- Tổng quản nói đúng, người không lo xa tất có lo gần, đánh thiên hạ không phải là có thể quét sạch tất cả, không ai bất bại mãi được, điều quan trọng là có đủ nhận thức về bản thân, phải biết mình trước thì mới có thể biết đối phương, bất lự vạn thế giả bất túc mưu nhất thì, bất lự toàn cục giả bất túc mưu nhất địa (không tính lợi ích lâu dài thì không thể làm tốt chuyện trong nhất thời, không nhìn từ toàn cục thì không thể anh minh thống trị một vùng), tổng quản mưu tính sâu xa làm ty chức vô cùng kính nể.
Dương Nguyên Khánh cười ha hả:
- Ngay cả ngươi cũng tâng bốc ta sao!
- Ty chức nói thế không phải là nịnh hót tổng quản, chuyện Đỗ Phục Uy tổng quản xử lý thật tuyệt, không chỉ kiềm chế được Lý Mật, hơn nữa còn chủ động bày ra chiến dịch tranh đoạt miền nam trong tương lai, lẽ nào tổng quản cho làm một lượng thuyền lớn như vậy đơn giản chỉ để đánh Liêu Đông?
Dương Nguyên Khánh gật đầu:
- Ta thích câu nói này của ngươi: “Bất lự vạn thế giả bất túc mưu nhất thì, bất lự toàn cục giả bất túc mưu nhất địa ”, hiện tại triều Đường đang phát triển mạnh mẽ ở phía nam, cướp được Kinh Tương trù phú, còn chúng ta thì có quận Hà Bắc bị ảnh hưởng nặng nề bởi chiến tranh, triều Đường có thể nhận được người cùng lương thực chi viện từ Kinh Tương, còn chúng ta lại phải tiếp máu cho Hà Bắc. Sự việc biến hóa theo thời gian, nếu xét theo thực lực của một nước, triều Đường đang chiếm lợi thế, nhưng triều Đường cũng mắc một nhược điểm lớn, đó là nội bộ bọn họ bất ổn, chỉ cần chúng ta biết nắm bắt nhược điểm này, sớm muộn triều Đường sẽ thất bại vì nội bộ không yên.
Mưa phùn lất phất rơi xuống quận Hà Nội, đường xá trở nên lầy lội, xa xa núi rừng như được phủ một lớp sương mỏng.
Ngoài thành lạnh tanh không một bóng người, lúc này, từ trong một rừng cây vang lên tiếng chửi bới.
- Lão tử là miếng cao dán trên da chó, hôm nay dán ở đây, ngày mai dán ở kia, trong tay thì chẳng có một binh một tốt, còn người ta là đại tướng quân thì được bàn bạc việc quân cơ đại sự, uống trà nóng, còn lão tử chỉ có thể tắm nước lạnh ở nơi hoang vu, số mạng rẻ mạt con mẹ nó rồi.
Trong rừng, một đội kỵ binh đang trú mưa dưới tán cây, nhưng hạt mưa vẫn bay tán loạn rơi trên mặt họ, dưới một tán cây đại tùng khô ráo khác, Trình Giảo Kim trong bụng giận dữ, mắng chửi ông trời, các binh sĩ đều nơm nớp lo sợ, không ai dám trêu chọc đến gã.
Trình Giảo Kim còn có một biệt hiệu là “Thái bảo tuần sơn”, ấy là những người khác chế nhạo gã như thế, ý nói mỗi khi có đại chiến, gã thế nào cũng bị phái đi tuần tra, chuyện này như đã thành luật vậy.
Lần này cũng không ngoại lệ, gã vừa cùng Dương Nguyên Khánh đến quận Hà Nội, thì liền phải làm Tổng phó sử tuần tra, gã vốn muốn ở trong quan phòng chỉ đạo nhưng lại bị Dương Nguyên Khánh bắt phải chạy ra ngoài, khiến gã vô cùng tức giận, dọc đường cứ chửi trời chửi đất, hận vì mình gặp phải cảnh bất công.
Kỳ thực Trình Giảo Kim cũng rất ghét phải tham gia cái hội nghị quân cơ tẻ nhạt này, gã tình nguyện ở bên ngoài đi dạo, có thể uống chút rượu, đùa giỡn với các cô gái thôn quê.
Nhưng mà lần này có chút khác biệt, ngày trước gã cũng hay tức giận nhưng bọn lính không hề sợ gã, còn hay cười đùa với gã, nhưng bây giờ bọn họ lại rất sợ gã.
