Nguồn: Mê truyện
Giang Bội Hoa trở về gian phòng, Dương Phương Hinh lại theo cô đi vào:
- Nhị tỷ, gió bên ngoài to như vậy sao? Lại có thể thổi rối tóc đến như vậy sao?
Từ trên mặt đất cô ta nhặt lên một chiếc ngọc trâm, giả vờ ngạc nhiên nói:
- Ôi chao! Đây là gió gì vậy! Lại có thể thổi rơi cả chiếc ngọc trâm nữa.
Giang Bội Hoa ngồi ở trên tấm nệm thêu, để nha hoàn chải đầu cho cô, cô lấy cây trâm từ trong tay Dương Phương Hinh, nhẫn nại nói:
- Bà cô nhỏ bé của ta, muội quay về phòng của mình được không, đừng làm phiền tỷ nữa.
Dương Phương Hinh mỉm cười hỏi:
- Vậy tỷ nói cho muội biết, làm thế nào làm rối tóc vậy, còn hoảng hốt trở về như vậy, tỷ nói rồi muội sẽ đi.
- Ôi! Thật không có biện pháp với muội. Được rồi! Tỷ nói cho muội biết, tỷ đi bộ ở phía sau hoa viên, không cẩn thận ngã một bước, tóc bị vướng vào bụi cây, vô cùng bối rối, lại sợ người nhìn thấy chê cười, lúc đó mới khẩn trương chạy về, điều đó thỏa mãn rồi chứ!
- Hóa ra là chuyện như vậy!
Dương Phương Hinh nửa ngờ nửa tin liền liếc mắt quan sát cô:
- Thế nhưng quần áo của tỷ rất sạch sẽ, không giống bộ dạng ngã sấp xuống.
Giang Bội Hoa đã nhanh chóng bị lòng hiếu kỳ của cô ta làm phát điên lên:
- Là ta ngã trên cỏ đã được chưa, muội khi nào nhìn thấy ta từ bùn đất bước đi chưa?
Dương Phương Hinh gật gật đầu, muội tin rồi, lại có chút oán trách:
- Nhị tỷ đi bộ hoa viên cũng không gọi muội một tiếng, muội cũng đang muốn đi đây! Nếu muội ở đó, muội còn có thể đỡ tỷ một tay.
Giang Bội Hoa trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cười nói:
- Lần sau nhé! Lần sau nhất định gọi muội.
Lúc đó, một đứa nha hoàn đi tới trong sân, trong tay cầm một cái trâm cài phượng hoàng, cao giọng nói:
- Tam phu nhân, lão gia sai nô tì mang trâm cài phượng hoàng tới đưa phu nhân, nói là phu nhân đã quên rồi.
Gian phòng thoáng chốc yên tĩnh lại, bỗng nhiên một tiếng khụ khụ, Dương Phương Hinh che miệng cười ra tiếng, cô xoay người liền bỏ chạy, cười duyên reo lên:
- Muội biết rồi, muội hiểu rõ rồi!
Giang Bội Hoa trong lòng thầm hận Dương Nguyên Khánh nhiều chuyện. Lúc đó tặng cái cài tóc gì đó, cô vội vã quát Dương Phương Hinh:
- Phương Hinh, muội hiểu rõ cái gì?
Dương Phương Hinh dừng chạy, ngoảnh đầu lại nháy mắt mấy cái, giả vờ cười nói:
- Bây giờ muội biết vì sao tỷ không gọi muội cùng đi hoa viên, bởi vì tỷ và một người khác cùng ở một chỗ, đúng không?
Trong lòng Giang Bội Hoa nhẹ nhõm, cười mắng:
- Con tiểu yêu tinh này, nhớ kỹ, không cho phép ra ngoài nhiều lời nói lung tung!
- Sự việc này, muội không thể nhiều lời được!
Dương Phương Hinh chìa ra hai đầu ngón tay so đo, mặt cười như hoa nở:
- Hai người bọn tỷ nhất định trốn ở phía sau cây mình mình ta ta nên tóc của tỷ mới rối vậy.
Cô ta che miệng cười, chạy như bay đi.
Tết năm nay đến có chút muộn, khiến nó giống như dòng cuối cùng của một trang sách… Sau khi lật qua trang sách, sẽ đón đọc một nội dung mới, mọi người bỗng nhiên phát hiện, mùa đông lạnh giá sắp kết thúc rồi.
