Tô Uy theo chính trị đã hơn mười năm, lăn lộn trong quan trường cũng đã lâu. Hơn nữa, bản thân y cũng không phải là một người trung trực. Y là người thường tính toán cho lợi ích cá nhân. Đối với các ích lợi trong quan trường thì nhìn vô cùng thấu đáo. Đây cũng là nguyên nhân để Dương Nguyên Khánh hỏi ý kiến y.
Việc Dương Nguyên Khánh thỉnh giáo khiến trong lòng Tô Uy vô cùng đắc ý, làm cho những hư vinh của y dâng đầy trong lòng. Quan trọng hơn là, tiến đánh Hà Bắc hệ cũng phù hợp với lợi ích của y. Đương nhiên, y cũng sẽ hết lòng bày mưu tính kế cùng Dương Nguyên Khánh.
Tô Uy vuốt râu cười nói:
- Thật ra, đối phó với quan viên Hà Bắc hệ mà nói thì khó cũng không khó, điện hạ chớ ngại phân ra làm hai bước đi.
Tinh thần Dương Nguyên Khánh trở nên phấn chấn, hỏi:
- Mời Tô Các lão nói, hai bước phân làm như thế nào?
- Bước đầu tiên, điện hạ đừng ngại hạ ý chỉ Sở Vương, ra một kỳ hạn cho quan phủ các nơi của Đại Tùy, hạn cho các quan địa phương trong vòng hai tháng hoặc là ba tháng, phải kiểm kê hết kho lương, lấy ý chỉ này làm nền tảng. Sau đó, điện hạ bắt đầu điều động quan viên các nơi của Hà Bắc, không cần ra khỏi Hà Bắc, mà chỉ cần trao đổi bọn họ trong các quận huyện của Hà Bắc cho nhau...
Không đợi Tô Uy nói xong, Dương Nguyên Khánh đã không kìm nổi, khen một tiếng:
- Quả là cao minh!
Kế phân chia này của Tô Uy vô cùng độc ác. Y thấy rõ lòng người, không có quan viên nào lại nguyện hết lòng dọn rác cho người tiền nhiệm trước, nhất định sẽ bỏ ngay trách nhiệm của mình với người tiền nhiệm. Như vậy sẽ rất dễ dàng tạo ra mâu thuẫn giữa các quan viên ở các nơi. Từ đó sẽ phân hoá được các lợi ích của bọn họ.
Dương Nguyên Khánh cũng phấn chấn hẳn lên, lại hỏi tiếp:
- Thế còn bước thứ hai?
Tô Uy không chút hoang mang nói:
- Đại Tùy ta có một thói quen quan trường thật không tốt, vẫn là chế độ di lưu cửu phẩm công chính, chính là quan viên nhậm chức rất lâu ở một địa phương. Ít nhất thì năm sáu năm, lâu thì tám chín năm, thậm chí còn có mười năm trở lên. Như vậy sẽ dễ dàng khiến quan viên và những nhà giàu có ở địa phương cấu kết, hình thành lợi ích nhất thể. Kì thực Lô gia, Thôi gia và các thế gia khác sở dĩ có thể khống chế được quan địa phương, cũng chính là nguyên nhân này. Ta đề nghị Đại Tùy nên thực hành theo chế độ quan viên hồi tị chế và thay phiên chế. Không để cho làm quan ở quê hương. Hơn nữa, quan địa phương cứ ba năm thay đổi một lần. Ý ty chức chính là sau khi tổng kết kho lương lương thực thì đem chức quan ở Hà Bắc điều đến Hà Đông, chức quan ở Hà Đông điều đi Hà Bắc. Như vậy có thể đánh vỡ sự khống chế của Lô, Thôi và các thế gia đối với Hà Bắc.
Phương án này khiến cho Dương Nguyên Khánh đột nhiên hiểu ra. Hắn cũng từng suy xét chế độ quan viên thay phiên nhau, nhưng lại không suy xét đến góc độ đối phó thế gia, mà là suy xét trên phương diện dự phòng. Hôm nay, buổi nói chuyện với Tô Uy đã làm hắn tỉnh mộng.
Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong phòng. Trong lòng có một loại phấn chấn mà không thể nào kìm nén được. Sở dĩ các đại thế gia thế lực hùng mạnh, trình độ rất lớn là do thế lực bên ngoài hùng mạnh. Thế lực bên ngoài ấy chính là họ hàng thân thích và con cái cháu chắt của bọn họ, hoặc là các loại thông gia.
