Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 533

-Là con trai của Triệu Quốc Công gây ra!

Trương Tế lạnh lùng nói:

-Tốp ni cô cung nữ đó đang ở trong phủ của Triệu Quốc Công.

Trong lòng Dương Huyền Cảm lập tức chìm vào vực sâu, Triệu Quốc Công chính là em họ Dương Huyền Kính của y, phong chức Đại soái Đồng Quan, phụ trách quản lý 50 nghìn quân đội, phụ trách phòng ngự Đồng Quan và Bồ Tân Quan. Y biết người em họ này háo sắc, lại không ngờ tới y cả gan làm loạn như thế, bắt cóc cung phi.

-Đạt Chi huynh đi đòi người bọn họ chưa?

Dương Huyền Cảm giận giữ hỏi.

-Đi rồi! Bị con trai của y lệnh cho binh lính đánh đuổi.

Trương Tế kéo tay ra, lộ ra một số vết bầm tím trên cánh tay mình. Thể diện của Dương Huyền Cảm lại cũng không nén được giận giữ, bỗng nhiên đứng lên, nghiến răng nghiến lợi nói:

-Ta tự mình đi đòi người, ta sẽ cho Đạt Chi huynh một lời giải thích.

Dương Huyền Cảm tự mình dẫn năm nghìn quân vây quanh phủ đệ của Dương Huyền Kính. Phủ đệ của Dương Huyền Kính chính là phủ đệ của Dương Chiêu, được Dương Huyền Cảm thưởng cho Dương Huyền Kính. Trong ánh lửa rừng rực, mấy ngàn binh lính trang bị võ trang đầy đủ, đao gươm sáng bóng, xếp thành hàng đứng ở hai bên bậc thang ở cửa chính.

Một nhóm nữ ni cô được binh lính lục soát thấy ở bên trong phủ, một đám nước mắt đầm đìa, khổ sở đáng thương, một tên Giáo Úy chạy lên:

-Bẩm báo Sở Công, cung nữ ni cô đều tìm thấy rồi.

Chứng cớ vô cùng chính xác, trong lòng Dương Huyền Cảm vô cùng căm tức, lập tức ra lệnh nói:

-Để họ lên xe, trước tiên đưa về cung sắp xếp tạm thời.

Lúc này, trong tiếng chửi rủa, con thứ của Dương Huyền Kính là Dương Lĩnh và hơn một trăm danh thủ bị bắt ra ngoài, đêm qua, chính là bọn họ giết người ở chùa Cảm Nghiệp, giết chết hơn bảy mươi ni cô, bắt cóc ba mươi cung phi đang xuất gia.

-Lũ chó các ngươi. Buông tay! Bố phải làm thịt toàn bộ các ngươi!

Dương Lĩnh gào thét, bị mấy tên binh lính trói tay, lôi ra ngoài. Dương Lĩnh khoảng hai bảy hai tám tuổi, bản thân không phải là một người ăn chơi trác táng, cũng đọc không ít sách, nhưng trong thâm tâm của mỗi người đều có một mặt thiện hoặc ác. Khi y không chịu trói buộc, khi y làm việc ác không phải trả bất cứ giá gì, ác ma ẩn sâu trong thâm tâm y liền bị phóng ra.

Dương Lĩnh được phong làm Huyện công huyện Võ Công, đảm nhiệm Tả Kiêu Vệ Tướng quân. Y đang ỷ vào quyền thế của cha mình là Dương Huyền Kính mà ngang ngược, không chuyện ác nào không làm. Y biết chủ ý của phụ thân luôn luôn đánh vào cung phi tử trong Hoàng cung, nhưng Hoàng cung do Tạ Ánh Đăng phụ trách quản lý, phòng vệ nghiêm mật, y không có cơ hội.

Y liền đánh mắt sang thân hình của ba mươi người cung phi xuất gia của chùa Cảm Nghiệp, đêm qua cướp các cô trở về trong phủ.

