Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 846

Đã không có thu nhập từ ruộng nương thì của cải của Vương gia cũng chỉ có thể duy trì ba năm, sau đó Vương gia sẽ tan thành mây khói.

Thân là đại quản sự của Vương gia, Vương Huyền Trị càng thêm lo lắng, cho đến mấy tháng trước người phụ trách tửu quán Vương Tế Trung nói cho gã biết một cách phát tài: ủ rượu.

Bởi vì lệnh cấm bán rượu ban ra trở thành mấu chốt quan trọng trong buôn bán, nếu tự mình ủ rượu bán thì lợi nhuận còn gấp hai lần so với chỉ độc bán lương thực, thêm nữa là lệnh cấm bán rượu làm cho rượu gạo có giá trị tăng vọt, món lãi kếch sù ước chừng cũng phải nhiều gấp mười lần, hơn nữa lợi nhuận ủ rượu cũng nằm trong tay mình, như vậy những lương thực tồn kho có thể kiếm được lợi nhuận gấp sáu mươi lần.

Món lãi kếch sù từ ủ rượu khiến Vương Huyền Trị hun tâm, gã không có thảo luận cùng gia chủ, chỉ cùng mấy cháu trai làm nắm quyền chưởng quản thảo luận một phen, mọi người liền nhất trí với nhau, quyết định bí quá hoá liều, ủ rượu kiếm lời.

Ngoại trừ Vương Huyền Trị, phía sau gã là đứa con thứ ba của Vương Tự, Vương Kỳ, phụ trách chưởng quản điền trang, còn có chưởng quản tửu quán Vương Tế Trung và chưởng quản cửa hàng Vương Tế Vân.

Bốn người này là chủ mưu ủ rượu trong Vương gia. Giờ phút này bọn họ đều quỳ trước mặt gia chủ, vì sự kiện ủ rượu mà dẫn tới đại họa đều khiến cho bọn họ hoảng sợ vạn phần. Nhưng cho tới bây giờ bọn họ cũng không biết điền trang đã xảy ra chuyện.

Vương Huyền Trị vạn phần ảo não nói:

- Gia chủ, việc này là trách nhiệm của đệ, đệ thật không ngờ sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng như vậy, nhưng đệ cũng không có cách nào, nếu không nghĩ biện pháp kiếm tiền thì Vương gia chúng ta cũng khó có thể duy trì. Gia chủ đã quên báo cáo mấy tháng trước của đệ sao? Một số lượng lớn tá điền đã đi, vậy ai trồng trọt cho chúng ta? Lúc ấy gia chủ cũng đồng ý.

- Câm mồm!

Vương Tự gầm lên một tiếng:

- Ta là đồng ý cho ngươi kiếm tiền, nhưng cũng không nói cho ngươi đi ủ rượu. Ngươi ngang nhiên kháng lệnh, ngươi cho là những người khác cũng ngu xuẩn sao? Không hiểu ủ rượu kiếm tiền, Bùi gia có bối cảnh thâm hậu như vậy cũng không dám mạo hiểm vi phạm lệnh cấm bán rượu, ngươi lại tính làm cái gì?

Tộc đệ Vương Trinh Hiếu ở bên cạnh khuyên nhủ:

- Gia chủ bớt giận, hiện tại vấn đề đã lộ ra, trước mắt nên nghĩ biện pháp giải quyết nguy cơ, không nên oán hận nhau. Đợi vượt qua nguy cơ lần này mới tính toán xử lý chuyện này, gia chủ nói xem có đúng hay không?

Vương Tự oán hận nói:

- Ngươi nói thì rất đơn giản, nhưng làm thế nào để giải quyết vấn đề này đây? Ngươi thử nói một chút xem?

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến âm thanh chạy trốn, sau đó giọng nói hoảng sợ vạn phần của quản gia vang lên:

- Bẩm báo gia chủ, cửa phủ đã bị lớp lớp quân đội bao vây do Ngụy tướng quân suất lĩnh. Hắn nói gia chủ phải ra ngoài nói chuyện, nếu không hắn sẽ giết vào trong phủ.

Tin tức truyền đến khiến Vương Tự chết lặng người.

Ngoài cửa lớn của Vương phủ có mấy trăm binh lính Nội vệ tay cầm cây đuốc chiếu sáng cửa lớn như ban ngày. Ngụy Bí mặc giáp mang nón trụ, tay cầm chuôi kiếm, ánh mắt sâu xa nhìn chăm chú vào cửa chính.

