- Vị tiểu huynh đệ này thật đáng yêu nha, tiếc là tỷ tỷ và gia gia đây không có đóng kịch nghệ hì hì.
Tuy bề ngoài Cao Phong nhếch nhác, quần áo tả tơi, mặt mày đầy vết bẩn nhưng vẫn không che được nét điển trai ngây ngô của hắn, khiến người khác đem lòng yêu thích.
Vị thiếu nữ nhìn thiếu niên trước mặt khẽ cười nhẹ nhàng như hoa, giọng nói thanh tao, lại không hề tỏ ra xa cách khinh thị. Điều này càng làm cho Cao Phong thêm cả gan, hắn cười cười ngại ngùng đáp lại:
- Đệ thấy tỷ tỷ ăn mặc như tiên tử trên tivi, lại xinh đẹp như vậy, cứ ngỡ là diễn viên truyền hình. Đệ tên là Cao Phong, Cao của to lớn, phong chính là ngọn gió bay khắp thiên hạ này.
- Vị tiểu ca này thật thú vị, lão hủ là Trần Bình, mọi người hay gọi là Trần lão. Còn đây là cháu gái của ta, tên của nó là Trần Xảo Linh.
Lão giả đi chung với thiếu nữ lúc này mới mỉm cười ôn hòa cất tiếng. Dù tuổi tác đã cao nhưng mỗi cử chỉ của lão lại vô cùng linh hoạt, không giống với bề ngoài tóc bạc da mồi tí nào. Cô cháu gái Xảo Linh của lão dường như rất có hảo cảm với Cao Phong bèn mời hắn ngồi chung ăn thêm điểm tâm với mình và gia gia. Điều này làm cho Cao Phong suýt tí thì cảm động đến rơi lệ, lập tức phát thẻ người tốt cho vị tỷ tỷ và lão gia gia.
- Tỷ tỷ, nhà của người có ở gần đây không?
Miệng đính đầy bánh ngọt, Cao Phong miệng cười toe toét quay sang hỏi Xảo Linh. Trong mắt của hắn, nếu như ngày nào cũng có thể được cùng tỷ tỷ xinh đẹp tốt bụng này đi chơi thì tốt biết mấy.
- Hì hì tỷ tỷ ở một nơi rất xa, lần này có việc nên ghé ngang, sau khi xong việc hai người chúng ta sẽ rời đi ngay.
Xảo Linh cười khúc khích đáp lại, câu trả lời của nàng làm cho Cao Phong cảm thấy có chút mất mát. Có điều rất nhanh hắn liền vui vẻ cười nói như cũ, hắn rất rõ bản thân mình và hai vị này như bèo nước gặp nhau, vốn không có gì mối liên hệ cả.
Bữa tiệc nào cũng tàn, cả ba người sau khi trò chuyện vui vẻ liền đến lúc từ biệt. Ánh mắt của Cao Phong cứ lưu luyến mãi không thôi, lần đầu tiên trong đời có người cho hắn cảm giác ấm áp như vậy. Ngoài ra, những câu truyện cứ như đồng thoại của tỷ tỷ kể rất hay, hắn nghe cũng chưa từng nghe qua.
- Không được, ta muốn gặp lại tỷ tỷ.
Nỗi lòng của đứa trẻ thật tinh khiết như mây, Cao Phong liền phóng như bay về phía trước để tìm kiếm Xảo Linh và Trần lão. Quái lạ là hai người kia rời đi chưa bao lâu, lại cất bước rất chậm rãi nhưng hắn đuổi một hồi cũng không tìm thấy, giống như họ đã hòa tan vào không khí vậy.
Cuối cùng, Cao Phong đành thất vọng trở về, trong lòng hắn chỉ cầu mong có cơ hội gặp lại tỷ tỷ xinh đẹp một lần nữa.
Sau khi căn chòi của mình bị thổi bay mất, Cao Phong đã dựng lại một cái khác. Tuy rằng hiện tại hắn đã có chút của cải, đủ để thuê một căn phòng riêng cho mình nhưng hắn lại không muốn. Đơn giản là vì từ bé hắn đã quen với cuộc sống gió sương, không thích bị gò bó trong bốn bức tường. Ngoài ra, hắn cũng không muốn bị người khác chú ý, một tiểu tử nghèo rách tơm như hắn thì lấy đâu ra tiền để thuê phòng cơ chứ.