Dương Lĩnh bị ấn quỳ xuống đất, y vừa nhấc đầu, lập tức phát hiện người trên ngựa không ngờ là chủ nhân, vẻ mặt tức giận đang dõi theo y. Dáng vẻ kiêu ngạo của y lập tức sợ tới mức héo hắt đi, y biết rõ mình đã làm chuyện gì, liền quỳ trên mặt đất van nài khổ sở:

-Chủ nhân, cháu chỉ là bướng bỉnh nghịch ngợm, lần sau cũng không dám nữa, cầu xin chủ nhân tha cho cháu lần này.

Dương Huyền Cảm cũng biết, những người cùng dòng họ nếu không ép buộc thật sự không được, lần này là cướp cung phi, còn dám đánh Trương Tế. Trương Tế không chỉ là ân nhân của y, còn là nguyên lão khởi sự. Nếu không nói với Trương Tế một lời giải thích, không biết sẽ lạnh giá trái tim bao nhiêu người, y quyết định lợi dụng việc giết gà dọa nhỉ này, dùng Dương Lĩnh cảnh báo tới người gia tộc càng ngày càng kiêu ngạo.

-Câm miệng!

Dương Huyền Cảm gầm lên một tiếng, chỉ vào một nghìn thủ hạ phía dưới nói:

-Đánh chết hết cho ta!

Lại chỉ vào Dương Lĩnh:

-Mang y kéo ra ngoài, đánh 100 trượng.

Bọn lính như sói như hổ, mang hơn 100 người đè xuống đánh, kêu khóc không ngừng. Lát sau, mang hơn 100 thủ hạ của Dương Lĩnh đánh chết hết. Dương Lĩnh tuy chỉ là trọng trách, nhưng vì bình thường y làm việc ác quá nhiều, khiến cho trong lòng bọn lính cực kỳ căm hận y. Rất nhanh, một tin tức không vui truyền tới, Dương Lĩnh khi đánh tới 70 gậy đã không chống cự nổi, đã bỏ mạng.

Dương Lĩnh không ngờ bị đánh chết, Dương Huyền Cảm một trận kinh ngạc, trong lòng cũng dâng lên ý hối hận, y chỉ muốn giáo huấn con cháu Dương gia một chút, cũng không ngờ đánh chết người. Cái này, y làm sao ăn nói với huynh đệ Huyền Kính chứ?

-Không dễ làm nữa rồi!

Dương Huyền Cảm thở dài trong lòng, chỉ có thể trấn an huynh đệ ở mặt khác, tiền tài, phụ nữ, nhà đẹp hoặc đất đai. Y muốn cái gì chỉ có thể đưa cho y cái đó, nếu y thích cung phi, cũng chỉ cho y.

Lúc này, Trương Tế tiến lên trước khuyên nhủ:

-Sở Công, người chết cũng không có cách nào, Sở Công tuyên bố dứt khoát Dương Lĩnh chịu tội, để mọi người biết Dương Lĩnh là trừng phạt đúng tội, như vậy vừa có thể thể hiện Sở Công không vì tình riêng, cũng có thể nghiêm túc chấp hành pháp luật. Tăng thêm danh tiếng của Sở Công, trăm lợi không hại với Sở Công.

Dương Huyền Cảm thở dài một tiếng nói:

-Là ta Dương Huyền Cảm không có đức không có năng lực, làm sao có thể dựa vào hy sinh người trong dòng họ để dựng nên quyền uy. Nếu người đã bị ta lỡ tay đánh chết, ít nhất sau này nên lưu lại cho nó một cái tên.

Y quay lại nhìn hai bên ra lệnh nói:

-Truyền mệnh lệnh của ta, phong cho Dương Lĩnh thành Ngụy Quốc Công, Đại Đô đốc, làm theo lễ táng của Vương hầu.

