Lại nói, Bạch Thiếu Huy ở lại phân hiệu Hà Nam của Kim Ký tiền trang cho đến ngày mùng mười, tức là sắp đến đại lễ khai minh của Cửu đại môn phái, mới từ biệt Vạn Lý Tài Thần Kim Chấn Sơn mà chuyển đến Nhữ Châu phân đàn của Thiên Nhất Giáo.
Hai lão ma nghe tin liền thống lĩnh chư đệ tử ra đón, rước chàng vào đại sảnh.
Các đệ tử của hai lão cùng tiến ra hành lễ ra mắt. Bách Độc Ma Vương có ba đệ tử là Lãnh Diện Kim Cương Lỗ Trọng Hùng, Ngọc Diện Kim Cương Dương Lâm, Thanh Diện Kim Cương Triển Quân. Còn Ngạo Thiên Ma Vương chỉ có hai đệ tử là Chấn Thiên Kiếm Khách Hà Long và Hoàng Hải Nhất Giao Lữ Gia.
Cả năm người đều là đệ tử danh gia nên khí phách không phải tầm thường. Đặc biệt là Dương Lâm là một nhân vật rất được chàng xem trọng.
Trong ba tháng qua, năm người bọn họ đã được sư phụ truyền thụ tuyệt kỹ, và đều chuyên cần khổ luyện nên võ công đã tăng tiến vượt bậc. Chàng xem bọn họ thi triển công phu thì hết sức hài lòng.
Năm người bọn họ giờ chỉ còn khiếm khuyết về mặt nội lực, vì chưa đủ công lực tự mình đả thông Sinh Tử Huyền Quan, mà hai lão ma cũng không có khả năng trợ giúp. Thế là, trọn ngày hôm đó, Bạch Thiếu Huy chẳng ngại lao lực, đã lần lượt giúp bọn họ đả thông Huyền Quan.
Sau đó, theo thông lệ, chàng cũng trao cho mỗi người bọn họ một tấm ngọc bội khảm hình sơn hà tứ hải, chính thức công nhận địa vị đại thần của Bích Dạ Cung.
Qua ngày hôm sau, trong lúc dùng điểm tâm, Bách Độc Ma Vương nói :
- Khải tấu điện hạ, ngày mười lăm tháng này, Thiếu Lâm Tự cử hành đại lễ thành lập Vệ Đạo Minh. Không hiểu thánh ý điện hạ thế nào ?
Bạch Thiếu Huy nói :
- Đó là trò hề mà bọn người tự xưng danh môn chính phái thích dùng. Chỉ là việc vô bổ chẳng đáng nhắc đến.
Bách Độc Ma Vương gật gù nói :
- Điện hạ dạy rất phải. Bọn chúng xưa nay rất ưa cái trò phô trương mua danh lấy tiếng ấy.
Ngạo Thiên Ma Vương cũng nói :
- Phải lắm. Chứ như bản giáo nào có cử hành đại lễ khai giáo mà vẫn cứ là thế lực hùng mạnh nhất võ lâm. Bọn chúng dù có thành lập Vệ Đạo Minh cũng còn lâu mới có thể sánh được với bản giáo.
Bạch Thiếu Huy hỏi :
- Đối với cuộc hội của bọn họ, nhị vị khanh gia có ý kiến gì chăng ?
Ngạo Thiên Ma Vương nói :
- Theo thần nhận thấy thì Hồng Phát lão quỷ sẽ nhân cơ hội này mà tiến hành trả thù cuộc thảm bại lần trước và lấy lại uy thế đã mất.
Bạch Thiếu Huy hỏi :
- Nếu vậy thì bọn họ sẽ có hành động gì ?
Bách Độc Ma Vương đáp :
- Chắc hẳn Hồng Phát lão quỷ chẳng ngu dại gì mà đánh lên Thiếu Lâm Tự lần nữa. Có lẽ lão ta sẽ cho thuộc hạ chia ra tấn công các cứ địa của Cửu đại môn phái. Những phần tử tinh anh của Cửu đại môn phái đều đã kéo hết lên Thiếu Lâm Tự nên âm mưu của lão quỷ ấy chắc chắn sẽ thành công một cách dễ dàng.
