Dương Nguyên Khánh ngồi xổm xuống, dìu lấy vai cậu bé và cười nói:
- Ngươi tên là Lý Thế Dân, đúng không!
- Huynh biết ta sao?
Cậu bé mở to hai mắt, kinh ngạc mà nhìn Dương Nguyên Khánh. Dương Nguyên Khánh đứng dậy chắp tay với Lý Uyên, cười nói:
- Lý thứ sử, ta là Dương Nguyên Khánh, là cháu của Dương Thái Phó.
- Hóa ra cậu là Nguyên Khánh hiền chất!
Lý Uyên vuốt râu nở nụ cười,
- Ta và cha cậu Huyền Cảm quan hệ rất tốt, bản thân ta đã nghe đại danh của hiền chất đã lâu. Con trai ta Thế Dân cũng vô cùng khâm phục cậu, nó nói mười tuổi cũng muốn tòng quân, vì Đại Tùy tạo dựng sự nghiệp.
Tuy rằng Lý Uyên nói rất thành khẩn, nhưng Dương Nguyên Khánh luôn cảm thấy những lời này có chút không ổn lắm, Lý Thế Dân cũng muốn noi theo mình sao?
Tuy nhiên Lý Uyên làm sao lại xuất hiện ở đây? Ông ta là Thứ sử Lũng Châu, đi Nhân Thọ cung ở Kỳ Châu hẳn phải đi về hướng bắc mới đúng?
- Lý thứ sử, cháu vừa từ Nhân Thọ cung đến.
Vẻ tươi cười trên mặt Lý Uyên lập tức biến mất, ông ta hướng Dương Nguyên Khánh khoát tay chặn lại,
- Dương tướng quân, có thể vào đây nói chuyện không?
Dương Nguyên Khánh vui vẻ gật đầu, cầm theo mã sóc và túi, đi vào nhã phòng.
Trong phòng anh tài tụ hội đông đúc, hai bên mỗi bên đứng ba nha đầu, ở giữa bên cạnh một chiếc bàn dài dường như ngồi toàn con cái, nhìn có vẻ như cả gia đình nhà Lý Uyên đều đang ở đây. Ở ngồi chính giữa là một phu nhân ngoài 30 tuổi, dung mạo thanh tú xinh đẹp, dịu dàng dễ gần, đây là Đậu thị - thê tử của Lý Uyên
Ngồi bên cạnh cô là bốn đứa trẻ, ghế đầu là đứa con lớn nhất, tuổi xấp xỉ Dương Nguyên Khánh, nhưng thấp hơn Dương Nguyên Khánh một cái đầu, mặc một chiếc nho bào (áo choàng Nho giáo), có vẻ tao nhã, tướng mạo đoan chính, ánh mắt trong suốt. Dương Nguyên Khánh lập tức đoán được y là ai, đây hẳn là Lý Kiến Thành. Lý Kiến Thành vừa thành thân chưa được nửa năm, thần thái bay lên khác thường, ngồi bên phải là thê tử mới cưới của y, dung mạo xinh đẹp, cử chỉ dịu dàng.
Bên cạnh thê tử của Lý Kiến Thành là một thiếu nữ trên dưới mười tuổi, tướng mạo rất giống với mẫu thân, nhưng giữa lông mày lại có một loại anh khí bừng bừng, cô hẳn là Lý Tú Ninh. Chỗ ngồi bên cạnh cô còn trống, đó là chỗ của Lý Thế Dân. Lý Thế Dân nhanh như chớp tiến vào, lè lưỡi, rồi ngồi vào vị trí của mình.
Bên cạnh có một đứa bé nhỏ một chút, cũng khoảng năm, sáu tuổi, bộ dạng rất gầy yếu, sắc mặt vàng vọt, huyết sắc không đủ, đây hẳn là Lý Huyền Bá (1). Mẫu thân của cậu vừa sinh xong Lý Thế Dân thì mang thai cậu, rõ ràng có chút bẩm sinh vốn thiếu kém, khác hoàn toàn so với Lý Nguyên Bá (1) trong tưởng tượng của Dương Nguyên Khánh.
