Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 812

Tin tức thảm bại ở huyện Úy Thị đã không còn phong tỏa được. Lý Hiếu Cung chỉ đành phải hạ lệnh nói dối tình hình chiến đấu, nói rằng binh lực quân Tùy đánh huyện Úy Thị là mười lăm nghìn người, quân Đường do không chống lại được số đông mới bị đánh bại. Như vậy, chí ít có thể hòa hoãn lại sĩ khí của binh lính.

Lúc này, một gã binh sĩ đứng ngoài lều bẩm báo:

- Điện hạ, Khuất Đột lão tướng quân tới rổi!

Lý Hiếu Cung cuống quít nói:

- Mau mời vào!

Khuất Đột Thông là do y phái người mời tới. Y muốn biết, bây giờ còn có kế sách nào bù đắp không.

Khuất Đột Thông đi vào lều lớn, khom người thi lễ:

- Tham kiến điện hạ!

Ngữ khí của ông ta rất bình thản, Lý Hiếu Cung tìm ông ta là nằm trong dự liệu. Quân Đường thảm bại ở huyện Úy Thị, mở đầu một trận ác liệt, đánh sâu vào sĩ khí quân Đường, khiến sĩ khí quân Đường bị đả kích trầm trọng, về sau rất khó đánh.

Lý Hiếu Cung thở dài một tiếng nói:

- Lão tướng quân chắc cũng biết tin tức rồi! Huyện Úy Thị bị thảm bại, khiến ta giờ không biết làm thế nào. Ta muốn mời lão tướng quân thay ta bày mưu tính kế, xem có biện pháp nào có thể xoay chuyển thế cục hay không?

Khuất Đột Thông trầm ngâm một chút nói:

- Tình thế bây giờ tuy rằng đối với quân Đường bất lợi, nhưng chưa đến nỗi nghiêm trọng nhất. Nếu có thể xử lý đúng lúc, còn có thể chuyển cơ, nhưng không biết điện hạ có dám quyết đoán hay không?

Lý Hiếu Cung đại hỉ:

- Lão tướng quân mời nói, ta chăm chú lắng nghe.

Khuất Đột Thông vươn ba đầu ngón tay, chậm rãi nói:

- Ta có thượng, trung, hạ ba cách cho tướng quân chọn. Thượng sách là lập tức rút quân, như vậy có thể bảo trì thực lực của quân đội, giữ được hai quận Nhữ Nam và Hoài Anh. Tuy bị mất quận Toánh Xuyên, nhưng coi như chúng ta có thu hoạch, không tính là thất bại.

Lý Hiếu Cung trầm tư một lúc lâu. Thượng sách này đối với y mà nói có quá nhiều áp lực, hơn nữa y cũng không có quyền quyết định. Chưa đánh đã triệt, cần phải được Thánh Thượng đồng ý, hơn nữa Tần vương bên kia cũng phải đồng thời rút quân. Bằng không, ba đường quân Tùy giáp công, quân Đường tây lộ tất bại.

Lý Hiếu Cung không tỏ thái độ, lại nói:

- Thỉnh lão tướng quân nói về trung sách.

- Điện hạ, trung sách là phái một viên đại tướng suất lĩnh hai mươi nghìn tinh nhuệ đi tới quận Tương Thành cùng Từ Thế Tích quyết chiến, chúng ta bên này tử thủ thành Toánh Xuyên. Chỉ cần có thể đánh bại đội Từ Thế Tích, như vậy chúng ta có năm phần hy vọng chiến thắng Lý Tĩnh. Đại chiến Trung Nguyên, một trận có thể ổn định toàn cục. Nếu như Lý Tĩnh bị đánh bại, như vậy Dương Nguyên Khánh cũng chỉ có thể rút lui khỏi Trung Nguyên, chúng ta đạt được toàn thắng.

Ánh mắt của Lý Hiếu Cung lộ ra vẻ mong chờ, y thở dài nói:

- Thế nhưng nếu phái binh đi quận Tương Thành, ta lại lo lắng bên triều đình.

- Sở dĩ nói điện hạ có dám quyết tâm, là nói điện hạ đừng lo lắng phía triều đình và Thánh Thượng, đánh xong quận Tương Thành rồi nói.

Lý Hiếu Cung suy nghĩ một chút lại hỏi:

- Vậy xin hỏi lão tướng quân, hạ sách là như thế nào?