Từ năm Đại Nghiệp thứ mười sau khi thành lập nội vệ quân, y vẫn đảm nhiệm chức Nội Vệ tướng quân. Lúc đầu Nội vệ quân ở trong tay y chỉ có hơn ngàn người, nhưng cho đến hôm nay đã có mười hai ngàn người, còn bao gồm các điểm tình báo ở các thành lớn, trở thành lực lượng quân đội cực kỳ trọng yếu trong Đại Tùy.

Ở Thái Nguyên nếu nhắc tới tên Ngụy Bí thì người biết không nhiều lắm, nhưng nhắc tới Ngụy Thế Đầu thì không ai không biết, không ai không hiểu.

Hơn nữa trong năm nay Nội vệ quân đã liên tục điều tra được ba vụ án đúc tiền giả, dựa theo luật giết chết cả nhà, tịch thu tài sản. Ngay trên phố xá sầm uất của Thái Nguyên, Ngụy Bí tự mình cầm đao giết chết mấy trăm người, từ người già tám mươi tuổi cho đến một đứa trẻ chỉ mới hai tuổi, toàn bộ không buông tha.

Ba vụ án này đã chấn động toàn bộ Đại Tùy, hiện trường cảnh tượng giết người đầy máu tanh như vậy khiến mấy chục ngàn người xem ở Thái Nguyên đêm ngủ không an giấc. Nếu nhắc tới đại danh Ngụy Thế Đầu vẻ mặt của mọi người đều thay đổi.

Nhưng Ngụy Bí có thể vẫn đảm nhiệm chức Nội Vệ tướng quân cũng không phải bởi vì y lòng lang dạ sói, mà là lòng trung thành của y. Y xuất thân là thân vệ sớm nhất của Dương Nguyên Khánh, luôn trung thành và tận tâm với Dương Nguyên Khánh, hơn nữa còn khôn khéo và có khả năng nên rất được Dương Nguyên Khánh tín.

Ngoại trừ lòng trung thành y còn có thể hiểu được tâm ý của Dương Nguyên Khánh. Tỷ như lúc này y biết rõ mục đích của Dương Nguyên Khánh muốn đối phó với Vương gia, tuyệt đối không đơn giản chỉ là vi phạm lệnh cấm bán rượu như vậy. Y cũng biết bây giờ mình nên làm thế nào.

Cửa lớn mở ra, Vương Tự mang theo hơn mười tộc nhân vội vàng đi ra. Vương Tự vẻ mặt ngưng trọng, khi nhìn thấy mấy trăm tên binh lính toàn thân khôi giáp đứng trước cửa lớn thì ánh mắt lộ vẻ căng thẳng.

Gã cũng không biết vụ án này làm như thế nào mới có thể kết thúc, nhưng sự thật bày ra trước mắt, những người trong Vương gia quả thật làm trái với lệnh cấm ủ rượu tư bán, theo luật thì người nấu rượu nên chém. Vậy chẳng lẽ người trong Vương gia sẽ đầu rơi xuống đất sao?

Thấy Vương Tự đi ra, Ngụy Bí hơi chắp tay nói:

- Ta phụng mệnh đến đây tra xét nghi phạm, mong gia chủ phối hợp Nội vệ quân chấp pháp.

Vương Tự ra vẻ kinh ngạc:

- Vương gia luôn luôn răn dạy con cháu, chưa từng làm việc gì vi phạm pháp lệnh, đến đây tra xét nghi phạm là có ý tứ gì?

Ngụy Bí hừ lạnh một tiếng:

- Tháng tư triều đình đã ban lệnh nghiêm cấm ủ rượu gạo nhưng hai tửu quán, cửa hàng của Vương gia lại tìm được hơn chục ngàn bình rượu gạo, ở điền trang đã tìm thấy một lượng lớn dụng cụ ủ rượu. Nhân chứng vật chứng đã vô cùng xác thực nên ta đặc biệt tới cửa bắt giữ nghi phạm.

Vương Tự cũng không cãi nổi, gã chắp tay sau lưng xanh mặt nói:

- Làm trái với lệnh cấm triều đình cũng là người của quan phủ tới bắt, đâu có quan hệ gì tới Nội vệ quân?