Lần này là vì tâm tư Trình Giảo Kim vô cùng tồi tệ, từ lúc rời Thái Nguyên gã đã vô cùng buồn bực, mà căn bản vì nương tử gã mới sinh, rõ ràng các bà đỡ đều nói là con trai, lừa gã không ít tiền, cuối cùng lại là một đứa con gái, gọi là Kiều Nương, Trình Kiều Nương.
Mong muốn về người con trai nối dõi tông đường khiến gã vô cùng thất vọng, điều làm gã không thể chấp nhận được chính là chuyện nương tử Từ Thế Tích vừa sinh con trai gọi là Từ Chấn, Trình Giảo Kim tâm tình âm u, vì là người không thể giấu được tâm sự nên thấy chuyện gì không vừa mắt là gã lại làm ầm lên.
Dọc đường gã chửi trời chửi đất nhưng không dám mắng Dương Nguyên Khánh đến một câu.
Đúng lúc đó, một quả tùng rơi từ trên cây xuống trúng ngay đầu gã, gã ngẩng đầu, thấy hai con sóc đang nhảy về phía trước trên đầu mình, Trình Giảo Kim giận tím mặt:
- Con mẹ nó, đến cả chuột nhắt cũng khi dễ ta, chặt cái cây này cho lão tử!
Bọn lính đều đồng loạt rút đao chặt chém, chỉ chốc lát, cây tùng lớn kia ầm ầm ngã xuống, hai con sóc ban nãy không còn thấy đâu nữa, Trình Giảo Kim thì vẫn hầm hầm giận giữ, quyết tìm cho ra mười tám đời của hai con chuột nhắt đó.
Lúc này, tên Lữ soái đành lên tiếng khuyên nhủ:
- Tướng quân, sao ngài không vào thành tìm một tửu quán uống rượu?
Nhắc tới rượu, hai con mắt Trình Giảo Kim sáng lên, từ lúc bắt đầu chiến tranh quân Tùy nghiêm cấm uống rượu, một khi bị bắt, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng nên trong thành đã sớm cấm bán rượu, gã biết đi đâu để tìm rượu uống chứ?
Cơn nghiện rượu của Trình Giảo Kim phát tác, cổ họng khô khan, lòng gã giờ tựa như ngàn sâu càn quấy, làm gã khó chịu vô cùng, gã bất chấp quân kỷ, vội nắm cổ áo Lữ soái hỏi:
- Nơi nào có thể tìm được rượu?
Lữ soái là người địa phương, thông thạo vùng này, y liền kề lỗ tai Trình Giảo Kim nói:
- Ty chức biết có một nơi có thể tìm thấy rượu, chúng ta đến gần đó, lén mua hai bầu rượu giấu bên người, như vậy sẽ không ai biết cả.
Trình Giảo Kim vui mừng, bây giờ mà có thể mua được rượu, lửa giận trong lòng gã liền vụt tắt, bây giờ gã chỉ nghĩ đến rượu, lúc này rượu chính là sinh mệnh của gã, gã phất tay:
- Đi! Vào thành tuần tra.
Bọn lính đều lên ngựa, theo Trình Giảo Kim vội vàng chạy vào thành.
...
Đội kỵ binh vội vã chạy vào thành Hà Dương, lúc này cơn nghiện rượu của Trình Giảo Kim hoàn toàn phát tác, thèm khát vô cùng, bây giờ chỉ cần cho gã uống một ngụm rượu, thì nương tử gã sinh lần thứ hai hay cả lần thứ ba mà vẫn là con gái thì gã cũng chấp nhận.
Những con chiến mã chốc lát đã tới thành tây, Trình Giảo Kim gấp gáp bóp cổ Lữ soái rống to hơn:
- Mau nói cho ta biết, rượu được bán ở đâu?
Lữ soái kêu khổ, y không ngờ lúc Trình Giảo Kim lên cơn nghiện rượu lại đáng sợ như thế, hoàn toàn mặc kệ quân kỷ, chuyện này mà bị quân pháp tra được, chính y cũng bị vướng vào tội xúi giục, đó cũng là một tội lớn có thể mất đầu.
Cổ của Lữ soái bị Trình Giảo Kim bóp mạnh, thở không nổi, y khó khăn chỉ vào một nhà trọ sát đường cách đó không xa:
- Ngay ở...chỗ đó!
