Tảng đá dày đặc va chạm làm gạch thành sụp đổ, nếu dùng búa công thành đánh lần nữa, tường thành nhất định sụp đổ.
Ánh mắt Dương Nguyên Khánh ác liệt nhìn chăm chú mười cái búa công thành khổng lồ này. Hắn sớm đã sắp xếp sách lược phòng ngự, liền đợi thời khắc cơ hội xuất hiện.
Sông hộ thành đã khô cạn. Người Đột Quyết rải những tấm ván gỗ dày bắc ngang lên trên, làm búa công thành thân hình khổng lồ có thể thuận lợi vượt qua sông hộ thành. Trên thành tên bay như mưa, hơn ngàn binh lính Đột Quyết dùng cự thuẫn yểm hộ, kéo búa công thành tiếp tục đi tới, cuối cùng trụ vững ở tường thành. Nhưng độ rộng của sông hộ thành chỉ có năm thước, điều này làm cho thân hình khổng lồ của búa công thành kéo dài trên sông hộ thành.
Ánh mắt Dương Tư Ân gắt gao nhìn chằm chằm mười con quái vật này. Khi bọn chúng lần lượt sải bước trên sông hộ thành, anh ta liền truyền mệnh lệnh:
- Đốt lửa!
Hàng trăm ngọn đuốc ném vào sông hộ thành đã khô cạn, sông hộ thành biến thành ngọn lửa bốc cháy dữ dội. Ngọn lửa bốc lên, những tấm ván gỗ rải ra trên sông hộ thành lần lượt bị cháy gãy. Bốn năm chiếc búa công thành rơi vào trong sông hộ thành. Đầu chổng lên trên, thân dựng thẳng trong lòng máng của sông, búa đập rớt ra, ngả nhào xuống, từ từ búa công thanh nhanh chóng bị ngọn lửa nuốt sống.
Hơn mười ngàn binh lính Đột Quyết thương vong vô số, giãy giũa trong ngọn lửa lớn, cuối cùng bị ngọn lửa nuốt chửng. Số người còn lại quay đầu bỏ chạy, quên phòng ngự, bị quân Tùy bắn ngã xuống cả mảng lớn.
Ngọn lửa bay lên không trung, sương mù dần dần tiêu tan. Hai trăm máy bắn đá của người Đột Quyết cũng nhanh chóng biến mất trong lớp sương mù rút khỏi chiến trường.
Ánh mặt trời xua tan sương mù, ngọn lửa dần dần mất đi. Thi thể đốt cháy của binh lính Đột Quyết và mười chiếc búa công thành bị vùi lấp dưới sông hộ thành, khói xanh lượn lờ, tản ra mùi hôi tanh.
Vùng quê trống trải lại hiện ra trước mắt quân Tùy. Quân Đột Quyết đã trở về đại doanh. Thủy Tất Khả Hãn Đốt Cát cưỡi ngựa đứng trước doanh trại, chăm chú nhìn thành Đại Lợi ở phía xa xa. Mặc dù trong tám ngày y đã tổn thất hơn bốn chục ngàn người, tiến công thành cũng gặp thất bại. Nhưng sáng sớm xuất hiện sương mù dày đặc làm y tìm được thời cơ tấn công thành Đại Lợi. Trong lòng y lại bắt đầu nổi lên một âm mưu tiến công quy mô lớn.
Đúng lúc này, một kỵ binh hối hả chạy vào, xoay người xuống ngựa tiến lên bẩm bảo nói:
- Khởi bẩm Khả Hãn! Tam vương tử đã đánh hạ thành Vĩnh Phong.
Đốt Cát vô cùng vui mừng, công phá thành Vĩnh Phong, có ý nghĩa là cuộc chiến Phong Châu của y mở ra một chỗ hổng, y liền nói:
- Lệnh cho đại quân tiếp tục Nam hạ, phải phá cho được thành Hà Khẩu!
Trong lòng Đốt Cát dấy lên lòng tin, chỉ cần đánh hạ Hà Khẩu, khai mở con đường Nam hạ, y có thể dẫn quân tấn công Linh Võ. Dương Nguyên Khánh trấn thủ thành Đại Lợi thì không có ý nghĩa gì, hắn sẽ phải bỏ thành mà Nam hạ.
Địa hình của Phong Châu cũng không bằng phẳng mênh mông vô bờ giống như thảo nguyên, nhất là Nam bộ, gần như là đồi núi và rừng rậm. Đương nhiên đối với quân Đột Quyết mà nói không chút vấn đề, nhưng lều trại, dê bò, vũ khí tấn công như xe nặng, số lượng lớn không thể nào vượt qua được, chỉ có thể đi con đường lớn bằng phẳng trong địa giới của Phong Châu.