- Pháp lệnh bình thường thì do quan phủ địa phương phụ trách, nhưng những lệnh cấm đặc biệt thì do Nội vệ bắt giữ. Lệnh cấm rượu là lệnh cấm đặc biệt thứ ba, Vương sứ quân từng làm Tể tướng của một nước chắc biết rõ điều này.

Lệnh cấm đặc biệt thứ nhất là lệnh cấm đúc tiền tư, lệnh cấm đặc biệt thứ hai là lệnh cấm buôn bán những hàng hóa vi phạm lệnh cấm, lệnh cấm đặc biệt thứ ba là lệnh cấm ủ rượu gạo.

Ba lệnh cấm đặc biệt này làm sao Vương Tự có thể không biết, nói đến đây gã cũng không phản bác được. Sau một lúc lâu mới nói:

- Nội vệ quân tới cửa muốn bắt giữ ai?

Đây mới là điểm mấu chốt. Vương Tự cần phải biết được vụ án này đã đến mức độ nào, dù sao trước đây gã cũng từng làm tướng quốc, gã biết một án tử có thể có lớn có nhỏ, có thể chỉ bắt giữ những tên lính tôm tướng cua để tượng trưng, không giải quyết được gì, cũng có thể bắt mấy tên tiểu nhân vật, đem chuyện lớn hóa nhỏ.

Nhưng tương tự cũng có thể đem sự tình phóng đại, từ một điểm biến thành một mảnh. Đây là muốn mượn việc công để nói chuyện riêng, khiến tình thế trở nên nghiêm trọng. Cái này phụ thuộc vào ý đồ của người quyết định, chính là muốn xem mục đích của Dương Nguyên Khánh là cái gì? Là tùy việc mà xét hay là mượn chuyện này để giải quyết chuyện của mình?

Trong lòng Vương Tự rất khẩn trương, nếu Nội vệ quân đem mình mang đi thì vấn đề liền trở nên nghiêm trọng.

Ngụy Bí lạnh lùng nói:

- Căn cứ lời khai của phạm nhân ở hiện trường cung cấp, vụ án này liên quan đến con cháu Vương gia, là chủ quản tửu quán Vương Tế Trung, chủ quản điền trang Vương Kỳ, còn có chủ quản cửa hàng Vương Tế Vân, ba người này bị tình nghi là kẻ chủ mưu, mời gia chủ đem bọn họ giao ra đây, nếu không, Nội vệ quân chỉ có thể vào phủ bắt người.

Mặc dù Vương Kỳ là con trai của Vương Tự, nhưng trong lòng Vương Tự vẫn hơi thả lòng, trong danh sách bắt giữ không có Vương Huyền Trị, chuyện này nói lên ở bên trong án ủ rượu này không nhằm đến gia tộc họ Vương, mà chỉ là luận sự, chủ yếu chỉ là trách nhiệm, vụ án cũng không có mở rộng.

Vương Tự cũng biết không giao người thì không được nên gã quay đầy ra lệnh cho tên gia nhân:

- Nhanh chóng đem ba người kia ra đây!

Gia nhân lĩnh lệnh rời đi, trên mặt Vương Tự rốt cuộc cũng gạt bỏ nụ cười khổ, thở dài nói:

- Gia môn bất hạnh có ba con cháu gặp lợi quên pháp. Đây là nhà ta giáo không nghiêm, làm nhục gia phong a!

Gã nói có chút nhẹ nhàng bâng quơ, sau đó lại trộm nhìn thoáng qua Ngụy Bí nhưng thật ra là đang thử dò xét thái độ của Ngụy Bí, theo câu trả lời của Ngụy Bí liền có thể thấy được mức độ Dương Nguyên Khánh coi trọng vụ án này.

Bề ngoài Ngụy Bí thô lỗ hung hãn nhưng trong nội tâm lại tinh tế từng chút một, y có thể nghe ra ý thử của Vương Tự nên thản nhiên nói:

- Đây cũng là chuyện không còn cách nào khác, mọi nhà đều có một việc khó có thể trải qua, nhà ai không có mấy con cháu gan lớn. Hơn nữa Tổng quản cũng thừa nhận lệnh cấm rượu này cũng có chỗ không hợp lý, chỉ có thể cấm tạm thời, sớm hay muộn cũng bị bãi bỏ. Lần này nếu không phải ủ rượu số lượng quá lớn, Tổng quản có lẽ sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua, dù sao việc này cũng không ảnh hưởng lớn, gia chủ cũng không cần quá lo lắng.

