Xe ngựa chậm rãi lăn bánh, đi về ngoài thành tây, bốn đứa trẻ là con của Dương Nguyên Khánh trưởng tử Dương Ninh, thứ tử Dương Tĩnh, cùng với trưởng nữ Dương Băng, thứ nữ Dương Tư Hoa. Ngoài ra, Trắc phi Giang Bội Hoa vì mang thai nên không đi cùng.
Bên trong xe ngựa bài trí cũng rất đơn giản, chỉ trải một tấm thảm ngoài ra không có thêm bất kỳ vật trang trí nào. Bùi Mẫn Thu cùng Xuất Trần ngồi ở phía trước nói chuyện phiếm, còn mấy đứa trẻ thì ngồi ở đằng sau. Hai bé gái thì ngồi ở cửa sổ bên trái, hai bé trai thì ngồi ở cửa sổ bên phải.
Con trai thứ của Dương Nguyên Khánh là Dương Tĩnh mới có năm tuổi, đối với tất cả mọi thứ đều cảm thấy hiếu kỳ:
- Huynh, tại sao phải đi bái phật, hôm nay là ngày lễ gì sao?
Dương Tĩnh rất thích đọc sách, hơn nữa lại rất thông minh, tuy rằng chỉ có năm tuổi, những đã nhận biết được hàng ngàn chữ và có thể đọc thuộc không ít kinh thư, rất được sư phụ Lý Cương yêu thích, ở độ tuổi này, đúng là ưa thích học hỏi mọi thứ.
Trưởng tử Dương Ninh ngồi đối diện cậu, mặc dù chỉ hơn cậu có hai tuổi lại có vẻ như ông cụ non, vẻ mặt nghiêm túc, thân hình nhỏ bé ngồi ngay thẳng, dùng giọng điệu dạy bảo nói:
- Ngày hôm nay không phải là ngày lễ gì cả, chúng ta phải đi làm lễ cầu siêu để siêu độ vong hồn.
Dương Tĩnh nửa hiểu nửa không gật đầu, thế nhưng một lát sau, lại sợ sệt hỏi nhỏ:
- Là bởi vì chúng ta giết người sao?
Bùi Mẫn Thu và Xuất Trần ngồi ở phía trước đều mỉm cười, bên cạnh Dương Băng tỷ cười nói:
- Chúng ta không có giết người, là bởi vì chiến tranh kết thúc, trên chiến trường đã chết rất nhiều người, cha là chủ tướng, cho nên chúng ta phải thay cha siêu độ cho vong hồn của những người đã chết trận. Nhị đệ, sư phụ chưa từng nói qua với đệ sao?
Dương Tĩnh gãi đầu, nhỏ giọng nói:
- Sư phụ hình như có nói qua, nhưng đệ quên mất.
Dừng một chút, cậu lại hỏi:
- Tỷ tỷ, vậy lúc nào thì cha trở về?
- Tỷ không biết, đệ đi mà hỏi đại nương.
Bùi Mẫn Thu quay đầu lại cười nói:
- Tĩnh nhi, qua hai ngày nữa cha sẽ trở về, trong khi chờ bái Phật, con không được tự ý chạy lung tung, phải tuân theo phép tắc của nhà chùa, càng không thể tùy ý nói hai chữ “Giết người.”
- Tĩnh nhi sẽ không nghịch ngợm!
Bùi Mẫn Thu cười đưa tay sờ sờ đầu cậu, đứa trẻ này điềm đạm nho nhã tựa như bé gái. Hoàn toàn không giống với sự dũng mãnh của cha cậu.
…………..
Sau nửa canh giờ, đoàn xe dừng lại trước phía tây thành, ngôi chùa này cũng không phải là ngôi chùa lớn nhất Thái Nguyên, chỉ là một ngôi chùa thông thường, có hơn ba trăm tăng nhân. Bởi lúc Bùi Mẫn Thu còn nhỏ đã cùng cha mẹ tới đây vài lần, nên đã để lại ấn tượng sâu đậm cho nàng.
Bây giờ, sau khi nàng trở thành Sở Vương phi, đã chọn An Tấn tự và Bạch Vân am làm nơi cúng bái của Sở Vương phủ. Ngày lễ tết, bọn họ đều dẫn theo gia nhân đến hai ngôi chùa này thắp hương lễ phật.