Thành Đại Lợi là khởi điểm của con đường lớn Nam Bắc, mà thành Vĩnh Phong lại là một tòa thành trấn giữ quan trọng ở Bắc đường lớn. Thành Cửu Nguyên là thành lớn trấn giữ con Nam đường lớn. Tiếp điểm của đường lớn Nam Bắc cuối cùng là thành Hà Khẩu, đoạt được thành Hà Khẩu thì có thể trực tiếp qua Nam Hoàng Hà, tới vùng đất bằng phẳng phía Nam, trực tiếp giết quận Linh Võ.
Ngược lại với vẻ cao lớn kiên cố của thành Cửu Nguyên, thành Vĩnh Phong tốt hơn cho việc công kích rất nhiều. Cho nên quân Đột Quyết lựa chọn đi Bắc đường lớn, tấn công thành Vĩnh Phong. Bây giờ thành Vĩnh Phong đã bị đánh hạ, chỉ còn lại một mình thành Hà Khẩu.
Đốt Cát ngước nhìn thành Đại Lợi kiên cố, trong đầu bắt đầu do dự, Dương Nguyên Khánh đã biết thành Vĩnh Phong thất thủ chưa?
Lúc này, ánh mắt của y nhìn về cánh chim đang bay đến từ phía Nam.
Một con chim ưng từ thành Hà Khẩu bay tới lọt vào trong thành Đại Lợi. Trong chốc lát, một tên Ưng Nô tay cầm ống thư màu đỏ hối hảo chạy đến:
- Tổng quản, Hà Khẩu cấp báo!
Màu đỏ chói mắt của ống thư này làm Dương Nguyên Khánh cảm thấy dự báo một điềm xấu. Hắn nhận lấy hộp thư, từ trong lấy ra một mảnh vải lụa. Tin tức từ thành Hà Khẩu đến làm cho lo lắng của hắn thành hiện thực. Huyện Vĩnh Phong bị bảy chục ngàn đại quân Đột Quyết công phá, mười ngàn quân giữ thành lần lượt chết gần bảy tám ngàn người, đốc quân Hạ Lục Giáp bỏ mạng trong vòng vây, ba ngàn tàn quân còn lại do Thôi Phá Quân dẫn đầu rút lui tới thành Hà Khẩu.
Dương Nguyên Khánh thở dài thật sâu, hắn có thể tưởng tượng được sự ác liệt của chiến tranh ở thành Vĩnh Phong. Mười ngàn quân mà chết trận bảy tám ngàn người, ngay cả chủ tướng cũng chết trận. Hạ Lục Giáp chính là Dương Thất Lang của ngày trước. Y là một huynh đệ chết trận đầu tiên trong mười tám vệ thiết ảnh.
Nhưng lúc này Dương Nguyên Khánh đã không kịp để đau thương, tình thế nghiêm trọng bày ra trước mắt hắn. Cha con Bùi Nhân Cơ của thành Hà Khẩu và một vạn tám ngàn quân giữ thành không thể giữ nổi cửa ải cuối cùng. Nếu Thành Hà Khẩu thất thủ, như vậy cổng chính thông tới quận Linh Võ sẽ được mở ra. Sáu thành trì của quận Linh Võ đều tương đối thấp bé, căn bản không thể chống nổi các thiết bị tiến công của quân Đột Quyết công thành.
Dương Nguyên Khánh biết mình nhất định phải đưa ra quyết định. Hắn trầm ngâm một lát, liền quyết đoán hạ lệnh:
- Lập tức truyền hung tin tới thành Cửu Nguyên, lệnh Tô Liệt bỏ thành Cửu Nguyên, hợp với Lý Tĩnh, trợ giúp thành Hà Khẩu.
Dương Nguyên Khánh lại nhìn thoáng qua hơn một ngàn quân Tùy đang sửa tường thành. Hắn hạ mệnh lệnh thứ hai:
- Phá hủy tất cả máy bắn đá ở thành bên ngoài, lệnh tất cả rút về thành bên trong, bỏ thành ngoài.
Mệnh lệnh này làm các tướng sĩ không hiểu. Chỗ tường thành sụp đổ của thành ngoài có thể sửa lại, phần lớn máy bắn đá đều không hư tổn gì, vẫn có sức sát thương cực lớn, tại sao phải bỏ thành?
Một đám lãnh tướng ào ào chạy lên trước, hướng về Dương Nguyên Khánh cầu khẩn:
- Tổng quản, chúng tôi có thể bảo vệ thành ngoài, không thể bỏ được!