"Rầm rập"
Đang mơ màng trong mộng đẹp, Cao Phong đột nhiên bị đánh thức bởi những tiếng động lạ vang lên. Vốn rất nhạy cảm, hắn ta liền lật người dậy đi ra ngoài xem có chuyện gì. Đúng lúc này, một loạt các bóng đen xuất hiện trong tầm mắt khiến hắn hoảng sợ vội vàng lui lại.
"Hự"
Khi Cao Phong đang không rõ việc gì, định tìm nơi trốn vào thì bỗng vài cái bóng đen tự nhiên ngã xuống như mít rụng. Một số khác tăng tốc lao nhanh về phía hắn, đến lúc này Cao Phong mới nhìn thấy rõ được việc gì đang diễn ra.
Đám người chạy phía trước đều trên người đều có một biểu tượng nổi bật chữ Tào rất bắt mắt, mà phía sau họ có một tên ăn mặc đồ dạ hành như trong phim cổ trang đang đuổi theo chém giết. Kỳ quái là đám người kia đều mang theo súng ống hiện đại lại chạy trối chết như chó nhà tang trong khi kẻ địch truy sát chỉ có một người, lại còn cầm trên tay một thanh kiếm dài sáng bóng.
- Nhất định là đang đóng phim rồi, mà cái đoàn làm phim này cũng lạ thật, lại chọn giờ khuya như thế này để quay cảnh. Làm hại mình bị hù dọa một phen.
Vỗ vỗ ngực vài cái, Cao Phong cảm thấy tâm tình yên ổn trở lại. Thế nhưng bình yên không ở lại bao lâu, hắn liền nhìn một cảnh tượng vô cùng khủng khiếp, gã mặc đồ đen kia một kiếm liền chém một tên đại hán cao to đứt ra làm hai. Máu tươi từ cơ thể của kẻ xấu số phụt ra như mưa, ruột gan cũng tuôn cả ra ngoài.
"Ọe ọe giết người! Không phải đóng phim, ... là giết người thật rồi. Ọe Ọe Có ai không,... mau gọi cảnh sát"
Cao Phong nôn thốc nôn tháo, giọng nói đứt quãng, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu nào. Cho dù tâm tính của hắn có vững vàng hơn những đứa trẻ cùng trang lứa thì lần đầu tiên gặp cảnh tượng huyết tinh kinh dị như vật cũng không thể chịu đựng nổi. Rất muốn xoay người bỏ chạy khỏi khung cảnh địa ngục này, nhưng chân của Cao Phong lại như bị đóng đinh, hắn chỉ đứng run rẩy một chỗ.
Còn hắc y nhân kia thì cứ như hổ lạc bầy cừu, mỗi một kiếm hắn vung ra là có một người gục xuống trong vũng máu, bọn người kia dù cố gắng bắn trả thế nào cũng vô dụng. Cao Phong thật không ngờ có người trên đời này lại có thể tránh né được tốc độ của đạn đạo, dưới nhiều người cùng lúc nổ súng như thế mà vẫn ung dung như thế thì đúng là chẳng khác nào siêu nhân bước ra từ màn ảnh.
- Khốn kiếp, gặp quỷ rồi.
Tên cuối cùng trong đám người mặc áo chữ Tào giống như chó cùng bứt giậu, hắn điên cuồng bắn trả rồi lao thẳng đến vị trí của Cao Phong. Nhìn thấy cảnh này, Cao Phong định bỏ chạy nhưng tốc độ đối phương rất nhanh. Chỉ một thoáng tên kia đã tóm được hắn và bị lôi ra phía trước người gã để làm bia đỡ đạn.
Đúng lúc này, hắc y nhân cũng phóng tới, lạnh lùng vung kiếm lên. Đối mặt với cái chết kề cận, Cao Phong không gào thét nữa, ánh mắt hắn chỉ ảm đạm chờ đợi kết thúc đang đến. Hắn chỉ tiếc nuối một điều là mình chưa tìm thấy được hạnh phúc, sinh ra đã là một chuỗi ngày bất hạnh và tranh đấu để sinh tồn.
Khi Cao Phong tưởng rằng mình chết chắc thì bỗng hắc y nhân khựng lại, một giọng nói khẽ vang lên nhưng hắn vẫn nghe rất rõ.