Từ hai ngày trước, nhà chùa đã nhận được tin tức Sở Vương phi hôm nay muốn tới chùa dâng hương. Sáng sớm, nhà chùa đã đóng cửa quét dọn sạch sẽ, khước từ các khách hành hương khác vào chính điện, chỉ có thể từ cửa phụ vào các phòng bên thắp hương, đây cũng là yêu cầu của Bùi Mẫn Thu, không thể vì nàng đến mà đóng cửa chùa, làm như vậy là bất kính với Phật tổ.
Mặc dù Bùi Mẫn Thu muốn mọi việc diễn ra âm thầm, nhưng có một số việc không thể thuận theo ý nàng. Ngoài ba trăm thị vệ bảo vệ xung quanh, dọc theo phía tây thành Thái Nguyên còn có quân lính đứng hai bên đường để cảnh giới, phía tây thành Đô úy Tiết Quỹ tự mình suất lĩnh một nghìn binh sĩ đóng giữ An Tấn tự. Để bảo vệ an toàn cho Vương phi và Thế tử, quân binh không dám có chút sơ suất.
Trước An Tấn tự, chủ trì Trí Vân đại sư dẫn theo hơn mười lão tăng đứng chờ trước cửa chùa đã lâu, khi xe ngựa từ từ dừng lại, Trí Vân đại sư dẫn các tăng nhân cùng tiến lên phía trước hành lễ:
- A Di Đà Phật, hoan nghênh Vương phi giá lâm tiểu tự!
Bùi Mẫn Thu đáp lễ cười nói:
- Hôm nay đã quấy rầy đại sư tu hành.
- Đâu có. Vương phi là vị khách quan trọng của bổn tự, Vương phi đến đây là vinh hạnh của chúng tôi, chỉ sợ chuẩn bị không được tốt, sợ sẽ làm chẠtrễ việc của Vương phi!
Lúc này, Trí Vân pháp sư vừa nhìn thấy Thế tử Dương Ninh, lão hành lễ cười khen:
- Mới mấy tháng không gặp, mà Thế tử ngày càng khôi ngô tuấn tú, tư thế oai hùng, không hổ là con trai của Sở Vương.
Bùi Mẫn Thu khoát tay:
- Đại sư đừng khen nó như vậy, nó sẽ ngạo mạn mất, bây giờ có thể tiến vào được chưa?
- Ha ha! Xin mời Vương phi, xin mời!
Mọi người đi vào trong chùa, Xuất Trần cũng không thích lão hòa thượng này, quá nịnh hót, trong lòng thầm nghĩ lão chỉ nịnh bợ Vương phi và Thế tử, đối với mình và Tĩnh nhi thì làm như không nhìn thấy, nhưng nàng không nói gì thêm, kéo tay Tĩnh nhi đi vào trong chùa.
Bên trong chùa được canh phòng nghiêm ngặt, thị vệ và quân tây thành ngăn dàn quân ngăn cách chính điện với các phòng bên, không ít khách hành hương xung quanh đều ló đầu nhìn về phía bên này, nghe nói có Sở Vương phi và Thế tử tới, khiến bọn họ vô cùng quan tâm.
Bên trong chính điện đã tập hợp hơn hai trăm nhà sư, tiếng tụng kinh cùng với tiếng gõ mõ vang lên thành từng hồi. Bùi mẫn Thu cùng gia nhân và mấy đứa trẻ quỳ lạy trước bàn thờ Phật, trong lòng thầm cầu nguyện cho chồng.
Các buổi hành lễ thông thường cần làm ba ngày ba đêm, tất nhiên, đây là chuyện của nhà chùa. Bùi Mẫn Thu chỉ cầu nguyện trước mặt Phật tổ và cúng tiền nhan đèn, mọi chuyện còn lại nàng không cần quan tâm đến.
- Vương phi, có cần đến phòng khách nghỉ ngơi chốc lát không?
Từ chính điện đi ra, chủ trì Trí Vân pháp sư ở bên cạnh cẩn thận hỏi.
Bùi Mẫn Thu nhìn qua Xuất Trần, Xuất Trần cười nhạt:
- Muội không sao, cứ làm theo ý tỷ!
Bùi mẫn Thu chủ yếu lo lắng vừa tới chùa đã vội đi ngay dường như không được tốt lắm, hơn nữa, nàng cũng muốn cho các con cảm nhận một chút bầu không khí trong chùa, như vậy rất có lợi cho chúng. Với lại, phòng khách được bài trí rất đẹp, lại còn có một dòng suối rất đặc biệt.
Nàng gật đầu:
- Vậy được rồi! Nghỉ ngơi một lát.
