Giáo Úy hô lớn một tiếng, hai trăm người đồng lượt kéo dây thừng. Một tên binh lính dùng cây đuốc châm quả cầu vải, ngọn lửa cháy lan rộng ra, lập tức tạo thành một quả cầu lửa lớn.
- Thả!
Giáo Úy ra lệnh một tiếng
Hàng trăm binh lính đồng thời kéo mạnh dây, cán dài văng ra, quả cầu lửa rộng lớn bay lên trời, gào thét ném về phía quân địch. Quả cầu lửa cao cao lướt qua trận mâu, đập vào trong đám binh lính cung nỏ dày đặc. Các binh lính kêu gào lên, bốn phía tránh né, còn có người không kịp tránh né, bị quả cầu lửa đập trúng mình, trên người bốc lửa, kêu thảm chạy trốn.
Một quả cầu lửa lớn quay cuồng vọt vào mười mấy đỉnh lều lớn chưa kịp tháo dỡ. Lều lớn lập tức bị bốc cháy, ngọn lửa ngút trời. Sau đó lại có bốn quả cầu lửa khác bay lên không trung, các binh lính dưới đất ôm đầu bỏ chạy.
Tuy quả cầu lửa không gây tổn thất nghiêm trọng, nhưng trong đại doanh hỗn loạn một trận. Tuy có binh lính phát hiện trước trận thương lại có một hàng bè gỗ đang di chuyển. Hàng trăm binh lính Phong Châu phủ phục trên mặt đất đẩy bè gỗ. Rất nhanh, trước trận thương xuất hiện một con đường bè gỗ dài hai trăm bước, rộng ba mươi bước. Đường bè gỗ này không ngờ lại dễ dàng phá sạch chông sắt.
Hơn nữa ở ba phía, đông, tây, bắc đều xuất hiện đường bè gỗ này. Rất rõ, quân Phong Châu đồng thời tiến công từ ba hướng.
Lưu Hoằng Cơ ý thức được tình huống nghiêm trọng. Y liền vội vàng hạ lệnh:
- Bắn! không cho bè gỗ tiến vào!
Trong bóng đêm hàng chục ngàn mũi tên cùng bắn. Tên dày đặc bắn về phía binh lính quân Phong Châu trên mặt đất. Nhưng binh lính Phong Châu sớm có phòng bị, giơ tấm chắn lớn lên yểm hộ cho nhau, đón mưa tên dày đặc. Bè gỗ tiếp tục đi về phía trước, cách trận thương còn có một trượng. Các binh lính từ trên lưng lấy xuống túi da, lấy dầu trong túi da phun vào trong trận thương, ngọn lửa nhanh chóng thiêu đốt trong trận thương. Trận thương cắm quá dày, một biển trận thương bị đốt cháy.
Đây là sự cẩn thận mấy cũng có sai sót của Lý Thúc Lương, y quên cán thương trường mâu là bằng gỗ. Tuy có thể chống đỡ tấn công của kỵ binh, nhưng nó không chống nổi lửa thiêu cháy. Từng cây trường mâu bị thiêu hủy, mũi mâu rơi xuống đất, cán mâu đốt cháy thành than củi, lộ ra một chỗ hổng, kỵ binh có thể dễ dàng đột nhập.
Đúng lúc này, trong bóng đêm vang lên tiếng trống nặng nề:
- Tùng… tùng… tùng
Tiếng trống thong thả, mỗi tiếng trống vang lên, giống như gõ vào trong lòng người. Trong tiếng trống, hai ngàn quân trọng giáp mạch đao, đội quân lớn mạnh nhất của Phong Châu xuất chiến. Bọn họ hơn sáu trăm người thành một đội, phân thành ba đội lần lượt từ ba hướng, Đông, Tây, Bắc giết về phía đại doanh.
