Lý Uyên thân phận tự kiêu, cũng không thể dễ dàng nói lời thô tục. Hôm nay y lại không nhẫn chịu đựng được, Tiêu Vũ biết bây giờ cần bình tĩnh, không phải là lúc nổi giận. Vũ Văn Sĩ Cập từ Lạc Dương chạy tới, cũng không thể vẻn vẹn bẩm báo sự việc này, tất nhiên còn có chuyện quan trọng khác.
- Bệ hạ, có thể để Vũ Văn Tướng quân tiếp tục nói hay không.
Tác dụng của Tiêu Vũ chính là ở thời điểm then chốt khuyên Lý Uyên. Lý Uyên kìm nén sự phẫn nộ trong lòng, nói với Vũ Văn Sĩ Cập:
- Vũ Văn ái khanh mời nói tiếp.
Vũ Văn Sĩ Cập thực sự là mang sứ mệnh quan trọng tới, y lại dùng cây thước gỗ chỉ vào Hàm Cốc quan nói:
- Khởi bẩm Bệ hạ, hiện tại quân Tùy từ huyện Thiểm vượt sông. Mặc dù chỉ có hơn hai mươi nghìn người, nhưng mười mấy nghìn quân tinh nhuệ của Dương Nguyên Khánh lại vẫn chưa qua sông. Tần Vương suy đoán, đội quân của Dương Nguyên Khánh tất nhiên là từ Minh Tân vượt sông, dồn thẳng xuống Lạc Dương. Trong thành Lạc Dương còn có mấy chục nghìn quân của Vương Thế Sung. Như vậy thì đã hình thành thế bao vây ba mặt quân Đường, tình thế vô cùng bất lợi.
Lý Uyên chau mày thành một đường thẳng, sự lo lắng trong ánh mắt trở nên dày đặc lên. Y đã nhìn ra sự bố trí chiến lược của Dương Nguyên Khánh. Đầu tiên Lý Tĩnh xuất binh ở quận Huỳnh Dương, lấy lại Hổ Lao quan, cắt đứt mối liên hệ của Lý Hiếu Cung và Tần Vương lúc đó.
Tiếp theo Từ Thế Tích từ Tây lộ nam hạ, một mặt uy hiếp lực lương đạo chủ lực của quân Đường, mặt khác từ phía Tây bọc đánh, cắt đứt đường lui của chủ lực quân Đường. Sau đó Dương Nguyên Khánh từ Minh Tâm vượt sông, phối hợp phản kích cùng Vương Thế Sung. Ba tuyến giáp công, nhốt toàn bộ đội quân của Tần vương ở thành Lạc Dương.
Điều này khiến cho Lý Uyên không thể không thở hổn hển, y vội vã nói:
- Vậy phương án ứng phó của Tần vương ra sao?
- Bệ hạ, Tần vương Điện hạ có hai phương án ứng phó. Phương án thứ nhất là rút quân, tạm thời vứt bỏ tấn công Lạc Dương, chiếm lĩnh quận Hoằng Nông, chờ cơ hội lại cướp Lạc Dương. Phương án thứ hai là hi vọng Triều đình tăng cường tám mươi nghìn quân. Đơn giản là ở Lạc Dương cùng quân Tùy quyết, người thắng làm vua.
Phương án thứ hai của Lý Thế Dân khiến Lý Uyên và Tiêu Vũ đưa mắt nhìn nhau. Hiện nay quân Đường tại Quan Trung chỉ có một trăm nghìn binh sĩ. Tần vương lại yêu cầu xuất binh tám mươi ngàn. Điều này chẳng khác nào chính là dốc hết binh lính mà đánh, thắng thì có thể đạt được thiên hạ, nhưng nếu thất bại thì sao?
Thất bại thì có nghĩa là triều Đường bị tiêu diệt. Cái này đánh cược rất lớn khiến Lý Uyên ngập ngừng đứng lên, y vẫn chưa dứt khoát điều này.
Tiêu Vũ bên cạnh nói:
- Bệ hạ, hậu quả của dốc hết binh lính dồn về rất rõ ràng. Nếu chúng ta thắng, Dương Nguyên Khánh lui về Phong Châu, nếu Dương Nguyên Khánh thắng, chúng ta rút lui xuống phía Nam Ba Thục, không có lựa chọn thứ ba. Nhưng Thần cho rằng, bây giờ không phải là lúc quyết chiến, chúng ta chiếm Kinh Tương, sức mạnh quốc gia đã đang dần tăng cường. Nếu lại chờ hơn hai, ba năm nữa, tình thế càng có lợi với chúng ta. Bây giờ quyết chiến chỉ có thể toại nguyện ý của Dương Nguyên Khánh.