Bọn họ đi trên một hành lang dài, đi đến cuối hành lang là một khu rừng trúc, ở giữa có một gian phòng nhỏ đó là chỗ nghỉ ngơi của thượng khách.
Mọi người theo Trí Vân đại sư chậm rãi đi trên hành lang, bọn trẻ thì hiếu kỳ nhìn ngó xung quanh, một nữ hộ vệ thân cận nắm tay Dương Băng và Dương Tư Hoa.
Hành lang dài độ trăm bước, ở hai bên hành lang, mười mấy tên thị vệ nhìn xung quanh một cách thận trọng. Đúng lúc này trên nóc hành lang từ từ xuất hiện mấy đôi mắt sắc bén, bọn chúng che mặt, toàn thân mặc y phục đen, tay cầm thanh đao bén ngót.
Xuất Trần giữ Dương Tĩnh đi ở đằng sau, phía sau có vài tên thị vệ đi theo, nàng kỳ thực không muốn đến phòng khách nghỉ ngơi, không muốn nghe lão hòa thượng đáng ghét kia a dua nịnh hót. Chỉ là nàng biết Bùi Mẫn Thu muốn uống một chén trà nấu bằng nước suối trong chùa, nên không muốn làm mất nhã hứng của nàng.
Lúc này, bỗng nhiên nghe trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh rất nhỏ, nàng từ nhỏ đã luyện võ nên thính lực cao hơn người thường một bậc, hơn nữa nàng từng làm nữ hiệp tại Giang Nam, rất có kinh nghiệm trong việc phục kích. Mặc dù mấy năm nay không động vào gươm đao, nhưng nàng vẫn nghe ra được, âm thanh nhỏ trên đầu là do một loại kim khí di chuyển trên mái ngói gây nên tiếng động.
Trong lòng nàng cả kinh, lập tức tập trung cảnh giác, nhìn qua bên cạnh chỉ thấy một giàn hoa, phía trên có một chậu hoa thược dược. Đúng lúc này, trên đỉnh đầu vang lên tiếng “leng keng”, ngay sau đó một hắc y nhân lộn người từ trên xuống, một thanh trường kiếm sáng loáng hướng về phía Thế tử Dương Ninh đâm nhanh tới.
Động tác mau lẹ chỉ trong tích tắc, Xuất Trần đẩy Dương Tĩnh ra, nắm chậu hoa thược dược ném mạnh tới “Choang!” một tiếng, chậu hoa bay trúng vào mũi kiếm, đẩy mũi kiếm đang đâm vào yết hầu của Dương Ninh trượt sang một bên. Bùi Mẫn Thu và hai con gái lúc này mới phát hiện, đồng thời la hoảng lên.
Nữ hộ vệ hô khẽ một tiếng, rút kiếm xông lên, đẩy nhát kiếm thứ hai đang đâm về phía Dương Ninh ra, rồi dùng thân chắn trước người Dương Ninh.
Lúc này, gần như cùng lúc lại có một gã hắc y nhân nhảy xuống, đâm một kiếm vào giữa lưng Bùi Mẫn Thu. Xuất Trần và bốn tên thị vệ cùng lúc nhìn thấy, bọn thị vệ đứng ở xa hơn một chút, chạy tới đã quá muộn.
Xuất Trần cách Bùi Mẫn Thu chỉ có hai bước. Dưới tình thế cấp bách, nàng nhảy lên, cả người tông mạnh vào người Bùi Mẫn Thu, đẩy nàng ra xa ba bước, thanh kiếm đâm qua bên tai Xuất Trần, kiếm khí xuyên qua làm tai nàng đau nhói.
Tất cả đều diễn ra chỉ trong nháy mắt, nếu như Xuất Trần trước đó không có cảnh giác, nàng cũng không cứu trợ kịp, càng không cần phải nói đến bốn tên thị vệ.
- Có thích khách!
Trong nháy mắt mấy tên thị vệ từ phía sau đã xông lên, bọn họ võ nghệ cao cường, phối hợp ăn ý, hai người bảo vệ bốn đứa trẻ, còn hai người khác xông vào, chặn đứng tên thích khách thứ hai.
Bọn thị vệ kêu la từ bốn phương tám hướng đổ xô đến. Lúc này, Xuất Trần nhảy về phía trước một bước, dùng thân mình che chắn cho Bùi Mẫn Thu, thuận tay bắt lấy một giàn hoa khác, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm lên trên nóc hành lang, nàng có cảm giác vẫn còn thích khách.