Quân trọng giáp mạch đao đội ngũ chỉnh tề, đạp bè gỗ, từng bước đi về phía đại doanh quân địch. Mỗi một bước đều nặng nề như núi, tay cầm tấm chắn, một tay cầm mạch đao thủ trước ngực. Trên đỉnh đầu bọn họ, lưỡi trường đao sắc bén sáng như tuyết rậm rạp như rừng. Trận mạch đao lớn mạnh này làm quân địch vô cùng lo sợ.
Sắc mặt Lý Thúc Lương tái nhợt, trận thương và trận tật lê mà y dày công bố trí dễ dàng bị quân Phong Châu phá hủy bằng biện pháp đơn giản dị thường, thật khiến y không thể ngờ được. Trọng giáp bộ binh của đối phương y lại chưa từng nghe thấy. Y bắt đầu tâm hoảng ý loạn, không biết nên ứng phó thế nào.
Chỉ có phó tướng Lưu Hoằng Cơ cưỡi ngựa chỉ huy người bắn cung nỏ, tên dày đặc như mưa từ ba phía bắn về quân trọng giáp mạch đao. Nhưng khôi giáp của bộ binh trọng giáp lại dùng tinh gang chế tạo, chỉ có nỏ sàn mới có thể bắn xuyên. Cung nỏ bình thường trong tầm bắn ba mươi bước, đều không thể bắn được nó. Hơn nữa Dương Nguyên Khánh vì để vững chắc, mỗi quân mạch đao tay còn cầm thêm tấm chắn.
Tên như gió bão, vun vút bắn vào trọng giáp, bắn vào tấm chắn, nhưng không có một ai bị trúng tên ngã xuống. Quân trọng giáp mạch đao vẫn như trước từng bước từng bước tiến tới. Hàng binh lính trước huy động mạch đao, quét qua làm cán mâu cháy thành than củi.
Bọn họ cách đại doanh quân địch càng ngày càng gần. Năm mươi bước… ba mươi bước… mười bước, lính bắn cung nỏ trước mặt thấy quân địch tới gần, ào ào quay đầu trốn vào trong doanh.
Dương Tư Ân hét lớn một tiếng, ném tấm chắn xuống, giơ cao mạch đao lên, bổ về phía chiếc xe ngựa lớn trên đường, các binh lính khác cũng đều rống lên, vung đao bổ tới.
Lính bắn cung nỏ núp ở phía sau hô lớn lên một tiếng, xoay người bỏ chạy. Xe ngựa trong chốc lát vỡ vụn, quân trọng giáp mạch đao xông vào quân địch.
- Lính trường thương nghênh chiến, kỵ binh tấn công hai cánh bên!
Lưu Hoằng Cơ huy động chiến đao rống lên, tổ chức quân Đường chống đỡ cường thế giết người của quân mạch đao. Còn Lý Thúc Lương dường như chưa tỉnh lại trong cơn khiếp sợ. Y không dám tin tất cả trước mắt mình nhìn thấy, còn chưa tới một canh giờ, y tự cho là phòng ngự kiên cố lại dễ bị công phá như vậy.
Y nhìn thấy bộ binh trọng giáp Phong Châu hung hãn vô cùng, trường đao bổ chém, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, đầu người lăn lông lốc, không có thi thể toàn vẹn, chân ngựa và đầu ngựa khắp nơi có thể nhìn thấy, làm người ta vô cùng khiếp đảm.
Đây là quân hung mãnh trước giờ y chưa từng thấy. Trường đao bổ qua, ba bốn đầu người không tiếng mà bay, bọn chúng giống như bức tường thép xếp thành hàng phía trước, dữ dằn như lưỡi hái cắt cây cỏ, quét ngang hết thảy, tan tác hết thảy.
Đúng lúc này, trống trận của Phong Châu lại lần nữa vang lên. Năm ngàn thiết kỵ từ ba hướng dọc theo đường bè gỗ xông vào đại doanh, giống như phong ba bão táp sát nhập vào trong đại doanh.