Dương Nguyên Khành ngước nhìn đôi mắt chờ đợi và cầu khẩn, hắn lắc đẩu:
- Ta biết mọi người có thể giữ thành, nhưng mọi người có thể không biết, thành Vĩnh Phong đã bị công phá. Vì muốn kéo quân chủ lực của Đột Quyêt ở lại thành Đại Lợi, chúng ta buộc phải bỏ thành ngoài, dùng nó làm mồi nhử vây bắt quân chủ lực Đột Quyết. Đây chính là chiến lược nhượng bộ bắt buộc. Mọi người không cần xin chiến đấu nữa, nghe lệnh lui lại đi!
Mọi người yên lặng lui xuống, một đội quân Tùy và dân đoàn đang khuân vác các loại vật tư. Bắt đầu men theo cầu treo lui khỏi nửa vòng tròn v`thành bên trong. Nỏ sàn và pháo đá cũng đồng thời rút khỏi, hàng trăm binh lính tưới dầu lên máy bắn đá, bắt đầu đốt lửa, trên đầu thành ngoại ngọn lửa vẫn bùng cháy mãnh liệt.
Tần Quỳnh cau mày hỏi Dương Nguyên Khánh:
- Tổng quản rút lui như vật có thể dụ được người Đột Quyết không?
Dương Nguyên Khánh cười nói:
- Huynh không hiểu vị trí của thành Đại Lợi trong lòng người Đột Quyết. Tòa thành trì này chính là một tấm bia ô nhục trong lòng bọn họ. Ta rất rõ về Đốt Cát này, y cực kỳ kiêu ngạo. Lãnh tướng Đột Quyết khác có lẽ muốn đốt sạch cướp sạch. Nhưng đối với y, phải san bằng thành Đại Lợi cũng phải lấy cho được đầu của ta, còn quan trọng hơn nhiều so với đánh cướp. Y nhất định ở lại cướp thành Đại Lợi.
Tần Quỳnh trầm tư một hồi rồi nói:
- Y có thể dùng binh pháp, rời khỏi thành Đại Lợi đi đánh nghi binh thành Hà Khẩu. Tổng quản bỏ thành Đại Lợi, đi viện trợ thành Hà Khẩu, sau đó lại trở về tấn công thành Đại Lợi cũng dễ dàng, ti chức cho rằng y rất có thể áp dụng sách lược như vậy.
- Huynh nói không sai, cho nên ta mới bỏ thành ngoài. Chủ lực của y đặt ở thành ngoài. Ta muốn dựa vào sức hấp dẫn của thành ngoài, một khi y nuốt chuẩn miếng mồi này, thì rất khó nhả ra.
Dương Nguyên Khánh cười vỗ lên vai của Tần Quỳnh bước nhanh vào thành nội. Tần Quỳnh vẫn cảm thấy có chút không ổn, lại đuổi theo Dương Nguyên Khánh hỏi:
- Nếu quân Đột Quyết không chế được thành ngoài, lại chia một bộ phận quân đi trợ giúp Hà Khẩu. Nguy hiểm này, tổng quản không nghĩ tới sao?
Dương Nguyên Khánh dừng lại, quay đầu nhìn y, trong mắt lộ ra một nụ cười giảo hoạt:
- Đây chính là chuyện ta hy vọng xảy ra.
…
Sau khi quân Tùy bỏ thành ngoài. Quân Đột Quyết quan sát sau một ngày, dưới yểm trợ của sương mù dày đặc ngày hôm sau chiếm lĩnh thành ngoài. Thủy Tất Khả Hãn cũng không nóng lòng tiến công, mà lệnh cho quân đội phá hủy tất cả kiến trúc trong thành ngoài, biến thành ngoài thành bình địa, rồi lệnh một nửa đại quân tiến vào giữ thành ngoài, chuẩn bị tiến công thành trong. Vì để gia tăng áp lực cho Dương Nguyên Khánh, nhanh chóng khai thông con đường Nam hạ. Thủy Tất Khả Hãn lệnh Vạn phu trưởng Đạt Mạn dẫn ba chục ngàn quân tiến đến trợ giúp A Sử Na Đốt Bật tiến công thành Hà Khẩu.
Chiến dịch của thành Đại Lợi trong trạng thái giằng co, nhưng cả chiến cuộc thành Phong Châu lại bị xoay chuyển trong một thôn nhỏ.
Ở tây nam thành Đại Lợi ngoài một trăm năm mươi dặm có một thành trì gọi là An Nguyên, trong khu hành chính quận Ngũ Nguyên. Chỗ này gọi là huyện An Nguyên, là nơi sinh sống của hơn một ngàn hộ gia đình. Thành trì không lớn, có thể chứa hơn hai ngàn hộ dân, số còn lại đều là thôn xóm hình thành ở hai bên ba con mương máng. Chỗ này đất đai phì nhiêu, nguồn nước sung túc, có ruộng tốt vạn khoảnh, là huyện có sản lượng sản xuất lương thực lớn trọng yếu của huyện Ngũ Nguyên.