Hai huynh đệ cùng nhau lên xe ngựa, Lý Nguyên Cát liền đem chuyện tối qua Phong Đức Di tìm mình kể lại một lần nữa. Lý Kiến Thành nheo mắt, đột nhiên hỏi:
- Đệ và Phong Đức Di có qua lại thân thiết sao?
- Đệ đã gặp ông ta hai lần, quan hệ rất bình thường, không tốt như quan hệ giữa ông ta và Vũ Văn. Nhưng Vũ Văn cũng đã từng tố cáo đệ một lần, tối qua đệ cũng cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao ông ta lại tới tìm đệ, tại sao lại nói cho đệ biết chuyện này.
Lý Kiến Thành chậm rãi lắc đầu, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhạt:
- Ông ta không phải tìm đệ, ông ta thực ra là vì ta mà đến, đệ hiểu chưa? Ông ta biết đệ sẽ tới tìm ta.
Lý Nguyên Cát lúc này mới chợt tỉnh, anh ta nhất thời có cảm giác bị lợi dụng, hồi lâu căm hận nói:
- Đệ cứ nghĩ làm sao ông ta lại bỗng nhiên nhiệt tình với mình như vậy, hóa ra chỉ là muốn đệ nhắn lại, thế mà lại không nói rõ ra. Người này lại có tâm cơ như vậy, thật khiến người ta phát ghét.
Lý Kiến Thành khẽ cười nói:
- Điều này rất bình thường. Đệ cũng không nên trách ông ta. Phụ hoàng quá tin tưởng ông ta, nếu như ông ta đường đường chính chính tới tìm ta, sẽ khiến phụ hoàng sinh nghi, sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của ông ta. Người này rất biết cách làm việc.
- Được rồi! Cho dù đệ không trách ông ta, vậy chuyện này nên làm sao bây giờ? Lão nhị có ý muốn lấy Tân quân của đệ, đệ nên đối phó thế nào?
Lý Kiến Thành cười nhạt một tiếng:
- Anh ta là muốn nhân cơ hội trận chiến Trung Nguyên lần này để đoạt lấy toàn bộ binh quyền trước đây. Hôm nay là Tân quân của đệ, vài ngày sau là quân Quan Đông, trong lòng anh ta nghĩ gì ta đều biết rất rõ. Hừ! Anh ta đừng hòng được toại nguyện.
Khu vực Quan Trung là do ba quận hợp thành, phía tây là quận Phù Phong, chính giữa là phủ Kinh Triệu, phía đông là quận Phùng Dực. Trong đó quân đội quận Phù Phong là thế lực của Lý Thế Dân, được gọi là quân Quan Tây, còn quân đội quận Phùng Dực thì được gọi là quân Quan Đông, đương nhiên là thế lực của Lý Kiến Thành.
Quân đội quận Phùng Dực đóng quân chủ yếu ở ba nơi, một là Vĩnh Thông Thương, có mười ngàn quân do Đại tướng Thịnh Ngạn Sư suất lĩnh, thứ hai là đóng ở Bồ Tân Quan cũng có mười ngàn quân do Đại tướng Thường Hà suất lĩnh, cuối cùng là Đồng Quan, có mười ngàn quân, do Đại tướng La Nghệ suất lĩnh.
Sau khi La Nghệ trở về triều Đường, gặp phải sự lạnh nhạt của triều đình nhà Đường, Lý Uyên cho ông ta một chức quan nhàn hạ, vương tước cũng không có, nhưng Thái tử Lý Kiến Thành lại nhiều lần tiến cử ông ta, cuối cùng cũng thuyết phục được Lý Uyên.
Thái tử đề nghị sắc phong ông ta làm chủ tướng Đồng Quan, La Nghệ cũng báo đáp lại, chủ động quy thuận phe Lý Kiến Thành, trở thành thủ hạ đắc lực của Lý Kiến Thành.
Vậy là Thịnh Ngạn Sư, Hà Thường cùng với La Nghệ tạo thành thế lực kiềng ba chân dốc sức báo đáp khiến cho Lý Kiến Thành có được đội quân chính thống của chính mình.
Lại thêm ba mươi ngàn tân quân của tứ đệ Nguyên Cát và ba mươi ngàn quân Quan Nội của thúc phụ Lý Thần Thông, Lý Kiến Thành có gần một trăm ngàn quân, còn có các quan lại trong triều ủng hộ, khiến cho thế lực của anh ta mạnh hơn nhị đệ Lý Thế Dân.