Lý Uyên lại đi tới trước sa bàn, nhìn chăm chú vào địa hình vùng Lạc Dương. Nếu như là từ bỏ Lạc Dương, quân đội rút tới phía Nam huyện Y Khuyết, vậy thu hoạch của chiến dịch này chính là quận Tương Thành và quận Dục Dương, mà mất đi quận Hoằng Nông.
Ngược lại mà nói, y càng xem trọng quận Hoằng Nông, chiếm lĩnh quận Hoằng Nông, thì không khác nào biên giới phía Đông của Đại Đường đổ lên tuyến Hàm Cốc quan.
Nếu như Lý Hiếu Cung giành thắng lợi ở tuyến phía Đông, như vậy bao quát quận Toánh Xuyên, quận Huỳnh Dương, quận Tương Thành và quận Dục Dương…Quận huyện của Trung Nguyên đều biến thành lãnh thổ của Đại Đường. Trên thực tế Lạc Dương đã bị vây quanh rồi, khi đó lại cướp đoạt Lạc Dương, thì dễ như trở bàn tay.
Nghĩ vậy, Lý Uyên dứt khoát nói:
- Trẫm đồng ý phương án thứ nhất, rút quân về quận Hoằng Nông.
Cuộc chiến tấn công thành Lạc Dương đánh vô cùng kịch liệt. Vương Thế Sung tự mình chỉ huy ba mươi nghìn quân tinh nhuệ lên thành chiến đấu ác liệt. Cùng lúc đó, Thái tử Vương Ứng Huyền vừađộng viên năm mươi nghìn dân phu nhập vào trong thành trì phòng ngự.
Vương Thế Sung vô cùng tức giận, nói với Vương Nhân Tắc:
- Việc này ta giao cho ngươi, trong một canh giờ, tất cả người muốn đầu hàng quân Đường bắt giữ toàn bộ.
- Ty chức tuân mệnh.
Vương Nhân Tắc mang quan quân nhanh chóng xuống dưới.
Răng của Vương Thế Sung cắn tới mức vang lên tiếng khanh khách. Ai dám đầu hàng Đường, đều giết chết luôn… Trong một tòa nhà phía Tây Lạc Dương, mười hai tên quan quân đang cùng nhau bí mật bàn bạc kế hoạch đầu hàng Đường. Bọn họ đã không thể lại chờ đợi tiếp, nhất trí đồng ý đêm nay đầu hàng Đường. Mọi người vô cùng hưng phấn, ngươi một lời ta một câu, đã bàn bạc hành động tỉ mỉ.
Đúng lúc đó, bên ngoài sân bỗng nhiên truyền tới một tiếng hét, các quan quân phản ứng nhanh chóng, dều nhảy dựng lên. Mấy tiếng ầm ầm liên tiếp vang to, cửa sổ bị ném vỡ, vô số nỏ cứng từ trong cánh cửa bắn ra ngoài, ngắm đúng vào bọn họ:
- Tất cả quỳ xuống! Nếu không thì giết chết bất luận có tội hay không.
Trong sân truyền tới tiếng quát chói tai của Vương Nhân Tắc.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, đều giơ tay quỳ xuống, lập tức xông vào đám binh sĩ rộng lớn, mang mười hai người quan quân giữ chặt tay buộc vào.
Vương Thế Sung đằng đằng sát khí chạy vọt vào sân, kể cả một tên Lang tướng bị bắt lúc trước, mười ba tên quan quân toàn là mất tinh thần quỳ trong sân, hai tay trói sau lưng.
Vương Thế Sung xông tới trước mặt bọn họ, lạnh lùng mà quan sát đám quan quân này. Sau đó y đi tới trước mặt một tên quan quân, dùng roi ngựa giơ lên trước mặt y:
- Hóa ra là ngươi.
Tên quan quân này là binh mã từ trước của Vương Thế Sung, tên là Trương Thuận Tử, bây giờ là một tên giáo úy. Vương Thế Sung hận tới mức mắt sắp tóe ra lửa:
- Ngay cả ngươi cũng muốn phản bội ta phải không?
Trương Thuận Tử cúi đầu, một lúc sau nói:
- Thành phá sắp được, tất cả mọi người đều muốn đầu hàng, đâu chỉ một mình ta?
- Thằng khốn!
Vương Thế Sung giận giữ quất một roi ngựa vào mặt y, ra lệnh với Vương Nhân Tắc:
- Toàn bộ mười ba người trảm đầu, đầu người treo lên trên thành cho mọi người, người dám nghĩ đầu hàng, đây là để cảnh cáo...
