Trên mặt Vương Nhân Tắc lộ ra vẻ làm khó, y thở dài một tiếng nói:
-Ta không biết nên nói như thế nào, nhưng quả thật là chúng ta đang gặp khó khăn rất lớn. Quân lương của chúng ta sắp hết, muốn cầu Điện hạ nhìn trên phương diện đều là quân Tùy, cho chúng ta mượn ba mươi ngàn thạch lương thực, thúc phụ vô cùng cảm kích.
Trong lòng Dương Nguyên Khánh thầm cười lạnh một tiếng: “Vương Thế Sung muốn có lợi ích thực tế là quân lương đây, nhưng lại không tự mình xuất binh Hoằng Nông, thiên hạ nào có chuyện tốt bực này.”
Hắn cũng dấu diếm thanh sắc, bưng chén trà lên chậm rãi uống một ngụm, ước chừng để cho tâm của Vương Nhân Tắc treo ngược lên cổ họng, mới chậm rãi nói:
-Mượn lương không phải không được, nhưng ít ra cũng cần Việt Vương cho ta một phong thư. Dù sao ngài ấy mới là người đứng đầu quân đội. Mặt khác, ta rất lo lắng, một mình Vương Thượng thư phải đối phó với hai kẻ họ Lý, ngài ấy ứng phó được không?
Dương Nguyên Khánh nói song Lý là chỉ Lý Uyên và Lý Mật, điểm này Vương Nhân Tắc hiểu, thật ra đây cũng chính là chỗ khó khăn của thúc phụ y. Thật ra Vương Thế Sung cũng hy vọng Dương Nguyên Khánh có thể xuất binh Hoàng Nông, giúp đỡ y đánh đuổi Lý Uyên, dù sao, một mình y cũng khó mà đối phó được hai thế lực lớn Lý Uyên và Lý Mật.
Nhưng Vương Thế Sung lại lo lắng sẽ dẫn sói vào nhà, một khi thế lực Dương Nguyên Khánh tiến vào quận Hoằng Nông, hắn còn trả lại sao? Hơn nữa quận Hoằng Nông còn là sào huyệt của Dương thị, thế nên ở trong thư, Vương Thế Sung không viết là sau khi đuổi Lý Uyên đi thì sẽ thế nào? Y để cho cháu mình tùy theo hoàn cảnh mà đàm phán.
Vương Nhân Tắc vội vàng nói:
-Hồi bẩm Sở Vương Điện hạ, bởi vì việc quân, Thánh Thượng…
Vương Nhân Tắc nói đến đây, y bỗng nhiên ngẩn người. Y mới nhận ra, vừa nãy Dương Nguyên Khánh xưng hô chính là Việt Vương, căn bản là hắn không thừa nhận triều đình Lạc Dương. Vương Nhân Tắc gãi đầu, dường như y hiểu được điều gì đó, nhưng nhất thời lại không rõ, giống như có sương mù tràn ngập ở trước mặt, suy nghĩ của y có chút rối loạn, không biết nên nói gì.
Dương Nguyên Khánh liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên cười nói:
-Trước tiên là nói về quân lương đi!
-Vâng!
Vương Nhân Tắc vội vàng nói:
-Bởi vì Thánh Thượng… Không! Hoàng Thái Đế giao quân quyền cho thúc phụ ta, cho nên việc quân lương ngài không hỏi đến rồi, do thúc phụ ta và vài vị Tướng quốc trực tiếp thảo luận.
-Vậy thì kì quái, vì sao Vương Thượng thư không hướng Lô Sở, truyền đạt yêu cầu bọn họ cấp quân lương mà lại đến chỗ ta mượn lương thực. Điều này hơi buồn cười nha!
Dương Nguyên Khánh hơi mỉm cười.
-Cái này… Ai!
Vương Nhân Tắc thở dài một tiếng:
-Bởi vì thúc phụ và mấy người Lô Sở như nước với lửa, căn bản sẽ không cho chúng ta mượn lương thực. Hơn nữa nhà kho Hàm gia cũng đã cạn kiệt lương thực, chỉ có trong Hoàng cung còn cất giữ hai mươi ngàn thạch lương thực. Hoàng Thái Đế lại nghe theo lời gièm pha của đám người Lô Sở, nói là dùng để tế dân, không chịu cấp cho quân đội. Quả thật làm cho người ta cực kỳ tức giận. Không có chúng ta liều mạng, thành Lạc Dương sớm đã bị phá. Hiện tại thành Lạc Dương đã không còn nguy hiểm, bọn họ liền một cước đá văng quân đội, bọn lính đều muốn tạo phản rồi.
