Sau khi Lý Thế Dân nghe Bùi Tịch báo cáo liền vội vàng vào cung. Y đi thẳng đến quảng trường của điện Võ Đức, đứng trên bậc thang chờ triệu kiến, trong lòng suy nghĩ xem nên nói thế nào để có thể thuyết phục được phụ hoàng.
Không bao lâu sau, một gã hoạn quan vội vàng chạy tới, khom người thi lễ:
- Thánh thượng triệu kiến Điện hạ. Mời Điện hạ theo nô tài.
Lý Thế Dân sửa sang lại trang phục một chút, nhanh chân bước lên bậc thang, đi theo hoạn quan hướng đến ngự thư phòng của phụ hoàng.
Y chờ ở ngoài ngự thư phòng một lát, một gã hoạn quan đi ra nhỏ giọng nói:
- Điện hạ, mời vào!
Lý Thế Dân bước vào phòng thì phát hiện Tiêu Vũ đã ở đây. Y hướng Tiêu Vũ gật gật đầu, sau đó quỳ hai gối xuống, cung kính hướng Lý Uyên dập đầu một cái:
- Nhi thần xin thỉnh an phụ hoàng!
Vì việc của Thái tử nên tâm tình của Lý Uyên không được tốt. Tuy y biết Thái tử sẽ không làm những việc tổn hại đến nhân dân, nhưng đúng là Thái tử có liên quan đến việc thôn tính đất đai ở Thành Đô, việc này nhiều ít cũng khiến cho y có chút thất vọng với Thái tử.
Tuy nhiên Lý Uyên cũng biết Bùi Tịch và Thái Tử từng có quan hệ, để Bùi Tịch đi điều tra chuyện này chỉ sợ sẽ không công bằng. Mà đám người Trần Thúc Đạt, Đậu Quỹ lại cùng một đảng phái với Thái tử, đều thiên vị Thái tử. Chuyện này chỉ có thể để cho một người trung lập phụ trách. Tiêu Vũ chính trực công bằng, là người mà y tín nhiệm nhất.
Lý Uyên khoát tay chặn lại;
- Hoàng nhi bình thân!
- Tạ ơn phụ hoàng!
Lý Thế Dân đứng lên, Lý Uyên nhìn y một cái, trên mặt miễn cưỡng lộ ra nụ cười:
- Hoàng nhi tìm trẫm có chuyện gì không?
- Nhi thần nhận được tình báo khẩn cấp của Đường Phong, Dương Nguyên Khánh đã tự mình dẫn tám mươi ngàn đại quân tới huyện Thiện Dương ở phía bắc. Phụ hoàng, đây là một cơ hội trời cho.
- Cơ hội?
Ánh mắt Lý Uyên đầy thâm ý nhìn chăm chú vào Lý Thế Dân:
- Hoàng nhi đang muốn khuyên trẫm xuất binh tấn công triều Tùy, là ý này phải không?
Trong lòng Lý Thế Dân thở một hơi thật sâu, y có thể cảm nhận được trong giọng nói của phụ hoàng có một tia chần chừ. Y biết biết phụ hoàng vẫn do dự như trước. Nói trắng ra là phụ hoàng đang lo lắng triều Tùy trả thù, và cũng có chút quan hệ với cái thuyết đại nghĩa của Thái tử.
- Phụ hoàng cho rằng Tùy Đường có thể cùng tồn tại trong một thời gian dài hay sao?
Lý Thế Dân uyển chuyển khuyên phụ than:
- Không phải là triều Tùy không muốn tiêu diệt chúng ta, vấn đề là hiện tại bọn họ chưa có thực lực này. Nếu như không có Đột Quyết xâm lấn, nhi thần dám chắc rằng vào mùa xuân năm tới, nhất định là Dương Nguyên Khánh sẽ phát động tấn công quy mô vào Quan Trung. Bởi vì trong trận chiến ở quận Hội Ninh, hắn đã nắm được thật giả về thực lực của chúng ta. Cũng sẽ không vì việc chúng ta nói đại nghĩa, cũng không bởi vì chúng ta e ngại hắn mà hắn sẽ bỏ qua cho chúng ta. Dương Nguyên Khánh không có loại lòng dạ đàn bà này. Hắn cướp được một lượng lớn vật từ từ Triều Tiên, khiến cho hắn nắm chắc khí lực và tài lực. Khi hắn tẩy trừ quan trường Hà Bắc, không một ai dám phải đối quyết sách này của hắn. Phụ hoàng, thời cơ quân Tùy tấn công Quan Trung cũng đã chính muồi rồi.
