Giống như Ôn Ngạn Bác, Tống Chính Bản cũng cho rằng mục đích công hạ quận Thượng Cốc của quân Tùy là muốn mở ra cánh cửa lớn để tiến công Hà Bắc, xây dựng một nơi trọng địa về lương thảo quân tư. Vì đặt ra cơ sở cho chiến dịch Hà Bắc mùa xuân năm sau, nếu suy tính như vậy thì quân Tùy hiện nay công đánh quận Thượng Cốc là hoàn toàn hợp tình hợp lý, không khiến người ta bất ngờ.
Điều này nói rõ quân Tùy không có thay đổi kế hoạch, hơn nữa bọn chúng cũng cần có thời gian để xây dựng kho hàng, vận chuyển vật tư. U Châu không phải quận Thượng Cốc, một khi tiến vào cảnh giằng co, nếu như không cung ứng lương thảo đầy đủ trong mùa đông rét mướt thế này, quân Tùy khó mà đánh thắng trận chiến này, đây không phải xuất kỳ binh là có thể thắng.
Cho nên thời gian quân Tùy phát động tấn công Hà Bắc, hẳn vẫn là vào mùa xuân năm sau. Chuyện này đã cho bọn họ thời gian hai tháng, họ có thể lợi dụng khoảng thời gian này thành lập một loại đồng minh tạm thời, hợp chúng chống Tùy.
Tống Chính Bản đối với nhiệm vụ lần này của chính mình vẫn rất tự tin, tháng trước lúc ông ta bí mật đi sứ U Châu, thấy La Nghệ đã động lòng, mà hiện nay La Nghệ lại gặp phải áp lực cực lớn, chỉ cần sách lược thích đáng. thế thì khả năng thành công càng lớn.
Về phía Cao Khai Đạo, Tống Chính Bản không chút lo lắng, chỉ cần thuyết phục được La Nghệ, Cao Khai Đạo tự nhiên cũng thành một trong các đồng minh. Đến lúc đó hình thành một tam giác liên minh hùng mạnh, họ sẽ không e ngại quân Tùy đông tiến nữa.
Lúc này, xe ngựa bắt đầu giảm bớt tốc độ:
- Lão gia, tới rồi!
Bên ngoài truyền vào tiếng nói của phu xe.
Tống Chính Bản ló đầu nhìn ra, lại đúng lúc nhìn thấy La Nghệ tiễn Ôn Ngạn Bác ra phủ, giống như đang nói gì, Tống Chính Bản lập tức bảo phu xe:
- Chậm một chút!
Ông ta biết thuộc hạ dưới tay La Nghệ phần lớn đều oán hận Đậu Kiến Đức, trước lúc chưa cùng với La Nghệ thỏa đàm, ông ta không muốn bị thủ hạ của y nhìn thấy, tránh dẫn tới phiền phức không cần thiết.
Ôn Ngạn Bác lên xe ngựa xong nói với La Nghệ:
- Sáng mai thuộc hạ xuất phát ngay, nhất định sẽ mang về tin tức tốt lành cho Vương gia.
La Nghệ khẽ mỉm cười:
- Chúc Tư Mã thuận buồm xuôi gió.
Xe ngựa lăn bánh, dần dần đi xa, biến mất trong bóng đêm, La Nghệ vừa muốn về phủ, quay người lại thì thấy một cỗ xe ngựa. Màn xe kéo ra, thấy gương mặt tươi cười của Tống Chính Bản, y thoáng cái ngây cả người.
.....
Trong thư phòng, La Nghệ và Tống Chính Bản ngồi xuống, La Nghệ quả thực không nghĩ tới ông ta vào lúc này đột nhiên đến thăm. Y vừa mới cùng Ôn Ngạn Bác thương lượng sách lược ứng phó quân Tùy đông tiến xong, ông ta liền xuất hiện.
Một thị nữ dâng trà lên cho hai người xong liền lui xuống. Tống Chính Bản nâng chén trà lên, mỉm cười nói:
- Chuyện nói với Tổng quản lần trước, ngài nghĩ thế nào?
La Nghệ đương nhiên biết rõ ông ta muốn nói gì, vốn dĩ y cực kỳ động tâm với chuyện kết minh cùng Đậu Kiến Đức, nhưng Ôn Ngạn Bác khuyên bảo lại khiến y có chút dao động. Y hiểu rất rõ Đậu Kiến Đức, lúc cần dùng người, Đậu Kiến Đức cúi người khom lưng, nhưng một khi y không cần người nữa, y lập tức trở mặt, tay vừa còn vỗ vai liền cầm đao đâm tới, La Nghệ quả thực không quá tin tưởng thành ý của y.