Bạch Thiếu Huy khẽ gật đầu tán đồng với lập luận của lão. Và Ngạo Thiên Ma Vương cũng gật gù khen phải. Lần trước đã thất bại thảm hại, phải bỏ cả giáo chúng mà tháo chạy. Nếu lần này lại đâm đầu lên đó lần nữa thì đâu có xứng là một Đại Ma Vương.
Giây lâu, Ngạo Thiên Ma Vương chợt quay sang Bách Độc Ma Vương khẽ nói :
- Lão phu vốn không ưa gì bọn tự xưng là danh môn chính phái, nhưng lại thấy Hồng Phát lão quỷ ngông nghênh rất chướng mắt. Nếu có dịp lão phu nhất định sẽ đánh cho lão quỷ ấy một trận nên thân.
Bạch Thiếu Huy nhìn Bách Độc Ma Vương hỏi :
- Tình hình Hắc Y Giáo thế nào rồi ?
Bách Độc Ma Vương đáp :
- Nhận được chỉ dụ của điện hạ, thần đã cho giám thị Hắc Y Giáo. Bọn chúng ngoài việc ra sức thu phục thủ hạ trong số các cao thủ hắc đạo thì không có động tĩnh gì.
Bạch Thiếu Huy hỏi tiếp :
- Thế thì Hắc Sát Ma Vương có rời Tổng đàn đi đâu hay không ?
Bách Độc Ma Vương ngẫm nghĩ giây lâu, mới nói :
- Hình như lão quỷ ấy không có ở trong Tổng đàn.
Ngạo Thiên Ma Vương hỏi :
- Nếu vậy thì lão ta bỏ đi đâu. Chẳng lẽ lão chán đời mà đi ẩn cư.
Lão chỉ nói vậy thôi chứ cũng thừa biết chẳng bao giờ lại có chuyện đó. Bạch Thiếu Huy nói :
- Theo quả nhân thấy, sau khi bỏ chạy khỏi Thiếu Lâm Tự, Hồng Phát Ma Vương chắc chắn sẽ đi thỉnh các bậc trưởng thượng ra mặt trợ giúp. Hắc Sát Ma Vương mà nghe nói có người đánh bại được Hồng Phát Ma Vương thì cũng sẽ hành động tương tự.
Ngạo Thiên Ma Vương vỗ đùi nói :
- Đúng thế. Chắc chắn là như thế rồi. Nếu như thần mà không may mắn gặp được điện hạ thì cũng sẽ hành động như vậy thôi.
Bách Độc Ma Vương nói :
- Hồng Phát lão quỷ còn một vị sư thúc là Bạch Phát Đồng Tử. Hắc Sát lão quỷ cũng còn một vị sư huynh là Bạch Cốt Hung Thần.
Ngạo Thiên Ma Vương gật gù nói :
- Chắc chắn bọn họ sẽ đi cầu viện hai lão bất tử đó.
Bạch Thiếu Huy nói :
- Bạch Cốt Hung Thần ... Bạch Phát Đồng Tử ... Quả nhân chưa hề được nghe nói đến. Mấy lão đó là những nhân vật thế nào.
Ngạo Thiên Ma Vương đáp :
- Bọn chúng đều là những lão ma đầu rất lợi hại. Năm xưa thiên hạ nghe danh đều khiếp vía. Nhất là Bạch Phát Đồng Tử có pho Quỷ Vụ Chưởng rất ghê gớm, khét tiếng tàn độc suốt mấy chục năm trời.
Bạch Thiếu Huy cau mày lẩm bẩm :
- Quỷ Vụ Chưởng ...
Bách Độc Ma Vương ngẫm nghĩ giây lát, bỗng nói :
- Mấy lão quỷ già này cũng chỉ mới nổi danh trong khoảng năm mươi năm trở lại đây, chắc điện hạ không biết. Sư phụ của Bạch Phát Đồng Tử là Quỷ Diện Tà Thần chắc điện hạ đã từng nghe qua.