Trương Tế sững người, một lúc sau một câu cũng không nói ra, y nhìn Dương Huyền Cảm đi, bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, hoảng hốt bước lên phía trước nói:

-Sở Công, Dương Lĩnh vừa chết. Dương Huyền Kính có thể phong làm quan lớn, phong Vương tước, quản lý triều chính đều có thể, nhưng chính là không thể để nắm giữ quân đội, nếu không sẽ có tai họa.

Dương Huyền Cảm hiểu được ý của Trương Tế, quả thật là không nên để Dương Huyền Kính lại nắm quân quyền, chỉ là điều này liên quan tới phân bổ lại lợi ích quốc gia. Dương Huyền Cảm nhất thời có chút do dự, một lúc sau, nói:

-Được rồi! Ta suy nghĩ một chút.

-Sở Công, không phải là suy nghĩ một chút, mà là nhanh chóng thực hiện, càng nhanh càng tốt, không thể kéo dài!

-Ta biết rồi!

Từ xa truyền đến giọng buồn bã của Dương Huyền Cảm.

Tạ Tư Lễ vừa mới trở lại chỗ của mình, liền có một người thủ hạ nói với y:

-Phan Giáo Úy đến đây, đang chờ ở phòng khách!

Tạ Tư Lễ suy nghĩ trong lòng, nhất định là Phong Châu có tin tức, y biết Đột Quyết đang tiến công quy mô lớn ở Phong Châu, cắt đứt liên lạc đã sắp hai tháng, làm cho y không ngừng lo lắng. Tạ Tư Lễ bước nhanh vào phòng khách, một người thanh niên râu quai nón đứng lên chắp tay cười nói với y:

-Chờ tiên sinh một lúc rồi.

Người đàn ông râu quai nón này là thủ hạ đi theo Phan Giáo úy, tên đầy đủ là Phan Văn Điển, từng giữ chức Thân Binh Giáo úy của Dương Nguyên Khánh, bây giờ giữ chức thủ lĩnh của tổ chức tình báo Trường An. Thân phận công khai ra bên ngoài là một chủ sở hữu của cửa hàng la ngựa ở chợ Lợi Nhân.

-Tình hình chiến đấu ở Phong Châu như thế nào?

Vừa vào tới cửa Tạ Tư Lễ liền vội vàng hỏi.

Phan Văn Điển vừa cười vừa gật gật đầu:

-Vừa mới nhận được tin tức mới nhất. Đại quân Phong Ch đánh bại Đột Quyết, giết hai trăm nghìn quân địch, quân Đột Quyết đã hoảng sợ chạy về phía Bắc.

Tạ Tư Lễ chậm rãi ngồi xuống, sự xúc động trong lòng bộc lộ trong lời nói, y vỗ vỗ trán thở dài:

-Điều này thật sự là trời xanh ban phúc cho Phong Châu, có chủ soái như vậy, cần gì phải lo lắng cho thiên hạ phải không?

Phan Văn Điển lấy ra một mẩu tin nhắn, đưa cho Tạ Tư Lễ:

-Đây là mệnh lệnh của Tổng quản đưa cho tiên sinh, tiên sinh thử xem đi!

Tạ Tư Lễ nhận tin nhắn, hỏi trước:

-Tổng quản đã biết chuyện Lý Uyên khởibinh rồi sao?

-Hẳn là đã biết rồi, cho nên mới có thể có thư hồi âm.

Tạ Tư Lễ mở tin ra nhìn một lần, khẽ cau mày, Phan Văn Điển cắn môi một lúc, vẫn không chịu được liền hỏi:

-Tổng quản nói cái gì?

Tạ Tư Lễ thở dài nói:

-Tổng quản nói, nếu có thể tốt nhất giúp Dương Huyền Cảm đánh bại Lý Uyên, nếu thật sự không cản được Lý Uyên vào Quan Trung, ít nhất cũng phải cứu Đại Vương trở về Phong Châu, không thể để Đại Vương rơi vào tay Lý Uyên.

