Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 762

Mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng anh ta lại rất lo lắng. Nếu anh ta ở Tây Vực quá lâu thì tổng quản có thể sẽ hoài nghi anh ta trở thành Tây Vực Vương một cách xứng đáng với cái tên. Lưỡng nan trong lòng khiến anh ta có chút buồn phiền, không biết làm thế nào mới có thể thuyết phục được tổng quản.

Đúng lúc này, một kỵ binh từ xa vội vàng chạy đến trước mặt Tô Định Phương, chắp tay nói:

- Khởi bẩm Tô tướng quân, tổng quản đã ở dịch trạm thành Tây nghênh đón tướng quân trở về.

- A!

Tô Định Phương giật mình kinh hãi. Phía trước chính là dịch trạm rồi. Chẳng lẽ tổng quản đã ở đó chờ mình rồi sao? Trong lòng anh ta đột nhiênnóng lên, thúc ngựa một cái thật mạnh, nhanh chóng đi về hướng dịch trạm cách đó vài dặm.

Ở trước dịch trạm thành Tây, Dương Nguyên Khánh dẫn mười mấy quan viên quân đội đã ở đó, cách thành mười dặm để đợi đại tướng viễn chinh trở về. Đây là lần đầu tiên Dương Nguyên Khánh chờ đợi nhưng vẫn cảm thấy vui vẻ và mong chờ. Tô Định Phương không khiến hắn thất vọng, đã chiếm được quận Thiện Thiện và quận Thả Mạt, tạo một nền móng kiên cố để về sau hắn đánh Tây Vực.

Tô Định Phương từ xa đã thấy Dương Nguyên Khánh, cũng thấy các tướng lĩnh đã từng cùng mình kề vai tác chiến. Trong lòng anh ta xúc động, xoay người xuống ngựa, bước nhanh đi về phía trước, quỳ gối trước Dương Nguyên Khánh, chắp tay thi lễ:

- Mạt tướng Tô Định Phương tham kiến Tổng quản!

Dương Nguyên Khánh liền vội nâng anh ta dậy, nói:

- Tô tướng quân, mau mau đứng lên!

Dương Nguyên Khánh thấy anh ta ta vừa đen vừa gầy. Bóng dáng thiếu niên anh tuấn trắng nõn khi xưa đã không còn nữa, chỉ mới bảy tháng ngắn ngủi! Trong lòng Dương Nguyên Khánh cảm động, vỗ nhè nhẹ lên bờ vai anh ta nói:

- Khổ cực cho ngươi rồi!

Cái thực sự có thể cảm động con người không phải là những lời tâng bốc, cũng không phải những lời hứa hùng hồn, mà là những lời nói phát ra từ nội tâm. Từ ánh mắt của Dương Nguyên Khánh, Tô Định Phương có thể cảm nhận thấy sự chân thành. Mấy lời này thật vô cùng đơn giản nhưng đã khiến Tô Định Phương cảm nhận được sự cổ vũ thật lớn lao.

Hai người nhìn nhau, mười mấy năm cùng chinch chiến, hai người đã từ thiếu niên trở thành tráng niên. Bọn họ đã ngầm thấu hiểu nhau, tất cả đều không phải thông qua lời nói.Hai người đều mỉm cười.

Lúc này, Lý Tĩnh, La Sĩ Tín cùng mọi người dồn dập đi lên chúc mừng Tô Định Phương. Có quân sĩ dâng chén rượu chiến thắng với anh ta, mắt Tô Định Phương đã ươn ướt rồi, anh ta giơ lên chén rượu, cao giọng nói:

- Cảm ơn chư vị, Định Phương sẽ lấy chén rượu này để cảm tạ sự yêu mến của mọi người!

Nói xong, anh ta nâng chén rượu một hơi cạn sạch, rồi lại cầm bầu rượu uống liền ba chén, giơ chén rượu đã uống cạnlên cao, ngay sau đó là một tràng pháo tay rộn rã.

……

Trở lại cung Tấn Dương, hai người Tô Định Phương và Thẩm Xuân đi vào Tử Vi Các. Đầu tiên là Thẩm Xuân báo cáo với các đại thần Tử Vi Các về các vấn đề nhân sinh như nhân khẩu, đất đai ở Đôn Hoàng. Sau đó là Tô Định Phương báo cáo về tình hình dân sinh, nhân khẩu của ba quận Thiện Thiện, Thả Mạt và Y Ngô.