"Tiểu Phong?"
- Giọng nói này sao quen thuộc quá. Xảo Linh tỷ? Có phải là tỷ không?
Không thể nhầm vào đâu được, giọng nói ngọt ngào đã ấn tượng hắn rất sâu của vị tỷ tỷ hiền lành tốt bụng kia. Cao Phong mừng rỡ hỏi lại, nhưng hắc y nhân chỉ dừng lại một khắc rồi kiếm vẫn chém xuống. Quỷ dị là lưỡi kiếm như có linh tính, chỉ lướt qua Cao Phong rồi đâm thẳng vào cổ họng của kẻ địch phía sau. Tên mặc áo chữ Tào kia không kịp phản ứng chỉ cảm thấy yết hầu ngọt lịm và rồi hoàn toàn mất đi tri giác. Một kiếm đoạt mệnh, không hề có chút sai lầm nào.
Ra tay xong, hắc y nhân nhìn thật sâu Cao Phong một cái rồi xoay người tính bỏ đi. Thấy vậy, Cao phong tựa như phản xạ vội chạy theo nói lớn:
- Xảo Linh tỷ tỷ, đệ biết là tỷ. Tại sao tỷ không muốn nói chuyện với đệ?
Nước mắt đã lăn dài trên đôi má nhơ nhớt bụi bẩn của Cao Phong, hắn nghẹn ngào nhìn bóng dáng trước mặt đang có chút run rẩy. Sau cùng, hắc y nhân cũng đưa tay gỡ che mặt xuống, xoay người lại mỉm cười nhìn hắn. Vẫn là khuôn mặt hiền dịu ấy, vẫn là vị tỷ tỷ thánh khiết của hắn, dù cho tay tỷ ấy đang dính đầy máu tanh.
Bản thân Xảo Linh cũng không hiểu, nàng xưa nay làm việc rất gọn gàng, không bao giờ bị vướng bận việc riêng tư trong mọi hành động. Vậy mà khi gặp thiếu niên non nớt này, nàng lại có một cảm giác rất lạ, dường như nàng nhìn thấy lại hình ảnh đứa em trai đã mất của mình. Đúng vậy, nàng vẫn nhớ ánh mắt của đứa em, khi hai người ôm nhau trong cơn đót rét, nó vẫn nhìn nàng đầy trìu mến như thế.
Từng giọt lệ cũng khẽ rớt xuống, Xảo Linh lặng lẽ tiến đến ôm chặt lấy Cao Phong, Không có ngôn từ, chỉ một cái ôm cũng đủ để hai kẻ cô đơn cảm nhận được một chút ấm áp mà họ đã mất từ lâu lắm rồi.
Một lúc sau, nàng mới nhẹ nhàng buông Cao Phong ra, mỉm cười có chút tiếu ý hỏi hắn:
- Tiểu quỷ này, muốn bỏ đi cũng không xong với đệ. Đệ thấy tỷ giết nhiều người vậy mà không sợ hãi tỷ hay sao?
Nghe vị tỷ tỷ hỏi, Cao Phong mới giật mình nhớ lại, nhưng hắn chỉ lắc đầu quả quyết nói:
- Đệ tin tỷ tỷ là người tốt, tỷ tỷ làm vậy chắc chắn là do bọn này là kẻ xấu rồi, kẻ xấu phải bị trừng phạt.
- Hì hì, đệ cứ dễ tin người như vậy coi chừng bị người ta lừa bán lúc nào không biết đầy.
Xảo Linh không nghĩ thiếu niên này lại tin tưởng mình như thế, nàng véo mũi hắn một cái rồi nói đùa. Hình ảnh của cô nàng bây giờ mới đúng là một thiếu nữ mười bảy, trong sáng, khiến ai nhìn thấy cũng thầm yêu mến.
Bất chợt, tiếng còi hụ từ xa vọng đến, Xảo Linh liếc mắt một cái liền nắm lấy tay của Cao Phong nói:
- Cảnh sát sắp đến, mau theo tỷ.
- Vâng
Cao Phong không do dự gật đầu. Xảo Linh xoa đầu hắn hài lòng trấn an:
- Yên tâm, tỷ không hại đệ đâu. Nơi này vừa có án mạng, nếu đệ ở lại sẽ rất phiền phức, đến chỗ ở của tỷ sẽ an toàn hơn.