Phan Văn Điển khẽ gật đầu, y lại hỏi:

-Tiên sinh cho rằng Dương Huyền Cảm có thể ngăn chặn được Lý Uyên không?

Tạ Tư Lễ cười nhạt một tiếng:

-Dương Huyền Cảm dùng cái gì ngăn cản Lý Uyên, gia tộc của y phải không?

Phan Văn Điển thở dài một tiếng:

-Chỉ tiếc Phong Châu phải chống lại sự xâm lược của Đột Quyết, nếu không chúng ta cũng có thể cướp được Quan Trung trước rồi.

Tạ Tư Lễ cười cười nói:

-Đạt được chưa chắc là việc tốt, mất đi cũng không phải là chuyện xấu, nếu trời xanh ban phúc cho Tổng quản, để tổng quản đánh bại ba trăm nghìn đại quân của Đột Quyết. Như vậy trời xanh nhất định sẽ giao cho tổng quản trọng trách khôi phục thiên hạ, chúng ta phải có lòng tin vào Tổng quản.

-Tiên sinh nói rất đúng, là ta tầm nhìn nông cạn.

Huyện Hộ - Trường An, nơi này là một huyện nhỏ chân phía Bắc của núi Chung Nam, toàn bộ huyện phía Nam cao Bắc thấp, Lạo Thủy, Phong Thủy chảy qua toàn huyện, theo hướng Bắc chảy vào sông Vị.

Ở chân núi Thủ Dương phía Tây Nam huyện Hộ có một tòa trang viên tên là trang viên Tây Phượng, diện tích 20.000 mẫu bao gồm hơn nửa núi Dương Sơn và 5000 mẫu ruộng tốt, bốn phía có tường cao bao quanh còn có trang đinh tuần tra, không cho bất cứ ai tới gần.

Tòa sơn trang Tây Phượng là sản nghiệp của gia tộc Độc Cô, nhưng cũng chỉ là một trong số những trang viên của gia tộc Độc Cô. Ngay bên trong tòa trang viên diện tích 20.000 mẫu này lại đang ẩn núp đội quân bí mật khoảng mười nghìn người. Đội quân này là từ trang đinh tôi tớ của mười khu trang viên của gia tộc Độc Cô tập hợp mà thành, tổng cộng là hơn hai hai nghìn người, mà chủ tướng quản lý của quân đội này lại không phải là người của gia tộc Độc Cô mà là con gái của Lý Uyên -Lý Tú Ninh.

Lý Tú Ninh là con gái thứ ba của Lý Uyên, năm nay hai muơi mốt tuổi, hình dáng không xinh đẹp lắm. Mày rậm mắt to có vài phần giống con trai, nhưng rất hiền lành. Sáu năm trước gả làm vợ cho Sài Thiệu, tình cảm vợ chồng mặn nồng, có hai con trai, Sài Triết Uy và Sài Lệnh Vũ. Sau khi Lý Uyên xuất binh, liền phong cô thành quận chúa Bình Dương.

Lý Tú Ninh tuy là con gái nhưng cung ngựa thành thạo, rất có tính quyết đoán. Trước đêm xuất binh Lý Uyên sai người mang Sài Thiệu về Thái Nguyên, Lý Tú Ninh liền ở lại Quan Trung phụ trách liên hệ với thế gia Quan Lũng, cô lập tức nắm thời cơ, phái người tới kinh thành đón mẹ, chị dâu cả và người trong gia tộc vào trang viên, còn phái người đi Trường An và Lạc Dương, mang tất cả gia quyến của những đại tướng cùng cha khởi binh đón tới trang viên, thu xếp ổn thỏa từng người một, không để sót một ai.