Mười ba đầu người máu chảy đầm đìa treo trên tường thành, nhưng trong lòng Vương Thế Sung lại lạnh lẽo. Mười ba đầu người có khiến tướng sĩ kinh hãi hay không thì không biết nhưng chúng đã trở thành cây rơm cuối cùng đè bẹp nội tâm Vương Thế Sung.
Vương Nhân Tắc vội vàng chạy lên trên đầu thành, khom người thi lễ:
- Thúc phụ tìm cháu trai phải không?
Vương Thế Sung chắp tay chăm chú nhìn đại doanh quân Tùy phía xa. Trong mắt hiện ra vẻ vô cùng thương cảm. Một lát, y mới thản nhiên nói:
- Ngươi lập tức qua sông đi bảo cho Dương Nguyên Khánh, ta đáp ứng điều kiện của hắn, từ bỏ niên hiệu.
Buổi chiều cùng ngày, Vương Thế Sung hạ chiếu, chính thức hủy bỏ niên hiệu, đổi tên thành Trịnh vương, tất cả hoàng tộc từ bỏ Vương tước, vật phẩm cấm thiêu hủy hàng loạt. Lập tức, Lạc Dương chính thức xin đầu hàng triều Tùy… Thực sự vẫn không cần Vương Nhân Tắc tới thông báo, ngay sau lúc Vương Thế Sung hạ chiếu hủy bỏ niên hiệu, một con diều hâu liền mang đại sự trong thành Lạc Dương truyền tới Hà Dương.
Tin tức này Dương Nguyên Khánh đã đợi lâu rồi, Dương Nguyên Khánh lập tức hạ lệnh quân đội vượt xuống Hà Nam. Một nghìn thuyền chiến đã chứa đầy năm mươi nghìn quân Tùy cùng mấy chục nghìn ngựa chiến chạy tới về phía bờ bên kia sông Hoàng Hà. Hàng nghìn cánh buồm thi đua phất lên, vô cùng tráng lệ.
Lúc này đã là cuối tháng sáu, nhưng thời tiết vẫn là nắng chói chang. Nắng nóng cháy mặt, trên mặt sông có gió, gió sông tạt vào mặt, có chút cảm giác mát lạnh. Dương Nguyên Khánh đầu đội mũ vàng, thân mặc áo giáp, lưng khoác đao chiến, ánh mắt chăm chú dừng ở bờ phía Nam Hoàng Hà.
Đứng bên cạnh hắn là Binh Bộ Thị Lang Tạ Tư Lễ. Tạ Tư Lễ cùng lúc đảm nhiệm Tư Mã chinh nam hành quân, y nói nhỏ với Dương Nguyên Khánh:
- Điện hạ, ty chức có chút lo lắng Lý Tĩnh, y chỉ có ba mươi nghìn quân, phải tách ra trấn thủ Hổ Lao quan, còn muốn đánh tám mươi vạn quân của Lý Hiếu Cung, có đủ binh lực hay không?
Dương Nguyên Khánh gật đầu:
- Vấn đề này ta cũng nghĩ tới rồi, ta đã lệnh cho Tần Quỳnh chia mười nghìn quân cho Lý Tĩnh, khiến binh lực của y tới bốn mươi nghìn, còn có huyện Quản Thành có khoảng một vài nghìn quận binh, binh lực tạm thời có thể đối phó.
Ngừng một chút, Dương Nguyên Khánh có chút lo lắng nói:
- Thực ra lo lắng của ta không phải là Lý Tĩnh. Điều ta lo lắng là Tiêu Tiển ở phía Nam. Lý Hiếu Cung đã xuất binh Trung Nguyên hơn mười ngày rồi, bên kia của y lại không có chút động tĩnh gì. Vậy mà không thừa dịp lúc binh lực của quân Đường trống rỗng lấy lại Kinh Tương. Ta không rõ y đang suy nghĩ cái gì? Ta nghi ngờ nội bộ của bọn họ có thể xảy ra vấn đề.
Nói đến đây, Dương Nguyên Khánh quay đầu lại hỏi Tạ Tư Lễ:
- Ngươi đã từng đi sứ qua Kinh Tương, theo ngươi cảm thấy, triều Lương sẽ xuất hiện vấn đề không?
Tạ Tư Lễ trầm tư một lúc nói:
- Ty chức và Tiêu Tiển đã nói qua hai lần, cảm thấy lòng nghi kỵ của người này rất lớn, không quá dễ chung sống. Người nước Lương cũng là nói y như vậy, nói y có thể chung hoạn nạn, mà không thể chung phú quý, có dã tâm kiêu hùng, nhưng lòng dạ lại không kiêu hùng.