Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 827

Trình Giảo Kim đứng ở bên cạnh nhếch miệng cười, nói:

- Lôi Công Nhi đó làm sao có thể là đối thủ của tổng quản. Chỉ trong ba chiêu Phá thiên sóc của tổng quản đã lấy được tính mạng của y, thử hỏi có người nào của Đường triều có thể làm đươc?

- Ngược lại cũng không phải!

La Sĩ Tín là người cẩn thận, trầm ngâm một chút thì nói:

- Lý Huyền Bá không chỉ có sức khỏe chùy mạnh, hơn nữa còn có một số chiêu tinh xảo, nắm được những kĩ thuật hết sức khéo léo tuyệt vời. Ta lao thương ra bảy cái, y đều có thể phán đoán chuẩn đầu thương, tuyệt đối không phải là một tên phu sĩ tầm thường. Nếu tổng quản và y tranh đấu, ta phỏng chừng có thể duy trì mười hiệp. Tuy nhiên, tổng quản có thể dùng tiễn, thì khó có thể đoán trước được.

Dương Nguy ở bên cạnh mấm môi nói:

- La tướng quân, nghe nói tướng quân có được một cái đại chùy của Lý Huyền Bá. Còn đó không?

Dương Nguy cũng là người dùng chùy. Từ lâu, y cũng đã học môn võ nghệ của Lý Huyền Bá, nhưng trong lòng ít nhiều cũng có chút không phục. La Sĩ Tín gật đầu, quay đầu lại bảo một gã binh sĩ:

- Đem chùy đến đây!

Chỉ chốc lát, hai gã binh sĩ đã mang tới cái chùy lớn, đặt ở trước mặt mọi người. Dương Nguy đi lên phía trước quan sát tỉ mỉ cái chuỳ lớn này. Nhất thời, y hít một hơi lạnh. Cái chùy này lớn hơn chùy của y hai vòng có dư, một đôi chùy của y cũng chỉ có bốn mươi cân nhưng cái chùy này phải nặng tới sáu mươi cân.

Hai vai của Dương Nguy gắng sức, chậm rãi cầm chùy nâng lên. Tuy rằng, y có thể nâng được cái chùy lớn này, nhưng có thể cầm chùy lên múa thì tuyệt đối không có khả năng. Y chỉ còn biết lắc đầu buông chùy xuống, thở dài một tiếng:

- Không hổ là thiên hạ đệ nhất dũng tướng. Ta kém xa quá.

Dương Nguyên Khánh biết Dương Nguy có sức mạnh là bởi vì y cao béo. Sức lực y có được là do trời sinh. Điều không phải do tự rèn luyện mà thành. Võ công Dương Nguy về căn bản không có đột phá, mà nếu như đột phá, vậy thì sự vận dụng của y đối với sức mạnh sẽ không còn như vậy nữa. Dương Nguyên Khánh nảy sinh thích thú đối với cái chuôi này. Hắn đi lên đằng trướctay phải cầm chiếc chùy, hơi hoảng một chút, trong lòng có sự rõ ràng. Một cánh tay đưa lên gắng sức, rốt cuộc, cái chùy nhẹ nhàng được nâng lên. Cánh tay xuất ra hai chiêu chùy pháp, đánh mạnh tới một gốc cây bên cạnh, chỉ nghe thấy tiếng động: “Răng rắc”! Cây nhỏ đó bị gãy làm hai đoạn.

- Chùy pháp hay!

Trình Giảo Kim đứng ở một bên vỗ tay ủng hộ. Dương Nguy con mắt trừng lớn. Bây giờ y mới hiểu được võ công của mình so với Dương Nguyên Khánh còn thua xa. La Sĩ Tín cũng lấy làm kinh hãi. Chiếc chùy này y cũng từng thử qua không dưới một lần. Y cũng giơ lên thử, nhưng nếu như Dương Nguyên Khánh nâng lên nhẹ như không, thoải mái như thường, thì y tự nhận mình không thể làm được. Lẽ nào, võ nghệ của mình với sư huynh kia lại hơn kém nhau xa như vậy.

Dương Nguyên Khánh đặt chùy ở trước mặt La Sĩ Tín, thấy vẻ mặt y hoảng hốt, liền cười nói:

- Thế nào, chưa từng nghĩ tới sao?

La Sĩ Tín lắc đầu:

- Làm cho người khác khó tin nổi, ty chức căn bản không làm được.

