Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 60

Dương Nguyên Khánh bước nhanh vào đại sảnh, quì một bên gối thi lễ với Ngư Câu La:

- Mạt tướng Dương Nguyên Khánh tham kiến Ngư tổng quản!

Ngư Câu La đã là chỉ huy trực tiếp, lại là sư phụ của Dương Nguyên Khánh. Mấy năm nay, bọn họ cùng nhau tác chiến ở biên cương, hình thành sợi dây tình cảm khăng khít. Nếu không phải có Trưởng Tôn Thịnh đang ở đó, y sẽ cho Dương Nguyên Khánh một đấm, cười mắng hắn làm cái trò gì vậy, đến nhà mình mà cũng không để ý.

Nhưng Trưởng Tôn Thịnh ở đó, vui cười, tức giận hay mắng mỏ mà Ngư Câu La thường thể hiện cũng không có, trở lại với vẻ nghiêm túc của cấp trên. Y liền gật đầu nói:

- Dương tướng quân, Trưởng Tôn tướng quân đã mang tin tốt đến cho ngươi.

Trưởng Tôn Thịnh cười ha hả:

- Hai tin tốt. Thứ nhất là triều đình đã chuẩn y thỉnh cầu của các ngươi, mở rộng xây dựng thành Đại Lợi trở thành huyện Đại Lợi.

Dương Nguyên Khánh mừng rỡ, đây thật sự là thỉnh cầu của hắn. Bắt đầu từ năm trước, vùng Duyên Châu đại hạn liên miên, không ít dân chúng chạy tới Phong Châu mưu sinh, số dân thành Đại Lợi từ hơn ba trăm hộ tăng mạnh đến hơn bảy trăm hộ. Như vậy việc quản lý trong thành trở nên rất khó khăn, hắn liền đề nghị Ngư Câu La xin triều đình nâng cho thành Đại Lợi lên thành huyện. Làm như thế vừa có thể mở rộng thành trì, cũng có thể để triều đình phái quan huyện đến quản lý. Tháng mười năm ngoái Ngư Câu La liền chính thức đề xuất xin với triều đình, không ngờ tới gần nửa năm sau mới được phê chuẩn.

Hắn lại vội hỏi:

- Vậy việc tôi xin sửa tường thành lên độ cao năm trượng có được chuẩn y không?

Đây cũng là điều Dương Nguyên Khánh quan tâm. Người Đột Quyết đã học được tạo ra khí giới tấn công thành, tường thành ba trượng còn có phần khó khăn, hắn liền muốn nâng lên đến năm trượng. Nhưng tường thành ở kinh đô cũng mới có ba trượng, hắn lo triều đình không cho phép.

Trưởng Tôn Thịnh trầm ngâm một chút nói:

- Công trình quân sự không giống với thành cho dân thường, không cần phải cân nhắc quá mức, phải nhập gia tuỳ tục. Điều này Thánh Thượng mấy năm trước cũng từng nói, thành phòng thủ phải được xây dựng cao lớn, kiên cố. Thành ở kinh đô cao ba trượng, chúng ta sửa lên năm trượng hẳn không có vấn đề gì. Việc này không cần bẩm báo với triều đình.

Ngư Câu La còn có phần hơi lo lắng, không kìm nổi nhíu mày:

- Nếu đã nâng lên làm huyện lị thì khác, tôi lo những ngôn quan của triều đình sẽ hạch tội.

- Việc này không cần phải lo, lần trước chẳng phải Thái Tử đã chính miệng đồng ý sao? Dù sao Thái Tử sớm muộn cũng lên ngôi, chuyện mà miệng vàng lời ngọc ấy đã đồng ý, không ai dám hạch tội.

Ngư Câu La gật đầu. Bốn năm trước Thái Tử thực sự từng có chỉ thị, chắc là vấn đề cũng không lớn, liền yên tâm về việc này. Y lại nghĩ tới một số tin tức mới nghe được gần đây, nói sau khi Độc Cô Hoàng hậu qua đời, Thánh Thượng đã không còn ràng buộc, bắt đầu chằm đắm trong tửu sắc, đặc biệt là ham mê nữ sắc, không biết tiết chế, chỉ trong hai ba năm ngắn ngủi, sức khỏe liền suy sụp. Y hỏi khẽ:

- Nghe nói tình hình của Thánh Thượng không tốt lắm?

Trưởng Tôn Thịnh lắc đầu:

- Cực kỳ không tốt. Đã có thuật sĩ khuyên Thánh Thượng đừng nên tới cung Nhân Thọ, nhưng Thánh Thượng không nghe. Lúc ta đi nghe nói đã đổ bệnh.

Trưởng Tôn Thịnh thở dài một hơi, lại gượng cười nói:

- Thôi, không nói chuyện này nữa, nói tiếp tin tốt còn lại. Lần này ta đến, trả lại cho các ngươi hai nghìn vò rượu ngon và một nghìn gánh trà, đây hẳn là tin tốt chứ!