Mà thực hành chế độ dị địa luân hoán chế, đem thế lực bên ngoài thế gia điều đi xa ngàn dặm. Cứ ba năm đổi một lần, lợi dụng sự hạn chế việc thông tin thư từ qua lại ở vùng đất khác, thì có thể khéo léo loại trừ thế lực các đại thế gia ở bên ngoài. Sau đó, lại thông qua phương thức khoa cử, phổ cập giáo dục, phá vỡ các đại danh môn thế gia lũng đoạn đối với văn hóa giáo dục. Mười năm, hai mươi năm về sau, thế gia sẽ bắt đầu trên đường xuống dốc.
Dương Nguyên Khánh ở vào thời điểm mới bắt đầu thành lập triều Tùy, phải cần sự ủng hộ của các sĩ tộc Sơn Đông cho nên dễ dàng tha thứ đối với kẻ sĩ trong tộc ở Sơn Đông. Thế cho7/10 quan viên của triều đình đều tới từ các đại danh sĩ trong tộc, giống hệt như thời kì đầu xây dựng triều Tùy, 9/10 quan viên đều là người Tiên Ti.
Đây chẳng qua cũng là không còn cách lựa chọn nào khác. Chỉ khi nào đứng vững chân, bất kể triều Tùy cũ hay Tùy mới, hay Đường triều trong lịch sử, cũng sẽ không dễ dàng khoan nhượng một thế lực mạnh mẽ, cứng rắn phát triển an toàn.
Dương Nguyên Khánh hiện tại đã khống chế được vùng đất Hoàng Hà, một vùng đất lớn của phía bắc, cùng với Hoàng Hà là vùng đất Trung Nguyên ở phía nam, giống hệt như Tào Ngụy của tam quốc, thế lực hùng mạnh.
Đối với hắn mà nói, ảnh hưởng của sĩ tộc ở Sơn Đông đã mờ nhạt. Đương nhiên, bây giờ hắn còn cần lợi dụng sĩ tộc Sơn Đông để củng cố sự thống trị của hắn đối với phương bắc và Trung Nguyên.
Chỉ có điều, tầm quan trọng của sĩ tộc Sơn Đông đối với hắn mà nói đã không giống với thời kì mới bắt đầu. Cho nên hắn cũng muốn áp chế một cách vừa phải những sĩ tộc mạnh mẽ, cứng rắn khuếch trương, nhưng cũng không phải chèn ép. Đây gọi là nắm chặt ở mức độ vừa phải, quá chặt không được mà quá lỏng cũng không được.
Lúc này, Dương Nguyên Khánh trong lòng đã có ý tưởng. Hắn biết bây giờ mình nên làm gì rồi.
Tô Uy đứng một bên cười mà không nói. Trong mắt, nụ cười lộ ý tràn đầy gian trá. Y là một người cực kỳ cáo già. Rõ ràng y trợ giúp Dương Nguyên Khánh đối phó Hà Bắc hệ, nhưng trên thực tế, cũng âm thầm đâm một đao vào Bùi đảng. Quan viên Hà Đông điều đi Hà Bắc, chẳng phải là làm khó dễ cho Bùi gia sao? Chỉ có điều y cũng không nói ra thôi.
- Điện hạ, việc này cần làm không lộ dấu vết mới được. Lão thần đề nghị điện hạ không cần lộ diện, để lão thần lo việc này, không biết điện hạ nghĩ như thế nào?
Tô Uy kìm nén không được hưng phấn trong lòng, lại tiến thêm một bước, đưa ra yêu cầu.
Cho nên nói, việc làm khó nhất của một người chính là kìm chế, cũng chính là giữ được thái độ. Nếu như Tô Uy đừng muốn một tấc lại bước lên một thước thì chỉ cần đưa ra một đề nghị đem các viên quan này điều động qua lại, như vậy trong lòng Dương Nguyên Khánh sẽ cảm kích mãi đối với y.
Nhưng Tô Uy không thể nén được thái độ này xuống, không điều khiển được nội tâm đối với tham vọng về quyền lực. Y đắc ý vênh váo, để lộ những tính toán trong lòng hiện ra ngoài.
Dương Nguyên Khánh liếc mắt nhìn y, thản nhiên nói:
- Chuyện này ta sẽ xem xét, đa tạ Tô Các lão. Tán gẫu lâu như vậy, khiến Tô Các lão khổ cực, mời trở về đi!