Tác phong quyết đoán của cô và khả năng tổ chức xuất sắc khiến Độc Cô Chấn có chút tán thưởng, liền lệnh cho người của gia tộc mang gia đinh của Độc Cô gia ở Quan Trung giao cho cô thống soái. Lý Tú Ninh không ngại vất vả, huấn luyện quân đội đó, làm cho quân đội này dần dần có sức chiến đấu.

Chập tối hôm nay, Lý Tú Ninh trở lại chỗ ở trang viên huấn luyện một ngày, vừa tới cửa, một tên nha hoàn nói:

-Chủ mẫu, nhị lão gia đã tới rồi!

Lý Tú Ninh đi vào phòng khách, chỉ thấy chú hai Lý Thần Thông đang chắp tay sau lưng đi đi lại lại. Lý Thần Thông cũng giống Lý Tú Ninh ở lại sơn trang Tây Phượng huấn luyện binh lính. Y phụ trách hậu cần cùng liên lạc đối ngoại, lần này y ra ngoài mười ngày, vừa mới trở về.

-Nhị thúc, có tin tức gì sao?

Lý Tú Ninh cười hỏi.

-Có tin tốt!

Lý Thần Thông xoay người cười tủm tỉm nó:

-Hai tin tốt, một là quân của chúng ta đã đến Hà Đông, đang bao vây thành Hà Đông. Tin tức tốt khác là đám phản tặc Lý Trọng Văn, Hà Phan Nhân, Hướng Thiện Chí đều đồng ý sát nhập với Đường Công, giúp Đường Công lấy Quan Trung.

Lý Tú Ninh hết sức vui mừng, cô đặc biệt quan tâm tin tốt lành thứ hai, ba quân phiến loạn tập trung ở huyện Chu Chí và huyện Thủy Bình ở phía nam sông Vị rất gần bọn họ. Cô luôn muốn đem ba phản quân này nhập thành thuộc hạ của mình. Lý Tú Ninh vội vàng hỏi:

-Đám người của Lý Trọng Văn kết hợp lại có bao nhiêu quân?

-Có 70.000 người, tuy nhiên phần lớn là đạo quân ô hợp. Ta đã xem qua, trang bị đơn sơ cũng chưa huấn luyện gì, chính là dựa vào nhiều quân dọa nạt người.

Lý Thần Thông tuy đã thuyết phục được những kẻ hỗn loạn ấy, nhưng cũng không có nhiều lòng tin đối với bọn họ. Nhưng Lý Tú Ninh lại không nghĩ như vậy, cô có thể dẫn theo 80.000 người giúp cha một tay, sớm bình định Quan Trung.

-Nhị thúc, có thể mời bọn họ tới Quan Trung không. Cháu muốn cùng bọn họ nói chuyện cụ thể việc kết hợp đôi bên.

-Được rồi! Ta đi tìm bọn họ, nhanh nhất sau hai ngày trở về.

Đại quân Lý Uyên hạ được thành Hà Đông, nhưng không nóng lòng qua sông, mà là dẫn hơn trăm ngàn quân quay lại hướng Đông mà đi. Và tuyên truyền rộng rãi đại quân đi tấn công Lạc Dương.

Nhưng Lý Thế Dân lại không ở trong đại quân, ngay khi Lý Uyên hạ thành Hà Đông, ngược lại y dẫn đầu 10.000 quân tinh nhuệ từ bến phà Long Môn đi qua Hoàng Hà tiến vào quận Phùng Dực - Quan Trung. Y lệnh cho Sài Thiệu dẫn đầu 10.000 đại quân chạy chầm chậm ven bờ, y giả vờ là thương nhân, mang theo Uất Trì Cung cùng với 300 tên thân vệ, hướng Bồ Tân Quan mà đi.

Trong khoang thuyền, Uất Trì Cung lo lắng hỏi:

-Công tử, như vậy mạo hiểm không?