Nhưng lúc này Lý Kiến Thành lại lo lắng hơn. Bỗng nhiên anh ta phát hiện Tần Vương lại lợi dụng cơ hội đại chiến Trung Nguyên, bắt đầu tiến hành chiếm đoạt thế lực quân đội của anh ta, khiến anh ta cực kỳ bất mãn. Lý Kiến Thành cũng không còn tâm trí để tiếp tục thị sát vụ gieo hạt mùa hè nữa, ngay trong ngày liền quay trở về Trường An.
Lý Kiến Thành về thẳng đến hoàng cung. Lúc này đã là buổi chiều, thời tiết vô cùng nóng bức, Lý Kiến Thành đứng chờ ở trước điện Võ Đức mà trán đầy mồ hôi. Lúc này, một lão thái giám hấp tấp chạy tới:
- Thái tử Điện hạ!
Lão thái giám chạy tới gần thở hồng hộc, rồi thi lễ:
- Đã để Điện hạ chờ lâu, Thánh Thượng mời Điện hạ yết kiến.
Lý Kiến Thành lau mồ hôi trên trán, đi nhanh về phía ngự thư phòng. Anh ta dường như nghĩ đến chuyện gì, bước chân chậm lại, chờ lão thái giám đi lên trước, nhỏ giọng hỏi:
- Về việc tăng binh, Thánh thượng đã quyết định chưa?
Lão thái giám hạ giọng nói:
- Hình như là chưa ạ.
Lý Kiến Thành trong lòng hiểu rõ, chuyện này phụ hoàng còn muốn nghe ý kiến của anh ta, anh ta liền bước nhanh hơn.
Hoàng đế triều Đường và triều Tùy không giống với Hoàng đế triều Thanh. Hoàng đế hai triều Tùy Đường không thể độc đoán, mà y đều phải nghe ý kiến của trọng thần phía dưới, thậm chí còn phải vất vả thuyết phục các Tướng quốc ủng hộ mình, nếu nếu không thì sẽ Nội sử tỉnh và Môn hạ tỉnh sẽ không đóng dấu, ngay cả thánh chỉ của Hoàng đế cũng không thể truyền ra được.
Tất nhiên, Hoàng đế cũng có quyền lực của mình. Nếu Tướng quốc thực sự không chịu thỏa hiệp, thì ông ta sẽ bỏ Tướng quốc cũ thay Tướng quốc mới, đổi thành một vị Tướng quốc nghe lời hơn. Ví dụ Lý Lâm Phủ và Dương Quốc Trung thời Trung Đường vậy.
Đến cuối triều đại nhà Đường, Hoàng đế vì muốn khuếch trương vương quyền, không ngần ngại dùng đến thái giám để tạo quyền lực giả, kết quả chính mình ngược lại trở thành bù nhìn trong tay thái giám. Chuyện này nói tiếp thì quá dài, hãy nói về Lý Uyên trước.
Lúc này Lý Uyên cũng đang chờ Thái tử quay về. Sở dĩ ông ta không lập tức đồng ý việc tăng binh với Vũ Văn Sĩ Cập chính là vì ông ta biết, nếu muốn tăng binh thì phải nhận được sự ủng hộ của của Thái tử nhưng ông ta biết rõ các phe phái bè cánh trong quân đội.
Là Hoàng đế, Lý Uyên cũng không phản cảm với kiểu phe phái thế lực này. Hơn nữa ông còn rất ủng hộ sự tồn tại của loại phe phái này, đây là cốt lõi của nghệ thuật làm vua, phân hóa hạ thần. Như thế các thần chỉ có sự đấu đá lẫn nhau chứ không có tâm trí tiến lên. Từ xưa đến nay, những người lãnh đạo đều am hiểu nghệ thuật này.
Dĩ nhiên, Lý Uyên cũng phải tuân thủ quy tắc. Đã là thế lực của Lý Kiến Thành, ông ta sẽ phải được sự đồng ý của Lý Kiến Thành mới có thể suy xét đến việc tăng binh. Hơn nữa ý tứ đó cũng không thể nói một cách rõ ràng mà chỉ có thể nói quanh co bóng gió, nói ra một số lý do chính. Cái này chính là chính trị. Những điều nói ra trên đài luôn luôn chỉ là một cái cớ, chỉ có thể thông qua kết quả cuối cùng mới có thể biết được chân tướng sự việc.
Lý Kiến Thành đi vào ngự thư phòng, cúi mình thi lễ:
- Nhi thần tham kiến phụ hoàng!
