Dương Đồng tỏ vẻ khinh thường:
- Hừ! Trịnh Vương không cần phải làm như thế! Trịnh Vương đã muốn làm hoàng đế, thì cứ đi mà làm được rồi, cần gì phải lãng phí một mũi tên tốt. Giữ lại nó còn có thể cấp cho các tướng sĩ giết chết bọn nghịch tặc.
- Ngươi!
Vương Thế Sung giận tím mặt, lão đột nhiên rút mạnh thanh đao ra:
- Ngươi không sợ ta một đao giết chết ngươi sao?
Các giáp sĩ phía sau cũng đồng thời rút đao. Ánh đao sáng loáng, hàn khí bức người, các vị quan đại thần sợ hãi biến sắc. Nhưng Dương Đồng lại mỉm cười, ngồi xuống xếp bằng, mắt nhắm lại, ngửa đầu đưa cổ ra.
Vương Thế Sung trừng trừng nhìn Dương Đồng với ánh mắt tức tối, gần như nuốt trọn cục tức vào lòng. Lúc này, Vận Định Hưng tiến lên hòa giải, khuyên Vương Thế Sung nói:
- Trịnh Vương điện hạ, thần sẽ khuyên giải Thánh Thượng, điện hạ hãy cho người thêm chút thời gian!
Vừa nói, y vừa nháy mắt ra hiệu cho Vương Thế Sung. Vương Thế Sung hừ một tiếng, xoay người đi ra khỏi phòng, trong nháy mắt, trong phòng các giáp sĩ cũng đi hết ra ngoài không còn một ai.
Vân Định Hưng cười khan một tiếng:
- Bệ hạ hãy nghỉ ngơi trước! Ngày mai thần sẽ cùng bệ hạ nói chuyện.
Dương Đồng lạnh lùng nói:
- Ngươi cũng đừng có làm ra vẻ thanh cao mà vọng tưởng, trừ khi trẫm chết đi, còn lại không có gì để nói.
Vân Định Hưng vô cùng xấu hổ, không biết nên nói cái gì, đành phải miễn cưỡng xoay người đi ra. Đoàn người đi hết ra phía ngoài. Một gã thị vệ chạy lên nói với Vân Định Hưng:
- Vân Tướng quốc, Trịnh Vương điện hạ mời ngài qua gặp!
Vân Định Hưng gật đầu, đi nhanh về phía quan phòng của Vương Thế Sung….
Bên trong quan phòng, Vương Thế Sung vừa trở về, uống một ngụm trà, liền chờ ở chỗ này cùng cháu trai Vương Nhân Tắc và huynh trưởng Vương Thế Uẩn thảo luận tình hình quân sự.
Từ sau khi chiến sự ở Hà Bắc kết thúc, Vương Thế Sung cũng như hai thế lực lớn ở Trung Nguyên, đều vô cùng lo lắng mục tiêu kế tiếp của Dương Nguyên Khánh sẽ là mình.
Mặc dù Vương Thế Sung và Dương Nguyên Khánh từng có thời gian hợp tác vui vẻ với nhau, nhưng trong lòng Vương Thế Sung hiểu rõ, chuyện hợp tác giữa lão và Dương Nguyên Khánh đã là quá khứ, hai bên đều vì lợi ích, sẽ không nói đến tình cũ, hiện tại điều duy nhất lão hi vọng, chính là quân Tùy sẽ tiến đánh Lý Mật trước.
- Thúc phụ, bây giờ vấn đề của chúng ta là quá ít binh lính, chỉ có bảy mươi ngàn quân, mà còn phải phòng ngừa Lý Mật, còn phải bố trí canh phòng tại sông Hoàng Hà biên giới nước Tùy, ngoài ra còn phải phòng ngừa triều Đường, chẳng khác nào kéo áo để che khủyu tay!
Vương Nhân Tắc bỏ mặc việc chính trị, y chỉ để ý đến việc quân, bây giờ quân binh không đủ, làm cho y luôn luôn chịu áp lực, từ lâu luôn nín nhịn trong lòng, ngày nay nếu thúc phụ không chịu chiêu mộ binh lính, y cũng sẽ bỏ mặc trọng trách.
Vương Thế Uẩn bên cạnh khuyên nhủ:
- Nhân Tắc, con đã không còn là trẻ con nữa, hiện tại chúng ta chỉ có hai vùng Lạc Dương và Hoằng Nông, có thể nuôi bảy mươi vạn quân đã không phải là chuyện dễ dàng, con không nên làm khó tam thúc nữa.