Bạch Thiếu Huy lắc đầu nói :
- Quả nhân xưa nay không hành tẩu giang hồ nên không hiểu biết nhiều về các nhân vật võ lâm. Kiến thức của quả nhân hoàn toàn do tiên vương truyền cho. Mà tiên vương thoái ẩn cũng đã trăm năm. Do vậy mà những nhân vật về sau này quả nhân không hiểu mấy.
Bách Độc Ma Vương lại nói :
- Sư phụ của Quỷ Diện Tà Thần là Phật Diện Xà Tâm cũng là nhân vật nổi danh cách đây gần trăm năm, chắc điện hạ có biết.
Bạch Thiếu Huy gật đầu :
- Phật Diện Xà Tâm thì quả nhân có nghe tiên vương nhắc đến. Tuyệt kỹ của lão ta ngoài Quỷ Vụ Chưởng còn có Sách Hồn Chưởng và Xà Hình Thuật, song thật ra chỉ quỷ dị và hiểm độc chứ cũng chẳng có chỗ nào độc đáo, chỉ có thể đe dọa được những kẻ tầm thường mà thôi. Tiên vương cũng chẳng đánh giá cao lão ta.
Nhân tiện chàng phân tích đường lối võ công của lão ta. Hai lão ma cả mừng, chú tâm lắng nghe. Sắp tới thế nào hai lão cũng có lúc xung đột với bọn họ, nếu biết rõ đường lối võ công thì càng dễ đối phó.
Sau một lúc, Bạch Thiếu Huy lại nhìn Ngạo Thiên Ma Vương hỏi :
- Có phải khanh rất muốn đánh Hồng Phát Ma Vương một trận nên thân.
Ngạo Thiên Ma Vương ngập ngừng nói :
- Tại thần thấy lão ta rất chướng mắt nên muốn trị lão một trận. Nhưng nay có thêm mấy lão bất tử kia thì thần không dám nói quyết. Bạch Cốt Hung Thần bất quá chỉ hơn Hắc Sát lão quỷ một chút, cũng chẳng có chi đáng ngại. Song còn Bạch Phát Đồng Tử thì ...
Bách Độc Ma Vương cười nói :
- Đã biết đường lối võ công thì cũng dễ đối phó. Chỉ cần điện hạ truyền cho thần vài tuyệt chiêu khắc chế võ công của mấy lão thì thần tình nguyện xuất trận ngay.
Ngạo Thiên Ma Vương nói :
- Nếu được thế thì còn gì để nói nữa.
Bạch Thiếu Huy nói :
- Để khắc chế với Quỷ Vụ Chưởng và Sách Hồn Chưởng thì dùng chỉ pháp là hiệu quả nhất. Còn môn Xà Hình Thuật thì chẳng thể sánh được với Thần Ảnh Cửu Thức Bộ. Vậy quả nhân sẽ truyền thêm môn Lan Hoa Phất Huyệt Thủ cho nhị vị khanh gia.
Hai lão cả mừng vội phục lạy tạ ân, rồi thọ nhận tuyệt kỹ. Vậy là chỉ trong ba tháng mà hai lão đã sở đắc được ba môn tuyệt thế công phu, so với việc có giành được cả tám mảnh họa đồ kho tàng Lư Lăng cũng không bằng. Do vậy mà cả hai đều hết sức hoan hỉ.
Đợi hai lão lĩnh hội xong, Bạch Thiếu Huy lại hỏi :
- Thế còn thịnh hội ngày mười lăm nhị vị khanh gia có ý kiến gì không ?
Hai lão đồng thanh nói :
- Điện hạ anh minh thần vũ. Chúng thần xin chờ nghe thánh ý.
Bạch Thiếu Huy khẽ cười, suy nghĩ giây lát, rồi nói :
- Nhị vị khanh gia sẽ lo đối phó với Bạch Phát Đồng Tử và Bạch Cốt Hung Thần, tạm thời nên lo tập trung rèn luyện tuyệt học. Các đệ tử của nhị vị khanh gia cũng đã tiến bộ rất nhiều, có thể đương đầu với Hồng Hắc lưỡng ma được rồi. Vậy nhị vị khanh gia hãy truyền ngôi cho bọn họ mà làm Thái Thượng giáo chủ.