Lý Uyên thấy anh ta bắt nắng, da dẻ có phần ngăm đen, liền mỉm cười:
- Đi Hàm Dương thị sát thế nào?
- Khởi bẩm phụ hoàng, hiện tại là thời điểm bận rộn, nhi thần cũng cùng các nông dân xuống ruộng cấy lúa, có thể biết được nỗi khổ của việc nhà nông, rất có nhiều thu hoạch.
Lý Uyên nghe con trai lại cùng nông dân xuống ruộng cấy lúa, cảm thấy an ủi, liền gật đầu cười nói:
- Hoàng nhi có thể đi sâu vào dân gian như vậy, nhận biết được nỗi khó khăn của người dân, trẫm rất vui mừng. Trẫm hi vọng con cháu Lý Thị cũng có thể giống như hoàng nhi, có thể thăm thú dân gian, không nên chỉ biết ngồi trên cao mà xa rời quần chúng. Mấy hôm nữa trẫm sẽ phải nói với bọn chúng về chuyện này.
- Phụ hoàng có lòng như vậy chính là phúc đức của bá tánh Đại Đường.
Hai người trao đổi mấy câu, Lý Uyên liền chuyển sang đề tài chiến dịch Trung Nguyên, ông ta thở dài nói:
- Hiện tại đại chiến Trung Nguyên đang gặp bất lợi, hậu cần trọng địa huyện Trường Uyên bị quân Tùy đánh lén, chủ tướng Sử Đại Nại bị bắt làm tù binh, bên kia huyện Thị Úy Hiếu Cung lại thất bại thảm hại. Tuy rằng cả hai không làm tổn hại đến đại cuộc nhưng lại ảnh hưởng đến sĩ khí của binh lính. Ngay cả trẫm cũng cảm thấy rất mệt mỏi, càng không cần phải nói đến các tướng sĩ trong quân. Tình hình rất bất lợi cho chúng ta!
- Vậy phụ hoàng tính thế nào, quyết định rút quân về, hay là tiếp tục đánh?
Lý Kiến Thành thận trọng hỏi.
Lý Uyên trầm ngâm một lát:
- Nhị đệ của con Hiếu Cung cũng muốn rút quân nhưng trẫm không muốn từ bỏ như vậy. Nếu như không đánh một trận, trẫm cũng khó có thể ăn nói với người dân cả nước, thế nhưng lại không nắm chắc phần thắng. Ý của nhị đệ con là, hy vọng chúng ta có thể gửi thêm quân một cách thỏa đáng, có thể là hai mươi ba mươi ngàn quân, hoàng nhi thấy có được hay không? Trẫm muốn nghe ý kiến của con.
Dọc đường Lý Kiến Thành đã suy nghĩ, trong lòng cũng sớm đã có dự tính. Anh ta không thể nói không tăng binh, bằng không nếu như Tần Vương thất bại thì sẽ vì thế mà đẩy mọi trách nhiệm lên anh ta.
Nhưng anh ta cũng không thể dễ dàng đáp ứng được. Như thế thì thế lực của anh ta cũng do đó mà suy yếu. Biện pháp tốt nhất chính là rút quân về, nhưng rõ ràng phụ hoàng không chịu rút quân, như vậy anh ta cũng chỉ còn một phương pháp linh hoạt.
- Phụ hoàng, kỳ thực việc nhi thần lo lắng nhất chính là Dương Nguyên Khánh làm cho quân chủ lực của chúng ta đều kéo hết ra ngoài chiến trường Trung Nguyên, sau đó hắn dùng mấy chục ngàn tinh binh từ Quan Nội tiến thẳng tới Trường An. Lúc đó Trường An hoàn toàn trống rỗng, làm thế nào chúng ta có thể chống lại?
- Việc này…
Lý Uyên cũng hơi do dự. Điều này quả thực là một vấn đề cần lưu ý. Quân Tùy đã phá hủy hiệp nghị đình chiến trước, như vậy việc bọn họ đánh lén Trường An cũng có thể xảy ra.
Lý Kiến Thành lại nói:
- Cho dù là quân Tùy binh ít, không tấn công được Trường An nhưng chỉ cần bọn họ tiến vào Quan Trung thì điều này đối với quân Đường ở Trung Nguyên mà nói, sẽ là đả kích rất lớn. Khi đó sĩ khí quân Đường đã loạn, quân chiếm giữ hoảng sợ rút lui, ngược lại bị quân Tùy truy kích, tất sẽ thảm bại, nếu quân chủ lực của quân Tùy dọc đường đuổi theo vào Quan Trung, tình thế sẽ vô cùng nguy hiểm.