Doãn Chú Bình cười lạnh, một màn quỷ dị phát sinh, đầu cùng cơ thể của hắn đã bị tách ra.
Loại mặt hàng kim đan truyền thừa không đủ này không đáng giá nhắc tới, cho dù là kim đan của ngũ đại tiên môn, Trường Sinh cũng tự tin một kiếm chém chết bọn họ, chính là thực lực nghiền ép.
Trường Sinh dùng Vạn Ma kiếm chém về phía trận pháp, lúc này màn sương mỏng bao phủ thôn người tốt dần dần táng đi hết.
Không ngờ một tên đệ tử ma giáo như cậu hôm nay lại giúp người trong thôn này vượt qua đại kiếp nạn, nếu trên đời có công đức bảng, có lẽ Trường Sinh phải có tên trên đó.
Linh hồn của Hề Tịnh Tuyền lúc này trở về thể xác, nhưng do quá yếu, nên tạm thời nàng vẫn hôn mê.
"Tiên tử ngài nói xem, nếu là thôn này hiến tế thành công, thì phần hiến tế này sẽ vào cơ thể ta hay là trở về Cửu U thế giới."
Cửu U tiên tử nhìn Trường Sinh như nhìn kẻ ngu:
"Bổn tiên tử chính là Cửu U, bổn tiên tử ở đâu thì Cửu U ở đó, không có chuyện Cửu U thế giới. Với ngươi đừng hiểu lầm một chuyện, bổn tiên tử cũng không chưởng quản luân hồi gì đó, với sau này đừng hỏi những chuyện ngu ngốc như vậy."
Thấy tiên tử không thú vị như thế, Trường Sinh cũng đành thôi. Nhưng qua câu nói vừa rồi của Cửu U tiên tử, hắn biết thế giới này không giống như những gì hắn suy đoán lúc trước, Cửu U cùng luân hồi là khác biệt, thế giới này chưa chắc gì có luân hồi.
Sáng sớm ngày hôm sao, bên ngoài có tiếng gõ cửa, Trường Sinh bước ra ngoài thì thấy một cô gái xinh như hoa, da trắng như tuyết, điện nước đầy đủ, chính là Hề Tịnh Tuyền. Tuy nói trong hình dạng nữ quỷ, Hề Tịnh Tuyền cũng thuộc hàng mỹ nữ, nhưng bây giờ trở về thể xác, đó là cách một trời một đất.
"Tiểu nữ tạ ơn chủ nhân giải cứu lần này."
Thấy Hề Tịnh Tuyền lễ phép như vậy, Trường Sinh gật đầu, dù gì đây là lần thứ hai cậu làm chuyện xấu, lần thứ nhất là giết bốn tên ở miếu hoang, lần thứ hai là Doãn Chú Bình, nếu tên nào khen Trường Sinh làm chuyện tốt, thì còn hơn là giết sư tôn của cậu.
"Không sao, đã như vậy thì ta cũng phải rời đi."
"Tiểu nữ muốn đi theo báo đáp đại nhân."
"Không cần, vốn cũng chỉ cần cô dẫn ta tới Diễn Châu quận thì ta cũng sẽ thả cô đi."
Hề Tịnh Tuyền nước mắt rơi lã chã cảm ơn Trường Sinh.
Khi Hề Đức Phúc nhìn con gái mình tỉnh lại thì vui mừng vô cùng. Hề Tịnh Tuyền cũng không kể về chuyện tối qua, xem như nó là một giấc mơ trong đời nàng vậy. Hề Đức Phúc cũng không nhớ gì về Trường Sinh, dù sao cậu quá bình thường để người ta có thể nhớ đến được.
Trường Sinh đi men theo đường mòn, cuối cùng cũng đã nhìn thấy bóng mờ của Diễn châu quận. Tuy là một quận hạng chót ở Thương Mang đại lục, nhưng Diễn Châu quận dân số cũng là độ phá hơn mười triệu người, đủ để thấy dân số ở tu tiên giới phong phú cỡ nào.
Theo như những gì Trường Sinh biết về Thương Mang, kết hợp cùng so sánh thì cậu đúc kết ra được, một tông môn nhỏ chính thống có thể có diện tích bằng một quốc gia, tông môn lớn thì cỡ một châu lục, còn tiên môn có lẽ phải gấp ba bốn lần diện tích Trái Đất.
Còn những môn phái ma giáo như cậu, sống nay chết mai, không có địa điểm cụ thể, giáo dân thì nhiều nhưng đệ tử chính thức thì không bao nhiêu cả. Dưới ánh sáng của ngũ đại tiên môn, không còn ai quang mình chính đại làm người xấu nữa.
Nơi đây chính là chỗ hoạt động mạnh nhất của Cửu U giáo, xung quanh mặt dù có tông môn chính phái, nhưng đều là thế lực nhỏ, không đáng giá nhắc tới.
Tiên môn gần nhất chính là Vô Cực tông, nhưng khoảng cách hai nơi chính là quá xa xôi, cho dù đi bằng phi kiếm với tốc độ không khoa học, cũng phải mất một tháng mới đến nơi. Đến lúc đó người của Cửu U giáo có lẽ đã dọn đi đến địa bàn mới được mấy ngày cũng nên.
Ở trong quận cấm tu sĩ phi hành, cho nên Trường Sinh từ cổng quận đi tới cứ điểm liên lạc cũng phải mất một giờ.
"Khi ta ở chỉ là nơi đất ở".