Lưu Hoằng Cơ giận đến độ đỏ mặt. Trọng giáp bộ binh của quân địch bọn họ đã không chặn nổi. Bây giờ tám ngàn thiết kỵ binh của quân địch đánh tới, bọn họ vô phương chống đỡ. Cuộc chiến này đã vô lực xoay chuyển rồi, y phi ngựa xông tới trước mặt Lý Thúc Lương hô lớn:
- Đại soái, đánh như vậy chúng ta sẽ bại, nhanh chạy thôi!
Lý Thúc Lương đã tỉnh ngộ trong hỗn loạn. Lúc này y cũng tâm hoảng ý loạn, quay đầu hô to một tiếng:
- Mau chạy!
Y cũng không để ý Lưu Hoằng Cơ, y dẫn hơn một ngàn binh phá vòng vây phía bắc, Lưu Hoằng Cơ giận hô to:
- Đại soái, rút quân về phía nam!
Lý Thúc Lương đã không nghe thấy, y dẫn binh liều chết mở một đường máu. Vừa mới lao ra vòng vây, lại thấy mấy trăm tên kỵ bị ngoài mấy chục bước. Đại tướng cầm đầu, kim khôi thiếp giáp, Phá Thiên Sóc đặt ngang yên ngựa, tay cầm một cây cung lớn. Thấy Lý Thúc Lương lao ra vòng vây, hắn cười lạnh một tiếng, kéo cung như trăng tròn, một mũi tên sắt bay ra, mũi tên bắn vào miệng của Lý Thúc Lương, tên sắt xuyên qua đầu.
Lý Thúc Lương ngữa mặt lên trời té xuống ngựa, chết thảm dưới tên sắt của Dương Nguyên Khánh.
Dương Nguyên Khánh buông cung xuống hạ lệnh:
- Truyền mệnh lệnh của ta, đầu hàng miễn chết, ngoan cố chống lại giết chết không tha!
Chủ tướng Lý Thúc Lương bỏ mạng, phó tướng Lưu Hoằng Cơ không thấy bóng dáng. Quân Đường trong hoảng loạn ý chiến chiến đấu sụp đổ, đều quỳ xuống đất đầu hàng. Mấy trăm binh lính phá vòng vây phía nam bị kỵ binh bao vây, toàn bộ đều giết chết. Đến bây giờ, hai chục ngàn quân của Lý Thúc Lương ngoại trừ Lưu Hoằng Cơ dẫn hơn ba trăm người công phá thành công phía nam ra, hai chục ngàn quân tinh nhuệ toàn bộ bị diệt.
Nếu so sánh cuộc chiến tranh đoạt Hà Đông như một bàn cờ. Thì cướp lấy thành Thái Nguyên không thể nghi ngờ là một bước đi then chốt nhất của bàn cờ lần này. Một bàn cờ cố nhiên sẽ không nội trong hai ba bước thì đi xong. Nhưng đoạt lấy thành Thái Nguyên thì giống như bắt giữ con rồng lớn. Thế cuộc lớn đã thành, toàn bộ ván cờ liền thông thuận.
Sách lược của Dương Nguyên Khánh định ra là vây đánh viện binh trước khi phát động tiến công Thái Nguyên. Cần diệt trừ sạch sẽ viện binh Thái Nguyên, nhân cơ hội binh lực quân Đường chưa hợp lại, chia ra tiêu diệt bọn chúng. Trong đó quan trọng nhất là hai chục ngàn tinh binh của Lý Thúc Lương, đội quân này do Dương Nguyên Khánh tự mình dẫn binh ra trận.
Còn mười ngàn quận binh của quận Hà Đông do năm ngàn kỵ binh của Tô Địch Phương nắm giữ. Viện quân của quận Trường Bình và quận Thượng Đảng do năm ngàn quân của Bùi Hành Nghiễm nắm giữ. Quận Long Tuyền và quận Văn Thành lại do La Sĩ Tín phụ trách nắm giữ.