Lý Thế Dân mặc áo bào gấm màu trắng, đầu đội kim quan, tay cầm một cái quạt lông, tướng mạo khôi ngô tuấn tú, phong lưu phóng khoáng, y cười cười đung đưa cái quạt nói:

-Quân tử có việc nên làm việc không nên làm, khi nào có thể làm, khi nào không thể làm, phải vì người mà thay đổi. Ta sở dĩ dám làm như vậy, là ta đã hiểu thấu con người Dương Huyền Kính. Y là con cả của Dương Thận, từng phong quan Nghi Đồng, nhưng không có bất kỳ thành tích gì. Ở trong Dương phủ tầm thường sống hơn nửa đời người, nhưng người này lại có mười tám phòng thê thiếp, có thể thấy vẻ háo sắc, hơn nữa y thích dự trữ tiền đồng, chờ khi tổng số tiền đồng này sắp mục nát mới lệnh cho người nhà cầm đi mua đồ. Cho nên có người ngòai gọi “Dương tiền mục”, đủ thấy kẻ này tham tiền, keo kiệt. Năm Đại Nghiệp thứ tám, Dương Huyền Cảm đảm nhiệm Thái Thú quận Đông Bình, nuôi quân ở Lương Sơn, chính là Dương Huyền Kính phụ trách việc này. Kết quả Trương Tu Đà vượt qua biên giới tiêu diệt, y lại sợ tới mức bỏ quân một mình chạy trốn, khiến cho quân của y bị Trương Tu Đà không cần tốn nhiều sức tiêu diệt toàn bộ, đủ thấy tên này nhát gan, vô dụng, háo sắc như vậy. Người tham tiền nhát gan, vô dụng, ta có gì phải sợ y chứ?

Uất Trì Cung thấy Lý Thế Dân nghiên cứu Dương Huyền Cảm đến mức thấu đáo như vậy, trong lòng vô vùng khâm phục y. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, lời này dùng với con người công tử thật sự rất chính xác, y lại hỏi một cách kỳ quái:

-Nếu Dương Huyền Kính vô dụng như vậy, vì sao Dương Huyền Cảm vẫn muốn dùng y trấn thủ tuyến Đông, giao cho y vị trí quan trọng như vậy, lẽ nào thủ hạ của Dương Huyền Cảm thật sự không có người nào có thể dùng được ư?

-Cũng không phải!

Lý Thế Dân lắc đầu cười nói:

-Sở dĩ Dương Huyền Cảm trọng dụng Dương Huyền Kính, là có chút liên quan với địa vị gia tộc của Dương Huyền Kính. Dương Huyền Kính là con trai của Dương Thận, mà trong nguy cơ chia rẽ gia tộc, Dương Thận ủng hộ Dương Huyền Cảm ổn định vị trí gia chủ. Xuất phát từ sự cảm kích, Dương Huyền Cảm giao cho Dương Thận quyền sở hữu tài sản của Dương gia. Sau đó, Dương Thận bệnh nặng, quyền sở hữu tài sản lại chuyển cho con trai Dương Huyền Kính. Chính vì điều này, Dương Huyền Kính đã trở thành nhân vật số hai của gia tộc Dương thị, trong gia tộc ảnh hưởng rất lớn. Dương Huyền Cảm không thể không trọng dụng y, nếu nói về tài năng, Dương Huyền Tưởng, Dương Nguy cùng với Tạ Ánh Đăng đều là đại tướng không tồi, có thể mang quân đánh giặc, đều mạnh hơn Dương Huyền Kính rất nhiều. Tuy nhiên Dương Huyền Cảm thật sự không nên để y làm đại soái Đồng Quan, có thể cho y làm Tướng quốc, có thể nắm quyền sở hữu tài sản, quan quyền, chỉ là không thể nắm binh quyền.

Nói tới đây, Lý Thế Dân thở dài, đó cũng là vì Dương Huyền Cảm mà than thở. Y thế nào cũng không thể nghĩ thông, Dương Huyền Cảm làm sao có đứa con Dương Nguyên Khánh như vậy?