"Khi ta đi đất đã hóa tâm hồn".
Tên chủ quán kia nhìn thiếu niên trẻ đọc ra ám hiệu, liền dẫn thiếu niên đến một nơi bí mật.
Đây chính là ám hiệu của Cửu U giáo, nếu như không phải thế giới này có một số bài thơ đều giống kiếp trước, Trường Sinh còn nghĩ rằng Cửu U lão tổ là một người xuyên không.
Chủ quán tên là Ngũ Trúc, là một tên đà chủ ở Diễn Châu quận. Nguyên lai Diễn Châu quận là do chấp sự Diệp Vô Ưu quản lý, nhưng đã đi yêu vực dưới sự điều động từ trước của Cửu U ma tôn.
Trường Sinh tạm thời sẽ là chấp sự mới ở đây. Cậu được Ngũ Trúc dẫn vào cứ điểm sâu trong lòng đất, ở đây sớm đã tập hợp một đám người mặc áo đen che kín mặt, nhìn thấy Ngũ Trúc cùng thiếu niên đội nón ba tầm bước vào.
Ngũ Trúc giới thiệu nói:
"Đây là chấp sự mới ở Diễn Châu quận."
Đám người phái dưới nghe vậy có người ngạc nhiên, có người nhíu mày, có người mang theo ý cười.
"Chào các vị, ta là Trường Sinh, sẽ là chấp sự mới ở đây tạm thời."
Trường Sinh tự báo ra tên mình, cậu cũng đã sẵn sàng lập uy, dù sao kiếp trước cậu thấy những người trẻ tuổi khi nhận một chức vụ nào đó đều sẽ bị kẻ dưới khinh bỉ, không phục, phải đánh đòn phủ đầu lập uy mới có thể chiếm ưu thế.
"Tham kiến chấp sự". Tất cả đồng loạt cúi đầu. Một màn này khiến cho Trường Sinh không biết phải làm sao ứng phó, khinh bỉ đâu, không phục đâu, sao các người lại luôn không theo bài bản như thế.
Trôi qua một phút, thấy chấp sự mới tới không nói lời nào, bọn người phía dưới thần kinh căng cứng. Thì ra trước kia sư đệ Tào Đạ cùng sư muội Hàn Sương Kỳ từng có thời gian đến Diễn Châu quân học tập, trao dồi kiến thức làm chuyện ác.
Ở nơi đây, hai người rất được tiếng xấu lại tàn nhẫn vô cùng, không kiêng nể gì cả, ra tay độc ác, gà chó không tha. Ai biểu sư tôn người ta là giáo chủ nha.
Vốn có mấy người bất mãn, liền bị hai huynh muội kia liên thủ vượt cấp giết gọn. Bọn người ở đây biết được giáo chủ còn có một đại đệ tử chưa xuất hiện.
Hai huynh muội kia tàn ác như thế, thì người kia phải tàn độc như thế nào mới có thể làm sư huynh hai người này. Bọn hắn nghe tin đại đệ tử của giáo chủ sẽ tạm thời quản lý ở đây, có tên đã mất ăn mất ngủ cả tháng, thậm chí sinh ra tự kỷ.
Đám người nghe đồn vị đại đệ tử này của giáo chủ việc ác bất tận, mỗi ngày phải ăn đủ mấy đứa trẻ, uống máu thay nước, ăn tim người thay cơm, tàn nhẫn vô cùng.
Trường Sinh im lặng, đám người cũng là im lặng bầu không khí vi diệu vô cùng, cũng may có Ngũ Trúc lúc này phá vỡ hết thảy, giới thiệu từng người.
Mà trong đó có một người, là phó đà chủ, nghe giọng nói có vẻ là cô gái, tên A Thập Lục. A Thập Lục tuy có hơi hoảng sợ về dâm uy của chấp sự mới đến này, nhưng ngày sau vì muốn yên ổn, không thể không cả gan hỏi một chuyện.
"Bẩm chấp sự, lời đồn về ngài là thật?"
Đám người phía dưới có chút hoảng sợ, có chút chờ mong, nhưng cái sau nhiều hơn, có người còn để ngón tay cái đưa lên về hướng phó đà chủ.
"Chuyện gì?". Trường Sinh lúc này hơi nhíu mày, nhưng nón ba tâm cùng ở đây quá tối, đám người không nhìn thấy, cậu bế quan hai mươi năm ở tiểu thế giới, mới vừa xuất quan, chưa từng gặp ai ngoài sư tôn cùng sư đệ sư muội, ở đâu ra lời đồn.
A Thập Lục thấy chấp sự hỏi như thế thì thuận đà:
"Chính là mỗi ngày ngài cần ăn ba đứa nhỏ, uống máu, ăn tim thay cơm".
Nếu là ngày một ngày hai có thể, nhưng về lâu dài là Diễn Châu quận sẽ không đáp ứng đủ trẻ con cho ngài nha. Không hẹn mà gặp, đám người trong nội tâm đều có ý nghĩ này, nhưng không ai dám nói ra. Bọn họ ở nhà trên có mẹ già, dưới có vợ con, sự nghiệp còn trẻ không thể để vị chấp sự hỷ nộ vô thường này nhắm tới nha.
Trường Sinh nghe đến đây thì gào thét trong lòng, lời đồn làm sao mà ác như thế, cái gì ăn thịt trẻ con, trong đầu ta bây giờ còn đang nuôi một tiểu loli ăn rồi ngủ đây. Thế gian quá hiểu lầm về cậu.