Dương Nguyên Khánh là nhân vật ở cấp bậc nào? Ở trong quan trường ngươi lừa ta gạt đã mười mấy năm, một Vương Nhân Tắc nho nhỏ sao có thể là đối thủ của hắn. Dương Nguyên Khánh lập tức nghe được manh mối trong lời nói của Vương Nhân Tắc, khẳng định là trong tay Vương Thế Sung còn lương thực, lại đánh chủ ý đến lương thực cứu mạng của dân, thế nên Dương Đồng mới không chịu cho y. Kế đó, Vương Thế Sung cố ý tuyên truyền trong quân là Hoàng đế và trọng thần vô tình vô nghĩa, cố ý kích động tướng sĩ dưới trướng có ý phẫn hận với Hoàng đế và triều đình, bước tiếp theo là chuẩn bị đoạt quyền.
Tuy nhiên việc Vương Thế Sung và đám người Lô Sở mâu thuẫn nhưng thật ra rất có ý tứ. Nếu như hắn là Lô Sở, hắn và Vương Thế Sung tranh đấu, nhất định trong tay phải có quân đội, hoặc là hỏi mượn binh của Dương Nguyên Khánh hắn, hoặc là tìm Lý Mật hoặc Lý Uyên. Chẳng lẽ Lý Uyên xâm lấn quận Hoằng Nông là do đám người Lô Sở đưa tới hay sao?
Suy nghĩ một chút thấy cũng không có khả năng. Lý Uyên là Đường Đế, tìm Lý Uyên thì hậu quả rất nghiêm trọng. Lô Sở chấp nhận, Dương Đồng cũng không đồng ý. Như vậy, khả năng tìm Lý Mật là rất lớn. Nhưng mặc kệ Lô Sở muốn tìm ai làm chỗ dựa, nhất định là Lạc Dương sẽ có trò hay để xem rồi.
Nghĩ vậy, Dương Nguyên Khánh nhanh chóng chỉnh sửa lại suy nghĩ, Vương Thế Sung muốn mượn lương thực của hắn, đồng thời mời hắn cùng tấn công Lý Uyên, nhưng lại không muốn hắn chiếm lĩnh quận Hoằng Nông. Nhưng theo như biểu hiện bên trong của Vương Nhân Tắc có chút mâu thuẫn, hắn lại cảm thấy Vương Thế Sung còn có thêm một mục đích khác, đang thử thăm dò điều gì ở mình.
Đối với Dương Nguyên Khánh hắn mà nói, muốn hiệp công quận Hoằng Nông cũng có thể, nhưng cần Vương Thế Sung trả giá thật cao, Dương Nguyên Khánh liền chậm rãi nói:
-Ba mươi ngàn thạch lương thực ta có thể cấp cho các ngươi, cũng không cần các ngươi trả lại, nhưng ta có điều kiện, ta muốn quận Hoằng Nông.
Dương Nguyên Khánh nói rất trực tiếp, đương nhiên, hắn cũng không muốn quận Hoằng Nông, chỉ có điều hắn cần rao giá trên trời.
Miệng Vương Nhân Tắc há hốc, nửa ngày vẫn không thể khép lại, lại muốn quận Hoằng Nông, đây là kết quả mà thúc phụ y sợ nhất. Môi y giật giật, lẩm bẩm nói:
-Điện hạ, có thể đổi điều kiện khác không?
-Điều kiện khác ta nghĩ không được rồi, trừ khi…
Dương Nguyên Khánh nhìn y đầy ẩn ý.
Tinh thần Vương Nhân Tắc rung lên:
-Trừ khi cái gì?
Lúc này, binh lính đưa lên một chén trà nóng, Dương Nguyên Khánh trực tiếp cầm lấy từ trên tay binh lính. Hắn bưng chén trà, cẩn thận nhấp một ngụm trà nóng, cảm thấy khí nóng tiến vào lục phủ ngũ tạng vô cùng thoải mái. Hắn không vội trả lời, mà quan sát biểu hiện của Vương Nhân Tắc, hắn cần nắm bắt được mục đích sâu nhất của Vương Thế Sung.
Vương Nhân Tắc cắn vào môi dưới, trong lòng rất lo lắng. Lần này y đi sứ, thúc phụ ôm hy vọng rất lớn, y cũng có khát vọng thành công. Hiện tại cần xem Dương Nguyên Khánh đưa ra điều kiện gì, có thể nhận điều kiện như thế nào, như vậy thúc phụ rất có khả năng đạt thành hiệp nghị với Dương Nguyên Khánh. Đây chính là bước đầu tiên của việc kết thành đồng minh của bọn hắn.