Chàng lại mỉm cười nói :
- Võ công của nhị vị khanh gia giờ đã tăng tiến rất nhiều, chưa chắc đã kém hơn bọn Bạch Phát Đồng Tử. Nếu cứ đứng ngang hàng với bọn Hồng Phát Ma Vương thì thật không xứng. Vậy từ nay nhị vị khanh gia đừng liệt vào hàng ngũ Tứ Đại Ma Vương nữa.
Hai lão đồng thanh khen phải, cung kính vâng mệnh, cho gọi bọn đệ tử vào. Đợi năm người bọn họ hành lễ xong, Bạch Thiếu Huy truyền gọi :
- Lỗ Trọng Hùng, Hà Long.
Hai người bọn Lỗ, Hà vâng dạ tiến ra trước bàn chờ lệnh. Bạch Thiếu Huy nghiêm giọng nói :
- Sư phụ các khanh có nhiều việc phải lo. Vậy ngôi giáo chủ từ nay giao lại cho hai khanh đảm nhiệm. Hãy cố gắng chu toàn phận sự.
Hai người cả mừng quỳ xuống lạy tạ điện hạ và sư phụ. Bạch Thiếu Huy mỉm cười nói :
- Nhị vị khanh gia vừa tiếp nhiệm ngôi giáo chủ, cần có chiến công vang lừng thiên hạ để giáo chúng kính phục và đồng đạo nể vì. Nhân thịnh hội ngày mười lăm trên Thiếu Lâm Tự, nhị vị khanh gia định sẽ hành động thế nào ?
Hà Long cung kính nói :
- Khải tấu điện hạ. Chúng thần nhờ đại ân điện hạ và ân sư thương tưởng mà gần đây công phu đã tăng tiến rất nhiều, tự tin có thể đương đầu được với Hồng Phát lão quỷ. Vậy nên thuộc hạ định sẽ xuất đại quân chinh phạt bọn Thiên Ma Giáo, để khiến cho giang hồ các đạo đều phải khiếp phục uy danh Thiên Nhất Giáo.
Lỗ Trọng Hùng cũng nói :
- Khải tấu điện hạ. Thần cũng có cùng một ý nghĩ như Hà huynh. Phải cho bọn Thiên Ma Giáo một trận nên thân mới được. Nếu điện hạ chuẩn thuận, thần sẽ điều động nhân mã đến Tung Sơn ngay.
Bạch Thiếu Huy mỉm cười nói :
- Việc ở Tung Sơn không cần phải lao sư động chúng, chỉ cần cử một người đến đó cũng xong.
Lỗ Trọng Hùng ngạc nhiên hỏi :
- Sao thế ạ ?
Trái ngược với hai vị sư phụ, Bách Độc Ma Vương vốn tinh minh cẩn thận hơn Ngạo Thiên Ma Vương, còn ở hàng đệ tử thì Hà Long là đại đệ tử của Ngạo Thiên Ma Vương lại tinh minh mẫn cán hơn đại đệ tử của Bách Độc Ma Vương là Lỗ Trọng Hùng. Sau một lúc ngẫm nghĩ thì họ Hà đã hiểu ra tự sự, ồ lên nói :
- Thần hiểu rồi. Việc ở Thiếu Lâm Tự chỉ cần cử một người đến dự là được. Sau lần thảm bại vừa rồi, chắc chắn Hồng Phát lão quỷ chẳng dại gì đánh lên đó lần nữa. Có lẽ lão ta sẽ trả thù bằng cách chia thủ hạ đi tập kích các căn cứ của Cửu đại môn phái. Thần phải cho người phục kích tiêu diệt bọn chúng mới được.
