Thiên Hạ Tuyệt Chi Chậm Độc

Chương 1.2

Giang hồ giang hồ, Trường Giang và Hoàng Hà hồ hải, mộc mạc hoang dã, phong vân cuồn cuộn, chưa bao giờ an bình.

Lữ khách  du lãm tứ phương tám hướng chỉ sợ gặp gỡ đạo tặc ngang ngược, cho nên  trên giang hồ, để bảo vệ sự an toàn trong việc vận chuyển tài sản mới xuất hiện một tổ chức gọi là tiêu cục. Nhận giao người hoặc đồ vật, phải bảo đảm lữ khách hoặc tài vật an toàn.

Không chỉ có thương nhân vận chuyển tiền bạc hàng hóa mới muốn ủy thác tiêu cục, phía quan quân muốn áp  tải quân khố, quan viên được giao trọng trách, đôi khi cũng phải tìm tiêu cục  hộ tống, bởi vậy nghề này sinh ý thịnh vượng, kẻ hòng may mắn làm giàu từ đó cũng không ít.

Trong tiêu cục kẻ được thuê đến bảo vệ khách lữ hành hoặc tài vật là những  kiếm khách gọi là Phiêu khách hoặc Tiêu sư, Hình Bất Quy là một trong những Tiêu sư đó.

Hình Bất Quy ba mươi tuổi vẫn còn độc thân, cả quản sự trong tiêu cục cũng không ai biết rõ xuất thân lai lịch của hắn, ngay lúc hắn được tuyển vào tiêu cục cũng chỉ là một điều ngẫu nhiên.

Hai năm trước, quản thông tiêu cục áp tải hàng hóa đến một châu nọ, gặp phải lục lâm  đạo tặc chắn đường, song phương ác chiến một hồi, mười người trong tiêu cục đã chết mất hai, tiền phải giao cũng sắp bị cướp mất.

Hình Bất Quy lúc này vừa vặn xuất hiện đem cường đạo đuổi chạy, bảo vệ được mười vạn hai ngân lượng kia, lão bản tiêu cục ở trấn Chiêu Dương lập tức quyết định thỉnh hắn đến để góp sức làm lớn mạnh cho tiêu cục.

Hình Bất Quy võ công cao cường lại không giao du với ai, chỉ mới ba mươi mấy tuổi  nhưng tính khí  tựa như lão nhân, khiến mọi người trong tiêu cục luôn giữ khoảng cách với hắn, cũng không ai dám gây chuyện sinh sự.  Dần dà thành thói quen,  người ta đặt cho hắn cái ngoại hiệu là hũ nút.

Lâu Chiêu Dương cùng  Hình Bất Quy quen biết hai năm sau, biết được người này dù có chút lạnh nhạt nhưng là người có nguyên tắc, không tham tài, y đến hiện tại cũng chưa bao giờ làm hỏng tiếng tăm của tiêu cục.

Mẹ của Lâu Chiêu Dương không quen nhìn Hình Bất Quy dáng vẻ hào sảng lại một thân một mình nên muốn thay y làm mai, cho rằng nam nhân có thê tử sẽ được chiếu cố rất nhiều, bà đến những nơi gần đó hỏi thăm không ngờ lại có nhiều nữ tử  nguyện ý.  Cũng biết được Hình Bất Quy tuy lôi thôi lếch thếch nhưng rất phóng khoáng, mấy cô nương kia vừa lén nhìn,  tim luôn vừa đập loạn như nai con nhảy nhót.

Bất quá bà mười lần hỏi ý của Hình Bất Quy, chín lần đã bị cự tuyệt.

Lần thứ mười cự tuyệt không được, hắn dứt khoát  nói  Lâu Chiêu Dương  giao cho mình việc gì đó để làm, đưa cho mấy quan viên một ít tiền kiếm chức quan nhỏ, tránh cho vị nãi nãi kia cằn nhằn liên miên.

Muốn lên Đế đô phải đi qua  con đường dưới chân núi Tử La,  hắn định trong trấn dừng chân nghỉ trọ, lại phát hiện  ở đó xảy ra chuyện bất thường.

Võ lâm nhân sĩ đi qua đi lại, chăm chú khẩn trương truy tìm cái gì đó, khách điếm đều bị mấy kẻ bị thương trọ hết, tình huống  thực không tầm thường.

Hình Bất Quy sống ở tiêu cục, đối với việc gió thổi cỏ lay từ trước đến nay rất  biết cách nghe ngóng,  ở chỗ lão bản khách điếm một hồi đã có được chút thông tin.

Nửa tháng trước trong võ lâm,  tổ chức đứng đầu võ lâm là “võ lâm minh” , đã tập hợp những kẻ có võ công cao cường, đi bao vây một môn phái tên là Hoàn Đan môn trên đỉnh Tử La.