Còn quận Hà Nội lại rơi vào con cờ vàng Tống Kim Cương. Sau khi y rời quận Mã Ấp nam hạ, cũng tương tự sắp xếp lại biên chế quân đội, cắt giảm hai chục ngàn quân già yếu, tổ chức thành ba chục ngàn tinh binh, từ quận Thái Nguyên lên đường nam hạ, chiếm huyện Vương Ốc của quận Hà Nội. Chỗ này thuộc chân núi phía nam Thái Hành Sơn, đồng thời cũng là ruộng lúa phì nhiêu tươi tốt, nhiều nhân khẩu, là nơi giàu có của quận Hà Nội.
Bước ám cờ này sau khi rơi vào quận Hà Nội, không chỉ trở thành kẻ địch sau lưng của của Lý Uyên trợ giúp Hà Đông, đồng thời cũng có thể ngăn chặn quân Ngõa Cương tiến quân lên phía bắc của quận Hà Đông. Dương Nguyên Khánh là quân cờ hết sức quan trọng trong bố cục cả bàn cờ.
Sau khi tiêu diệt toàn bộ hai chục ngàn quân của Lý Thúc Lương ở huyện Chính Bình. Dương Nguyên Khánh cấp bách hạ lệnh La Sĩ Tín dẫn quân từ quận Văn Thành vội đến hiệp trợ Từ Thế Tích chỉnh đốn hàng ngũ. Lại để lại ba ngàn quân Từ Thế Tích, Dương Nguyên Khánh dẫn đội quân còn lại lên phía bắc Thái Nguyên, phát động tấn công Thái Nguyên. Lúc này là giữa tháng bảy, hắn cần phải đuổi theo đợt viện binh thứ hai của Lý Uyên trước khi tới, lấy được thành Thái Nguyên.
Trung tuần tháng bảy, Hà Đông đã qua lúc nóng nhất. Mùa hè nhanh chóng bị mùa thu cướp vị, nhưng mùa hè lại không chịu đi, không khí vẫn còn run rẩy và loang loáng dưới cái nắng mặt trời thiêu đốt. Bầu trời xanh thẳm chói mắt, mang theo cái màu da cam như sắp biến thành lửa đỏ.
Đang lúc hoàng hôn, một chiếc xe ngựa chập rãi vào thành Thái Nguyên, bốn năm tên tùy tùng kỵ sĩ đi theo xung quanh, màn xe vén ra một khe hở, lộ ra một khuôn mặt tái nhợt, người này chính là Bùi Thế Thanh đến từ huyện Văn Hỉ.
Trước cửa thành người ra kẻ vào, vô cùng náo nhiệt. Thành Thái Nguyên mấy tháng nay vẫn luôn nằm trong trong sự uy hiếp của chiến tranh, khó có được thời khắc tự do ra thành như vậy.
- Lão gia!
Một gã tùy tùng ở trước cửa sổ xe nói nhỏ:
- Ty chức đi hỏi rồi, lính giữ thành nói là vì đội quân của Dương Nguyên Khánh mấy ngày trước rút về phía bắc quận Lâu Phiên. Thái Nguyên không bị uy hiếp, cho nên mới thả người ra vào tự do như vậy.
Bùi Thế Thanh gật đầu. Y mơ hồ đoán được đây là Dương Nguyên Khánh tạo điều kiện cho mình vào thành Thái Nguyên, mới đặc biệt rút về phía bắc. Bùi Thế Thanh trong lòng có chút bất an, không biết chuyến đi Thái Nguyên lần này có thành công không.
- Đứng lại!
Một tiếng thét lệnh nghiêm khác cắt đứt đường suy nghĩ của Bùi Thế Thanh. Xe ngựa dừng lại, chỉ thấy mười mấy tên binh lính đi lên phía trước, quan quân dẫn đầu liếc nhìn bọn họ dò xét, nói:
- Tề công có lệnh, đàn ông dưới ba mươi tuổi, ba người đồng hành vào thành phải kiểm tra nghiêm mật, để ngừa gian tế. Các người từ đâu đến?
Một gã tùy tùng tiến lên thi lễ nói:
- Chúng tôi đến từ huyện Văn Hỉ quận Giáng.