Trình Giảo Kim vui mừng, gã liền thả y ra thúc ngựa hướng đến cái nhà trọ đó chạy, nơi đây vốn là một tửu quán nhưng đã không còn tiếp tục kinh doanh, cái biển hiệu cũ nát vẫn ở trên cửa, còn cửa lớn thì đóng chặt.
Trình Giảo Kim xoay người xuống ngựa, tung quyền phá cửa:
- Mở cửa! Mở cửa cho ta!
Mãi mà không thấy ai trả lời, Trình Giảo Kim giận dữ, lùi về sau hai bước, một cước đá văng cánh cửa, ông chủ quán đang nhìn vào khe cửa thì bị Trình Giảo Kim một cước đá bay, lòng Trình Giảo Kim từ lâu nóng như lửa đốt, liền xông lên tóm lấy chủ quán, hung tợn nói:
- Rượu của ngươi ở đâu, đem ra cho ta!
Chủ quán sợ hãi, mặt tái nhợt, tự bán rượu mà bị phát hiện là một tội lớn, nên ông ta liền cuống quýt xua tay:
- Tiểu điếm không có bán rượu.
- Nói láo, ngươi rõ ràng có bán!
Trình Giảo Kim thả tên chủ quán ra, nhìn khắp nơi nhưng không hề thấy một giọt rượu, gã lại tóm lấy chủ quán, thở gấp rống hỏi:
- Ta là tới mua rượu, rượu rốt cuộc đang ở đâu?
Chủ quán giờ mới hiểu, thì ra vị này không phải đến điều tra rượu mà là cơn nghiện rượu đang phát tác, lúc này Lữ soái mới vội chạy đến kéo chủ quán sang một bên, chỉ vào Trình Giảo Kim nói vài câu với chủ quán, chủ quán lộ vẻ khó xử, chỉ vào bên trong thầm thì nói nhỏ.
Trình Giảo Kim không nhịn nổi nữa, lên tiếng mắng:
- Nói nhiều như vậy làm gì, rượu rốt cuộc đang ở đâu?
Lữ soái cười khổ, nói:
- Tướng quân, chúng ta tới chậm một bước, chủ quán nói vốn dĩ có hai vò rượu, nhưng một canh giờ trước có hơn mười quan quân tới đây mua cả hai vò rượu đó, hiện tại thì chẳng còn vò nào nữa.
Trình Giảo Kim nghe nói rượu không còn, mắt trợn lên giận giữ:
- Những tên khốn đó giờ ở đâu?
- Ở sân sau, tướng quân xin lắng nghe!
Trình Giảo Kim từ khi vào cửa đã lúc nóng nảy tức giận, một khắc cũng không bình tĩnh được, nhưng lúc này gã lấy lại được bình tĩnh, chú ý nghe, quả nhiên có tiếng cười nói vang đến.
Trình Giảo Kim giận tím mặt, là lũ chim nào đây, dám mua hết chỗ rượu đó, gã nắm chặt tay bước về phía sau viện, chủ quán cùng Lữ soái cùng kêu khổ, náo loạn thế này tất sinh chuyện, bọn họ liền đuổi theo Trình Giảo Kim.
- Tướng quân bớt giận! Bớt giận!
Trình Giảo Kim đâu có thể nguôi giận được, gã vọt thẳng tới hậu viện, lúc này trong một gian phòng ở hậu viện vang lên tiếng cười to, càng lúc càng rõ:
- Uống rượu, mọi người cạn xong chén này thì có thể đi về, hôm nay uống đã con mẹ nó rồi!
Trong phòng có không ít người, tên tiểu nhị đang bưng một mâm cá nướng đi tới, quay đầu thấy Trình Giảo Kim, gã lập tức giật mình.
Trình Giảo Kim liếc nhìn, thấy hai bình rượu không trước cửa, gã liền đi về phía trước, nhặt vò rược lên lắc lắc, rồi giơ lên cao dốc miệng bình xuống, vài giọt rượu chảy ra, cả hai bình đều bị bọn chúng uống cạn.
Lửa giận trong lòng Trình Giảo Kim nhất thời vút cao mười tám trượng, gã quả thực tức điên lên rồi, “Rầm!”- gã hung hăng một cước đá văng cửa.
Mười lăm, mười sáu gã quan quân ngồi trong phòng, mặt mày ai nấy đều đỏ bừng, chén đĩa bày đầy bàn thành một đống hỗn độn, mỗi người đều bưng một chén rượu, vừa mới cạn sạch.
Bọn họ vốn đang cười nói vui vẻ, Trình Giảo Kim một cước đá văng cửa làm không khí trong phòng lập tức trở nên tĩnh lặng, người người hoảng sợ nhìn cái cửa.