Bạch Thiếu Huy nói :
- Khanh luận việc rất hợp ý quả nhân. Trong Cửu đại môn phái, Tổng đàn Cái Bang ở thành Lạc Dương là một vị trí quan yếu, chắc chắn Thiên Ma Giáo sẽ không bỏ qua. Vậy khanh hãy cho thủ hạ trấn giữ ven bờ sông gần thành, và cho sửa soạn thuốc nổ cùng tuyển chọn những cao thủ giỏi thủy tính cho phục sẵn dưới sông. Khi thuyền địch vượt sông thì tấn công ngay ở giữa dòng. Nếu như không thể diệt sạch thì cũng giết được quá nửa. Cuộc chiến gần nơi thành thị, chỉ cần khéo thu xếp thì sẽ tạo nên uy thế rất lớn.
Hà Long cúi đầu vâng mệnh. Bạch Thiếu Huy lại bảo Lỗ Trọng Hùng :
- Còn về phần Lỗ khanh gia. Tại Tây Xuyên có hai phái Nga My và Thanh Thành, đường vào đất Thục gập ghềnh hiểm trở. Bách Độc Giáo nên tìm dọc quan đạo một hẻm núi nào đó thật hiểm trở, bố trí cao thủ phục sẵn, chờ kẻ địch đến thì phóng độc xuống.
Lỗ Trọng Hùng cũng cung kính lĩnh mệnh. Chàng lại dặn dò thêm :
- Nhớ phải giữ kế hoạch tuyệt đối bí mật và chớ dồn kẻ địch vào đường cùng. Lần xuất quân này chỉ cần chiến công vang dội, còn việc sát địch chỉ là thứ yếu. Riêng đại lễ trên Thiếu Lâm Tự, chỉ cần phái thủ hạ mang lễ vật đến mừng để cho quần hùng võ lâm biết đến danh hiệu Lỗ giáo chủ và Hà giáo chủ. Hiện chỉ còn có vài ngày nữa, nhị vị khanh gia hãy mau chóng chuẩn bị, liệu việc mà làm.
Cả hai cung kính tuân mệnh, rồi xin phép lui ra ngoài để lo chuẩn bị cho công cuộc xuất quân. Sau khi cả hai đã lui ra, Bạch Thiếu Huy lại gọi :
- Lữ Gia.
Hoàng Hải Nhất Giao Lữ Gia bước ra cung kính chờ lệnh. Bạch Thiếu Huy nhìn y mỉm cười nói :
- Ở Đông Hải có một bang hội gọi là Bạch Giao Bang, tuy võ công không đáng kể nhưng lại có nhân số rất đông đảo. Khanh lại có ngoại hiệu là Hoàng Hải Nhất Giao, xem ra với Bạch Giao Bang quả là có duyên phận. Vậy khanh hãy đi thu phục Bạch Giao Bang mà lên làm Bang chủ. Thế lực của Bạch Giao Bang yếu kém là do võ công kém cỏi. Song võ công kém thì có thể bổ khuyết. Sau khi đã thu phục bọn chúng được rồi, khanh hãy mang vài tuyệt kỹ truyền dạy cho bang chúng để đào tạo bọn họ thành những hảo thủ. Đến khi nào thủ hạ của khanh có võ công gần bằng khanh thì quả nhân sẽ lại truyền thêm tuyệt học cho.
Đoạn chàng chỉ dẫn y phương thức hành sự. Lữ Gia vâng mệnh lui ra. Bạch Thiếu Huy lại gọi tiếp :
- Dương Lâm.
Ngọc Diện Kim Cương Dương Lâm vâng mệnh bước ra. Bạch Thiếu Huy bảo :
- Các giáo phái trong võ lâm chủ yếu tập trung ở Trung Châu, phương nam vẫn còn yên tĩnh. Khanh hãy đến Quân Sơn xây dựng cơ sở, thu dụng hào kiệt và lôi kéo những bang hội nhỏ lẻ ở địa phương mà khai bang lập giáo. Khanh cũng nên chú trọng việc truyền dạy công phu cho bọn thuộc hạ. Vì khanh phải làm từ đầu nên nếu như có gặp chuyện chi khó khăn thì có thể đến Thiên Đài Sơn Huyền Đô Bát Cảnh Cung tìm Huyền Đô Quan chủ cùng bàn cách giải quyết. Nhưng, ... Huyền Đô Quan là nơi thanh tịnh. Nếu như không thật cần thiết thì đừng nên đến đó.