Nghe nói người từ quận Giáng đến, Giáo Úy giật mình, vội vàng hô:
- Bao vây bọn họ!
Tin tức Dương Nguyên Khánh đại bại Lý Thúc Lương ở quận Giáng không biết qua con đường gì truyền đến, sớm đã truyền khắp thành Thái Nguyên. Ngay cả Lý Thúc Lương bị Dương Nguyên Khánh một mũi tên bắn chết cũng trở thành đề tài nói chuyện hăng say trong thành Thái Nguyên.
Chính là nguyên nhân này, các binh lính nghe nói từ huyện Văn Hỉ đến, lập tức nghĩ tới Dương Nguyên Khánh, trở nên “trông gà hóa cuốc”. Hàng chục tên binh lính bao vây xe ngựa, như vây đại địch. Lúc này, một Đô úy tướng quân cũng nghe tin đi ra, y tiến lên nói:
- Nếu là từ quận Giáng đến, thì càng kiểm tra chặt chẽ, người trong xe ngựa xuống xe, đừng tự chuốc phiền phức.
Khẩu khí của Đô úy tướng quân vô cùng nghiêm khắc, y tay cầm cán đao, ánh mắt liếc xéo mấy tên tùy tùng. Nếu bọn họ dám chống cự, y lập tức động thủ giết người.
Bùi Thế Thanh lấy ra văn điệp Triệu Thủ An Huyện lệnh huyện Văn Hỉ cấp cho y, lệnh tùy tùng đưa lên:
- Đây là văn điệp quan phủ, chắc có thể chứ?
Đô úy nhận lấy văn điệp xem một chút, y cũng xem không hiểu cái gì viết trên đó, nhưng ấn quan đỏ tươi y lại nhận ra. Sự khẩn trương trong lòng liền tan đi mấy phần, trả văn điệp lại cho Bùi Thế Thanh, hí mắt nói:
- Có thể, chỉ là huyện nha quá thấp một chút. Nếu là quận nha thì hoàn toàn không có vấn đề.
Nếu nói lúc nãy quả thực là như vây đại địch, thì bây giờ ít nhiều có chút ý khó dễ. Từ Thế Thanh hiểu ý của y, trên mặt hơi lộ ra vẻ giận dữ, là muốn Bùi gia mua chuộc đút lót.
- Trong luật Khai Hoàng viết rất rõ, thông điệp thông quan ra ngoài do huyện nha viết, khi nào mới tới lượt quận nha?
Ngôn từ nghĩa chính của Bùi Thế Thanh làm Đô úy không dám xem thường y. Nhưng nếu để đối phương vào thành như vậy, mặt mũi lại có chút không bỏ được. Đô úy đảo mắt, lạnh lùng nói:
- Trước đây là văn điệp huyện nha thật, nhưng bây giờ là thời chiến. Số người các ngươi lại vượt trên giới hạn Tề công quy định, kiểm tra chặt chẽ là chức trách của bọn ta. Trừ phi các người có người có tiếng ở thành Thái Nguyên đảm bảo, nếu không mời xuống xe. Nếu bị bọn ta lục soát được một chiếc binh khí, ta bắt các ngươi vào đại lao.
Đúng lúc này, bên cạnh truyền đến tiếng của một người đàn ông:
- Ta đảm bảo thế nào?
Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy một người đi ngựa, phía sau đều là nha dịch đi theo. Quan quân dẫn đầu khoảng bốn mươi bảy bốn mươi tám tuổi, làn da trắng nõn, ánh mắt trong trẻo, có râu dài ba, gã mặc nho bào, đầu đội ô sa, có vẻ văn chất nho nhã.
Bùi Thế Thanh nhìn thấy người này, liền mỉm cười:
- Thì ra là Văn Tấn huynh, thật là khéo đó!
Người này họ Vương tên Tự, làm Trưởng Sử quận Thái Nguyên. Gã cũng là gia chủ Vương thị danh môn Thái Nguyên. Muội muội của gã cũng chính là mẹ vợ của Dương Nguyên Khánh.
