Trong lòng Phong Đức Di vô cùng chán nản, tâm tình phiền muộn, ngay hôm nay lạc tới quán rượu uống rượu, lại nghe người chỉ trỏ, người gần cửa sổ chính là Sở Vương Ký Thất Tham Quân, Phong Đức Di liền mặt dày bắt đầu tìm cơ hội.
Phong Đức Di thấy Tiêu Tấn tôn trọng chính mình, trong lòng gã đắc ý, cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống, trước tiên cầm bầu rượu rót một chén đầy cho chính mình.
- Tiêu Tham Quân thiếu niên đắc chí, khiến kẻ khác ước ao nha! Chén rượu này, ta kính Tiêu Tham Quân.
Tiêu Tấn cười ha hả:
- Ta là hậu bối, hẳn là ta phải kính Phong tiền bối, Phong tiền bối mời!
Hai người tạo tư thế chạm cốc, uống một hơi cạn sạch.
- Rượu ngon!
Phong Đức Di nheo mắt khen.
Tiêu Tấn lại hỏi:
- Tiền bối tới Thái Nguyên khi nào, ta cũng không biết?
Phong Đức Di biết, nếu Tiêu Tấn này không biết, vậy Dương Nguyên Khánh càng không biết đến gã. Trong lòng gã dấy lên tia hi vọng, vội vàng nói:
- Ta đã tới mười ngày, ở tại quán Quy Tùy, có thể nhờ Tiêu Tham Quân giúp ta một việc không?
Tiêu Tấn mỉm cười:
- Thực sự muốn ta nói lại với Sở Vương điện hạ?
- Tất nhiên!
Phong Đức Di chắp tay nói:
- Ta là bạn cũ của Sở Vương, hắn khi còn nhỏ rất thân với ta, mong Tham Quân nói với Sở Vương, nói Phong Đức Di liều chết trốn khỏi chỗ Lý Mật tìm tới nương nhờ hắn.
Khi Tiêu Tấn trở lại Tử Vi Các, chính vụ buổi chiều đã bắt đầu, bên trong Tử Vi Các rất bận rộn, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy người ôm văn thư từ hành lang vội vã đi qua, bước chân nhẹ nhàng.
Tiêu Tấn mới vừa ngồi xuống chỗ của mình, lập tức thấy Bùi Thanh Tùng chỉ y vào buồng trong, Tiêu Tấn vội vã đứng dậy nói:
- Là điện hạ tìm ta sao?
- Mau vào đi thôi! Đã tìm ngươi hai lần rồi.
Tiêu Tấn không dám chậm trễ, chỉnh lại một chút quan phục, lập tức bước nhanh đi tới trước cửa phòng Sở Vương quan, gõ nhẹ cửa:
- Điện hạ, là ta!
- Vào đi!
Tiêu Tấn đẩy cửa đi vào, bên trong phòng. Dương Nguyên Khánh không chớp mắt tỉ mỉ quan sát pho tượng ngọc phật đang đặt trên bàn, ngọc phật màu xanh nhạt, khắc thành một khối ngọc hoàn chỉnh, xanh biếc mượt mà, không chút tì vết nào.
- Đúng là Lý Trọng Thủ rất hào phóng!
Dương Nguyên Khánh quay đầu lại nhìn Tiêu Tấn cười nói:
- Ta nhờ chưởng quỹ của cửa hàng châu báu Đại Hưng Ký giám định qua pho tượng ngọc phật này, hắn nói là bảo vật hiếm có, có giá trị ít nhất cũng năm trăm lượng hoàng kim. Xem ra, bọn họ đối với ngươi rất coi trọng.
Tiêu Tấn cười khổ một tiếng:
- Điện hạ, bọn họ là không phải coi trọng ta, mà là coi trọng chức vị này, nếu ta là một người chức vị khác, chớ nói ngọc phật, e rằng ngay cả phật đồng cũng sẽ không cho ta.
Dương Nguyên Khánh gật đầu, thản nhiên nói:
- Vật này ngươi cầm lấy đi! Coi như là ta thưởng cho ngươi.
Tiêu Tấn lại càng hoảng sợ:
- Điện hạ, pho ngọc phật này rất quý giá, ty chức không dám nhận.
Dương Nguyên Khánh nhìn y một cái:
- Đây là ta thưởng cho người, có cái gì mà không dám nhận, ta biết mẫu thân ngươi cũng là người tin Phật, pho ngọc phật này giao cho lão nhân gia.
Trong lòng Tiêu Tấn cảm kích, cúi người thi lễ:
- Ty chức tạ ơn điện hạ trọng thưởng!