- Bọn khốn các ngươi, dám vi phạm kỷ luật uống rượu!
Trình Giảo Kim xông lên trước, hất tung bàn lên “Ầm” một tiếng, cái bàn bị văng đi, những quan quân ngồi đó liền nhảy dựng lên chạy ra ngoài, nhưng lại bị Trình Giảo Kim một quyền quật ngã:
- Đồ cẩu tạp chủng, cho các ngươi uống rượu này!
Trình Giảo Kim vung tay, lập tức đánh đổ mấy người, mấy tên quan nhận ra gã, vội vã quỳ xuống cầu xin:
- Trình tướng quân, xin tha cho bọn ta! Chúng tôi là bộ hạ của Từ tướng quân, mọi người đều là người một nhà cả, coi như là giữ chút thể diện cho Từ tướng quân.
Từ tướng quân chính là Từ Thế Tích, là người cùng gã đầu nhập Dương Nguyên Khánh, có quan hệ vô cùng tốt! Chỉ là ngày hôm nay nhắc đến Từ Thế Tích, Trình Giảo Kim lại nghĩ đến chuyện y sinh được con trai, còn gã thì chỉ sinh được con gái, lập tức bụng gã lại chứa đầy ghen ghét.
- Đồ chó Từ tướng quân, ta đây công chính nghiêm minh, ngay cả lục tang cũng không nhận!
Gã đá một cước các quan quân trước mặt ngã lăn:
- Các ngươi tất cả quỳ xuống cho ta!
Lúc này, cạnh đó có một tên quan quân thừa dịp gã không phòng bị, liền giáng một quyền mạnh lên mặt gã, Trình Giảo Kim kêu lên thảm thiết, bị đánh ngã lăn ra đất, mũi bị đánh vỡ, máu chảy ồ ạt.
Hơn mười quan quân nhân lúc này liền thi nhau chạy ra ngoài, nhưng mới chạy đến cửa thì bị hơn trăm binh sĩ của Trình Giảo Kim vây quanh, trước đó tên Lữ soái kia thấy tình hình không ổn, liền dẫn các huynh đệ đến, vừa lúc kịp ngăn chặn bọn quan quân chạy trốn.
Những chiếc đao lóng lánh lúc này đều nhắm vào hơn mười quan quân, lúc đó, đội kỵ binh tuần tra đã tới, dẫn đầu là một quan quân lớn tiếng quát tháo dẹp đường:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Trình Giảo Kim bưng mũi ra, mặt mày nghiêm trang, chỉ vào đám quan quân mắng to:
- Lũ bại hoại này, quân kỷ như sơn, lại dám trốn ở nơi này uống rượu, bị bổn tướng quân phát hiện còn muốn mua chuộc ta, ngày hôm nay bổn tướng quân phải nghiêm khắc chiếu theo quân kỷ.
...
Trong quân doanh, năm mươi ngàn binh sĩ xếp hàng chỉnh tề trước võ đài, phía trước bọn họ là một cái đài bằng gỗ lớn, trên đó là hai trăm quân pháp binh, mười lăm tên quan quân bị cởi hết y phục, lưng cột vào một cọc gỗ, sau họ là những gã cao to tay cầm roi.
Dương Nguyên Khánh cao giọng lạnh lùng nói với những quan quân kia:
- Các binh sĩ nghe đây, điều thứ mười tám trong quân quy, trong lúc chuẩn bị cho chiến tranh ai uống rượu thì bị trừng phạt nghiêm khắc, vậy mà mười lăm tên quan quân này cả gan lén uống rượu, chiếu theo quân pháp, trong thời kỳ chuẩn bị cho chiến tranh mà uống rượu phạt một trăm roi, tuyệt đối không tha thứ, ngày hôm nay trước mặt mọi người hành hình, sống chết tùy trời định, còn có người dám trái quân kỷ nữa thì tội tăng thêm một bậc!
Hắn quay đầu lại thét:
- Hành hình!.
Bọn người cao to mạnh mẽ quất roi lên lưng các quan quân, trên đài gỗ lập tức vang lên những tiếng kêu rên thảm thiết.
Dương Nguyên Khánh đi tới chỗ Trình Giảo Kim, vỗ vỗ vai gã, khen ngợi:
- Ngươi có thể công minh chấp pháp, không làm việc vì tình riêng, thực có tiến bộ, còn ta sẽ tự nói với bên Từ Thế Tích, ngươi không cần lo lắng!
