói:
-Hoài Ân, sao huynh lại đến đây?
Xét về vai vế thì Lý Kiến Thành nhỏ hơn Độc Cô Hoài Ân một bậc (lẽ ra phải gọi Độc Cô Hoài Ân là chú – chú thích của BTV), nhưng trên thực tế, tuổi tác hai người xấp xỉ nhau, từ nhỏ học cùng nhau, nên quan hệ giữa hai người rất tốt.
Độc Cô Hoài Ân cười nói:
-Ta phụng mệnh gia chủ đến đưa tin, cha ngươi có nhà không?
-Phụ thân đang ở bãi luyện quân, ta cũng đang định đến đó, nếu huynh không ngại thì đi cùng ta luôn.
Một người hầu dắt ngựa đến, Lý Kiến Thành xoay người nhảy lên ngựa, hai người sóng vai đi đến bãi luyện quân.
Lý Kiến Thành được sự ủy thác của phụ thân, đã bắt đầu làm việc độc lập, y cũng thường xuyên đến nhà Độc Cô và nhà thúc phụ Lý Thần Thông ở kinh thành để bàn bạc công việc. Giống như sự việc về lời tiên tri lần này, đều do Lý Kiến Thành toàn quyền phụ trách ứng phó, sau đó mới báo cáo lại với phụ thân.
-Có chuyện gì xảy ra sao?
Lý Kiến Thành hỏi, giọng quan tâm.
Độc Cô Hoài Ân cũng biết địa vị của Lý Kiến Thành, bèn lấy thư ra giao cho y, nói:
-Thánh thượng đã tuyên bố đi tuần tra phương bắc, chẳng mấy ngày nữa sẽ đến Thái Nguyên. Tuy rằng thánh thượng đã chuyển mục tiêu của lời tiên tri sang Dương Nguyên Khánh, nhưng các ngươi vẫn cần phải cẩn thận, không được có chút gì sơ suất.
Lý Kiến Thành gật gù cười nói:
-Lòng dạ của bậc quân chủ, thật là cao thâm khó lường, chưa chắc ông ta đã thực sự chuyển mục tiêu của lời tiên tri sang Dương Nguyên Khánh.
Hai người giục nhanh bước ngựa, tiến về phía bãi luyện quân.
………..
Bãi luyện quân nằm ở phía nam thành, là nơi thao luyện cho binh mã của quận Thái Nguyên. Lúc này đang có mấy ngàn quận binh đang tụ tập ở bãi, người tấp nập, tiếng hét như sấm. Trong bãi luyện, con trai thứ ba của Lý Uyên, tên Lý Huyền Bá, mệnh danh là “Bệnh Lôi Công”, tay cầm chùy Lôi Công lớn, đang chiến đấu với mười tám viên đại tướng của quân Thái Nguyên.
Lý Huyền Bá năm nãy đã mười lăm tuổi, thân cao sáu thước ba, bả vai rộng, hai cánh tay có sức mạnh ngàn cân. Nhưng bộ dạng của hắn có vẻ hơi kỳ dị, đầu rất nhỏ, rất không hài hòa với bờ vai rộng, miệng nhọn cổ to, tướng mạo hết sức xấu xí.
Đầu óc của y hết sức trì độn, suốt ngày lẳng lặng không nói một câu, sống trong thế giới riêng của mình, thời gian đối với y mà nói chẳng có ý nghĩa gì. Theo cách nói của đời sau, thì y là một bệnh nhân mắc bệnh tự kỷ điển hình. Người đời đều nói y ngốc, duy chỉ có Lý Uyên là cho rằng con mình bình thường, mọi người còn lén gọi y là “Bệnh Lôi Công”.
Chính vì y mắc bệnh tự kỷ, cho nên trên phương diện luyện võ y mới có được thiên bẩm mà người thường khó có thể sánh được. Dưới sự truyền thụ tỉ mỉ của Vu Trọng Văn, đã giúp y trở thành một võ tướng tuyệt thế.
Lý Huyền Bá bất luận là dùng đao, dùng sóc, dùng thương đều hết sức tinh thông, nhưng bản thân y lại thích dùng song chùy. Vu Trọng Văn bèn thiết kế cho y một loại binh khí gọi là “Lôi Công lang nha chùy”, hình dạng giống cái trống cơm, hai bên mỗi bên có ba cái răng sói, có thể móc bay khí giới của võ tướng địch.
Cùng với sự trưởng thành của y, trọng lượng của chùy cũng không ngừng tăng thêm. Năm ngoái, võ công của y mới đột vượt qua được Trệ Cố Trì, thế mà chỉ trong một năm ngắn ngủi, thân hình y cao thêm một thước, xương cốt to lên, bờ vai rộng hơn, cơ bắp trên hai cánh tay phát triển. Cặp “Lôi Công lang nha chùy” của y đạt tới trọng lượng hai trăm sáu mươi cân, một đôi chùy lớn múa lên không một kẽ hở, đánh khắp Hà Đông không có đối thủ.
Lý Huyền Bá tuy có hơi trì độn về phương diện giao tiếp và đọc sách, nhưng khi ở trên chiến trường lại hết sức nhạy bén, mắt nhìn sáu hướng, tai nghe tám phương, phản ứng nhanh như điện xẹt. Lúc này mười tám viên đại tướng đã bị y đánh cho thảm bại, binh khí cái thì bị đánh hỮg, cái thì bị đánh bay, người nào người nấy trông hết sức thê thảm, làm nổi lên một làn sóng hoan hô của mấy ngàn binh sỹ.
Lý Uyên đứng trên khán đài, vuốt râu đắc ý cười. Về văn, ông ta có Kiến Thành, Thế Dân, về võ có Huyền Bá, Nguyên Cát, lo gì không có được thiên hạ?
Phó lưu thủ Hạ Hầu Đoan đứng bên cạnh tán thưởng nói:
-Võ công của Huyền Bá thiên hạ cái thế vô song, trên thiên hạ, người có thể cùng ganh đua cao thấp với y e rằng chỉ có Vũ Văn Thành Đô và Dương Nguyên Khánh mà thôi.
Lý Thế Dân ở bên cạnh bèn lắc đầu nói:
-Lời này của Hạ Hầu thúc phụ không thỏa đáng, Huyền Bá có thể so tài cao thấp với Vũ Văn Thành Đô, còn Dương Nguyên Khánh là bậc, uy danh của hắn đã không chỉ là ở võ, mà là ở binh, Huyền Bá vẫn chưa đủ tư cách đánh với hắn.