Đang giữa đông tiết, trời rất là lạnh, nhưng đến hoàng hôn, một trận gió xuân từ phía Nam thổi xuống khiến khí trời có chút ấm áp. Bầu trời không còn tiêu điều, băng trên sông cũng mỏng dần, giống như từng cánh bèo màu bạc trôi nổi. Trên bờ sông vốn yên lặng đã lâu cũng vang lên tiếng sáo của trẻ trăn trâu.
Nơi này là huyện Lai Thủy thuộc quận Thượng Cốc, là một huyện gần quận Trác nhất. Nó chỉ cách biên giới của quận Trác khoảng mười lăm lý. Chỉ cần đi qua sông, đi thêm một đoạn nữa là đến quận Trác.
Đây cũng là nơi đại quân tập hợp. Quân Tùy đóng quân ở huyện Lai Thủy khoảng hai vạn người, được chia làm Nam Bắc hai đại doanh, cách nhau mười dặm. Hai doanh sắp theo trận sừng trâu, Bắc đại doanh do đại tướng Tạ Ánh Đăng thống suất, Nam đại doanh do Vương Quân Khuếch thống suất.
Mà đối diện cách huyện Trác năm mươi dặm cũng đóng năm vạn liên quân do La Nghệ cùng Cao Khai Đạo nắm giữ. Song phương đã giằng co được hai tháng.
Chuẩn bị chiến đấu đã trải qua hai tháng, triều đình nhà Tùy đã vận chuyển đến ba mươi vạn lương thực cùng rất nhiều vũ khí, dầu hỏa, doanh trướng cùng vật tư tới quận Thượng Cốc. Bên trong huyện Dịch cũng đã tu kiến hơn ba mươi kho lớn, do ba nghìn người trông coi.
Hai bên sông là đồi núi nhấp nhô cùng rừng núi rậm rạp. Ở khe núi giữa các đồi núi phân bố một mảnh đồng ruộng lớn. Đại bộ phận đồng ruộng vì chiến loạn mà bỏ hoang, nhưng đã có một bộ phận xuất hiện dấu hiệu khai khẩn. Theo khí xuân nảy mầm, ở sát biên giới ngẫu nhiên có thể nhìn thấy bóng dáng người nông dân bận rộn.
Buổi sáng hôm nay, một nhóm quân trinh sát Đại Tùy khoảng hơn trăm người đang cưỡi ngựa chạy băng băng qua các cánh đồng. Hơn mười người nông dân đang cày ruộng đều kinh ngạc nhìn bọn họ. Bình thường quân Tùy nếu đi qua đây đều muốn dừng lại bắt chuyện với bọn họ hoặc nhàn nhã vừa đi vừa ca hát. Nhưng hôm nay lại vội vã như vậy, chắc hẳn có đại sự.
- Chả lẽ sắp đánh nhau rồi?
Một người nông dân lo lắng hỏi.
- Không biết, tốt nhất là về sớm chút.
Hơn mười người nông dân thu thập đồ vật, rồi rời khỏi đồng ruộng, hướng thôn trang cách đấy vài dặm mà đi.
Hơn một trăm kỵ binh vẫn giữ vững tốc độ. Bọn họ đang chấp hành một nhiệm vụ khẩn cấp. Quân Tùy ở biên giới xây dựng hơn hai mươi mấy trạm canh gác. Mỗi trạm canh gác đều có năm tên binh sĩ trấn thủ. Chủ yếu để quan sát hướng đi của quân địch. Mỗi trạm canh gác lại phân phối một người chăm sóc chim ưng, có nhiệm vụ hàng ngày thả ưng gửi tin tức. Làm như vậy cũng chứng minh trạm canh gác là bình an vô sự. Nhưng ngày hôm qua lại có năm trạm canh gác không phóng ưng về. Điều này khiến đại tướng Tạ Ánh Đăng rất lo lắng. Y lập tức phái trinh sát tuần hành đi đến để tra xét tình huống.
Kỵ binh một đường phóng tới. Rất nhanh đã tới trạm canh gác thứ nhất. Tòa canh gác xây dựa sát đồi núi, cách quan đạo khoảng mấy trăm bước. Từ đây có thể quan sát rõ ràng tình huống trên quan đạo. Lại đi về hướng đông một dặm, vượt qua một tòa đồi núi khác là tiến vào khu vực quận Trác.
- Dừng lại!
Cách trạm gác còn mấy trăm bước, Lữ soái đội kỵ binh đã phát hiện dị thường. Y hô to một tiếng, đội ngũ lập tức dừng lại. Bọn họ nhìn thấy ở xa xa trạm gác, vốn yên lành này đã bị sập, các mảnh gỗ văng tung téo, rơi đầy xuống sườn núi.