Lúc này, Tiêu Vũ ở bên cạnh cũng tiếp lời:
- Thần tán thành ý kiến của Tần Vương Điện hạ. Quả thật là Dương Nguyên Khánh có thể chuẩn bị tiến công triều Đường vào mùa xuân năm tới.
Lý Uyên khẽ cau mày:
- Vì cớ gì mà ái khanh nói như vậy?
Tiêu Vũ khẽ mỉm cười:
- Thật ra, dựa vào một ít dấu vết để lại là có thể đoán được. Tỷ như việc hắn chuẩn bị phát hành ngân tiền, rõ ràng việc này là nhằm vào triều Đường. Trước dùng ngân tiền làm nhiễu loạn giá hàng hóa của Quan Trung, khiến cho giá cả tăng vọt, dân chúng oán thán. Sau đó hắn sẽ nhân cơ hội xuất binh tập kích, đây là kỹ xảo mà hắn ưa chuộng nhất. Lại lấy ví dụ như hồi đầu tháng mười năm ngoái, quân đội của hắn tích cực chuẩn bị chiến tranh Hà Bắc, tiến hành cường hóa huấn luyện. Mà tháng mười năm nay, quân Tùy lại bắt đầu chuẩn bị chiến tranh, cũng đồng dạng tiến hành cường hóa huấn luyện, hoàn toàn giống với lần trước.
- Còn có một điểm, rõ ràng là hắn có thể dễ dàng tiêu diệt Đậu Kiến Đức, nhưng lại không động thủ, rất rõ ràng là hắn muốn giữ lại một vùng đệm giữa Tùy và Ngụy. Điều này chứng tỏ hắn không có ý định tấn công Lý Mật. Cứ như vậy mà phân tích, có thể thấy, mục tiêu tiếp theo, rất có khả năng là Quan Trung hoặc là bốn quận ở nam bộ quan nội. Thần cho rằng, mục tiêu là bốn quận ở nam bộ quan nội có khả năng lớn hơn, thật ra chính là sự kéo dài của việc hắn cướp lấy quận Hội Ninh.
Những điều Tiêu Vũ phân tích vô cùng có lý, trong lòng Lý Uyên có chút trầm ngâm. Thật ra sau khi quân Tùy cướp lấy quận Hội Ninh, điều mà Lý Uyên lo lắng nhất chính là Dương Nguyên Khánh có tiếp tục tấn công bốn quận ở quan nam là quận Hoằng Hóa, quận An Định, quận Bắc Địa và quận Thượng hay không?
Nếu bốn quận quan nam bị cướp đoạt, vậy thì Quan Trung liền gặp phải mối uy hiếp chiến lược vô cùng lớn. Triều Đường không thể không dời đô, cuối cùng là mất đi Quan Trung, Lũng Hữu và Hà Tây.
Loại áp lực này khiến cho Lý Uyên thường xuyên bừng tỉnh giấc khi đang ngủ, nhưng y lại không muốn đối với nó, không muốn nghĩ đến chuyện này.
Hôm nay, đứa con thứ Lý Thế Dân và Tiêu Vũ khiến cho y không thể tiếp tục tự lừa dối mình, chỉ có thể đối mặt với nguy cơ.
Lúc này, Lý Thế Dân nhận ra nét lo lắng trên mặt phụ thân, lại tiếp tục khuyên nhủ:
- Phụ hoàng, nhi thần cho rằng lòng trời đang chiếu cố đến Đại Đường ta, tại thời khắc nguy tràn đầy nguy cơ này, ông trời lại ban cho chúng ta một cơ hội, khiến cho Đột Quyết ở phía bắc xâm lấn triều Tùy. Phụ hoàng, cơ hội tốt như vậy chỉ sợ sau này khó mà có được. Nếu chúng ta không nắm lấy cơ hội này, chắc chắn sau này sẽ phải hối hận cả đời.
Rốt cục Lý Uyên cũng thở dài:
- Vậy ngươi nói một chút kế hoạch của ngươi đi!
