Hề Tịnh Tuyền lúc này cũng muốn biết vì sao cha mình lại làm như vậy, Hề Đức Phúc nhìn Trường Sinh một cái rồi thở dài nói:
"Mấy năm trước ta cùng con gái Tịnh Tuyền chuyển tới thôn này sinh sống, cuộc sống rất tốt, mấy tháng trước tiểu nữ cùng người hầu đi lên núi dạo chơi, không biết làm sao khi trở về tiểu nữ liền trở bệnh hôn mê đi.
Lúc đó có một vị thần tiên đi qua, nói tiểu nữ bị yêu ma trên núi quấy phá, hồn phách đã bị bắt đi, nên muốn cứu con gái phải lên núi tiêu diệt yêu ma đó."
Nghe cha mình nói như thế, Hề Tịnh Tuyền trong lòng đau khổ, hai tay ôm đầu:
"Không, không thể nào, rõ ràng là ta không có phần ký ức này."
Âm khí càng lúc càng cuộn trào, thấy tình hình không ổn, Trường Sinh liền phong ấn Hề Tịnh Tuyền lại.
Hề Đức Phúc cảm thấy không khí xung quanh bắt đầu lạnh lẽo, nhưng thoáng chốc lại trở lại bình thường.
Trường Sinh nhìn Hề Đức Phúc một cái, đợi đến tìm hiểu kĩ, trời tối sẽ cho hai cha con gặp nhau nói chuyện.
Hai người nói chuyện một hồi Trường Sinh biết được, sở dĩ đến bây giờ vẫn chưa bắt được nữ quỷ là do luyện khí sĩ chân chính chỉ dùng linh thạch, không dùng tiền tài để trao đổi.
Chỉ một số tên nghĩa sĩ giang hồ có chút tu vi luyện khí kỳ mới cần đến tiền, hắn cũng đã gửi tin tức đến các tông môn lớn cầu cứu, nhưng đã mấy tháng nay không được hồi âm, chuyện này làm Hề Đức Phúc ăn ngủ không yên.
Trường Sinh cũng không an ủi gì thêm, liền muốn nói về phòng nghỉ ngơi, mai lên đường diệt trừ yêu ma, cậu được tên người làm dẫn về phòng ở của mình, nếu nhìn ra cửa có thể thấy được giống khô kia. Cậu lúc này mới thả nữ quỷ kia, nhưng nữ quỷ vẫn không thể ra ngoài, nằm trong tay áo của Trường Sinh dùng thần thức giao lưu cùng cậu.
"Đại nhân, là tiểu nữ kích động, mong đại nhân thứ tội."
Trường Sinh nghe trong giọng nữ quỷ có tiếng nghẹn ngào:
"Không sao, trong lời nói hai cha con ngươi mẫu thuẫn quá nhiều, để đêm nay ta quan sát cái giếng khô kia, rồi để hai cha con ngươi nói chuyện, có lẽ sẽ có đầu mối."
"Tiểu nữ đa tạ đại nhân."
__
"Tiên tử ngài đừng ngủ nữa".
Trường Sinh nhìn Cửu U tiên tử ngáy o o, trong tinh thần của cậu không biết làm sao có một chiếc giường đặt ở đó, khá lắm, tiên tử đã xem tinh thần của cậu là phòng ở, Trường Sinh cảm thấy tiên tử còn có chút mập mạp ra, mặc dù không nhiều.
"Hừ, dám đánh thức lúc bản tiên đang tu luyện." Cửu U tiên tử nhìn thần thức Trường Sinh tỏ vẻ tức giận vô cùng.
Trường Sinh khóe miệng hơi giật, nhà ai tu luyện lại ngáy o o như sấm.
"Tiên tử có biết cái giếng đó là chuyện gì xảy ra?".
Hai người bây giờ đang dùng chung một cơ thể, nên Trường Sinh thấy gì, Cửu U tiên tử liền cũng sẽ thấy. Mặc dù đã là một tên Nguyên Anh, ở ngoại giới cũng sẽ là có chỗ đặt chân, được người người kính ngưỡng gọi một câu chân quân.
Nhưng kiến thức về tu tiên giới, Trường Sinh chân quân là mù tịt. Cho nên muốn hỏi bách khoa tri thức Cửu U tiên tử, dù sao già đời kiến thứ cũng nhiều nha.
"Là một cái trận pháp, chuyên dùng để nhốt quỷ, nhưng mà rất rác rưởi, sau này những cái rác rưởi như này đừng gọi ta".
Trường Sinh cũng không làm phiền Cửu U tiên tử nữa, liền lui ra ngoài.
"Tịnh Tuyền, ngươi nói xem vì sao trong nhà ngươi lại có cái trận pháp nhốt quỷ?".
Nghe chủ nhân hỏi câu này, nữ quỷ cũng là không hiểu, nàng cũng không nghĩ rằng cha mình biết tu luyện nha.
"Tiểu nữ cũng không rõ."
Thấy không trông cậy được vào nữ quỷ này, cậu cũng xem như thôi, thật muốn đi xem cơ thể "Hề Tịnh Tuyền", những đã lỡ hóa trang thành một tên kiếm khách, bây giờ nói là mình còn biết y thuật xem bệnh cũng quá vô lý đi nha.
__
Buổi tối nhanh đến, đèn đuốc trong nhà vẫn sáng chưng, nhưng người đã sớm đi ngủ. Thời cổ đại, thổ dân ngủ rất sớm, trừ bọn người làm việc mờ ám, giết người cướp của như Trương Người Tốt mới hoạt động vào ban đêm.