1. Tên thật là Lý Huyền Bá (李玄霸, sinh năm 599, chết năm 614), do kỵ húy tên cúng cơm vua Càn Long nên đến đời Thanh bị đổi thành Lý Nguyên Bá (李元霸). Con thứ 3 của Lý Uyên, chết sớm ko rõ lý do, năm 618 được truy phong tước Vệ Hoài Vương, mẹ là Đậu Hoàng hậu.
http://ttvnol.com/f_533/p-18230851#post18230851
Ԫ_ٶȰٿ
Tuy nhiên hắn nhìn ra Lý Huyền Bá đã bắt đầu Trúc Cơ, Dương Nguyên Khánh luyện võ mười năm, Trúc Cơ mà hắn biết rõ tinh diệu có thể thay đỏi thể chất của con người, kích phát tiềm lực của con người. Lý Huyền Bá tuy bây giờ cơ thể yếu ớt nhiều bệnh, nhưng tương lai cậu bé có trở thành thiên hạ đệ nhất hảo hán hay không, thực sự vẫn còn rất khó nói.
Cuối cùng một đứa trẻ khoảng bốn, năm tuổi, bộ dạng lại rất cường tráng, làn da ngăm đen, lộ ra toàn thân đầy sức sống. Đây chính là Lý Nguyên Cát, thể chất rất tốt, là một lương tài luyện võ.
Dương Nguyên Khánh phát hiện một hiện tượng thú vị, đó là thê tử của Lý Uyên họ Đậu sau khi sinh hạ Lý Kiến Thành, đã yên lặng gần 10 năm, bỗng nhiên lại liên tiếp sinh hạ ba đứa nhỏ. Giống như một thời gian rất dài vợ chồng tình cảm ảm đạm, bỗng nhiên lại trở nên vô cùng thân mật, đoạn giữa này đã phát sinh chuyện gì? Thật thú vị.
- Hiền chất, đây là tiện nội (cách gọi khiêm tốn của người xưa về vợ của mình), còn đây là các con ta. Đó là trưởng tử Kiến Thành, trưởng nữ Tú Ninh, con thứ Thế Dân, tam tử Huyền Bá, tứ tử Nguyên Cát.
Lý Uyên giới thiệu mọi người trong nhà với Dương Nguyên Khánh, rồi ông giới thiệu Dương Nguyên Khánh với thê tử và Kiến Thành,
- Đây là Nguyên Khánh con trai của Huyền Cảm, mọi người hẳn là biết rồi.
Dựa vào vai vế, Lý Uyên và cha của Dương Nguyên Khánh – Huyền Cảm là cùng thế hệ, Dương Nguyên Khánh liền thi lễ với Đậu phu nhân:
- Nguyên Khánh tham kiến phu nhân!
Đậu phu nhân mỉm cười:
- Mẫu thân của cháu khỏe không? Ta và bà ấy hai tháng chưa gặp nhau rồi.
Mẫu thân mà Đậu phu nhân nói hiển nhiên là mẫu thân chính thất của Dương Nguyên Khánh – Trịnh phu nhân. Tư giao giữa hai người họ rất tốt, nói ra giữa họ còn có chút quan hệ vòng vèo. Thê tử mới cưới của Lý Kiến Thành họ Trịnh chính là cháu gái của Trịnh phu nhân, hôn sự này cũng là do Trịnh phu nhân dắt mối.
Quan hệ này Dương Nguyên Khánh lại không biết, hắn cười khổ một tiếng:
- Cháu cũng đã năm năm chưa gặp bà ấy rồi.
- Chúng ta bây giờ không nói chuyện nhà nữa!
Lý Uyên vội nói:
- Ta vừa từ phủ Thái Nguyên về, đang chuẩn bị đi Nhân Thọ cung, xin hỏi tình hình Thánh Thượng thế nào rồi?