Tinh thần Lý Thế Dân rung lên, phụ hoàng đã đồng ý nghe y trình bày kế hoạch, vậy là chuyện này đã có tiến triển rồi. Y sớm đã suy tính phương án tấn công, vội vàng khom người nói:
- Phụ hoàng, kế hoạch của nhi thần rất đơn giản, tận dụng hết khả năng để giành lấy lợi ích. Nhất định phải lấy lại quận Diên An và quận Hội Ninh, về phần ba quận Điêu Âm, Sóc Phương và Diêm Xuyên, vì nhân khẩu quá ít, không có giá trị chiến lược gì nên có thể tạm thời không xét đến. Nhi thần cảm thấy tốt nhất là chiếm được quận Linh Võ. Hiện tại nhân khẩu của Phong Châu đều tập trung ở quận Linh Võ. Nếu như có thể chiếm được quận Linh Võ, chúng ta có thể không cần địa bàn, đem toàn bộ nhân khẩu của Phong Châu và quận Linh Võ tập trung trung đưa về Quan Trung. Cướp lấy nhân khẩu mới là vấn đề mấu chốt, sẽ đẩy quân Tùy về phía đông Hoàng Hà. Như vậy, toàn bộ đạo (1) Quan Nội sẽ là lãnh thổ quốc gia, đem cục diện bị động của chúng ta thay đổi hoàn toàn.
(1) Đạo: đơn vị hành chính thời Đường, tương đương với tỉnh.
Thật ra, nơi mà Lý Uyên nhớ mãi không quên chính là đạo Hà Đông. Thái Nguyên là nơi y lập nghiệp, nằm mơ y cũng muốn đoạt lại nó. Y cắt đứt trình bày của Lý Thế Dân rồi hỏi:
- Sao không nhắc đến đạo Hà Đông? Ngươi không suy xét đến sao?
Lý Thế Dân lắc đầu:
- Sau khi quân Tùy và Đột Quyết đại chiến, cho dù cuối cùng quân Tùy có thể thắng được Đột Quyết thì tất nhiên là quân Tùy cũng sẽ chịu tổn thất rất lớn. Dưới tình huống như vậy, bọn họ chỉ biết bảo vệ trung tâm lợi ích của chính mình. Dựa vào việc Dương Nguyên Khánh bố trí trọng binh ở quận Hà Đông và quận Hà Nội mà xem xét, Hà Đông chính là trung tâm lợi ích của triều Tùy, Dương Nguyên Khánh có liều chết cũng phải đánh với chúng ta một trận. Nhưng nếu như chúng ta không động đến trung tâm lợi ích của hắn, chỉ lấy đạo Quan Nội, vậy thì Dương Nguyên Khánh sẽ nhẫn nhịn, cuối cùng sẽ đồng ý với kết cục này, chúng ta sẽ có thời gian khuếch trương quân đội, tăng cường thực lực. Như vậy cục diện Tùy Đường cùng tồn tại mới có thể được hình thành.
Lý Uyên ngẫm nghĩ một chút, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Vũ, ý muốn hỏi ý kiến của y. Tiêu Vũ trầm tư thật lâu, sau đó nói:
- Thần lại cảm thấy có thể lợi dụng cơ hội này chiếm lấy Lạc Dương.
Lý Uyên chấn động cả người. Y chậm rãi nhắm hai mắt lại, thật lâu sau mới từ từ nói:
- Các ngươi để ta suy nghĩ thêm một chút.
Lý Uyên chắp tay sau lưng đứng phía trước cửa sổ, ánh mắt dừng lại trước cung Thái Cực huy hoàng, trầm tư thật lâu không nói. Kỳ thật y đã bị thuyết phục, đúng là như vậy. Dương Nguyên Khánh sẽ không vì việc y e ngại hắn mà bỏ qua cho triều Đường.
Một bước này, mặc kệ y có nguyện ý đi hay không, mặc kệ hậu quả như thế nào, y cũng phải bước ra ngoài. Nghĩ vậy, rốt cục Lý Uyên cũng hạ quyết tâm, y muốn dùng ba trăm ngàn binh lính của toàn bộ Đại Đường cướp lấy đạo Quan Nội và Lạc Dương.
Thật ra còn một nguyên nhân quan trọng hơn, trong một thời gian dài, y chiến đấu với triều Tùy đều gặp phải bất lợi, điều này khiến cho quý tộc Quan Lũng thường xuyên bất mãn. Thậm chí y còn biết chuyện gia tộc Độc Cô âm thầm đưa lương thực lên phía bắc. Nếu y không có hành động gì, chắc chắn quý tộc Quan Lũng sẽ vứt bỏ triều Đường, vậy thì căn cơ của triều Đường sẽ sụp đổ, triều Đường cũng xong rồi.
Sớm hay muộn thì y cũng phải đối mặt với cuộc tấn công quy mô của triều Tùy. Đầu tiên là bốn quận quan nam khó giữ được, cùng với tương lai thê thảm phải dời đô, vậy không bằng hiện tại hạ quyết tâm tàn nhẫn, dùng cơ hội Đột Quyết xâm nhập phía nam, cướp lấy đạo quan nội và Lạc Dương.