Vương Thế Sung cũng là đại tướng cầm quân, đương nhiên hiểu rõ nỗi thống khổ của tình trạng thiếu binh lực, lão thở dài nói:
- Chuyện này ta sẽ ghi nhớ, chờ sau khi lên ngôi vững vàng, ta sẽ cho chiêu mộ binh lính ở Lạc Dương và Hoằng Nông, nhất định sẽ làm cho binh lực tăng đến một trăm ngàn quân.
Vương Nhân Tắc vui mừng, cười nói:
- Tam thúc đã đồng ý, chất nhi sẽ ghi nhớ!
Vương Thế Sung cười lớn, vỗ vỗ vai y:
- Hãy luyện binh thật tốt cho thúc, đem tất cả bảy mươi ngàn quân luyện thành đội quân tinh nhuệ, ta sẽ thưởng cho cháu một chức quan tương đương chức Triệu Vương!
- Đa tạ tam thúc!
Vương Nhân Tắc thi lễ cáo lui, lúc này, Vương Thế Uẩn lo lắng hỏi:
- Tam đệ, hôm nay vào cung nói chuyện thế nào?
Nghĩ đến Dương Đồng, Vương Thế Sung trong lòng nhất thời nóng giận, căm hận mắng:
- Tên tiểu tử ấy thật ghê gớm mềm rắn đều không đồng ý, thật muốn một đao giết chết y, phải nén cơn giận mà quay về.
Vương Thế Uẩn nhướng mày:
- Vậy cứ thẳng tay giết y rồi đăng cơ không phải đơn giản hơn sao, lại còn mốn nhường ngôi phiền phức thế làm gì?
Vương Thế Sung thở dài:
- Chủ yếu là sợ các quan đại thần không chịu! Nếu không ta sợ cái gì chứ? Hơn nữa, ta đã từng đồng ý với Dương Nguyên Khánh, giao Dương Đồng cho hắn, thực sự là không thể giết người này.
- Ý tam đệ muốn nói đến chuyện trước kia sao? Cũng đã trở mặt rồi, còn đồng ý việc này làm cái gì?
Vương Thế Sung không biết làm sao cười khổ một tiếng:
- Cho dù trở mặt thì cũng phải giao, thỏ khôn giữ lại ba hang động! Nói không chừng sau này có một ngày, bởi vì chuyện này, Vương gia còn có thể lưu lại cho chúng ta một đường hương hỏa.
Lúc này, tên thị vệ canh cửa bẩm báo:
- Khởi bẩm Vương gia, Vân Tướng quốc đến.
- Hãy để y vào!
Tiếng tên thị vệ bẩm báo đã kéo Vương Thế Sung trở lại suy nghĩ về việc nhường ngôi, trong phút chốc, Vân Định Hưng vội vã đi đến, khom người thi lễ:
- Hạ quan tham kiến Trịnh Vương điện hạ!
Vương Thế Sung lập tức hỏi Vân Định Hưng:
- Thái độ của y bây giờ như thế nào?
- Khỏi bẩm Điện hạ, vẫn như thế, mềm rắn đều không đồng ý.
Vương Thế Sung giận dữ:
- Ngươi không phải có thể thuyết phục y sao? Nháy mắt cho ta, để ta đi ra ngoài, là ngươi có ý gì?
Vân Định Hưng cuống quýt nói:
- Điện hạ bớt giận, ý của hạ quan là có thể dùng mưu kế, y có đồng ý hay không, kỳ thực đều như nhau.
- Mưu kế?
Vướng Thế Sung sáng mắt lên:
- Như thế nào nói ta nghe xem?
- Không phải Điện hạ muốn có chiếu thư thoái vị sao? Chúng ta bắt chước theo nét chữ của y viết một đạo chiếu thư, thậm chí để Nội Sử Xá Nhân trực tiếp viết một đạo chiếu thư, trên có ngọc tỉ, y có đồng ý hay không, thì có quan hệ gì? Đem nhốt y lại, các quan đại thần cũng không thấy y được.
- Nói hay lắm!
Vương Thế Uẩn đứng bên cạnh khen.
Vương Thế Sung khẽ cau mày:
- Vậy lúc thoái vị thì làm sao bây giờ? Lúc đó cần y phải ra mặt.
Vân Định Hưng mỉm cười:
- Chuyện này lại càng đơn giản, chúng ta cho dựng bàn thờ thoái vị cao hơn một chút, các quan lại đứng ở vị trí xa hơn một chút, sau đó tìm một người trẻ tuổi có khuôn mặt giống y, mặc long bào vào, lại dùng lọng che…
Không đợi Vân Định Hưng nói xong, ngay cả Vương Thế Sung cũng khen ngợi:
- Thực sự rất tuyệt diệu!