Vậy là hai người một lớn một nhỏ liền nhanh chóng rời đi. Vốn quen thuộc với địa hình khu vực nên Cao Phong dễ dàng hướng dẫn Xảo Linh tìm được đường tắt để rút lui và tránh được tai mắt của cảnh sát.
...
Tào Dự, chỉ cần nhắc đến cái tên ấy, bất kỳ lão đại của hắc bạch lưỡng đạo hay những nhân vật hàng đầu nước X đều phải kiêng kỵ ba phần. Chỉ cần một ý niệm của vị này cũng có thể khiến một bang phái bị tiêu diệt sạch sẽ, thậm chí khi người này muốn thì cả thủ đô Kim Thành cũng có thể bị lật ngược lên. Đây chính là uy thế và quyền lực bá đạo của gia chủ của một trong tam đại gia tộc: Tào gia.
Tối hôm nay, tâm trạng của Tào Dự không được tốt lắm, lão đang ngồi trên chiếc ghế dài nạm vàng và đá quý, hai mắt nhắm hờ, lắng nghe thủ hạ báo cáo tình hình.
- Hồi bẩm lão gia, người của chúng ta đã đi điều tra. Theo kết quả thu được thì kẻ ra tay là một cao thủ võ đạo, bọn chúng ra tay rất gọn gàng, không một ai sống sót. Phía cảnh sát hiện cũng chưa có manh mối nào cả.
- Hừ, đám cảnh sát thì có thể tra ra gì cơ chứ. Món đồ bị cướp lần này vô cùng quan trọng, nhất định phải lần ra dấu vết của chúng. Dù có phải đào tung ba tấc đất lên cũng phải tìm ra cho ta, ngươi tiếp tục phái thêm nhân thủ thám thính, có thông tin gì lập tức báo cáo lại.
- Dạ rõ
Tên thuộc hạ nhận lệnh liền lui xuống, chỉ còn Tào Dự một mình trong căn phòng trầm ngâm. Bất chợt cửa lớn lại mở ra, một vị trung niên nam tử có đôi mắt diều hâu bước vào.
- Đại ca, ngươi đang lo lắng về món đồ sao?
- Đúng vậy, ngươi cũng biết nếu như chúng ta không thể làm cho những vị kia hài lòng thì kế hoạch lớn của chúng ta coi như đổ sông đổ biển.
Tào Dự cảm thán nói, việc vận chuyển món đồ này cực kỳ bí mật, cao tầng Tào gia cũng không bao nhiêu người biết thế mà lại bị kẻ địch phục kích. Chẳng những thế, lực lượng hộ tống càng là tinh anh được lão tuyển lựa, trong đó có vài tên là tay sai đắc lực do chính mình đào tạo. Thật không ngờ tới, đồ đã bị cướp mà toàn bộ Tào gia hộ tống đều bị hạ sát đương trường.
- Xem ra rất có thể là do hai nhà kia thầm xuống tay với chúng ta. Hừ, không nghĩ đến đã cẩn thận như thế mà vẫn thất bại, xem ra nội gián mà bọn chúng cài vào nội bộ chúng ta không ít.
- Việc nội gián sẽ phải thanh lọc lại. Việc khẩn thiết bây giờ là đại ca cần phải tìm cách tìm ra hung thủ, ngoài ra chúng ta cần phải có kế hoạch đối phó, tiểu đệ ngu ngốc cũng xin vì đại ca gỡ rối.
Vị trung niên mắt ưng này tên là Tào Tham, đứng thứ bảy trong tào gia nên được mọi người gọi là Tào Thất gia. Tính tình của hắn gian xảo, mưu kế quỷ quyệt, là túi khôn số một của gia tộc. Nhờ vào bản lĩnh này mà mọi việc lớn nhỏ trong gia tộc, Tào Dự thường hướng hắn thỉnh giáo các mưu cao chước lớn. Lần này xảy ra đại sự, tất nhiên mưu lược của hắn lại càng có thể phát huy tác dụng.
Không biết hai người bàn bạc ra sao nhưng khi Tào Tham rời khỏi, Tào Dự khuôn mặt đã hưng phấn hơn nhiều, xem ra lão đã tìm được cách tháo gỡ cục diện cho mình.