Dương Nguyên Khánh ngồi xuống, nâng chén trà lên uống một ngụm, lại hỏi:
- Hiện tại ngươi quan hệ với hắn như thế nào?
- Bẩm báo điện hạ, quan hệ của chúng ta tiến triển rất nhanh, càng ngày càng tốt, hai nhà ước hẹn cùng tới An Tấn Tự thắp hương.
- Tốt, vậy cứ cùng đi thắp hương. Cho dù quan hệ tốt một chút, các ngươi kết bái là huynh đệ khác họ cũng được.
Khóe miệng Dương Nguyên Khánh nhếch lên tươi cười mang theo một tia chế nhạo.
Tiêu Tấn ngây người một chút, sau một lúc bất đắc dĩ nói:
- Điện hạ vì việc này mà phải trả giá nhiều như vậy, có nên hay không?
- Có phải có phần hơi quá phải không hả?
Dương Nguyên Khánh cười cười, thành khẩn nói:
- Đây không phải là một chuyện nhỏ. Bất luận vương triều nào suy nhược như vậy đều bắt nguồn từ nội bộ, thiên hạ chưa yên, huynh đệ bọn họ đã bắt đầu tranh vị, đối với chúng ta là việc tốt! Châm ngòi thêm lửa cho bọn họ, để cho bọn họ tranh đoạt càng dữ dội hơn, là trách nhiệm của chúng ta không thể chối từ, hiểu chưa? Cái này gọi là thượng binh phạt mưu.
- Ty chức hiểu rõ, huynh đệ tranh chấp, một nhà bị loạn, hoàng tử tranh chấp, một nước bị loạn, nhất định ty chức sẽ cố gắng hết sức phối hợp hoàn thành mưu kế của điện hạ.
- Ngươi hiểu là tốt rồi, ta dự đoán thời gian bọn họ xuống tay sắp đến rồi, đến lúc đó ngươi phải chịu oan ức một chút, sau đó ta sẽ bồi thường lại cho ngươi.
- Ty chức nguyện cống hiến vì điện hạ!
- Đi thôi! Mang pho ngọc phật về phủ, đưa cho mẫu thân ngươi.
Tiêu Tấn ôm lấy ngọc phật đang muốn rời đi, bỗng nhiên gã lại nghĩ tới một chuyện, vội vàng nói:
- Ngày hôm nay ty chức gặp Phong Đức Di tại quán rượu Bát Phương, hắn nói mới từ chỗ Lý Mật đến, nguyện gắng sức vì điện hạ.
- Phong Đức Di?
Dương Nguyên Khánh có chút ngạc nhiên, không ngờ người bạn cũ khéo léo ngoại giao này lại đến nương nhờ chính mình. Dương Nguyên Khánh suy nghĩ một chút, lại hỏi:
- Hắn hiện giờ đang ở đâu?
- Bẩm báo điện hạ, hiện tại hắn đang ở quán Quy Tùy.
- Ta biết rồi, ngươi đi trước đi!
- Ty chức xin cáo lui.
Tiêu Tấn thi lễ, chậm rãi lui xuống.
Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng suy nghĩ thật l đi lại phía trước cửa sổ, Phong Đức Di xuất hiện thật là đúng lúc, có thể y sẽ giúp ta hoàn thành đại sự.
*****
Quận trị quận Diên An cũng không có ở huyện Diên An, mà là tại huyện Phu Thi. Sông Thanh Thủy xuyên qua toàn thành. Huyện Phu Thu là một huyện trung bình, nhân khẩu hơn hai nghìn, chiều dài thành trì không đến hai mươi dặm, có năm nghìn người trú đóng.
Tuy rằng dân cư thường trú không nhiều lắm, nhưng thương nghiệp rất phát đạt, hàng hóa sáu quận Quan Bắc hầu như đều tập trung ở quận Diên An cùng tiến hành giao dịch với thương nhân phía nam Quan Trung, giao dịch chính chủ yếu là hàng da và dược liệu.
Tiêu Viễn Tụng lo lắng việc buôn bán ở Trường An, vội vã chạy về Quan Trung. Y dừng lại tại huyện Phu Thi hai ngày, y dẫn đến hai trăm con lạc đà tạo thành một đội buôn, chuyển đến mấy trăm gánh lá trà, ngược lại thì lá trà đổi thành dược liệu. Chuyến đi này lãi đến tám nghìn xâu tiền, nếu như có thể giảm bớt tiền thuế xuống, như vậy, lợi nhuận có thể lên trên mười nghìn xâu tiền.