Đô úy liền bước lên phía trước thi lễ:
- Ty chức tham kiến Vương Trưởng sử!
Y trong lòng thầm kêu một tiếng may mắn, thì ra người trong xe ngựa và Vương Tự có quen biết, y xém chút nữa gặp rắc rối rồi.
Vương Tự vốn là Thái Thường tự Thiếu Khanh, vì mẫu thân qua đời, thôi chức giữ đạo hiếu ở nhà, được Lý Uyên phong làm Trưởng sử quận Thái Nguyên. Mà Thái thú lại là Tề quốc công Lý Nguyên Cát. Trên thực tế Vương Tự nắm giữ quyền lớn về chính vụ, nhưng uy vọng của gã cũng không nằm ở chỗ chức quan của gã, mà là một thân phận khác của gã. Vương thị Thái Nguyên là gia tộc hiển hách nhất Thái Nguyên, là một trong ngũ tính thất vọng trong thiên hạ, không phải một Đô úy nhỏ nhỏ mà được tốt như vậy.
Tuy nhiên vị Đô úy này nếu biết ngồi trong xe là gia chủ của Văn Hỉ Bùi thị, y cũng toát mồ hôi lạnh giống vậy.
Vương Tự thấy Bùi Thế Thanh nhướng mắt với gã, trong lòng hiểu ý, liền cười nói:
- Đây là bạn của ta, ta đến đảm bảo y, có thể vào thành chứ!
Đô úy đổ mồ hôi trộm trên trán, liên thanh nói:
- Không thành vấn đề, không thành vấn đề, mời vào thành trước.
Xe ngựa của Bùi Thế Thanh vào thành Thái Nguyên, Vương Tự dứt khoát cũng ngồi lên xe, y cười đầy thâm ý nói:
- Ngài làm sao lại nghĩ đến là vào thành Thái Nguyên sao?
Bùi Gia và Vương già là quan hệ thông gia nhiều đời. Như vợ của Vương Tự là trưởng nữ của Bùi Uẩn, còn muội muội của gã Vương thị gã cho Bùi Văn Ý. Hai gia tộc là thế giao mấy trăm năm. Nhưng Thái Nguyên Vương thị ở triều Tùy khá yếu thế, hơn nữa sau khi Dương Quảng lập vị, vì Vương thị Thái Nguyên từng ủng hộ Hán vương Dương Lượng, do vậy bị Dương Quảng lạnh nhạt. Người nhập sĩ tộc không nhiều lắm, Hà Đông xuất hiện cục diện Bùi cường Vương yếu, hai gia tộc vẫn quan hệ chặt chẽ. Lần này Bùi Thế Thanh nhận lời giúp Dương Nguyên Khánh, kỳ thực chính là chỉ lợi dụng lực lượng của Vương thị ở Thái Nguyên.
Bùi Thế Thanh khẽ mỉm cười:
- Ngài biết rõ cố vấn chứ?
Hai người liếc nhìn nhau, đều cười ha hả, Vương Tự lại nói:
- Hai ngày nay ta rất kỳ quái, rõ ràng Phong Châu đã chiếm lĩnh cung Tấn Dương, sao lại đột nhiên lui binh về phía bắc. Ta suy nghĩ trăm vạn lần cũng không có lời giải đáp. Lần đến hôm nay của ngài làm ta hiểu, thì ra quân Phong Châu tạo cho ngài một cơ hội vào thành. Xem ra Dương Nguyên Khánh kỳ vọng vào ngài rất cao.
Bùi Thế Thanh không cho là đúng liếc nhìn gã một cái:
- Ngài ra vấn đề khó cho ta sao? Ta đến Thái Nguyên kỳ thực là tìm ngài, ngài có thể cho ta hy vọng gì?