Dương Lâm ngạc nhiên hỏi :
- Huyền Đô Bát Cảnh Cung ư. Thần chưa từng nghe danh hiệu môn phái này bao giờ.
Lãnh Diện Kim Cương Triển Quân đứng bên cạnh bật cười nói :
- Vậy chứ trước đây sư huynh đã từng nghe nói đến danh hiệu Bích Dạ Cung chưa.
Bạch Thiếu Huy khẽ mỉm cười giải thích :
- Võ công của Huyền Đô Quan thuộc về Huyền Môn, bao gồm : Thiếu Thanh Kiếm Pháp, Thái Thanh Kiếm Pháp, Vân Long Cửu Thức, Thái Ất Mê Tung Bộ, Thái Thanh Tâm Pháp, Thái Thanh Cương Khí và pháp bảo trấn quan là Thái Thanh Kiếm Trận. Thái Thanh Cương khí là môn tuyệt học của đạo gia, cao hơn nội gia cương khí và Huyền Môn cương khí, ngang với Bát Nhã Thiền công của Phật Môn. Còn Thái Thanh Kiếm trận là trận thức phối hợp của Cửu Cung Bát Quái Trận, tiểu trận gồm chín người, trung trận ba mươi sáu, còn đại trận có tám mươi mốt người. Tuy các đạo nhân ở Huyền Đô Quan chỉ chuyên tâm tu hành, võ công không cao cho lắm, song lại tinh thông pháp môn đồ trận, có thể giúp khanh được nhiều việc. Chỉ cần khanh trình Sơn Hà Ngọc Bội ra là họ biết khanh là đồng đạo, và sẽ giúp đỡ khanh. Giờ đây, quả nhân đổi ngoại hiệu của khanh lại thành Ngọc Diện Lang Quân.
Dương Lâm tạ ân lui ra. Còn lại một mình Triển Quân, Bạch Thiếu Huy hỏi :
- Khanh là đệ tử nhỏ nhất, đành phải chịu thiệt thòi vậy. Còn lại vùng quan
ngoại, xứ Tây Vực và đất Nam Cương, khanh chọn xứ nào ?
Triển Quân cười đáp :
- Vùng quan ngoại mùa đông rét mướt, mùa hè nóng bức thần không kham nổi. Xứ Tây Vực lại còn tệ hơn. Vậy thần xin được đến Nam Cương. Điện hạ có ban ngoại hiệu cho thần không ?
Bạch Thiếu Huy nói :
- Vậy khanh hãy xuống Nam Lĩnh, đến Miêu Cương mà làm Miêu Chúa. Hiện ở đấy chưa có Miêu Chúa, chỉ cần khanh thu phục được thập bát động chủ thì có thể đăng cơ tức vị. Khi đó địa vị của khanh cũng chẳng thua kém gì các vị sư huynh đâu. Quả nhân ban cho khanh ngoại hiệu là Nam Cương Tôn chủ. Sau khi làm Miêu Chúa sẽ có thêm tôn hiệu là Miêu Cương Bá chủ. Người Miêu thiện dùng độc vật, rất phù hợp với sở trường của khanh. Cần nên nhớ kỹ, người Miêu thường mê tín và rất quật cường. Đừng quá cứng rắn với họ. Nên học theo Khổng Minh năm xưa, dùng uy đức mà phục chúng nhân. Quả nhân tin vào tài trí của khanh. Miêu Cương xa xôi, khanh hãy lên đường cho sớm.
Triển Quân tuân mệnh lập tức sửa soạn khởi trình. Giờ đây trong phòng chỉ còn lại ba người, Bạch Thiếu Huy nói :
- Trong hai lão già Bạch Phát Đồng Tử và Bạch Cốt Hung Thần, nhị vị khanh gia nên tìm cách động thủ với Bạch Phát Đồng Tử trước. Đã hiểu đường lối võ công của lão rồi thì dễ thủ thắng hơn. Và nếu như lão ta đã bị đả bại thì Bạch Cốt Hung Thần cũng sẽ chẳng dám mạo hiểm xuất chiến.