Trình Giảo Kim vội vã khiêm tốn nói:
- Đa tạ tổng quản khen ngợi, ty chức trong những lúc quan trọng thì chưa bao giờ làm chuyện hàm hồ.
...
Từ Thế Tích cạnh đó mặt tái xanh, không nói được lời nào, mười lăm tên tướng lĩnh kia đều là người của gã, trong đó có ba người gã thường trọng dụng, gã trong lòng vừa tức vừa hận, hận những thủ hạ này không chịu vâng lời tự chạy đi uống rượu làm mất mặt gã.
Nhưng tiếng rên thảm thiết của lũ thuộc hạ làm gã có chút không đành lòng, dù sao tất cả đều do gã một tay đề bạt, một trăm roi mà nói, chí ít thì cũng thành tàn phế.
Nhưng bảo gã cầu xin tổng quản, gã thực sự không dám, gã biết tổng quản làm thế này nhằm mục đích giết một người răn trăm người nghiêm túc chấp hành quân kỷ, hôm qua mới nói chuyện quân sĩ có phần kiêu căng, hôm nay liền động thủ.
Từ Thế Tích liếc mắt nhìn Trình Giảo Kim, thấy tên ấy đắc ý vô cùng, lòng thầm giận, tên khốn này rõ ràng cũng đi uống rượu, vừa đến thì hiện tại lại thành lập công, Từ Thế Tích trong lòng vô cùng buồn bực.
Lúc đó đã đánh bảy mươi roi, mười lăm tên quan quân đều ngất đi, Lý Tĩnh thấy tình hình không ổn, nếu tiếp tục đánh nhất định sẽ xảy ra chuyện, gã chậm rãi tiến lại gần Dương Nguyên Khánh, thấp giọng nói:
- Tổng quản, nếu đánh tiếp sợ rằng không được.
Dương Nguyên Khánh lạnh lùng, không hề nhúc nhích, mấy ngày nay hắn vô cùng lo lắng chuyện quân tâm bắt đầu buông thả, thói kiêu căng trong ý nghĩ ngày một lan rộng nên hơn mười tên quan quân kia mới cả gan đi uống rượu, là một biểu hiện cho việc quân tâm phân tán, nếu như hắn không nghiêm khắc, sợ rằng lần đại chiến này nhất định hắn sẽ thua trong tay Lý Thế Dân.
- Đái tướng quân đâu?
Dương Nguyên Khánh quay đầu lại hỏi.
Một gã tướng lĩnh tiến lại thi lễ:
- Có mạt tướng!.
Người này tên Đái Lợi, là Đô úy quân pháp, trong tay có tám trăm quân pháp binh, trực tiếp do Dương Nguyên Khánh phụ trách, mà bản thân gã cũng có một quyền hạn rất lớn.
Dương Nguyên Khánh lạnh lùng ra lệnh:
- Ngươi dẫn binh sĩ đến chỗ bán rượu đó lấy đầu tên chủ quán đó, thủ cấp treo ở trước cửa thành cho dân chúng thấy!
- Mạt tướng tuân lệnh!
Đái Lợi xoay người nhanh chóng rời đi, Trình Giảo Kim cạnh đó run rẩy, cả tên chủ quán đó cũng bị giết sao? Gã thực có chút hối tiếc, mình hại người ta rồi.
Lý Tĩnh cũng khẽ thở dài, tổng quản đã hạ quyết tâm.
Lúc này đã đánh xong một trăm roi, giám hình quan liền bẩm báo:
- Khởi bẩm tổng quản, hành hình đã hoàn tất, có ba người đã tắt thở.
- Đem ba người chết đó cho tam quân cùng dân chúng xem, nếu còn kẻ nào dám cả gan vi phạm quân kỷ thì đây chính là lời cảnh báo!
Tên binh sĩ đó tháo thi thể ra khỏi cọc gỗ đặt lên cáng, mang đi cho mọi binh sĩ cùng dân chúng xem.
Dương Nguyên Khánh xoay người bước nhanh, khi ngang qua Từ Thế Tích, hắn dừng lại một chút, không hề nhìn gã, lạnh lùng nói:
- Ngươi đi theo ta!.
Hắn bước nhanh tới lều lớn của trung quân, Từ Thế Tích nhìn thoáng qua các tướng lĩnh bị đánh, lắc đầu, đành theo Dương Nguyên Khánh xuống đài.
...
- Mạt tướng Từ Thế Tích chờ tổng quản hỏi tội!
