Vương Nhân Tắc cung kính đáp:
- Trong tay Sở Vương cũng chỉ có hơn một trăm vạn quân đội, mà binh lực của Hà Bắc tổng cộng cũng không dưới năm trăm ngàn, chẳng phải bọn họ đối với Sở Vương Điện hạ vẫn cảm thấy sợ hãi vạn phần đấy sao? Có thể thấy được, quân không cốt ở số lượng nhiều. Tuy rằng trong tay chúng ta chỉ có bảy mươi ngàn người, nhưng trước đây đều là quân Tùy, trang bị hoàn mỹ, sức chiến đấu rất mạnh. Mà một trăm ngàn quân trông giữ thành Lạc Khẩu, số mặc giáp chưa đến một nửa. Nếu như hai quân loạn chiến, chúng ta đảm bảo đánh một trận là tan. Chỉ là Lạc Khẩu có thành trì cao to kiên cố, thật sự không tốt để tấn công. Chúng ta dự định khi thời tiết hơi ấm áp, lập tức phát động tấn công thành Lạc Khẩu với quy mô lớn.
- Được rồi! Ta có thể cho các ngươi mượn lương. Nhưng ta còn có một điều kiện nhỏ, ta muốn có hai người.
Lúc này đối với Vương Thế Sung mà nói, lương thực rất trọng yếu. Đừng nói là hai người, có là hai trăm người, hai ngàn người bọn họ cũng không chút do dự mà đáp ứng.
Vương Nhân Tắc vội vàng nói:
- Xin Điện hạ nói thẳng!
- Hai người kia, một là Lô Sở, các ngươi không được giết gã. Ta muốn các ngươi giao gã nguyên vẹn cho ta. Người còn lại là Hoàng Thái Đế Dương Đồng. Mặc dù Nam Tùy bị diệt nhưng Bắc Tùy vẫn còn. Sau khi Trịnh Vương đăng cơ phải đưa y cho ta. Nếu đồng ý, ngày mai các ngươi có thể đến bến Minh Tân chuyển lương.
Vương Nhân Tắc lập tức đứng lên:
- Hiện tại Ty chức lập tức trở về, chậm nhất là tối ngày mai, Trịnh Vương sẽ có câu trả lời chính thức gửi tới Điện hạ.
- Được rồi! Vương Tướng quân, đi đường cẩn thận.
Vương Nhân Tắc thi lễ, xoay người vội vã rời đi. Dương Nguyên Khánh tiện tay đưa thư của Vương Thế Sung cho Bùi Thanh Tùng. Hắn thấy vẻ mặt Bùi Thanh Tùng có chút ngơ ngác, liền thản nhiên nói:
- Nếu đã làm Ký thất tham quân của ta, có một số việc cũng không cần quá mức kinh ngạc, cũng không cần có ý kiến cá nhân, ngươi có hiểu ý ta không?
Bùi Thanh Tùng hiểu Tổng quản đang ám chỉ hành động thất thố vừa rồi của mình, lẳng lặng gật đầu:
- Ty chức đã hiểu.
Dương Nguyên Khánh lại nhìn y một cái, chậm rãi nói:
- Vị trí Ký thất tham quân này, ít nhất cũng phải tham chính từ bảy đến mười năm trở lên, bởi vì có rất nhiều chuyện, nhất định phải có cái nhìn thật sâu mới có thể nhìn thấu. Ví dụ như vừa nãy, nói đến việc diệt Nam Tùy đã khiến ngươi rất khiếp sợ. Nếu là Tiêu Tấn, y sẽ nghĩ điều đó là đương nhiên, nhưng ngươi thì không thế, ngươi còn trẻ, chưa có kinh nghiệm. Nhưng… điều này ta có thể tha thứ. Nhưng có một việc ngươi phải nhớ kỹ, nếu ngươi tự hiểu được, ngươi không có kinh nghiệm tham chính, ngươi phải hiểu được sự non trẻ của mình. Gặp những vấn đề lớn, ngươi không nên biểu hiện sự non trẻ ấy ra ngoài, ngươi có hiểu không?
Giọng điệu của Dương Nguyên Khánh rất nghiêm khắc. Bùi Thanh Tùng lau mồ hôi trên trán, thấp giọng nói;
- Ty chức đã hiểu, ty chức sẽ không có bất kỳ biểu lộ nào.