Dương Nguyên Khánh và Ngư Câu La nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra sự kinh ngạc xen lẫn vui mừng. Bọn họ sớm đã uống rượu sữa ngựa đến phát ngấy, chỉ mong có thể được uống rượu gạo hoặc rượu trái cây Trung Nguyên. Còn nữa, chính là trà, ngày nào cũng ăn thịt, không có trà uống cho bớt ngấy, những ngày này thật sự khó qua nổi.

Dương Nguyên Khánh và Ngư Câu La đồng thời giơ tay ra, Dương Nguyên Khánh giơ ba ngón tay:

- Ít nhất cho chúng tôi ba thành (30%)!

Ngư Câu La thì giơ hai ngón tay, lắc đầu nói:

- Còn có các thành trì khác, thành Đại Lợi nhiều nhất là được cấp hai thành!

Trưởng Tôn Thịnh thấy hai người đang cò kè bớt một thêm hai, không kìm nổi bật cười ha hả. Thiếu niên mặc áo giáp bạc đứng bên cạnh cũng không kìm nổi bật cười. Dương Nguyên Khánh nhìn y một cái, liền cười hỏi Trưởng Tôn Thịnh:

- Vị này là?

Trưởng Tôn Thịnh vỗ trán, áy náy nói:

- Xem như ta hồ đồ, quên giới thiệu với ngươi.

Y chỉ vào thiếu niên, cười với Nguyên Khánh nói:

- Vị này là đồ đệ của Lý Tĩnh, một lòng muốn đến biên cương thăm thú, Lý Tĩnh liền giao y cho ta, lần này nhân tiện đưa y đi cùng. Y họ Tô, tên Liệt, là người huyện Thủy Bình, Ung Châu. Nguyên Khánh, y hình như còn nhỏ hơn ngươi một tuổi.

Dương Nguyên Khánh gật đầu, hoá ra người này chính là Tô Định Phương. Dương Nguyên Khánh từ nhỏ đã lớn lên ở triều Tùy, sớm đã có quen với những người có tiếng tăm trong lịch sử triều Tùy. Tô Định Phương cho dù có tiếng tăm lừng lẫy trong lịch sử, nhưng trong mắt Dương Nguyên Khánh, đã không còn là gì ghê gớm.

- Hóa ra là Tô hiền đệ, còn nhỏ tuổi mà lại có hứng thú đến biên cương thăm thú, rất có chí khí đây!

Tô Liệt là con trai của Tô Ung - gia tộc quyền thế Ung Châu, có chút quan hệ thân thích vòng vèo với Lý Tĩnh. Khi y năm tuổi được Lý Tĩnh phát hiện ra là một thiên tài võ học, liền bắt đầu dạy y luyện võ Trúc Cơ. Y luyện võ đã gần mười năm, cũng đột phá được Trệ Cố Kỳ, trở thành một võ sĩ thiếu niên dũng mãnh.

Từ khi mười hai tuổi y bắt đầu đi thăm thú các vùng của Đại Tùy. Năm trước y đã một mình giết hai mươi tên đạo tặc cản đường ở dưới chân núi Tung Sơn, liền có ý nghĩ tới biên cương du ngoạn. Sư phụ Lý Tĩnh có quen biết với Trưởng Tôn Thịnh, liền nhờ Trưởng Tôn Thịnh việc đó, lần này Trưởng Tôn Thịnh đi sứ Đột Quyết, liền nhân tiện đưa y đi theo.

Tô Liệt thấy Dương Nguyên Khánh không hơn mình bao nhiêu tuổi, lại có kiểu làm ra vẻ bề trên lên mặt, khen mình có chí khí, trong lòng y rất không vui. Tuy nhiên người ta là thiên tướng, hơn nữa đã tòng quân năm năm, mình còn xa mới có thể sánh bằng, y chỉ ôm nắm tay nói:

- Tô Liệt lần đầu tiên đến biên cương, còn xin Dương tướng quân chỉ giáo nhiều!

- Không thành vấn đề, sẽ không để Tô hiền đệ thất vọng.

Dương Nguyên Khánh khẽ mỉm cười, lại hỏi Trưởng Tôn Thịnh:

- Trưởng Tôn tướng quân lần này đến Phong Châu, không phải là đơn thuần để khao quân chứ!

Trưởng Tôn Thịnh cười tủm tỉm nói:

- Ta lần này là phụng chỉ đi sứ Đột Quyết, đi thăm công chúa Nghĩa Thành, muốn ngươi đi cùng, chắc là không có vấn đề gì chứ!

- Ti chức không có vấn đề gì.

Dương Nguyên Khánh nhìn Ngư Câu La một cái, Ngư Câu La cười ha hả nói:

- Trưởng Tôn tướng quân đã yêu cầu, vậy ngươi hãy đi hộ vệ Trưởng Tôn tướng quân.

- Mạt tướng tuân lệnh, không biết Trưởng Tôn tướng quân khi nào thì xuất phát?

Trưởng Tôn Thịnh mỉm cười:

- Xuất phát ngay bây giờ!