-Điện hạ… Trừ khi cái gì?
Vương Nhân Tắc lại nhỏ giọng hỏi.
Từ vẻ lo lắng của Vương Nhân Tắc, Dương Nguyên Khánh nhìn ra lần đi sứ này của cháu trai, Vương Thế Sung đặt rất nhiều kỳ vọng. Vương Nhân Tắc giống như cái gương, soi sáng tình cảnh khốn khổ của Vương Thế Sung. Điều này khiến cho Dương Nguyên Khánh hiểu được, cái gọi là mượn lương thực thật ra chỉ là cái cớ, thật sự là Vương Thế Sung muốn cùng mình kết thành đồng minh, có được sự ủng hộ của mình.
Lúc này, Dương Nguyên Khánh mới nheo mắt, cười nói:
-Trừ khi đem ba ngàn thợ thủ công của Quân khí giám và gia quyến của bọn họ cho ta.
Vương Nhân Tắc cúi đầu không nói. Tuy điều kiện này so với việc chiếm lĩnh quận Hoằng Nông có tốt hơn một chút, nhưng cũng rất hà khắc. Thúc phụ y rất xem trọng ba ngàn thợ thủ công ưu tú này, điều này làm y khó có thể đáp ứng. Một lúc lâu sau, Vương Nhân Tắc thở dài nói:
-Tại hạ không thể làm chủ, ta trở về bẩm báo với thúc phụ, nếu thúc phụ đồng ý, chúng ta lập tức mang người qua sông đưa đến.
Dương Nguyên Khánh gật đầu, ánh măt dịu dàng đứng lên:
-Để biểu đạt thành ý của ta với Vương Thượng thư, trước tiên ta có thể bày tỏ thái độ, ủng hộ Vương Thượng thư tiếp tục tiến về phía trước một bước. Mặt khác, Lý Uyên ở bên kia, ta cũng sẽ lấy thế đè y, lên tiếng ủng hộ Vương Thượng thư thảo phạt Lý Uyên.
…
Vương Nhân Tắc cáo từ đi rồi, Dương Nguyên Khánh vẫn còn trầm tư. Vương Thế Sung thể hiện thiện ý khiến cho hắn phát hiện một quân cờ vô cùng tốt, Vương Thế Sung tồn tại ở Lạc Dương, rất có thể làm chệch hướng Lý Mật và Lý Uyên. Tuy không có khả năng kết thành đồng minh vĩnh viễn, nhưng ít nhất vào hiện tại, đối với hắn, Vương Thế Sung cực kì hữu dụng.
Với Vương Thế Sung, địch nhân lớn nhất là Lý Mật, tiếp đó là Lý Uyên mở rộng về phía đông tạo thành uy hiếp, mà điều này hoàn toàn là điều mà hắn cần. Hắn cần một người thay hắn làm chệch hướng mở rộng của Lý Uyên. Đã cùng chung địch nhân, có lẽ bọn họ có thể kết làm đồng minh.
Về phần Vương Thế Sung tự lập làm Đế, kỳ thật đó cũng là chính trị Bắc Tùy cần. Nghĩ đến đây, Dương Nguyên Khánh cầm bút viết một mệnh lệnh, giao cho một gã thân vệ, lệnh hắn:
-Dùng chim ưng mang phong thư giao cho Lạc Dương Trương Thắng.
Lúc này, một gã thân binh khác đi tới, mang một phong thư dâng cho Dương Nguyên Khánh:
-Tổng quản, đây là thư tay mà Đậu Kiến Đức phái người đưa tới.
Dương Nguyên Khánh mở thư ra, thấy trên thư viết một hàng chữ to đẹp như rồng bay phượng múa, ‘Dương công không chết, Kiến Đức ngủ không ngon!’
Dương Nguyên Khánh hơi mỉm cười, trong những lời này bao hàm sự bất đắc dĩ và phẫn hận của Đậu Kiến Đức, nhưng bên cạnh đó đã thừa nhận quận Hà Nội thuộc về Dương Nguyên Khánh hắn rồi.
Hắn cũng cầm bút viết một câu, ‘Các tu kỳ đức, các an kỳ dân, mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên.’
Đương Nguyên Khánh đưa thư cho thân binh:
-Đưa cho người của Đậu Kiến Đức mang về.
Hắn đứng lên ra lệnh:
-Truyền mệnh lệnh của ta, quân đội nghỉ ngơi chỉnh đốn ba ngày, chuẩn bị tiến đến quận Hà Đông!