Vương Tự trong lòng mừng rỡ, vội vàng chắp tay nói:

- Ba con cháu của Vương gia đều là con trai trưởng, một trong số đó là con trai ta, mong Ngụy tướng quân chiếu cố nhiều hơn, không cần dùng trọng hình, ngày sau ta tất có báo đáp.

Ngụy Bí ha hả cười:

- Không dám! Không dám!

Lúc này, gia đinh đem ba gã con cháu Vương gia mang ra ngoài. Ba người hai tay bị trói sau lưng, cúi đầu, trên mặt đều tràn đầy vẻ sợ hãi, một gã quan quân chạy lên trước, cẩn thận phân biệt bọn họ, quay đầu lại bẩm báo nói:

- Khởi bẩm tướng quân, đúng là ba người này.

Ngụy Bí khoát tay, mấy tến lính đi lên kéo cánh tay của bọn họ, áp giải ba người lên một chiếc xe ngựa. Ngụy Bí chắp tay, hướng Vương Tự thi lễ:

- Cảm ơn gia chủ đã phối hợp, ta cáo từ!

Y xoay người lên ngựa, roi ngựa chỉ về phía trước:

- Rút quân trở về nha môn!

Hai ngàn nội vệ quân rút lui khỏi Vương phủ, trở về nha môn mới của Nội Vệ quân ở bắc thành, nơi đó có một nhà giam, phạm nhân tạm thời sẽ giam giữ ở nơi đó.

Vương Tự nhìn đội ngũ đi xa, lúc này mới xoay người đi vào phía trong nhà. Tích trữ rượu gạo trong nhà quá mười cân sẽ bị xử trảm, trong ba người này có một người là con gã, hai người còn lại là huynh đệ ruột của gã, gã đương nhiên không thể để cho bọn họ bị xử trảm.

Trở về phòng, gã lập tức gọi hai tộc đệ Vương Huyền Trị và Vương Trinh Hiếu tới. Hai người vừa bước vào, Vương Tự liền nói:

- Các ngươi nói hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ?

Vương Huyền Trị lúc này rất khẩn trương, một khi ba người khai cung thì Nội vệ quân có thể ngay lập tức tới bắt y, y nhất định phải nghĩ biện pháp đem việc này chuyện lớn hóa nhỏ. Vương Tự vừa mới nói xong, y liền tiếp lời nói:

- Gia chủ, việc này nhất định phải phải nghĩ biện pháp tìm Dương Nguyên Khánh biện hộ cho, gia chủ có thể đi đến Sở Vương phủ hay không?

Vương Tự lắc đầu:

- Sau khi ta bị cách chức ta đã không có sức ảnh hưởng, hơn nữa ta là người trong cuộc, tự mình đi biện hộ thì không tốt. Tốt nhất tìm một người khác có sức ảnh hưởng thay chúng ta biện hộ.

Vương Trinh Hiếu bên cạnh đề nghị:

- Không bằng gia chủ đi đến Bùi phủ. Chúng ta với Bụi gia có chút giao tình, đến mời Bùi Củ biện hộ cho chúng ta, đệ nghĩ hẳn là có hiểu quả.

Vương Tự trầm tư một lát, rốt cục thở dài đáp ứng:

- Vậy được rồi! Ta sẽ đi tới Bùi phủ một chuyến.

Sau khi Bùi Củ không làm quan liền dần dần biến mất trong tầm mắt của mọi người, rất ít khi nghe đến tin tức của ông ta.

Nhưng Bùi Củ ở Thái nguyên vẫn như cũ chú ý đến sự phát triển của triều Tùy, tinh thần của ông ta vẫn khỏe mạnh, so với tinh thần và năng lực tư duy của Tô Uy thì tốt hơn nhiều. Nếu để cho ông ta làm tể tướng, ông ta vẫn có thể đảm nhiệm những sự vụ rườm rà.

Nhưng ông ta không chút luyến chuồng mà lui về, một mặt cố nhiên là Dương Nguyên Khánh không muốn Bùi gia mạnh mẽ, cứng rắn. Mặt khác Bùi Củ lại đem tinh lực từ chuyện triều chính chuyển về phía gia tộc, ông ta phải bày ra đại cục trăm năm cho gia tộc.

Bùi Củ rất tinh mắt, hiểu được tiến lùi, ông ta biết khi một tân triều thành lập, sẽ có cơ hội vô cùng lớn, nhưng loại cơ hội này cần phaỉ suy xét lâu dài, phải hình thành một nguồn tài nguyên liên tục không ngừng.