Khuất Đột Thông lắc đầu:

- Hạ sách rất đơn giản. Lập tức phát động tấn công quân đội Lý Tĩnh, khiến Từ Thế Tích không thể đến kịp trợ giúp, triệt để đánh bại quân Tùy, nhưng ta chỉ nắm được hai phần thắng. Hơn nữa, nếu mà bại, liền có nghĩa chiến dịch của quân Đường tại Trung Nguyên tuyên cáo thất bại. Điện hạ cứ nghĩ đi!

Lý Hiếu Cung chắp tay phía sau, nhiều lần đánh giá thượng trung hạ ba cách. Thượng sách, y không có quyền quyết định. Hạ sách, y không dám mạo hiểm. Chỉ có trung sách là có chút hợp lý.

Lúc này, Khuất Đột Thông lại nói:

- Kỳ thực, còn có cách thứ tư. Đó chính là điện hạ phòng thủ chặt thành Toánh Xuyên, không cùng quân Tùy tác chiến. Đợi tin tức phía tây lộ của Vương Đại Quân, nếu Tần vương thắng thì hợp binh, Tần vương bại thì chúng ta lập tức rút quân.

Lý Hiếu Cung trầm tư một lúc lâu, dứt khoát nói:

- Ta không chọn thượng sách, cũng không tuyển hạ sách, cách thứ tư thì làm dự bị, ta muốn chọn trung sách. Thỉnh lão tướng quân suất lĩnh hai mươi nghìn quân Đường tấn công quận Tương Thành, nếu có thể đánh bại cố nhiên là tốt. Nếu như không thể, cũng thỉnh lão tướng quân lập tức lui về, chấp hành cách thứ tư, tử thủ huyện Toánh Xuyên, giải thích với bên triều đình tất cả do ta gánh chịu.

Khuất Đột Thông thấy y rốt cục xuất ra quyết đoán, không khỏi cười cười:

- Ty chức nguyện vì điện hạ phân ưu!

Trên chiến trường phía tây, quân chủ lực của Dương Nguyên Khánh đóng quân tại huyện Nghi Dương thuộc quận Hà Nam, cách huyện Trường Uyên thuộc quận Hoằng Nông chỉ có sáu mươi dặm đường.

Lý Thế Dân cũng đã dẫn quân lui về huyện Trường Uyên.Y dẫn một trăm ngàn đại quân tiến đánh Lạc Dương, giờ đã bị tổn thất hai mươi lăm ngàn người mà Lạc Dương vẫn sừng sững không suy chuyển. Kết cục này khiến y cảm thấy vô cùng thất vọng.

Trong lều lớn, Lý Thế Dân đứng nhìn chăm chú vào sa bàn một lúc lâu không nói gì. Y đã cảm thấy rõ mình bị Dương Nguyên Khánh dắt mũi, đánh hay không đánh đều do hắn quyết định.

Tình thế hiện tại khiến y cảm thấy rất bị động. Nếu như không giải quyết được vấn đề bị động này, trận chiến này của triều Đường sẽ rủi nhiều hơn may.

Lúc này, Trưởng Tôn Vô Kỵ chậm rãi tiến lên phía trước nói:

- Điện hạ, hiện giờ cách tốt nhất chính là xin viện binh từ triều đình. Một khi viện binh đến thì có thể phá vỡ cục diện bế tắc hiện nay.

Lý Thế Dân thở dài:

- Ta cũng từng hy vọng phụ hoàng phái viện binh đến, tiếc rằng phụ hoàng lại từ chối.

- Điện hạ, ty chức cho rằng trong việc này chắc là đã có hiểu lầm, chứ không phải là Thánh Thượng không chịu gửi viện binh đâu.

- Hiểu lầm?

Lý Thế Dân liếc nhìn ông ta:

- Hiểu lầm chuyện gì?

- Ty chức còn nhớ trước đây Điện hạ yêu cầu viện binh là muốn quyết chiến với quân Tùy, thắng thì triều Đường sẽ có được thiên hạ, bại thì triều Đường sẽ bị diệt vong. Thánh Thượng không thể chấp nhận được kết quả như vậynên mới lần lữa mãi không chịu phái viện binh. Đây mới chính là mấu chốt của vấn đề.

- Thế nhưng đây là thực tế. Triều Đường có ba trăm ngàn đại quân, gần như đã có hai trăm ngàn quân được đưa ra chiến trường, phái thêm viện binh nữa, hai ba mười ngàn người thì chẳng có nghĩa lý gì, ít nhất cũng phải năm mươi ngàn người trở lên. Như vậy chẳng phải là khuynh quốc chi quân sao?