- Quận Thiện Thiện và quận Thả Mạt đều như nhau, đều là do dân định cư và dân du mục cấu thành. Dân du mục chủ yếu là người Thổ Dục Hồn và người Thiết Lặc. Bọn họ mùa xuân tới, mùa đông đi, lui tới không xác định. Dân cư cố định ở hai quận chừng mười một ngàn hộ. Trong đó có một nửa là gia quyến của quân Tùy, được gọi là quân hộ, người Hán chiếm đa số. Một nửa còn lại là người Ô Tôn, sống chủ yếu dựa vào trồng trọt và buôn bán.

- Xin hỏi Tô tướng quân, diện tích trồng ruộng ở hai quận Thiện Thiện vầ Thả Mạt là bao nhiêu?

Đây là Đỗ Như Hối hỏi. Ông ta chủ quản hộ bộ, quan tâm nhất là diện tích ruộng cày và nhân khẩu.

Tô Định Phương hơi khom ngườ, cười nói:

- Khởi bẩm Đỗ tướng quốc, ruộng cày ở quận Thiện Thiện và quận Thả Mạt đều nằm ở hai bờ sông. Hàng năm chỉ có thể trồng một vụ lúa mì. Hiện tại có hai mươi đồn điền, mỗi đồn điền có năm mươi khoảnh ruộng, tổng cộng là mười nghìn mẫu ruộng cày, trong đó có một nửa là quân điền. Chúng ta còn có bãi chăn nuôi, chủ yếu là nằm ở Tát Bì Trạch cùng Bồ Xương Hải, có gần một triệu con dê, bò. Lương thực của quận Đôn Hoàng, còn có lúa mì tự trồng cùng dê bò nuôi dưỡng có thể đảm bảo được quân lương.

Tô Định Phương chậm rãi nói. Các thần luân phiên đặt câu hỏi. Hỏi và trả lời như thế kéo dài đến gần một canh giờ mới xong.

Lúc này, Dương Nguyên Khánh đứng lên nói với các vị đại thần:

- Thưa các vị, Tây Vực từ trước tới nay đều là trọng điểm chú ý của triều Tùy. Tiên đế khai sáng cơ nghiệp ở Tây Vực, không thể để hủy hoại trong tay chúng ta được. Trái lại, ta hy vọng có thể mở rộng về phía tây, đưa lãnh thổ mở mang củaTây Vực vào bản đồ Đại Tùy. Đương nhiên, bây giờ chưa phải là thời điểm để ý đến phía tây, chúng ta cần phải tập trung binh lực giải quyết Trung Nguyên, một khi Trung Nguyên thống nhất thì chúng ta sẽ xuất quân tây tiến.

……

Buổi trần thuật báo cáo với các đại thần đã kết thúc, Tô Định Phương đi vào phòng quan của Dương Nguyên Khánh. Dương Nguyên Khánh lệnh cho người bưng trà lên. Hắn cười ha hả, nói:

- Mấy vị đại thần này thật khiến người ta phát chán! Ai cũng như ai như con quạ vậy, hết vấn đề này đến vấn đề khác không thôi.

Tô Định Phương cười cười:

- Cũng tàm tạm! Bọn họ càng quan tâm tới Tây Vực, thì càng đồng ý xuất tiền cho chúng ta. Ty chức cầu còn không được. Có điều, ty chức cảm thấy các đại thần này rõ ràng là có sức sống, đặc biệt là Dương Sư Đạo, còn quan tâm đến cả sự thay đổi lượng nước theo mùa của sông, thật khiến người ta khâm phục.

- Bọn họ quả thật rất có tài!

Dương Nguyên Khánh đồng ý với cảm nhận của Tô Định Phương, nói:

- Bọn họ càng có tài, ta lại càng thoải mái. Hiện giờ, trừ một số chính vụ trọng đại cần đến ta, những việc còn lại, ta đều giao cho Tử Vi Các. Việc nhỏ thì do Tể tướng chấp chính quyết định, việc lớn thì do bọn họ thương nghị biểu quyết. Như vậy, ta có thể tập trung tinh lực vào quân đội, vào chinh chiến. Được rồi, chúng ta không nói cái này nữa, hãy nói về tình thế ở Tây Vực xem nào.

Dương Nguyên Khánh lấy ra bản đồ Tây Vực do Bùi Củ vẽ khi xưa. Vừa rồi là báo cáo chính vụ và dân sinh với Tử Vi Các còn bây giờ Dương Nguyên Khánh chỉ quan tâm đến các thế lực phân bố và áp lực quân sự ở Tây Vực.