Dương Nguyên Khánh trầm ngâm một chút, chỉ về phía ngoài cửa, hai người đi ra khỏi phòng, Dương Nguyên Khánh hạ giọng nói:
- Lý thế thúc nghĩ về nơi xấu nhât đi!
Lý Uyên ngây người:
- Cháu… ý cháu là, Thánh Thượng đã…
Dương Nguyên Khánh gật gật đầu, hơi thở dài một tiếng,
- Chiều hôm qua, người bất hạnh băng hà!
Lý Uyên tuôn trào nước mắt, ông hướng về phía tây bắc quỳ xuống, khóc lóc bi thường:
- Thần không thể tiễn đưa Thánh Thượng đoạn đường cuối cùng, vi thần có tội!
Tất cả những khách uống rượu đều kinh ngạc trông lại, bàn luận xôn xao, người này đầu óc có vấn đề sao? Ở trong tửu lầu quỳ xuống khóc lóc, Dương Nguyên Khánh vội đỡ Lý Uyên dậy,
- Lý thế thúc xin nén đau thương, chấp nhận biến cố. Việc này tin tức vẫn còn đang phong tỏa, nhất thiết không được truyền ra ngoài.
Lý Uyên gật gật đầu, lau nước mắt, lại nói với Dương Nguyên Khánh,
- Hiền chất, cùng nhau uống rượu nhé!
Dương Nguyên Khánh lắc lắc đầu,
- Cháu phải quay về Kinh Thành, sau này có cơ hội cháu sẽ tới thăm hỏi thế thúc.
Lý Uyên cũng không miễn cưỡng hắn, kỳ thực bản thân ông cũng không còn tâm tình, lại thở dài một tiếng:
- Được rồi! Ta sẽ không giữ cháu nữa, ta cũng phải nhanh chóng đi Nhân Thọ cung, tiễn đưa linh cữu Thánh Thượng.
Dương Nguyên Khánh sai tiểu nhị đem đồ ăn của mình cho vào trong túi mang đi, lúc này Lý Kiến Thành đã dắt đệ đệ Lý Thế Dân đi ra.
Lý Kiến Thành lớn hơn Dương Nguyên Khánh một tuổi, tính cách rộng lượng hiền lành, dành được sự yêu mến của phụ thân. Anh ta vừa rồi ở trong phòng nghe được tiếng đau thương của cha, trong lòng nghi hoặc, bèn đi ra xem xét tình hình.
- Cha, xảy ra chuyện gì sao
Lý Uyên thở dài, nhỏ giọng nói:
- Thánh Thượng băng hà rồi.
- Sao?
Lý Kiến Thành giật mình kinh hãi,
- Chuyện… chuyện này xảy ra khi nào vậy?
- Dương Nguyên Khánh nói là trưa hôm qua, ôi! Chúng ta vẫn chậm một bước, không được gặp Thánh Thượng lần cuối.
Lý Uyên trong lòng vô cùng tiếc nuối, trên mặt không che nổi sự chán nản trong lòng. Ông ta không thể gặp Thánh Thượng lần cuối, ông ta chưa hết đạo của một thần tử, hơn nữa còn có thể bị Ngự sử buộc tội. Cho dù một tháng trước Thánh Thượng ban chiếu, không cho phép Thứ sử các nơi vào kinh thăm bệnh, kỳ thực cũng chính là không cho phép Thứ sử các nơi đến đưa tang. Nhưng ông ta là Thứ sử Lũng Châu, lại là hoàng thân, Thánh Thượng băng hà ở Nhân Thọ cung cách nơi ông ta quản lý không xa, ông ta lại không có mặt, điều này bất luận thế nào cũng rất vô lý.
Bên cạnh Lý Kiến Thành cũng trong lòng rất thất vọng, anh ta đã đạt được tiến cử làm quan. Bây giờ Thánh Thượng băng hà, tân đế đăng cơ, tất cả phải trở lại vị trí ban đầu. Việc anh ta được tiến cử làm quan đã trở thành xa xôi không hẹn, anh ta trong lòng không khỏi thở dài một tiếng.