- Trương Thuận Nhi, ngươi cùng vài người đi đến xem, cẩn thận một chút!
Lữ soái ra lệnh, một gã Hỏa Trưởng từ đội ngũ đi ra, vung tay lên:
- Đi theo ta!
Y mang theo chín tên kỵ binh đi tới gần trạm canh gác. Bọn họ tìm kiếm xung quanh trạm canh gác một lúc, rồi Hỏa Trưởng mới đứng lên hô:
- Không thấy người của ta, thi thể cũng không thấy!
Y vừa dứt lời, một mũi tên từ phía trên bỗng nhiên bắn ra. Hỏa Trưởng vốn không đề phòng bị bắn lén, mũi tên liền bắn trúng cổ, kêu thảm một tiếng, rơi từ sườn núi xuống.
Biến cố đột nhiên xuất hiện khiến đội trinh sát của Tùy thất kinh, liên giơ cung cài tên, nhắm hướng rừng tùng. Chín tên Tùy quân ở gần trạm canh gác giơ lên tấm chắn, rút ra hoành đao, hai gã binh sĩ thì chạy lên cứu chữa Hỏa Trưởng.
Rừng tùng rất yên tĩnh, giống như chưa có chuyện gì xảy ra. Đang lúc Lữ soái có chút nghi hoặc, bỗng theo bản năng quay đầu lại, phát hiện trên quan đạo phía sau xuất hiện đội quân U Châu chừng mấy trăm người đang lặng lẽ hướng bọn họ đi tới, cách bọn họ khoảng hơn trăm bước.
- Có quân địch đánh lén.
Lữ soái hét lớn một tiếng, quay đầu ngựa lại, binh lính quân Tùy cũng quay theo. Lúc này, hai bên rừng núi lại xuất hiện tên bắn. Hơn hai mươi người quân Tùy kêu thảm ngã ngựa.
Lữ soái gần như cắn môi đến chảy máu. Trái phải đều có quân mai phục, chỉ có hướng quận Trác là không có quân đội. Một lượt tiễn lại tới, hơn mười người quân Tùy liền rơi xuống ngựa. Lữ soái không có thời gian để lo lắng, nếu không toàn quân sẽ bị diệt hết.
- Đi theo ta!
Lữ soái hô to một tiếng, lần thứ hai quay đầu ngựa hướng quận Trác mà chạy. Còn lại hơn sáu mươi kỵ binh Tùy cũng ra sức chạy nhanh. Chỉ trong chốc lát đã đến phạm vi quận Trác.
Lúc này, một nhóm quân sĩ từ khu rừng mới đi ra. Dẫn đầu là một viên đại tướng, thấy kỵ binh Tùy đi vào địa giới của U Châu. Y cười lạnh một tiếng, lập tức ra lệnh:
- Nhanh đi bẩm báo Vương gia, trinh sát quân Tùy đã vượt biên!
…
Mùng bảy tháng giêng, La Nghệ ở huyện Trác bắt được trinh sát quân Tùy, liền lấy cớ đó mà khiển trách quân Tùy tự ý vượt biên. Liền ra lệnh cho năm mươi ngàn liên quân tập trung binh lực hướng Bắc đại doanh ở huyện Lai Thủy phát động tiến công.
Bắc đại doanh ở huyện Lai Thủy đóng một vạn quân, do đại tướng Tạ Ánh Đăng suất lĩnh, từ hai ngày trước mất đi liên hệ từ năm trạm canh gác, kỵ binh trinh sát được phái đi cũng mất tung tích. Tạ Ánh Đăng liền mơ hồ cảm thấy không ổn. Y ra lệnh cho quân đội toàn diện cảnh giới. Đồng thời phái người đến huyện Dịch thông báo tình hình khẩn cấp cho chủ tướng Tần Quỳnh.
- Keng! Keng! Keng!
Tiếng cảnh báo chói tai vang lên khắp bắc đại doanh. Binh sĩ quân Tùy nghe thấy vậy liền mặc giáp, đem vũ khí tập hợp trước doanh trướng. Ba nghìn cung nỏ thủ đã xếp hàng ở hàng rào doanh trại. Ba nghìn đao thuẫn quân cũng đã đến. Một nghìn binh sĩ hậu cần đang cấp tốc chỉnh lý vũ khí vật tư. Hai trăm người nữ hộ binh cũng đi theo quân hậu cần.