Dương Nguyên Khánh nở nụ cười:

- Cho nên sư phụ mới nói, khả năng ngươi có thể ngộ ra kém hơn so với ta. Thực ra chiếc chùy này ta bỏ ra sức ra như nhau. Ta vung thế chùy theo sức mạnh của bản thân nhưng lại không cho nó không khống chế được ta. Sức mạnh của ta không phải ở chỗ vung chùy, mà là ở chỗ khống chế thế đi của nó, khiến cho nó đi theo đúng hướng đánh của mình. Quan trọng nhất chính là phải nắm thật chặt được cái chuôi này, như vậy là có thể làm được cái gọi là mượn lực đánh lực, hiểu không?

Võ nghệ của La Sĩ Tín và Dương Nguyên Khánh vốn cùng một lò luyện ra. Võ nghệ Dương Nguyên Khánh cao hơn như thế này, cuối cùng y cũng hiểu ra giống như có nước tạt vào mặt làm bừng tỉnh, biết làm sao để vận dụng sức mạnh rồi.

Dương Nguyên Khánh thấy nét mặt y kinh ngạc thì biết y đã lĩnh ngộ được rồi. Nhưng đây cũng chỉ là lĩnh ngộ. Nếu muốn khống chế sức mạnh triệt để, còn cần có tâm huyết, nỗ lực khổ luyện nhiều.

Dương Nguyên Khánh vỗ vỗ bờ vai của y nói:

- Thực ra, ngươi cũng không yếu hơn so với Lý Huyền Bá. Song y đã phát huy tối đa tiềm lực của bản thân. Chỉ cần ngươi có thể dùng sức mạnh của mình để chế ngự được chiếc chùy này, vậy ngươi thì có thể đánh bại y trên chiến trường. Khi đó, đệ nhất dũng tướng trong thiên hạ là ngươi - La Sĩ Tín, chứ không phải Lý Huyền Bá.

Cảm xúc La Sĩ Tín phập phồng, chậm rãi lắc đầu:

- Nếu như ty chức có thể đánh bại y thì ty chức cũng chỉ là thiên hạ đệ nhị.

Dương Nguyên Khánh mỉm cười:

- Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa. Nói xem làm thế nào đối phó với Lý Nguyên Cát.

....

Ba mươi ngàn tân quân Lý Nguyên Cát đóng quân tại huyện Thiểm. Ngay từ lúc ban đầu xuất binh, do đại tướng tâm phúc của Lý Kiến Thành, chủ tướng của Lâm Tân Quan - Thường Hà tổng chỉ huy. Nhưng trong hội nghị toàn quân đã quyết định rút quân. Lý Kiến Thành thay phụ thân Lý Uyên gánh chịu trách nhiệm về sai lầm quyết sách.

Để cảm ơn, Lý Uyên đã đáp ứng thỉnh cầu lần thứ hai của Lý Kiến Thành, đổi lệnh Lý Nguyên Cát làm chủ tướng viện quân tây lộ, dẫn ba mươi ngàn tân quân xuất binh ở huyện Thiểm, từ bắc lộ giam chân quân Tùy.

Mặc dù Lý Kiến Thành và Lý Thế Dân bất hòa, nhưng ở chiến lược trên, y vẫn phải chấp hành mệnh lệnh của phụ thân Lý Uyên, ra lệnh đại tướng Thường Hà đóng quân hướng đông huyện Văn Hương tiến về phía trước một trăm dặm đến khu vực hang động huyện Thiểm.

Như vậy, tám mươi ngàn đại quân ở phía tây của Lý Thế Dân, ba mươi ngàn quân của Thường Hà ở phía bắc, hình thành nên thế góc cạnh, uy hiếp trực tiếp đối với quân Tùy, ép Dương Nguyên Khánh ở huyện Nghi Dương, mà không có cách nào có thể phát động thế tiến công đối với quân Đường.

Nhưng cùng với việc Tề vương Lý Nguyên Cát đến đó, quân Đường đóng quân ở huyện Thiểm cũng bắt đầu chậm rãi hành quân về hướng tây. Lý Nguyên Cát không ăn ý với Lý Thế Dân. Bọn họ đều vì chấp hành ý chỉ lui quân của triều đình.

Thậm chí, Lý Nguyên Cát tìm cách không phối hợp Lý Thế Dân tác chiến với quân Tùy. Y kiên quyết phản đối xuất binh trợ giúp Lý Thế Dân. Chỉ là anh cả bắt buộc nên mới phải mang quân phối hợp với y.