Chi có Lý Thế Dân không quan tâm Hoàng đế băng hà. So sánh với Hoàng đế, cậu bé có hứng thú với Dương Nguyên Khánh đang ở trước mặt mình hơn. Sư phụ của cậu là Trưởng Tôn Thịnh đã kể qua câu chuyện về Dương Nguyên Khánh cho cậu nghe, cậu rất sùng bái Dương Nguyên Khánh.
Lý Thế Dân dắt tay Dương Nguyên Khánh, hiếu kỳ mà ngẩng đầu hơi hắn:
- Nguyên Khánh đại ca, huynh thật sự mười tuổi tòng quân sao?
Dương Nguyên Khánh ngồi xổm xuống, đè nhẹ lên vai Lý Thế Dân, híp mắt cười nói:
- Nhanh lớn lên, đến thành Đại Lợi ở Phong Châu, ta sẽ mời đệ uống rượu sữa ngựa, nói không chừng ta còn có thể dẫn dắt đệ tác chiến với người Đột Quyết, đệ sợ chết không?
Lý Thế Dân vỗ vỗ ngực,
- Chết trên sa trường là vinh quang của đệ, chiến sĩ thì không sợ chết.
Lý Uyên thấy Dương Nguyên Khánh nói rất nghiêm túc, liền vội kéo con trai lại, cười gượng một tiếng:
- Dương đại ca là nói đùa với con thôi, con còn xem là thật!
Dương Nguyên Khánh cũng mỉm cười, hắn nhận lấy túi giấy từ tiểu nhị, trả tiền, liền hướng về phía Lý Uyên, chắp tay, nói:
- Thế thúc, vậy cháu xin đi trước.
Lý Uyên cũng chắp tay lại đáp lễ với hắn,
- Hiền chất, chúng ta sau này còn gặp lại!
- Dương đại ca tạm biệt!
Lý Thế Dân cũng vẫy tay với hắn.
- Tạm biệt!
Dương Nguyên Khánh khoát tay, lại hướng Lý Kiến Thành gật gật đầu, liền mang theo trường sóc và túi đi xuống lầu. Nhìn Dương Nguyên Khánh đi xa, Lý Thế Dân ngửa mặt hỏi phụ,
- Cha, sao cha không cho con đi thành Đại Lợi?
Lý Uyên thích nhất đứa con thứ vô cùng thông minh này, ông sờ đâu Lý Thế Dân cười nói:
- Chờ sau này con lớn lên rồi hãy nói.
Ông vẫn cảm thấy giáo dục chưa đủ con trai, liền ngồi xổm xuống nghiêm nghị nói với cậu:
- Con phải nhớ, bất kỳ lúc nào cũng không được mang tính mạng của mình giao vào tay người khác, con nhớ chưa?
Lý Thế Dân gật gật đầu,
- Cha, con nhớ rồi!
- Đi thôi! Chúng ta vào ăn cơm.
Hai cha con đi vào nhà.
- Phu nhân, Nguyên Khánh nói nó có việc, nên đi trước một bước.
Tình cờ gặp cha con Lý Uyên ở Hàm Dương tửu quán, khiến Dương Nguyên Khánh đã bắt đầu ý thức được, lòng người cũng không đơn giản như trong tưởng tượng của hắn. Không phải đen tức trắng, hết thảy mọi sự đều trong biến hóa, tất cả mọi người đều theo sự thay đổi của hoàn cảnh mà thay đổi.
Sự khóc lóc của Lý Uyên đối với việc Dương Kiên băng hà là xuất phát từ thật tâm. Giờ này khắc này, Lý Uyên tuyệt đối không thể ngờ, ông ta có một ngày có thể tự tay lật đổ triều Tùy do vị Hoàng đế mà ông ta từng khóc sướt mướt xây dựng nên.
Lý Uyên lại càng không thể ngờ, con trai của ông ta Lý Thế Dân có thể tự tay giết chết thủ túc huynh đệ (anh em như tay chân), và ép ông ta thoái vị.