La Nghệ trầm ngâm một lát bèn nói:
- Chuyện này để ta nghĩ lại một chút.
Tống Chính Bản khóe miệng khẽ giật, hiện nay là lúc nào rồi, lửa đã cháy tới mi, La Nghệ lại còn muốn suy nghĩ một chút. Ông ta lập tức đoán ra tâm tư của y, e rằng La Nghệ đã nghĩ ra cách để đối phó với Dương Nguyên Khánh, vì thế trở nên không nhiệt tâm như vậy.
Trong lòng ông ta không khỏi cười lạnh một tiếng, với mấy trăm ngàn đại quân của Đậu Kiến Đức, cắt cứ hơn phân nửa lực lượng của Hà Bắc cũng không nắm chắc cùng quân Tùy đối kháng, còn phải nghĩ cách hợp chúng kháng Tùy. Binh lực của La Nghệ chỉ có năm mươi ngàn, địa bàn chỉ có thế lực nhỏ của ba quận, y còn cho là tự mình có thể đơn độc đối kháng quân Tùy sao?
Tống Chính Bản đương nhiên không thể nói, như vậy sẽ chọc giận La Nghệ, ông ta khéo léo khuyên nhủ:
- Chúng ta cũng biết sức chiến đấu của quân U Châu rất mạnh, lại có một trăm ngàn đại quân của Cao Khai Đạo giúp đỡ ủng hộ, còn có lương thực dồi dào, thực lực như vậy quả thực khiến người ta không dám coi thường. Nhưng La Tổng quản lại không biết sự hùng mạnh của quân Tùy, với mấy trăm ngàn đại quân Đột Quyết tấn công Phong Châu, còn bị đánh đến thảm bại mà về, thử hỏi thế lực Hà Bắc của chúng ta, ai có thể làm nổi? Hơn nữa trận chiến ở quận Hà Nội, mấy chục ngàn lão quân tinh nhuệ đi theo chủ công của ta nhiều năm toàn quân bị diệt. Chúng ta cảm nhận sâu sắc chỉ dựa vào sức của chính mình thì không cách nào đối kháng với quân Tùy, chỉ khi toàn bộ các thế lực ở Hà Bắc liên hợp lại, chúng ta mới có thể chống đỡ được quân Tùy.
Tống Chính Bản một phen khuyên giải thấm thía khiến La Nghệ có chút bị thuyết phục, y vốn muốn cùng Đậu Kiến Đức liên thủ, mà tạm thời bị Ôn Ngạn Bác khuyên ngăn, lúc này Tống Chính Bản nói ra sự thật, y cũng bỗng nhiên ý thức được, bản thân có chút quá ngây thơ rồi. Nghĩ rằng bằng sức một mình có thể đối kháng với quân Tùy, ba trăm ngàn quân Đột Quyết đều thảm bại dưới vũ lực lớn mạnh của Dương Nguyên Khánh, vậy vài chục ngàn quân U Châu của mình lại có thể đánh bại quân Tùy sao?
Tông Chính Bản nhận thấy La Nghệ đã động lòng, ông ta liền ra chiêu sát thủ của mình, không gấp không chậm nói:
- La Tổng quản, thứ cho ta nói thẳng, kỳ thực hiện nay gấp gáp không phải là chúng ta, xem cách bố binh hiện tại của quân Tùy, hắn muốn tiến công đầu tiên hiển nhiên là U Châu, chứ không phải chúng ta. Ta hoàn toàn có thể tọa sơn quan hổ đấu (ngồi nhìn hổ đấu nhau), đợi quân Tùy và quân U Châu đấu tới lưỡng bại câu thương, chúng ta lại dốc toàn lực tấn công quân Tùy, tin rằng quân đội của chúng ta có thể đuổi quân Tùy ra khỏi Hà Bắc. Nhưng chủ công của ta lại không làm như vậy, chúng ta nghĩ là môi hở răng lạnh, nếu như U Châu thất thủ, thì tiếp theo chính là tới chúng ta. Tuy hai bên chúng ta luôn bất hòa, khắp nơi là kẻ địch ở trước mắt, chúng ta nên vứt bỏ hiềm khích lúc trước, nhất trí đối kháng nhà Tùy, đây mới là cách làm sáng suốt.