Tô Định Phương tinh thần rung lên. Anh ta cũng rất muốn nói với Dương Nguyên Khánh về thế cục Tây Vực. Anh ta chỉ vào bản đồ, chậm rãi nói:

- Tình hìnhTây Vực hiện giờ vô cùng phức tạp. Nói đơn giản thì có bốn thế lực lớn, quan hệ rắc rối. Thế lực đầu tiên là triều Tùy chúng ta, chiếm cứ phía Đông Tây Vực. Tiếp theo là thế lực của Tây Đột Quyết, thế lực của bọn họ phân bố chủ yếu ở phía Bắc Bạch Sơn. Thế lực thứ ba là Thiết Lặc với tộc Khế Bật là thủ lĩnh, hơn mười bộ lạc liên hợp đối kháng Đột Quyết. Chiến tranh cũng chủ yếu là diễn ra giữa hai nhà bọn họ. Thế lực thứ tư là các tiểu quốc địa phương, lớn nhỏ tổng cộng hơn mười nước. Nước lớn như Quy Tư, Yên Kỳ, Cao Xương, nhỏ như Cô Mặc, Sơ Lặc, Túc Ôn, Úy Đầu, Toái Diệp. Phần lớnngười các nước này là người Ô Tôn, nhưng cũng có hai nước là người Hán.

Nghe đến đó, Dương Nguyên Khánh tò mò, ngắt lời hỏi:

- Một nước người Hán ta biết là Cao Xương, còn có một nước nữa là nước nào?

- Nước Toái Diệp!

Tô Định Phương nói:

- Ty chức cũng chỉ là mới biết được thông tin tức này từ các thương nhân Túc Đặc. Đại khái là ba năm trước đây, một nhóm cướp cưỡi ngựa mấy nghìn người đã chiếm lĩnh Toái Diệp, thành lập nên nước Toái Diệp. Quốc vương nước Toái Diệp họ Trương, là một người Hán. Bọn họ thần phục Tây Đột Quyết, được Tây Đột Quyết thừa nhận.

Ngừng một chút, Tô Định Phương nhỏ giọng nói:

- Tổng quản còn nhớ vào năm Đại Nghiệp thứ năm, nhóm cướp cưỡi ngựa áo đen đã cứu ty chức khi ty chức bị người Xử Nguyệt bao vây đó không?

- Ngươi cho rằng nước Toái Diệp là do bọn họ thành lập?

Tô Định Phương gật đầu:

- Ty chức cảm thấy chính là bọn họ!

Dương Nguyên Khánh chắp tay phía sau đi về trước cửa sổ. Ánh mắt thâm thúy dừng ở nơi xa xa. Thực ra trong lòng hắn hiểu rất rõ ràng, người này là ai.

……

Tô Định Phương trở về phủ đoàn tụ với gia đình. Dương Nguyên Khánh vẫn còn trầm tư đứng trước bản đồ Tây Vực. Hắn cần có thời gian suy xét chiến lược đối với Tây Vực của triều Tùy.

Lúc này, Tiêu Tấn nhẹ nhàng đi tới. Ông ta do dự một chút, không biết có nên làm phiền chủ công hay không? Nhưng cuối cùng ông ta vẫn khom người nói:

- Điện hạ, các vị đại thần vẫn còn đang chờ!

Dương Nguyên Khánh đang trong suy tư liền bừng tỉnh, nhìn Tiêu Tấn một cái, lúc này mới tỉnh thật:

- Ta suýt nữa thì quên mất!

Hắn lấy ra một vài tấu chương đã phê duyệt, đưa cho ông ta:

- Việc điều người đi các nơi sưu tầm dân ca cần phải làm cho tốt. Ta hy vọng ngày mai có thể nhìn thấy danh sách. Việc này không thể lại kéo dài thêm nữa.

- Ty chức hiểu rồi.

Tiêu Tấn tiếp nhận tấu chương, chần chừ một chút lại nói:

- Còn có một chuyện khác nữa ty chức cũng muốn nhân tiện báo cáo cho điện hạ.

……

Lúc hoàng hôn, Tiêu Tấn lại một lần nữa đến quán rượu Bát Phương. Đây là lần thứ ba ông ta đến quán rượu này. Lúc này là một mình ông ta đến. Tâm trạng của ông ta có vẻ nặng nề, ngay cả chủ quán chào hỏi ông ta cũng không ng thấy. Ông talên trên lầu hai, giơ ra thẻ khách quen, một gã tiểu nhị lập tức đưa ông ta đến chỗ ngồi trước cửa sổ.
Bình Luận (0)
Comment