Dương Nguyên Khánh vỗ vỗ bờ vai của y, thành khẩn nói:
- Đối xử nhân nghĩa với người của chính mình thì gọi là nhân từ. Nhưng đối với địch nhân mà cũng có lòng nhân nghĩa, đó là ngu xuẩn. Ngươi rất có tài, nhưng ngươi chưa có sự từng trải. Ngươi trở về cẩn thận suy nghĩ một chút, tại sao Vương Nhân Tắc biết ta đánh Trung Châu, nhưng lại không đề cập đến việc này một chút nào? Ngươi đừng tưởng Vương Nhân Tắc nhìn thì như một quân nhân thô lỗ, nhưng sự sắc sảo của y tốt hơn ngươi nhiều lắm. Hy vọng chuyện hôm nay có thể làm ngươi trưởng thành hơn một chút.
- Ty chức nhớ kỹ. Xin phép Tổng quản được rút lui!
- Đi đi!
Thấy cũng đã đến canh tư, Dương Nguyên Khánh thực sự cảm thấy mệt mỏi, hắn liền tìm một cái giường phủ thảm, sau đó nằm lên, giày cũng không thèm cởi, lập tức ngủ say.
Bùi Thanh Tùng trở về phòng cũng nằm xuống, y lật qua lật lại thế nào cũng không ngủ được. Y đang suy nghĩ về cảnh báo mà Dương Nguyên Khánh nói với y, không nên biểu hiện sự non trẻ ra ngoài, y cũng hiểu được chính mình quá ngây thơ. Là người thống trị thực tế của Bắc Tùy, đương nhiên là Dương Nguyên Khánh mong muốn Nam Tùy bị diệt, Bắc Tùy lập tức trở thành kế thừa duy nhất của triều Tùy. Nhưng Bắc Tùy không thể trực tiếp ra tay, để cho Vương Thế Sung ra tay thay Bắc Tùy, việc đó không còn gì tốt bằng, cho nên Vương Thế Sung mới không lo lắng mà tới mượn lương. Chuyện đơn giản như thế mà mình lại tỏ ra khiếp sợ. Bùi Thanh Tùng hận không thể tự tát vào mặt một cái, quả thật là không nén được sự tức giận.
Bùi Thanh Tùng lại nghĩ đến Vương Nhân Tắc, y vốn cho rằng Vương Nhân Tắc là một quân nhân thô lỗ, nhưng Tổng quản lại nói y rất sắc sảo, hiện tại nghĩ lại, hình như đúng là như vậy. Đoạt được Hà Dương Quan, trực tiếp uy hiếp tới thành Lạc Khẩu rồi, hơn nữa, Vương Nhân Tắc còn nhiều lần nhắc tới, đánh chiếm thành Lạc Khẩu đối với bọn chúng vô cùng trọng yếu, là yếu tố sống còn. Nhưng y không hề đề cập tới việc quân Tùy đánh Trung Châu. Không phải y không biết việc này rất quan trọng, mà là có hỏi cũng không có ý nghĩa gì. Thà làm như không biết, cầm lương thực trong tay rồi hãy nói. Quả thật là người này luôn giữ vẻ mặt bình thản. So với y, mình thật sự còn quá non nớt.
Bùi Thanh Tùng nằm trên giường thở ngắn than dài, một đêm mất ngủ.
…Màn đêm tối om, năm ngàn kỵ binh quân Tùy dọc theo bờ nam sông Hoàng Hà vội vã chạy đi, ngàn sao trên trời lấp lánh. Dưới ánh sáng yếu ớt của ngàn sao, năm ngàn kỵ binh chạy trên mặt đất phủ tuyết trắng, nhanh chóng trở về phương đông.
Ở phía trước đội ngũ, ánh mắt của Từ Thế Tích rất bình thản. Suy nghĩ một chút, môi bành ra thành một đường thẳng, phảng phất như đã có một quyết định nào đó.
Y ngẩn đầu quan sát tình hình bốn phía. Dưới màn đêm, cảnh vật bốn phía có chút mờ mịt, nhìn không rõ. Có thôn trang, có rừng cây, chỗ xa hơn là một màn đen chập chùng. Tuy rằng khó có thể phân biệt được cảnh vật trong bóng đêm, nhưng y vẫn có thể đưa ra phán đoán, đây là trấn Tam Lâm của huyện Linh Xương, y đã từng đi qua đây vài lần.
Từ Thế Tích trầm tư một lát, bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, y ghìm cương chiến mã, nói với phó tướng La Tử Ngọc:
- Ta đi xem xét huyện Linh Xương, mất hơn một canh giờ. Ngươi suất quân chờ ở chỗ này một chút.
La Tử Ngọc gật đầu, quay đầu về phía bọn lính hô lên:
- Nghỉ ngơi tại chỗi một canh giờ.