Mấy câu này của Tống Chính Bản đánh trúng điểm yếu của La Nghệ, nếu quân Tùy và quân U Châu thật sự đánh tới lưỡng bại câu thương, thì kẻ cười cuối cùng tất nhiên là Đậu Kiến Đức. Y dốc toàn lực đuổi quân Tùy khỏi Hà Bắc, sau đó lại nuốt luôn mình, há chẳng phải dễ như trở bàn tay?
Tuy rằng Tống Chính Bản không nói rõ, nhưng La Nghệ nghe đã hiểu, y lập tức sởn tóc gáy. Không thể! Tuyệt không thể để Đậu Kiến Đức ở một bên như hổ rình mồi, nhất định phải kéo y xuống nước cùng, để y cũng trả cái giá gánh vác việc chống lại quân Tùy, như vậy thì y mới không có sức mà thôn tính mình.
Nghĩ đến đây, La Nghệ rốt cục hạ quyết tâm, y chậm rãi gật đầu:
- Tống tiên sinh nói rất đúng, môi hở răng lạnh, U Châu xong rồi, tiếp theo sẽ đến lượt các ngươi. Dương Nguyên Khánh là kẻ địch chung của chúng ta, mọi người nên vứt bỏ đi những ân oán ngày xưa, bắt tay hợp chúng chống Tùy. Xin ngài chuyển lời với Trường Nhạc Vương, La Nghệ nguyện cùng ông ta bắt tay chống lại quân Tùy đông tiến.
- Như vậy bên phía tướng quân Cao Khai Đạo....
Tống Chính Bản dò hỏi.
La Nghệ không chút do dự nói:
- Bên phía Cao Khai Đạo không có vấn đề, bản thân y cũng chủ trương liên hợp kháng Tùy, nếu như ta đồng ý cùng các ngươi hợp tác, y cũng sẽ đồng ý. Ta có thể thuyết phục y, then chốt là chúng ta hợp tác thế nào, ta cho rằng cần thương lượng chi tiết một chút.
Tống Chính Bản lấy ra từ trongi ngực một phần văn thư, đặt lên bàn, giao cho La Nghệ, cười nói:
- Đây là một phương án rất cụ thể do chúng ta đề ra, La Tổng quản đừng ngại xem thử, ta sẽ lưu lại U Châu ba ngày, chuyên bàn về về chi tiết hợp tác, chẳng qua nên nhắc nhở La Tổng quản một chút, chuyện này phải tuyệt đối bí mật. Ý ta là, ta lo lắng tiết lộ chuyện này ra ngoài, nếu như để Dương Nguyên Khánh biết được, đối với chúng ta sẽ bất lợi.
La Nghệ gật đầu:
- Điều này ta hiểu, các ngươi cứ yên tâm!
.....
Đêm đã rất khuya, đến canh một, trên đường cái đã vắng tanh, nhìn không thấy một người đi đường, ngẫu nhiên mấy con chó nhỏ từ đầu ngõ chạy như điên, tụ lại một chỗ tranh nhau cắn, rất nhanh lại phân tán ra. Thời tiết đặc biệt lạnh, khắp nơi tuyết bẩn chồng chất, băng đóng dưới mái hiên dày đủ hai thước.
Trên một con đường nhỏ phía đông bắc thành U Châu, một bóng đen cao gầy đang men theo chân tường đi vội vàng, gã thỉnh thoảng cảnh giác lại quay đầu lại, nhìn chăm chú tình hình thay đổi xung quanh. Gã chạy qua một đầu phố, nhìn thấy phía trước không xa có một tửu quán, gã rụt cổ lại, bước nhanh hơn hướng tới nơi đó.
Tửu quán tên là Hồng Phong Tửu Quán, một cái tên rất bình thường, quán cũng không lớn, diện tích ước chừng một mẫu, hai tầng lầu. Trong thành U Châu, tửu quán như vầy chỗ nào cũng có, hơn nữa đoạn đường này cũng không tốt lắm, có chút hẻo lánh, cho nên chuyện làm ăn của quán dường như cũng không khá lắm, còn sớm thì đã đóng cửa rồi.
Lúc này, cửa quán mở ra, một tên tiểu nhị chạy ra, đằng sau đi theo một người đàn ông trung niên, xem cách ăn mặc, giống như là chưởng quầy của tửu quán này.