Bách Độc Ma Vương vâng dạ nói :
- Điện hạ dạy rất phải. Mấy lão ấy xưa nay vẫn quen mềm nắn rắn buông.
Bạch Thiếu Huy lại nói :
- Giờ đây nhị vị khanh gia đã không còn liệt vào hàng Tứ đại Ma Vương nữa thì nên đổi ngoại hiệu đi. Gọi là Bách Độc Chân Quân và Ngạo Thiên Đế Quân chẳng hạn.
Cả hai lão đều khen ngoại hiệu nghe rất oai, nên vâng dạ nhận lĩnh. Bạch Thiếu Huy còn dặn dò hai lão vài điều trọng yếu nữa rồi mới từ biệt lên đường.
Tung Sơn Thiếu Thất Phong ...
Hôm nay là ngày mười lăm, chính là ngày quần hùng phe Bạch đạo cử hành đại điển thành lập Vệ Đạo Minh, một tổ chức tập hợp tất cả tinh anh của phe Bạch đạo mà nòng cốt là Cửu đại môn phái, mưu đồ đương cự quần ma.
Trên Thiếu Lâm Tự, tại quảng trường phía trước Đại Hùng Bảo Điện, quần hùng kéo đến xem hội đông nghịt, có đến hàng vạn người.
Chư đệ tử Cửu đại môn phái đều vận y phục mới tinh, nghiêm trang tề chỉnh xếp hàng trước lễ đài. Đấy là những phần tử tinh anh nhất của phe Bạch đạo.
Chín hồi Đại Hồng Chung trầm hùng vang vọng. Cửa lớn tòa Đại Hùng Bảo Điện rộng mở. Một đoàn người do Không Hư đại sư dẫn đầu lần lượt tiến ra, trịnh trọng bước lên lễ đài. Tiếng ồn ào đột nhiên lắng xuống. Toàn trường đều hướng mắt nhìn lên.
Chưởng môn Thiên Sơn phái Thần Toán Thư Sinh La Thiện Hùng, đại diện Cửu đại môn phái bước tới trước đọc lễ văn cùng lời hiệu triệu, đại ý tuyên bố thành lập Vệ Đạo Minh, và kêu gọi quần hùng tham gia công cuộc giáng ma vệ đạo, duy trì chính nghĩa võ lâm. Cuối cùng tuyên đọc danh sách thành phần lãnh đạo :
"Chưởng môn Võ Đang phái Huyền Hạc Đạo trưởng.
Chưởng môn Nga My phái Diệu Tâm sư thái.
Chưởng môn Côn Luân phái Nhất Chân đạo trưởng.
Chưởng môn Thanh Thành phái Thiên Linh đạo trưởng.
Chưởng môn Điểm Thương phái Kim Long Đao Dư Bằng.
Chưởng môn Không Động phái Long Quyền Phong Vân Thạch Vũ.
Chưởng môn Thiên Sơn phái Thần Toán Thư Sinh La Thiên Hùng.
Bang chủ Cái Bang, Thần Hành Thiết Bổng Hà Vĩnh Tuấn.
Minh chủ Vệ Đạo Minh, phương trượng Thiếu Lâm Tự, Không Hư Đại sư."
Tiếp theo, Không Hư đại sư sắc diện nghiêm trang, trịnh trọng bước ra đọc lời thề vệ đạo. Đại sư vận Vô Tướng Thần Công, đưa tiếng nói truyền đi, những người đứng ở tận ngoài xa đều nghe rõ. Giọng đại sư sang sảng trầm hùng khiến người nghe như sôi sục bầu nhiệt huyết, quyết xả thân chống cự tà ma, phù trì chính đạo, để danh lưu thiên cổ, tiếng thơm còn mãi với đất trời.
Đại sư vừa dứt lời, toàn trường vang lên tiếng hô "Xin thề" chấn động cả không gian. Quần hùng hừng hực khí thế sẵn sàng liều chết diệt ma. Cả những nhân vật không liên quan gì với Cửu đại môn phái cũng bị khí thế ấy lôi cuốn mà quên mất việc mình chỉ đến quan chiêm.