Bị tám đại môn phái  cùng vô số kẻ tài hoa tấn công như vậy,  Hoàn Đan môn đương nhiên một một đêm bị diệt, bất quá “võ lâm minh”  thực sự cũng không  được tốt cho lắm, cũng tôn hao rất lớn, nghe nói chưởng môn hai phái Thiếu Lâm cùng Võ Đang sau khi xuống núi lập tức trở về bế quan, làm giang hồ thêm ít nhiều cũng bất an suy đoán.

“….. Võ lâm nhân  trên Hoàn Đan môn gặp phải Mỵ cổ, hòa thượng cùng đạo sĩ cũng phải động phàm tâm muốn cướp đoạt mỹ nhân, kết quả là  tự mình diệt mình……” chưởng quầy tiệm cơm nói một cách chế nhạo, sĩ nông thương nhân mỗi ngày lui tới khách điếm, tiếng gió lớn nhỏ đều chạy không khỏi tai hắn.

Hình Bất Quy ngồi ở bàn ăn đem ánh mắt dõi ra ngoài cửa, nhìn xa dãy Tử La sơn xanh biếc, nhớ tới giang hồ  nói về Hoàn Đan môn.

Hoàn Đan môn là nơi trú ẩn của ma đạo, hành sự như quỷ  thần, ngụ nơi thâm sơn cùng cốc, chuyên luyện độc dược xuân dược, bắt cóc lão nhân nữ nhân và hài tử dùng thử dược luyện dược, cung cấp kì độc cho những bang phái tà đạo để hãm hại người, bởi vậy nhận không ít nộ oán của võ lâm nhân sĩ.

Để tránh gây thêm nhiều  cảnh thảm  khổ xảy ra, “võ lâm minh”  liền hiệu triệu nhân thủ, liên kết cao thủ các đại môn phái đi chinh phạt Hoàn Đan môn.

Bất quá Hình Bất Quy trong tiêu cục cũng nghe qua chút ít lời  truyền tai nhau trái ngược,“ võ lâm minh”  sở dĩ muốn nhanh chóng đánh triệt Tử La sơn,  là vì trong lòng có mục đích khác.

Nghe nói Hoàn Đan môn môn chủ là một kì tài thế gian, mấy năm qua luôn dốc lòng tìm tòi nghiên cứu, sau cùng cũng luyện ra ba vị dược nhân là  Mỵ cổ , Dược thú  và Chậm độc .

Mỵ Cổ  mỹ lệ  mỵ hoặc kinh người, chỉ cần nhìn thấy thần trí liền mê man….

Huyết của  Dược Thú có thể cứu sống người chết….

Còn  Chậm Độc , một hơi thở  chứa đựng ngàn vạn kịch độc, vừa nhìn thấy nháy mắt liền có thể lấy đi tính mạng địch nhân.

Đế vương ở xa tận Đế đô đều đã nghe phong phanh  qua việc này,  nên muốn phái quân đội nghênh đón ba vị dược nhân kia tiến cung, “võ lâm minh”  sợ  rằng đế vương sau này khống chế được dược nhân thì sẽ dùng họ để tác loạn võ lâm, áp chế giang hồ,  sẽ dùng vũ lực để phá vỡ nguyên tắc, nên liền đi trước một bước.

Nói ngắn gọn, Hoàn Đan môn chủ hao hết tâm lực dưỡng ra được trân vật cho nên mới rước lấy họa diệt môn.

Chưởng quầy tiệm cơm ở một bên một mực thấp giọng cười nói, giang hồ tổ chức một trận vây bắt thật lớn,  hô phong mà đi hoán vũ mà về, đã mất không ít người nhưng vẫn để cho ba vị dược nhân kia chạy thoát. Tiểu nhị bên cạnh cũng mãnh liệt gật đầu, bọn họ không phải là người giang hồ, đương nhiên lôi chuyện giang hồ  ra cười không có gì lạ.

Hình Bất Quy tai nghe, mắt thấy ngoài cửa  mấy nhân sĩ chân thấp chân cao bước vào, chợt thấy mấy người kia nhìn quen mắt vô cùng,  là đệ tử đồng môn lúc trước của hắn nên hắn lập tức xoay người tránh đi.

“…… Huyền Đao môn cũng tham dự?” hắn thấp giọng hỏi chưởng quầy.

“ Đương nhiên  đương nhiên. Môn chủ sai nhị đệ tử  là Lam Mẫn cầm đầu hơn mười người trong môn đến tham dự, bất quá, khách quan a ngươi cũng thấy đấy, cuối cùng chẳng được việc gì. Ai, Huyền Đao môn được xưng là môn phái đứng đầu Thục trung,trong hàng đệ tử mà môn chủ Huyền Đao  dạy dỗ  thì chỉ có võ công  của đại đệ tử Hình Lộ là được chân truyền, thậm chí trò giỏi hơn thầy, đáng tiếc a……”

Tiểu nhị bên cạnh  lên tiếng: “ Đáng tiếc cái gì?”