Loại tài nguyên này không chỉ bảo đảm con cháu họ Bùi nhân tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp, đồng thời cũng phải duy trì địa vị của Bùi gia trong triều đình, quan tọng hơn là ông ta hiểu kẻ bề trên muốn có chính sách trị quốc như vậy thì Bùi gia có tài năng để đuổi kịp, phối hợp, vĩnh viễn sẽ không bị kẻ bề trên vứt bỏ.

Trong thư phòng, Bùi Củ đang cùng trưởng tôn Bùi Tấn nghiên cứu thảo luận thời cuộc hiện tại, mặc dù Dương Nguyên Khánh vô cùng coi trọng Bùi Thanh Tùng, ý đồ muốn Bùi Thanh Tùng kế thừa chức gia chủ Bùi gia, nhưng Bùi Củ lại không có một chút cảm kích.

Bùi gia cũng có quy củ của Bùi gia, Bùi Thanh Tùng chỉ là cháu họ, bất kể y tài giỏi như thế nào y cũng không thể kế thừa vị trí gia chủ, nhiều nhất chỉ có thể làm nhân vật thứ hai trong Bùi gia, phụ tá gia chủ.

Bùi Củ đã bỏ tâm huyết vào cháu đích tôn Bùi Tấn, mấy đứa con trai của ông ta đều bình thường cho nên ông chỉ có thể đem hy vọng ký thác lên người cháu trai bảo bối

Hơn nữa Bùi Tấn đã ba mươi tuổi, đúng thời khắc quan trọng nhất trên con đường làm quan, nếu mười năm này có thể tạo cơ sở kiên cố thì đến sau khi gã bốn mươi tuổi Bùi Tấn có thể bay lên tận mây xanh, có thể đảm nhiệm chức Tướng quốc.

- Phải hiểu tâm tư của kẻ bề trên, không chỉ xem trọng hắn nói cái gì, mà quan trọng là biết hắn muốn làm cái gì, xem lợi ích của hắn ở đâu, chỗ nào? Như vậy có thể đoán được nước cờ tiếp theo của hắn. Lần này Sở Vương chiếm Trung Nguyên nhưng lại không diệt Vương Thế Sung ở Lạc Dương, cũng không chiếm lĩnh quận Nam Dương và quận Tích Dương, rất rõ ràng mục tiêu kế tiếp của hắn không phải Lý Đường mà là Đậu Kiến Đức, để hoàn toàn thống nhất Trung Nguyên.

Bùi Tấn khẽ cau mày:

- Kỳ thật cháu cảm thấy lúc trước Sở Vương có thể tiêu diệt Đậu Kiến Đức, không lưu lại hậu hoạn, cũng không cần phải một lần nữa đối phó với Đậu Kiến Đức như ngày hôm nay. Sơ vương làm như vậy dường như là tự mình tìm phiền toái.

Bùi Củ lắc đầu cười nói:

- Sở Vương dù sao cũng không phải thần, có sự tình hắn cũng không ngờ tới được. Lúc trước hắn tha chết cho Đậu Kiến Đức, là muốn để cho Đậu Kiến Đức đối phó với Lý Mật, mượn bàn tay của Đậu Kiến Đức làm suy yếu Lý Mật, nhưng hắn không ngờ tới Lý Mật lại sẽ dời về Giang Đô ở phía Nam, hoàn toàn buông tha cho Trung Nguyên.

Bùi Củ ngừng một chút lại nói:

- Nhưng chuyện này đối với cháu cũng không quan trọng, quan trọng hơn cả là quyền lực, vận mệnh của triều đình biến hóa. Chuyện này cháu cần nắm bắt rõ ràng Sở Vương, chúng ta nên nói đến chiến dịch Hà Bắc trước, sau khi chấm dứt thì quyền lực, vận mệnh triều đình sẽ xảy ra biến hóa gì?

Bùi Tấn suy nghĩ một chút nói:

- Trước khi chiến dịch Hà Bắc bắt đầu thì ông nội đã lui không làm quan, bắt đầu ở nhà điều chỉnh mọi việc, sau khi chiến dịch ở Hà Bắc kết thúc thì Vương Tự bị trục xuất, từ năm tướng quốc thành bảy tướng quốc.

- Nói không sai, nhưng Sở Vương tại sao lại làm như vậy?