Bọn lính đều xuống ngựa nghỉ ngơi. Từ Thế Tích dẫn theo hai trăm thân vệ, quay đầu ngựa chạy về phía huyện thành Linh Xương cách đó hơn mười dặm về phía nam.
Huyện Linh Xương rất nhỏ, chỉ có hơn ngàn hộ dân, cũng không có địa vị chiến lược gì nên cũng không có quân đội trú đóng, chỉ có hơn trăm hương binh, do Huyện lệnh chỉ huy. Lúc này đã là canh hai, cửa thành đã đóng từ lâu, Từ Thế Tích dùng mười lượng bạc hối lộ quân giữ cửa thành. Y mang hai trăm kỵ binh chạy vào bên trong thành.
Không phải Từ Thế Tích đến gặp Huyện lệnh. Huyện lệnh ở nơi này là một người kiến thức nông cạn, không tham gia vào sự việc của thiên hạ. Vào thành ước chừng trăm bước, y đã tìm được mục tiêu của mình, một khách sạn bình dân.
Một cái đèn lồng rách nát được treo trước cửa khách sạn bình dân. Theo gió chợp chờn, ngọn đèn yếu ớt lúc sáng lúc tối. Trên đèn lồng viết hai chữ ‘Các Tiên’, dưới sự chiếu rọi của ngọn đèn, trong đêm cũng có thể nhìn thấy một cách rõ ràng.
Chính là chỗ này. Từ Thế Tích xoay người xuống ngựa, bước lên phía trước đá văng cửa, đi vào bên trong khách sạn bình dân. Một gã tiểu nhị trực đêm nghe thấy tiếng gõ cửa bèn vội vã chạy ra, lại thấy một nhóm lớn quân nhân đang đi vào sân, nhất thời y run lên, lắp bắp nói:
- Khách nhân… Muốn… Ở trọ sao?
- Chưởng quỹ của các ngươi là Từ A Phúc?
- Đúng!
- Gọi gã đến gặp ta.
- Ngũ Lang, là ai vậy?
Ngọn đèn trong một căn phòng sáng lên, giọng nói của một nam tử truyền đến.
Từ Thế Tích nhận ra giọng nói này, cao giọng nói:
- Là ta, Tứ gia của nhà ngươi. Không nhận ra giọng nói của ta sao?
Trong phòng yên lặng trong chốc lát. Bỗng nhiên ‘A!’ một tiếng, sau đó vội vội vàng vàng mặc quần áo kèm theo tiếng càu nhàu oán giận của nữ nhân. Cửa mở, một gã trung niên nam tử có chút mập mạp vội vã chạy ra, ngã nhào! Gã quỳ gối trước mặt Từ Thế Tích, lên tiếng khóc lớn:
- Công tử, rốt cục người đã trở về.
Gã trung niên nam tử này chính là lão bộc trog nhà Từ Thế Tích, lúc trước cùng theo Từ Thế Tích đến Ngõa Cương, đảm nhiệm một trong bốn người đứng đầu của quân Ngõa Cương. Sau khi Từ Thế Tích thoát khỏi thành Lạc Khẩu liền mất liên lạc với y, sau lại nghe nói y bị giáng chức đến huyện Linh Xương, phụ trách điểm truyền tin tức ở huyện Linh Xương. Khách sạn này là do quân Ngõa Cương lập ra ở huyện Linh Xương để làm điểm truyền tin.
Trong lòng Từ Thê Tích có chút chua xót, vội vã nâng y dậy:
- A Phúc, ta cũng luôn nghe tin tức về ngươi, đã để ngươi ủy khuất nửa năm rồi.
Từ A Phúc lau nước mắt:
- Ta không có gì là ủy khuất, công tử vào khách đường ngồi đi, nơi ấy ấm áp hơn.
- Tử bà nương mau tới đây! Là công tử tới, mau dâng trà.
Y hướng về phía phòng hung dữ hô lên, sau đó dặn dò tiểu nhị sắp xếp cho binh lính nghỉ ngơi, sau đó dẫn Từ Thế Tích vào khách đường. Từ A Phúc thắp đèn lên, sau đó vội vàng đi đốt một chậu than. Từ Thế Tích ngăn y lại, cười nói:
- Ta còn có việc quan trọng, hỏi ngươi một chuyện đã.
- Công tử muốn hỏi điều gì xin cứ nói!
Từ Thế Tích trầm ngâm một chút liền hỏi:
- Chủ tướng thành Lê Dương là ai, hẳn là ngươi biết chứ?
- Cái này ta biết, đó là Tôn đại thương, Tôn Trường Nhạc.
- Ra là y!