Nếu như nói Lý Kiến Thành xuất phát từ sĩ diện và thân phận, thì khi gặp Lý Thế Dân còn có thể ra vẻ khách khí vài câu. Thế mà Lý Nguyên Cát thì trừng mắt lạnh lùng nhìn Lý Thế Dân không hề giả tạo.

Lý Nguyên Cát từ nhỏ là một đứa trẻ lầm lì, tính cách tàn nhẫn, thích tự mình làm chuyện lạ, không nghe người khuyên bảo. Tuy nhiên, sau khi trải qua chuyện ở Đồng Quan, Lý Nguyên Cát đã giảm bớt đi rất nhiều, đã học được sự trầm mặc nhẫn nhịn chịu đựng.

Nhưng như vậy cũng không có nghĩa là từ nay về sau, lí trí của y sẽ được thuần phục. Ngược lại, lòng y càng trở nên ác nghiệt. Y tàn nhẫn, bạo ngược từ trong bản chất mà ra. Khi y đang không thể nén sự lỗ mãng, cộc cằn, tàn nhẫn ở trong người được nữa thì nó sẽ bộc phát ra bề ngoài. Y càng trở nên thâm độc và lạnh lùng tàn khốc.

Y giống như loài rắn độc lặng lẽ, trò chuyện rất ít, không ai có thể biết y đang suy nghĩ cái gì, thì ngay cả tên lính tâm phúc cũng đoán không ra suy nghĩ của y. Từng ngày trôi qua, tên thân binh tâm phúc ấy đều nơm nớp lo sợ. Mỗi buổi tối đi ngủ đều là cơ hội may mắn lại được sống thêm một ngày đêm.

Đội quân của Lý Nguyên Cát cũng mang theo số lượng lớn đồ quân nhu, hành quân thong thả. Lúc màn đêm buông xuống, thì đội quân cũng đến được trấn Trù Tang.

Lý Nguyên Cát lập tức hạ lệnh đại quân đóng quân ngay tại chỗ. Bọn thân binh của y tâm linh thần hội. Tề vương đóng quân ở trấn tự có thâm ý của y, không cần phân phó. Hai mươi mấy tên thân binh lập tức ra khỏi doanh trại đi lên trấn, tìm kiếm những cô gái có khuôn mặt đẹp.

Từ nhỏ, mẫu thân Lý Nguyên Cát - Đậu hoàng hậu rất không thích y nên đưa cho nhũ mẫu nuôi nấng. Chính do tâm lí thiếu thốn này nên y càng chú ý tới những người phụ nữ chín chắn, đã có chồng. Đây chính là khát vọng tận đáy lòng của y đối với tình thương của mẹ.

Có thể là đây chính là nguyên do kích thích Lý Nguyên Cát thích những người đàn bà đã có chồng.

Mười hai tuổi đã có người đàn bà đầu tiên. Sau đó, càng không thể cứu vãn. Rốt cuộc thì giống như loài mãnh thú động dục.

Loại háo sắc này củ y, khiến phụ thân Lý Uyên có chút không thích y lắm. Mặc dù Lý Uyên cũng cực kỳ háo sắc, nhưng ông ta mong muốn những đứa con mình co thể giữ được trong sạch.

Lý Nguyên Cát được anh mình là đại ca Lý Kiến Thành khuyên bảo, cũng tương đối nhẫn nhịn ở Trường An, cố gắng không để việc xấu lộ ra ngoài. Nhưng khi y đi khỏi Trường An, đặc biệt là ở vào thời kì chiến tranh, nỗi thèm khát đàn bà của y lại trỗi dậy, không thể che dấu thêm được nữa.

Trấn Trù Tang là một trấn lớn, ước chừng hơn ba trăm hộ gia đình. Trên trấn cũng có mấy nhà giàu. Trong đó, có người nhà họ Ngô là một danh môn trấn Trù Tang. Chủ nhà Ngô Trinh Khanh từng là Lễ Bộ Thượng Thư của Bắc Chu. Nhà cửa giàu có, đất đai rộng hơn mười mẫu, và năm người con ở cùng một chỗ.

Trong khoảng thời gian này, quân đội phía tây Lạc Dương qua lại nhiều lần. Ngô Trinh Khanh cũng đã quen rồi. Đối với đội quân thường lui này, ông ta vẫn không thèm để ý. Mỗi ngày đối với ông ta vẫn lặng lẽ trôi qua.

Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngưng. Buổi tối, một chuyện vô cùng nhục nhã đã trút xuống đầu nhà họ Ngô, mười mấy tên thân binh của Tề vương Lý Nguyên Cát chạy ào ào vào nhà họ Ngô.
Bình Luận (0)
Comment