Vân Định Hưng giỏi về dùng thủ đoạn, tính tình cũng vô cùng cẩn thận, y lại nói:
- Thêm nữa, Điện hạ muốn làm giống một chút, phải ba lần dâng tấu chương từ chối, tiếp đó lại giả mạo chỉ dụ của Thánh Thượng đề nghị các quan ủng hộ người lên ngôi, chỉ cần Hoàng Thái Đế không ra mặt, tất cả mọi việc đều phải được làm giống như thật.
Vương Thế Sung vô cùng hài lòng, lão vỗ vỗ vai Vân Định Hưng:
- Chuyện này ta giao cho ngươi, làm tốt lắm, ta sẽ cho ngươi chức quan cao nhất, đảm nhiệm Thượng Thư Tả Phó Xạ!
Vân Định Hưng rất vui mừng, vội vã quỳ xuống nói:
- Thần tạ chủ long ân!
Vương Thế Sung đứng dậy ngửa đầu cười lớn, trong tiếng cười tràn đầy sự đắc ý…
Sau hàng loạt các màn biểu diễn đẹp mắt, “Hoàng Thái Đế” chính thức thoái vị nhường ngôi cho Vương Thế Sung, Vương Thế Sung mặc long bào dùng xe ngựa dành riêng cho vua tiến vào hoàng cung, trở thành hoàng đế, lập tức ban lệnh đại xá thiên hạ, sửa đổi niên hiệu.
Còn Hoàng Thái đế Dương Đồng thì xuất gia làm sư ở trong cung, pháp hiệu Mẫn Nhiên. Mấy ngày sau, Vương Thế Sung sai người lái một chiếc thuyền nhỏ, bí mật đưa tăng nhân Mẫn Nhiên đi Thái Nguyên…
Huyện Trần Lưu nằm ở phía nam Khai Phong bây giờ, thuộc quyền cai quản của quận Lương, tiếp giáp với kênh Thông Tế, mạng lưới sông ngòi chằng chịt, rất thuận tiện cho việc giao thông. Triều đình nhà Tùy cho xây dựng trạm trung chuyển hàng hóa ở đây, có trên trăm nhà kho lớn, không chỉ có thuận tiện về giao thông mà còn tiện cho việc dự trữ và vận chuyển hàng hóa. Hơn nữa diện tích ốc đảo rộng hơn nghìn dặm, ở đó chính là quận Lương đồng thời cũng là quận đông dân cư nhất trong mười hai quận Hà Nam.
Chính vì những lợi thế này, khiến cho Lý Mật quyết định đem kinh thành mới bố trí tại huyện Trần Lưu.
Lúc này Lý Mật đã thành công trong việc loại trừ Ngõa Cương, y chính thức đem quốc hiệu đổi tên là Ngụy, quân Ngõa Cương đã hoàn toàn biến mất trong lịch sử.
Nhưng lúc này trong tay Lý Mật cũng không còn sự huy hoàng của bốn trăm ngàn hùng binh nữa, mà binh lực của y chỉ còn có hai trăm ngàn. Tuy nhiên y bắt được gần sáu mươi ngàn tinh binh của Vũ Văn Hóa Cập, khiến cho quân lực của y đạt hai trăm sáu mươi ngàn quân tinh nhuệ.
Chính vì có một đội quân tinh nhuệ như vậy, cho nên Lý Mật cũng không phải sợ hãi quân Tùy, cũng không cần e ngại quân Đường, y tự xưng là thế lực thứ ba, cùng với hai nhà Tùy Đường.
Buổi tối, trong thư phòng Ngụy Vương phủ, Lý Mật chắp tay sau lưng đứng trước một bản địa đồ, ở phía sau y, Nội Sử Lệnh Bính Nguyên Chân đang thuyết phục y liên minh với quân Đường.
- Vương gia nên biết rằng, hiện tại kẻ thù lớn nhất của chúng ta là Dương Nguyên Khánh ở triều Tùy, chứ không phải là Lý Uyên ở triều Đường, triều Đường còn có thể mở rộng về phía nam, tiêu diệt Tiêu Tiển và Lâm Sĩ Hoằng, sau đó tiếp tục mở rộng về phía đông nam, có thể cùng chúng ta chung sống hòa thuận với nhau. Không giống như triều Tùy, chỉ có thể ở phía nam, việc chúng ta và triều Tùy đối mặt với nhau là điều không thể tránh khỏi, liên kết với Đường kháng Tùy đối với lợi ích của chúng ta là hoàn toàn phù hợp.