Dương Huyền Cảm ở Bồ Tân Quan, Đồng Quan và nhà kho Quảng Thông đã bố trí một tuyến ba mươi nghìn tinh binh, do Dương Huyền Kính thống soái. Dương Lĩnh bị đánh tới chết ngoài ý muốn, Dương Huyền Cảm cũng biết nên cho gọi Dương Huyền Kính quay về, không thể lại để y nắm quân quyền, nhưng Dương Huyền Cảm băn khoăn rất nhiều, mãi vẫn chưa đưa ra quyết định.

Bên ngoài Bồ Tân Quan đã bố trí hai mươi nghìn đại quân, ở đây có thể phòng ngự quân địch vượt sông từ Bồ Tân Quan, lại có thể phòng ngự quân địch từ phía Bắc xuống, vị trí chiến lược cực kỳ quan trọng. Lều lớn hành quân của Nguyên soái Dương Huyền Kính đã thiết lập tại Bồ Tân Quan. Đại quân của Lý Uyên theo hướng đông đi tới quận Hà Nội, khiến quân phòng thủ luôn luôn có vẻ căng thẳng đều đã bình tĩnh trở lại.

Ba ngày trước Dương Huyền Kính đã biết tin tức con trai Dương Lĩnh bị Dương Huyền Cảm đánh chết. Mặc dù Dương Huyền Cảm xin lỗi y, chỉ là lỡ tay, mặc dù Dương Huyền Cảm bằng lòng thỏa mãn tất cả yêu cầu của y, nhưng điều đó đều không thể bù đắp lại tính mạng của con trai y.

Dương Huyền Kính nhốt mình ở trong lều lớn khóc một ngày, tức giận một đêm. Thời gian còn lại y đang suy nghĩ về yêu cầu của chính mình, y cần cung phi, đây là tâm nguyện nhiều năm của y, cần vàng bạc châu báu, cần đất đai, cần nhà đẹp. Y còn muốn ở trong hoàng cung một tháng, còn có quyền lực, y muốn vương tước, còn muốn Thượng Thư Tả Phó Xạ.

Y đã mang sự đau buồn của người đã mất biến thành ham muốn với đàn bà, tiền tài và quyền lực.

Lúc này, ngoài lều truyền tới giọng của thân binh:

-Đại tướng quân, có hiệu buôn đến nhà.

Đây là thuật ngữ đặc thù của Dương Huyền Kính, với hàm ý có tài vật tới cửa. Vốn Dương Huyền Kính ai cũng không gặp, nhưng tin tức con trai qua đời đã qua ba ngày, nỗi đau mất con của y cũng bớt đi rất nhiều.

-Cho vào!

Hai tên thân binh đang bê một hòm gỗ mun vào, xem ra cái hòm có chút nặng, tài vật rất nhiều, chỉ bản thân cái hòm giá trị cũng đủ xa xỉ rồi.

Thân binh mang hòm đặt lên bàn, mở ra, bên trong ngọc ngà châu báu, vàng bạc lấp lánh, thấy thế ánh mắt của Dương Huyền Kính đều hoa lên. Y chậm rãi bước lên trước, hai mươi mấy thỏi vàng nặng trịch, xen kẽ dao găm bằng đá quý, các loại đá quý, trang sức lại khiến y hoa cả mắt, trong mắt y toát ra vẻ tham lam.

Một tên thân binh tiến lên ghé vào lỗ tai y nói nhỏ mấy câu, mắt của Dương Huyền Kính híp lại, muốn làm quan, điều này không đơn giản sao?

-Cho bọn họ vào?

Rất nhanh, bọn lính dẫn hai người chủ tớ tiến vào, người hầu dáng vẻ to lớn mạnh mẽ, cao to vạm vỡ, theo phép tắc, y chỉ có thể đứng ở cửa lều.
Bình Luận (0)
Comment