Bùi Củ vuốt râu mỉm cười, tiếp tục hướng dẫn từng bước ý nghĩ của trưởng tôn.

- Cháu cho rằng Sở Vương làm vậy vì muốn cân bằng quyền lực, chiếm Hà Bắc, Sở vương cần phải đem đại tộc ở Hà Bắc, như Thôi thị, Lô thị nạp vào kết cấu quyền lực, như vậy sẽ có người thoái vị, đả kích Vương gia cũng sẽ thuận lý thành chương.

Bùi Tấn được ông nội dốc lòng dạy bảo đã dần dần nhìn ra một chút con đường thay đổi của quyền lực, ý nghĩ của gã cũng bắt đầu trở nên rõ ràng.

Bùi Củ rất hài lòng với ý nghĩ rõ ràng của cháu mình, lại vuốt râu cười hỏi:

- Vậy hiện tại chiếm Trung Nguyên, bước tiếp theo Sở Vương sẽ làm thế nào?

- Bước tiếp theo? Bước tiếp theo sao?

Bùi Tấn cắn chặt môi, đau khổ suy tư, đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bẩm báo của quản gia:

- Thái lão gia, gia chủ Vương gia cầu kiến khẩn cấp.

Trên bậc thang ở cửa lớn Bùi phủ, Vương Tự đang chắp tay sau lưng đi qua đi lại, lão đang suy nghĩ làm thế nào mở miệng cầu viện Bùi Củ. Dù sao hai gia tộc Vương và Bùi là thông gia, hơn nữa đều là danh môn ở Hà Đông, con trai lão có thoát được kiếp nạn này hay không là phụ thuộc vào việc liệu Bùi gia có chịu giúp lão hay không.

Lúc này, cửa bên mở ra, Bùi Tấn bước mau ra, cúi người thi lễ với Vương Tự:

- Vãn bối Bùi Tấn tham kiến thế thúc!

Bùi Tấn đảm nhiệm chức Đại Lý Tự Thiếu Khanh, là trưởng tôn (cháu trưởng) của Bùi thị, điều này khiến Vương Tự cũng có chút mát mặt, Bùi gia không hề lạnh nhạt với lão. Lão gật đầu cười nói:

- Lệnh tổ có mạnh khỏe không?

- Tổ phụ gần đây không được khỏe lắm.

Vương Tự ngẩn ra:

- Tại sao vậy?

Bùi Tấn cung kính nói:

- Gần đây nhiệt độ khi sớm và tối chênh nhau khá lớn, tổ phụ hôm trước không cẩn thận bị cảm lạnh, giờ đang bệnh nằm trên giường.

Nghe nói Bùi Củ bị bệnh, trong lòng Vương Tự chợt cảm thấy hụt hẫng, như vậy là phiền phức rồi, lão trầm ngâm một chút rồi nói:

- Có thể cho ta vào thăm lệnh tổ một lát được không?

- Đương nhiên là được ạ, xin mời thế thúc vào đây cũng vãn bối.

Bùi Tấn dẫn Vương Tự đi vào phía trong viện, gã ôn tồn hỏi han:

- Thế thúc tìm tổ phụ có việc gì không?

Bùi Tấn tuy là bậc vãn bối nhưng dù sao gã cũng là Đại Lý Tự Thiếu Khanh, quan lớn tứ phẩm, lại là trưởng tôn, tương lai là người thừa kế gia chủ Bùi thị, Vương Tự không dám tỏ vẻ bề trên với gã.

Lão thở dài nói:

- Gia môn bất hạnh, trong tộc có mấy đứa con cháu không hiểu chuyện, dám ủ rượu lậu. Trong vụ này có khuyển tử (đứa con hư) Vương Kỳ xảy ra chút phiền toái nhỏ.

Bùi Tấn không thể không khâm phục thủ đoạn cay độc của tổ phụ, tuy không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng Vương Tự không mời mà tới, tất nhiên là có chuyện phiền phức lớn muốn cầu cạnh Bùi gia. Lúc này bất kể có giúp được hay không trước tiên cũng phải chừa cho mình con đường cự tuyệt, giả bệnh chắc chắn là một biện pháp rất cao minh.

Vương gia quả nhiên đã xảy ra chuyện, dám ủ rượu trái phép. Sáng hôm nay, Bùi Tấn còn tham gia triều hội tổ chức ở trong bán viên đường Tử Vi Các với tư cách là Đại Lý Tự thứ quan.
Bình Luận (0)
Comment