Tiêu Viễn Tụng đúng là thương nhân, có cơ hội kiếm lời, tuyệt đối y sẽ không bỏ qua, đương nhiên, việc chính đến Diên An cũng đã làm tốt, y dùng hồ lô lớn tại chợ đen mua đầy dầu hỏa.
Nhưng người bán dầu hỏa cũng nói cho y, quân Tùy dùng dầu hỏa không giống như dầu hỏa này. Dầu hỏa quân Tùy dùng đã trải qua nhiều lần chắt lọc, yêu cầu phải sáng bóng và trong hơn, còn loại dầu hỏa này là lấy trực tiếp từ giếng dầu mà ra, tương đối đặc sệt, nhưng có thể dùng để chữa bệnh ngoài da.
Tiêu Viễn Tụng cũng không thèm để ý đến việc này, vị Trường Sử vương phủ kia cũng không có yêu cầu, y chỉ cần mạo hiểm một chút, y không muốn đi lấy dầu hỏa của quân Tùy. Quan trọng hơn là, y không muốn làm phiền đến cháu trai Tiêu Quýnh của mình.
Tiêu Viễn Tụng đã mua toàn bộ hàng hóa, lúc buổi trưa, đội buôn xuất phát từ nhà trọ, cùng với tiếng chuông lục lạc trên cổ lạc đà trong trẻo, chậm rãi đi hướng cửa thành phía nam.
Hơn trăm binh sĩ đứng ở hai bên cửa thành, toàn thể là Quan Nội, phần lớn thương nhân Quan Nam đi đến Quan Bắc, cũng có không ít do thám quân địch trà trộn trong đó, bởi vậy kiểm tra rất nghiêm ngặt, nhưng chỉ dựa vào kiểm tra cũng không bắt được do thám nào. Chủ yếu kiểm tra vật phẩm bị cấm, dầu hỏa, gang, lương thực, than đá, vàng bạc, gỗ cây táo cùng với đĩnh đồng… các vật chất chiến lược cũng không được phép mang về phía nam.
Đội buôn vừa tới cửa thành, lập tức có binh sĩ tiến đến ngăn cản:
- Đội buôn ở đâu?
Một gã Giáo Úy lớn tiếng quát hỏi nói.
Tiêu Viễn Tụng cuống quít chắp tay nói:
- Bẩm báo quân gia, chúng tôi đến từ Quan Trung.
- Đội buôn Quan Trung càng phải kiểm tra.
Giáo Úy vung tay lên:
- Lục soát cho ta!
Hơn mười binh sĩ tiến lên lục soát hàng hóa, Tiêu Viễn Tụng nhanh chóng nháy mắt Quản Sự, lập tức Quản Sự tiến lên, lén đưa thỏi mười lạng bạc nhét vào trong tay Giáo Úy.
Bạc cũng không thể ngăn cản lục soát, nhưng có thể phòng ngừa binh lính làm hư hỏng hàng hóa, cũng có thể tránh lục soát người, điều này đã sớm thành tục lệ, Giáo Úy cười ha ha, ra lệnh nói:
- Ra tay nhẹ một chút, đừng làm hỏng hàng hóa của người ta.
Bọn lính đang hung hăng lục soát lập tức trở nên ôn hòa, không hề dùng trường mâu đâm thủng hàng hóa, mà là mở bao ra xem, cũng không lục soát người.
Trên lưng ngựa Tiêu Viễn Tụng mang theo hồ lô lớn tự nhiên lại không có ai để ý, tất cả hàng hóa đều là dược liệu và da lông, nhanh chóng đã được kiểm tra xong.
- Bẩm báo Giáo Úy, không có vật phẩm vi phạm lệnh cấm!
Giáo Úy vung tay lên:
- Cho đi!
Lạc đà bắt đầu chậm rãi ra khỏi thành, đúng lúc này, xa xa có người hô to:
- Ngăn bọn họ lại!
Chỉ thấy xa xa hơn mười binh lính cưỡi ngựa vội vàng chạy đến, mũ giáp đều được chế từ đồng đỏ, không giống với binh lính bình thường.
Giáo Úy biến sắc, đây là quân nội vệ tới, gã không dám không theo, lập tức thét ra lệnh:
- Ngăn đội buôn lại!
Đồng thời gã nhanh chóng nhét bạc trở về trong tay người quản sự. Gặp phải quân nội vệ kiểm tra thực hư, dù gã gan có lớn bằng trời, cũng không dám nhận hối lộ, đây chính là bị mất đầu.