Từ Thế Tích quỳ gồi, vẻ mặt xấu hổ.
Dương Nguyên Khánh đứng trước sa bàn, quay lưng về phía gã thản nhiên nói:
- Từ tướng quân, quận Hà Nội do ngươi canh giữ lại xuất hiện chuyện trái quân kỷ, mà đều là thuộc hạ của ngươi, chuyện này ta không trách ngươi, nhưng mười lăm tên tướng lĩnh đó lúc chuẩn bị cho chiến tranh thì chuồn ra ngoài doanh trại đi uống rượu mua vui, cái này là do ngươi quản lý không nghiêm, ngươi phải gánh vác trách nhiệm.
Từ Thế Tích trán đổ mồ hôi hột, tổng quản không trách gã về mười lăm tên tướng lĩnh uống rượu, nhưng các tướng lĩnh đó đã lén chuồn ra ngoài quân doanh, đây đúng là trách nghiệm của gã, ngay cả chính gã cũng không biết rốt cuộc mình đã sơ hở chỗ nào?
- Ty chức nguyện gánh chịu mọi trách nghiệm, xin tổng quản trách phạt!
Dương Nguyên Khánh liếc mắt nhìn gã, điềm nhiên nói:
- Ta giáng ngươi một cấp làm Á Tướng, đồng thời trước bình minh ngươi phải đem nộp một bản báo cáo cho ta, xem rốt cuộc lỗ thủng trong quân doanh là ở chỗ nào? Ta muốn biết ngươi xử lý ra sao, bổ nhiệm thế nào.
Từ Thế Tích lau mồ hôi chảy nhễ nhại trên trán, thấp giọng nói:
- Ty chức tạ ơn tổng quản đã nhẹ tay, ngày mai nhất định ty chức sẽ mang báo cáo tới.
- Đi đi!
Từ Thế Tích đứng dậy, khi đi tới cửa lều, Dương Nguyên Khánh nói:
- Còn về Trình Giảo Kim, thực sự tên đó không hoàn toàn nhắm vào ngươi, ngươi không nên chấp nhặt làm gì!
Từ Thế Tích thở dài:
- Vâng! Ty chức đã hiểu!
Gã vừa đi được một lúc thì gặp Trình Giảo Kim đang bước nhanh tới, hai người suýt chút nữa đâm sầm vào nhau, Trình Giảo Kim sửng sốt, lúng túng nói:
- Lão Từ, chuyện này ta xin lỗi, ta cũng không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng như thế này, lúc đó ta bị một quyền đánh ngã, thật là hồ đồ quá!
- Không sao, ta sẽ không tính toán chuyện này đâu!
Từ Thế Tích vỗ vai gã, vội nhanh chân bước đi.
Trình Giảo Kim nhìn theo lưng gã, lòng ủ rũ, vì ý nghĩ nóng nảy của bản thân mà bây giờ phải cảm thấy hối hận, làm ba quan quân bị đánh chết, gã phải bù đắp cho người ta.
Gã bước vào trong lều lớn, khom mình thi lễ, nói:
- Ty chức Trình Giảo Kim tham kiến tổng quản!
Dương Nguyên Khánh đang chờ gã đến, hắn liếc nhìn Trình Giảo Kim một chút, lạnh lùng nói:
- Ngươi muốn ta hỏi công hay là hỏi tội?
Dương Nguyên Khánh đã quá quen với chuyện này, nếu như Trình Giảo Kim bắt quả tang chuyện cờ bạc thì không nói làm gì, người này sau khi thành gia lập thất thì đã bớt phóng túng, nhưng nếu là rượu hay gái đẹp, thì lại có điểm không bình thường.
Trình Giảo Kim sợ run cả người, gã nghĩ tổng quản đã biết hết, hai chân gã mềm nhũn ra, vội quỳ xuống:
- Ty chức xin được thỉnh tội!
- Ngươi nói đi! Ngươi có tội gì?
Trình Giảo Kim không dám giấu diếm, liền kể khi chuyện cơn nghiện rượu của gã phát tác, lúc đi tìm rượu thì gặp bọn quan quân kia, kết quả vì hận bọn họ uống hết rượu mà ẩu đả, gã kể hết ngọn ngành câu chuyện, sau cùng xấu hổ nói:
- Ty chức trong lòng đang có chuyện phiền muộn, rất muốn uống rượu, đến nỗi gây ra tai họa ngày hôm nay, ty chức sai rồi, nguyện chịu mọi sự trừng phạt.