Nhưng thật ra là Tô Uy vì việc người kế nhiệm của y mà đến, nhân cơ hội công kích Hà Bắc hệ, xác định luôn việc Chử Lượng làm Tể tướng. Không ngờ y còn chưa kịp nói việc này, Dương Nguyên Khánh đã không muốn nói chuyện thêm với y. Điều này làm cho Tô Uy hối tiếc không kịp. Nếu tiếp tục bàn bạc, chỉ sợ hiệu quả cũng sẽ không tốt lắm.
Bất đắc dĩ, Tô Uy chỉ có thể đứng dậy thi lễ:
- Điện hạ còn rất nhiều việc, lão thần xin cáo từ.
Y đi ra quan phòng, lại thấy trước mặt là Ngự Sử trung thừa Hàn Thọ Trọng đang đứng ở ngoài cửa. Tô Uy không khỏi sửng sốt. Hàn Thọ Trọng là một trong những người nòng cốt của Tô đảng, Dương Nguyên Khánh muốn gặp gã, sao mình lại không biết?
Y bỗng nhiên hiểu ra, Dương Nguyên Khánh để cho mình rời đi, kỳ thật cũng không phải ác cảm, mà là Hàn Thọ Trọng đang chờ tiếp kiến. Người đầu tiên của ngày đầu tiên đó là triệu kiến Ngự thư trung thừa, nhất định là có chuyện trọng đại.
Tô Uy nhanh chóng nháy mắt Hàn Thọ Trọng, để cho gã tự mình báo cáo những việc sau. Hàn Thọ Trọng lặng lẽ gật đầu, gã hiểu được ý tứ Tô Uy.
Kỳ thật Hàn Thọ Trọng cũng không hoàn toàn là Tô đảng, gã làm Ngự Sử trung thừa, gã nhất định phải trung thành với Dương Nguyên Khánh. Chỉ là bởi vì, từ nhỏ đã nợ ân tình Tô Gia, khiến cho gã nghiêng về Tô Uy.
Mà ở vấn đề nguyên tắc, Hàn Thọ Trọng tuyệt nhiên sẽ không dùng chức quyền tư lợi thay Tô Uy. Nhiều nhất thì trước tiên, để cho Tô Uy biết một ít tin tức. Dương Nguyên Khánh cũng hiểu rõ lòng trung thành của gã cho nên vẫn trọng dụng Hàn Thọ Trọng như trước, không cho gã là Tô đảng mà vứt bỏ.
Lúc này, Bùi Thanh Tùng liền vội vàng tiến lên nói với Hàn Thọ Trọng:
- Hàn Ngự sử mời vào đi!
Hàn Thọ Trọng nhanh chóng sửa sang lại một chút y mũ, bước nhanh đi vào nội quan phòng. Gã khom người thi lễ:
- Tham kiến sở Vương điện hạ!
Dương Nguyên Khánh đang đứng ở phía trước cửa sổ, hắn không quay đầu lại, giọng điệu vô cùng bình tĩnh nói:
- Hàn Ngự sử, có hai chuyện cần ngươi làm.
- Xin điện hạ chỉ bảo!
Dương Nguyên Khánh trầm ngâm một chút, xoay người nhìn chăm chú vào hai phần tấu chương ở trên bàn, chậm rãi nói:
- Chuyện thứ nhất, ngươi có thể tố cáo ta với Tử Vi Các, lạm dụng hình phạt riêng, tự ý giết quan trong triều.
Hàn Thọ Trọng lập tức ngây ngẩn cả người, không ngờ lại là buộc tội bản nhân Sở Vương. Chuyện này sao có thể làm chứ? Gã nhất thời phản ứng không kịp.
Dương Nguyên Khánh nhìn y một cái:
- Hàn Ngự sử nghe không hiểu lời của ta sao?
Hàn Thọ Trọng dù sao cũng là Ngự Sử. Gã giật mình chỉ trong nháy mắt, nhưng lập tức đã hiểu rõ, là vì giết Huyện lệnh Từ Thủ Tín của huyện Phòng Tử. Trong lòng của gã vừa xúc động, lại vừa kính nể.
Xúc động là vì Sở Vương lại muốn buộc tội chính mình. Tiên đế Dương Quảng chỉ tới lúc sắp chết mới thừa nhận sai lầm của chính mình, còn lại thì tuyệt đối không nhận sai. Còn kính nể là ở chỗ, Sở Vương có gan thừa nhận sai lầm, bình thường kẻ bề trên rất khó có thể làm được điều này.