Nói đến đó, Lý Thế Dân dùng một cây gỗ chỉ vào quận Diên An:

- Quân Tùy có mười ngàn quân đóng tại quận Diên An, tại quận Hà Đông cũng có mười ngàn quân chiếm đóng, nếu viện binh của chúng ta quá nhiều, dẫn đến Quan Trung trống rỗng, nếu hai đội quân cùng lúc tiến vào Quan Trung thì sẽ gây áp lực rất lớn cho Quan Trung. Khi đó ta chỉ sợ là cả ba tuyến đều sẽ bị đánh bại.

Lý Thế Dân thở dài một tiếng:

- Thực ra, ta nghĩ rằng cách tốt nhất hiện nay chính là lui binh, lui về Quan Trung để bảo tồn thực lực. Tạm thời để Trung Nguyên cho quân Tùy.

- Nhưng Thánh Thượng có chịu hay không?

- Vấn đề chính là chỗ này.

Lý Thế dân trong lòng lo lắng nói:

- Ta lo lắng chính là phụ hoàng ở triều đình trên cao không nhìn thấy được tình hình nghiêm trọng hiện nay. Phụ hoàng không biết hiện nay quân Đường đã lâm vào thế bị động. Kỳ thực ta không hề lo lắng về phía ta, cùng lắm là ta giữ vững trận tuyến, không tác chiến với quân Tùy, ta có đủ lương thực để đánh lâu dài. Điều ta không yên tâm chính là bên Hiếu Cung, đội quân của ông ta chủ yếu là lấy từ quân Thục, không thể chiến đấu lâu dài, không chắc có thểđịch nổi đội kỵ xạ tinh nhuệ của quân phía bắc được hay không. Nếu như ông ta bại trận, Lý Tĩnh sẽ điều quân trở về Hoằng Nông, ta ở bên này cũng không trợ giúp được.

- Dường như Dương Nguyên Khánh cũng thấy được điểm này.

Trưởng Tôn Vô Ky nói.

Lý Thế Dân lắc đầu:

- Không phải là hắn ý thức được điều này mà là hắn cố tình sắp đặt như thế. Ngươi xem, bây giờ hắn đóng quân ở huyện Nghi Dương, giằng co ở xa với ta, cũng không có ý đánh với ta một trận. Từ đó có thể thấy hắn cũng đang đợi tin thắng lợi từ chiến trường phía đông. Rõ ràng là hắn cũng như ta đều hiểu điểm yếu của của mỗi bên là ở đâu?

Nói đến đây, Lý Thế Dân cuối cùng đã hạ quyết tâm:

- Ta vẫn phải thuyết phục phụ hoàng xuất binh. Cho dù là hai ba mươi ngàn quân, chỉ cần từ Đồng Quan tạo áp lực cho quân Tùy, may ra có thể thay đổi thế bị động của chúng ta hiện nay.

Đúng như Lý Thế Dân đã phán đoán, Dương Nguyên Khánh đúng là đang đợi tin tức từ Lý Tĩnh ở chiến trường phía đông. Một trận chiến lớn cũng không phải hai quân cùng lên một lúc. Sau cuộc chiến, ai thắng ai thua là kết thúc.

Trận đại chiến này ảnh hưởng đến tình hình toàn cuộc, liên quan đến toàn bộ lợi ích và tổn thất của Trung Nguyên, thậm chí quan hệ đến sự suy yếu toàn bộ thực lực của một nước cho nên Dương Nguyên Khánh cũng có một áp lực rất lớn. Hắn cũng không muốn hành động thiếu suy nghĩ.

Trong lều lớn, Dương Nguyên Khánh nói với Ngụy Trưng -đặc sứ đến từ Thái Nguyên:

- Ngươi quay về Tử Vi Các chuyển lời với các Tướng quốc rằng trận chiến này sẽ không thể kết thúc một cách nhanh chóng như vậy đâu, nhanh thì một tháng, chậm thì hai tháng, hi vọng triều đình có thể toàn lực hỗ trợ trận này. Một khi chúng ta chiến thắng, chúng ta có thể chiếm hơn một nửa Trung Nguyên.

Ngụy Trưng khom lưng cười nói:

- Mọi người cũng không phải là đẩy nhanh tình hình chiến sự, chỉ có điều Điện hạ ở Trung Nguyên đã lâu, nên có ít nhiều ảnh hướng đối với việc triều chính, có rất nhiều việc do thiếu sự phê chuẩn của Điện hạ nên không thể thực hiện. Hơn nữa còn có một số việc lớn cần Điện hạ tham gia thảo luận.
Bình Luận (0)
Comment