Bốn năm trước sau khi quân Tùy đại bại Bộ Già Khả Hãn, liền giúp đỡ Đột Lợi Khả Hãn lên thay Đô Lam Khả Hãn, trở thành Đông Phương Đại Đột Quyết Khả Hãn, cũng sắc phong y làm Khải Dân Khả Hãn. Bởi vì công chúa An Nghĩa chết trong loạn quân vào năm Khai Hoàng thứ mười chín, Tùy đế Dương Kiên lại chọn thêm nữ nhi trong tôn thất, phong làm công chúa Nghĩa Thành, lại gả cho Khải Dân Khả Hãn.

Lần này Trưởng Tôn Thịnh đó là phụng mệnh Tùy đế Dương Kiên tới Đột Quyết thăm công chúa Nghĩa Thành, đồng thời cũng phải trấn an Đột Quyết.

Hàng ngũ tổng cộng có năm trăm người, ngoại trừ Dương Nguyên Khánh dẫn ba trăm kỵ binh hộ vệ, còn có đoàn lạc đà một trăm người. Đây là Trưởng Tôn Thịnh thuê một đoàn lạc đà ở Linh Châu, năm trăm con lạc đà chở đầy lễ vật của Tùy đế Dương Kiên tặng cho Khải Dân Khả Hãn.

Thảo nguyên lúc này đã bắt đầu vào thời kỳ giàu sức sống nhất. Trên thảo nguyên mênh mông, nơi nào cũng là cảnh tượng tràn trề sức sống. Bờ cỏ xanh non mơn mởn bát ngát bao phủ khắp thảo nguyên, từ đồi cỏ hướng tầm mắt về phía đằng xa, từng đàn hoàng dương đang nhàn nhã gặm cỏ trên thảo nguyên. Dòng nước xanh ngọc bích uốn lượn chảy xuôi trên thảo nguyên, những mặt hồ nước như đá quý được khảm nạm ở thảo nguyên. Xa hơn nữa là dãy núi Đô Cân đen trùi trũi, kéo dài nghìn dặm.

Bọn họ đi trên khu bồn Đại Hồ ở thảo nguyên Mạc Bắc. Khu bồn địa Đại Hồ nằm giữa núi Đô Cân và núi Kim Sơn, do ba bồn địa Ô Bố Tô, Khoa Bố Đa và Trát Bố Hãn tạo thành, ở giữa rải rác hơn vài chục hồ lớn nhỏ. Núi Đô Cân và núi Kim Sơn giống như hai cánh tay của người khổng lồ, ôm vài chục hồ nước trong lòng.

- Trưởng Tôn tướng quân, nha trướng Đột Quyết hẳn là ở ngạch cái bên sông, ở phía đông núi Đô Cân, chúng ta tại sao lại đi theo hướng tây?

Dương Nguyên Khánh và Trưởng Tôn Thịnh đi đầu hàng ngũ, hắn cười nói với Trưởng Tôn Thịnh:

- Bên này rất dễ gặp Tây Đột Quyết, sớm biết là đi phía này, tôi đã mang theo nhiều người một chút.

- Ta là trước khi xuất phát mới biết tin, Khải Dân Khả Hãn đang đi săn mùa xuân, hành dinh đặt tại sông Trát Bố Hãn.

Trưởng Tôn Thịnh quay đầu lại nhìn một cái, lại nói khẽ với Dương Nguyên Khánh:

- Hiện nay tình thế Đột Quyết hơi phức tạp, công chúa Nghĩa Thành cử người đưa tin đến kinh thành, nói Khải Dân Khả Hãn lén lút có qua lại với Tây Đột Quyết. Thánh Thượng lo lắng thảo nguyên có biến, cho nên phái ta đến điều tra tình thế.

Dương Nguyên Khánh nhíu mày:

- Vậy Khải Dân Khả Hãn đến phía tây núi Đô Cân đi săn, chẳng lẽ là có ý định sâu xa khác?

Trưởng Tôn Thịnh gật đầu:

- Ta cũng nghi là như thế, nhưng không có chứng cớ. Chúng ta cũng không tiện đưa theo quá nhiều binh sĩ đến, để tránh Khải Dân Khả Hãn sinh nghi. Ta nghĩ, ít nhất bề ngoài thì mọi người vẫn là ôn hòa.

- Trưởng Tôn tướng quân!

Tô Liệt thúc ngựa tiến lên, khom người xin ý Trưởng Tôn Thịnh nói:

- Bên kia có một đoàn hoàng dương (dê vàng), tôi có thể đi săn được không?

- Đi đi! Đừng để tụt lại phía sau xa quá đấy.

Tô Liệt dạ một tiếng, y bề ngoài rất bình tĩnh, trong mắt lại lộ ra vẻ hưng phấn. Y xem liếc nhìn Dương Nguyên Khánh một cái, liền thúc ngựa chạy như bay về phía một con sông nhỏ cách đó không xa.

- Thằng nhóc này!

Trưởng Tôn Thịnh cười bất đắc dĩ:

- Lần đầu tiên đến thảo nguyên đã phấn khích đến như vậy.

- Tôi đi trông chừng y!

Dương Nguyên Khánh mỉm cười, liền quay đầu ngựa lại, đuổi theo Tô Liệt.

Quyển 2: Bách Chiến Hoàng Sa Xuyên Kim Giáp
Bình Luận (0)
Comment