Lịch sử vốn chính là một mớ hỗn độn, ai cũng không biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì?
Khúc mắc của Dương Nguyên Khánh cuối cùng cũng được cởi bỏ, kỳ thật hắn căn bản không cần đi su xét sự âm độc nham hiểm của Dương Quảng, các đời qua nhiều thế hệ, vị đế vương nào không âm độc nham hiểm?
Dương Kiên cũng vậy, nếu ông không nham hiểm độc ác, liệu ông có khả năng soán vị lên làm Hoàng đế? Sau khi đăng cơ gần như giết hết hoàng thất Bắc Chu.
Sự độc ác của Dương Quảng cũng rất bình thường, là một loại phẩm chất đế vương bình thường. Chỉ cần hắn không xúc phạm đến điểm mấu chốt của Dương Quảng, Dương Quảng cần gì phải giết hắn. Giống như hôm qua, Dương Quảng không phải cũng không giết hắn sao?
Kỳ thật đối với một đế vương, không cần đi suy xét nhân tính thiện ác của ông ta, nhân đức đạo nghĩa của ông ta? Dương Nguyên Khánh hắn chỉ cần lo cho mình, chỉ cần thuận theo tự nhiên, hắn là cháu của Dương Tố, thì nên giúp đỡ Dương Quảng, đó mới là tự nhiên.
Nếu hắn bằng lòng là lá chắn của đế quốc Đại Tùy, thì hắn nên gắng sức làm. Nếu có một ngày, hắn vô phương ngăn cản Dương Quảng bị diệt, không thể ngăn trở con nước lớn của lịch sử, thì hắn cũng nên thuận theo thủy triều, tiếp nhận lá cờ đại nghiệp của Dương Quảng. Điều này cũng không vi phạm lời thề của hắn, đây chính là tự nhiên, chính là thiên ý.
Dương Nguyên Khánh quất mạnh một roi vào ngựa chiến, hướng về phía kinh thành lao vút mà đi.
Dương Ước sau hai ngày đã thành công giành được binh lực ở kinh thành, khống chế toàn bộ kinh thành. Sau đó tuyên bố tin băng hà của Hoàng đế Dương Kiên, đồng thời công bố di chiếu của Dương Kiên.
Nhất thời phủ kín thành tiếng khóc tang, sự tiết kiệm và tự hạn chế của Hoàng đế Dương Kiên đã sớm thâm nhập vào lòng người. Ông tại vị hơn hai mươi năm, thiên hạ thái bình, xã hội an định, sự ra đi của ông không thể nghi ngờ là khiến vô số người trong kinh thành như mất đi phụ thân của mình…
Năm ngày sau, linh cữu của Tùy đế Dương Kiên được đưa về kinh thành. Hơn một trăm ngàn người tự phát đi ra phố lớn Chu Cát đón linh cữu trở về. Mọi người khoác đay để tang Dương Kiến, quỳ xuống đất gào khóc vô cùng thảm thiết, toàn kinh thành dường như chìm trong gió thảm mưa sầu.
Ở trước điện Đại Hưng sau khi đưa tang Tùy đế Dương Kiên, Thái tử Dương Quảng ở điện Đại Hưng tiếp nhận trăm quan triều kiến chúc mừng, chính thức đăng cơ làm Thiên tử Đại Tùy. Ông tôn miếu hiệu của phụ hoàng Dương Kiên làm Văn Đế, nhưng tạm thời vẫn chưa đổi niên hiệu. Dương Quảng khởi đầu đế vị, ông ta có quá nhiều việc phải làm, ông ta chí lớn ngất trời, muốn hoàn thành tâm nguyện dở dang của phụ hoàng. Ông ta muốn sáng tạo công lao sự nghiệp thiên thu, nhưng giờ này khắc này, đế vị của Dương Quang vẫn chưa vững chắc, vết rám của nội chiến đã bao phủ khắp bầu trời Đại Tùy.
Quyển 3: Nhất Nhập Kinh Thành Thâm Tựa Hải