Trường Sinh thấy không có ai liền đi đến giếng khô xem thử. Bên dưới giếng một mảnh màu đen, cậu dùng thần thức dò xem, giếng sâu ít nhất hai mươi mét.
Xung quanh miệng giếng tỏa ra âm khí khiến cho người khác lạnh lẽo, đêm nay lại là đêm trăng tròn, càng khiến cho nó lộ ra quỷ dị. Trường Sinh lo sợ chút nữa sẽ có nữ quỷ tóc tai rối bời bò ra ngoài, nhưng nghĩ lại, hình như bên cạnh mình còn có một nữ quỷ nha.
Thấy xung quanh không có phát hiện gì, Trường Sinh liền dò xét, cuối cùng cũng tìm được phòng của "Hề Tịnh Tuyền".
Nhìn "Hề Tịnh Tuyền" trên giường, cậu cảm thấy như cô gái này đang ngủ, hơi thở vẫn còn, mặc dù đã mấy tháng không ăn không uống nhưng sinh cơ bừng bừng, chỉ là trên mặt có chút xanh xao.
Trường Sinh thả nữ quỷ ra, nữ quỷ nhìn cơ thể mình trên giường hai mắt chấn động, ký ức của nàng là bị thôn dân ở đây phanh thây chặt ra năm phần. Nhưng làm sao bây giờ lại như thế này.
Trường Sinh nhìn nét mặt nữ quỷ, lúc này phải nói là vi diệu vô cùng. Thông thường muốn thành lệ quỷ, người đó phải tích tụ oán hận chồng chất, mới có thể sinh ra được lệ quỷ, nhưng phải là người chết nha, nhưng rõ ràng cơ thể "Hề Tịnh Tuyền" vẫn còn thở ở trên giường.
Đang muốn hỏi tiên tử chuyện này là thế nào, Trường Sinh nhìn thấy Cửu U tiên tử ở trong tinh thần của cậu một bộ dáng "ta đã chết, xin đừng làm phiền". Câu thở dài một hơi, nghiệt chướng, vì sao ngày đó không để "Vạn ma kim đan" nuốt chết nàng đi.
Thấy tình hình bế tắc, Trường Sinh liền thu hồi nữ quỷ vào tay áo, muốn đi gặp Hề lão gia nói chuyện xem thế nào. Thì lúc này có một tên đã đẩy cửa phòng ra bước vào, chính là tên đạo sĩ đẹp trai mà lúc sáng cậu gặp, hình như tên Doãn Chú Bình.
Doãn Chú Bình cười nhìn Trường Sinh nói:
"Đạo hữu không biết vì sao đến đây?"
Trường Sinh lúc vào thôn, bộc lộ ra khí tức trúc cơ, nhưng đáng tiếc là thôn này đều là người phàm, không cảm nhận được, cho nên Trường Sinh hiển linh bước đầu thất bại.
Khi vào phủ đã cảm nhận được tên đạo sĩ này là kim đan kỳ, nhưng theo lời Hề Đức Phúc, tuy bọn họ nhà giàu, nhưng linh thạch là thứ xa xỉ, lão không thể bỏ ra được giá như vậy để mời kim đan kỳ chân nhân.
"Đương nhiên là muốn kiếm một ít bạc rồi."
Thấy thái độ cợt nhã của Trường Sinh như thế, Doãn Chú Bình cũng không bực tức mà nói:
"Từ lúc đạo hữu bước vào thôn, ta đã quan sát kĩ, rõ ràng đạo hữu rất giàu có, làm sao lại kiếm ít bạc lẻ đây?".
Trường Sinh cảnh giác, không ngờ cậu bị người ta theo dõi, nhưng lại không phát hiện ra.
Cửu U tiên tử ở trong tinh thần khinh thường "chủ nhà", sợ "chủ nhà" này một ngày nào đó bị người ta theo sau giết không hay, thiện chí nhắc nhỡ:
"Chính là tên chủ quán ở đầu thôn."
Trường Sinh nghe tiên tử "tiết lộ thiên cơ" thì liền hiểu ra, thì ra tên này vốn luôn ở đây, làm gì có chuyện hôm nay mới tới chứ.
Cậu bên ngoài làm mặt lạnh lùng, nhưng bên trong rối mù rối mịt, dù gì tu vi tuy cao, nhưng lần đầu hành tẩu giang hồ, có chút không biết xử lý.
Thấy Trường Sinh im lặng, nụ cười trên mặt Doãn Chú Bình biến mất đi, chuyển sang âm lãnh.
Trường Sinh dùng truyền âm nói cho nữ quỷ biết tên này chính là tên chủ quán, Hề Tịnh Tuyền lúc này mới hiện ra nói phá vỡ bầu không khí vi diệu này.
"Ngươi là tên đã giết ta đúng không?."
Thấy nữ quỷ, Doãn Chú Bình cũng không ngạc nhiên lắm, hôm qua hắn đã cảm nhận được liên hệ giữa nữ quỷ cùng thi thể nằm trên giường đã mất liên hệ. Sáng nay thấy Trường Sinh vào thôn, trong nhà lúc nãy thi thoảng phát ra chút âm khí quen thuộc, hắn liền đoán được.
"Đúng". Doãn Chú Bình quang minh lỗi lạc thừa nhận.
Thấy tên đạo sĩ này sảng khoái nhận tội như vậy, Trường Sinh cũng không ngờ rằng người sống ở tu tiên giới lại có thể thật thà như vậy.
"Vì cái gì?" nữ quỷ oán hận nói ra.