Vương Tự trầm mặc một lát, hỏi Bùi Thế Thanh:
- Gần đây thành Thái Nguyên đồn đại huyên náo, nói ở huyện Chính Bình Phong Châu tiêu diệt toàn bộ hai chục ngàn tinh quân của Lý Thúc Lương. Ngay cả Lý Thúc Lương cũng bỏ mạng, nhưng phía quan chúng ta lại không nhận được tin tức chính thức nào. Rốt cuộc là thật hay giả?
Bùi Thanh gật đầu:
- Cực kỳ chính xác. Dương Nguyên Khánh tự mình dẫn mười ngàn kỵ binh tiêu diệt toàn bộ đội quân Lý Thức Lương. Lý Thúc Lương cũng bị Dương Nguyên Khánh bắn chết, ta rất rõ.
Vương Tự biến đổi sắc mặt, vội vàng xác nhận nói:
- Vậy bước tiếp theo của bọn chúng chính là tấn công Thái Nguyên đó!
Trên mặt Bùi Thế Thanh lộ ra một chút thần sắc bất mãn, y không bất mãn đối với Vương Tự tiếp nhận bổ nhiệm của Lý Uyên. Năm ngoái lúc bốn nhà Bùi, Thôi, Vương, Lô tất cả mọi người đều đạt thành chung nhận thức, ủng hộ Dương Nguyên Khánh. Kết quả Vương Tự ý chí không kiên định, không ngờ tiếp nhận chức quan của Lý Uyên.
Y lạnh lùng nói:
- Tấn công Thái Nguyên là chuyện rõ ràng, không cần ta giải thích thêm.
Vương Tự cảm nhận được một chút bất mãn trong giọng nói của Bùi Thế Thanh, gã đỏ mặt lên, thở dài một tiếng:
- Việc này nói ra dài dòng, về phủ hãy nói!
Phủ trạch Vương thị là một tòa phủ đệ lớn nhất thành Thái Nguyên, chiếm chín mươi mẫu. Trong đó ba mươi mẫu là làm Vương học, do tộc đệ Vương Tự, nổi tiếng giáo dục mọi người vương thông chủ trì, có hơn một ngàn học trò. Còn phủ đệ Vương thị thì chiếm sáu mươi mẫu, mấy trăm con cháu Vương gia sống trong đó.
Xe ngựa chầm chậm dừng lại trước Vương phủ. Vương Tự mời Bùi Thế Thanh vào thư phòng, hai người ngồi xuống, có thị nữ thượng trà cho gã. Vương Tự bưng chén trà lên, lúc này mới thở dài nói:
- Khi Lý Uyên phong cho ta chức quan, lúc đó ta không nhận, mãi tới khi Lý Nguyên Cát phái binh bao vây Vương gia, ta mới bị ép nhận lời, thật sự là bất đắc dĩ mà thôi.
Bùi Thế Thanh trong lòng rất rõ, kỳ thực cơ bản vì là Vương gia không xem trọng Dương Nguyên Khánh, cho rằng Lý Uyên có thể thành đại sự, cho nên mới ruồng bỏ ước địch ban đầu của bốn nhà. Nhưng y cũng không thể nói gì hơn, Bùi gia không phải cũng nhận được thăm hỏi của Bùi Tịch sao?
Bùi Thế Thanh cũng không nhắc chuyện này, liền trực tiếp hỏi gã:
- Vậy nói rõ cho ta biết, lần này Dương Nguyên Khánh tấn công Thái Nguyên, Vương gia xuất lực không?
Dương Nguyên Khánh tiêu diệt Lưu Vũ Chu, tiêu diệt toàn bộ Lý Thúc Lương, sắp tấn công Thái Nguyên, điều này làm cho Vương Tự lại thấy được một tia hy vọng. Y cười khổ một tiếng nói:
- Ta là cậu của Mẫn Thu, ngươi nói ta có thể xuất lực không? Chỉ là trong tay ta vô binh vô tốt, không thể trực tiếp giúp ngài đoạt thành. Chỉ có thể lúc tình thế phát triển nhất định, ta sẽ tìm được thời cơ giúp ngài một tay.