“Đáng tiếc ba năm trước đây Hình Lộ vì vi phạm môn quy, bị  trục xuất khỏi Huyền Đao môn, sau đó môn chủ lâm bệnh, sự vụ trong môn hết thảy là đều do Lam Mẫn sắp xếp. Lam Mẫn tuy là người nhanh nhẹn linh hoạt, trong môn sự vụ xử lý thoả đáng, nhưng  võ công lại không bằng Hình Lộ ngày đó, sợ Huyền Đao môn dần dần sẽ xuống dốc…..”

Hình Bất Quy thấp giọng thở dài, chưởng quầy vô tình nói những việc  trên võ lâm, hắn cũng không muốn hồi tưởng lại quá khứ, nên kéo thấp cái nói xuống, qua loa nhờ tiểu nhị gọi mấy cái bánh bao để rời đi.

“Khách quan, ngươi không  trọ lại sao? Ở đây đường núi gập gềnh, cứ vài dặm sẽ gặp đạo tặc, dù có đi nhanh đến mấy cũng vô pháp qua được núi đêm nay…”

Hình Bất Quy lắc đầu, trả tiền cơm xoay người rời đi, lúc này lại không muốn ở lâu trong trấn vì sợ lại đụng người quen.

Xuôi theo đường núi vài dặm, hoàng hôn phía tây nhanh chóng buông xuống, trời rất nhanh tối sầm, nơi này hoang vắng  nhưng không cần lo lắng có cướp ngang ngược hoành hành, ánh trăng  lên cao rọi ráng làm hắn tính toán đi thêm  một chút,  hòng tìm nơi nào yên tĩnh để nghỉ ngơi.

Bầy sói tru mấy tiếng thật dài,  thanh âm  dọc theo núi đồi trùng điệp truyền đến, người thường nghe được có lẽ sẽ kinh hãi run sợ, nhưng Hình Bất Quy tài cao mật lớn,  làm gì có chuyện sỡ hãi, chỉ là nhìn cảnh sơn nguyệt hoang vắng lòng liền có chút thê lương.

Nén đi thương xuân bi thu,  hắn đi một đoạn đến phía sau khe núi thì nhìn thấy một sơn động cỡ trung,  cũng không có dã thú nguy hiểm bên trong, ngược lại rất sạch sẽ mà còn có tiếng suối chảy róc rách, lập tức quyết định lưu lại.

Hắn đựa lưng vào thành động ngồi xuống,  liên tục đi hai canh giờ  làm hắn thấy có chút đói bụng,  hắn liền cầm bánh bao ra ăn, nhưng bỗng nhiên nghe được tiếng động lạ thường. Hắn vôi buông chiếc bánh mới cắn một nửa, với lấy thanh đao tùy thân bên cạnh, nghĩ rằng có dã thú trong núi đến gần.

Một hồi sột soạt vang lên, trong bụi rậm có một thân thể nhỏ bé như ẩn như hiện, sau đó liền lao chầm lên người hắn, vừa lao thẳng vào huyệt động, vừa quay đầu lại nhìn xem có gì đuổi theo hay không.

Hình Bất Quy thấy là tiểu sinh vật vô hại, nhưng đề phòng vẫn hơn cho nên không thu đao trên tay lại, yên lặng nhìn động tĩnh của nhân ảnh kia.

Nhân dạng nho nhỏ kia đối với huyệt động có vẻ vô cùng quen thuộc, Hình Bất Quy bất chợt hiểu ra, huyệt động này có lẽ chính là chỗ của y, khó trách sao lại vô cùng sạch sẽ, thậm chí chẳng có côn trùng rắn rết đến quấy nhiễu.

Nhân dạng nho nhỏ bò bò tiến đến. Huyệt động được chiếu sáng bằng ánh trăng mờ nhạt, trong ý thức  có lẽ y cảm thấy có gì đó bất thường nên ngẩn đầu nhìn, một  tia hàn quang xoẹt qua, đó là do đao của Hình Bất Quy phản quang mà ra.

Vừa nhìn thấy cây đao kia, y quả thực bị kinh hãi, cả người ngã ra sau rồi bắt đầu run rẩy kịch liệt, khuôn mặt đen sẫm gầy teo trở nên co rút, ánh mắt sáng trong lại lộ đầy kinh hoảng e ngại, đan xen bất lực.

Là một thiếu niên sao, Hình Bất Quy đơn giản phán định, vóc dáng  nhỏ gầy kia  không có chút uy hiếp,  còn bị binh khí của mình dọa đến ngã lăn, hắn  lúc này mới thu  đao, cầm nửa cái bánh bao bị rớt dưới cỏ lên ăn tiếp, ý định ăn xong thì đi ngủ.

Thiếu niên cuộn tròn lại như một con sâu nhỏ, dựa vào cửa sơn động không dám nhúc nhích, động nhỏ mà hắn ẩn nấp đã bị một nam nhân đáng sợ chiếm giữ, còn có một thanh đại đao, khiến hắn hồi tưởng lại những hình ảnh huyết tinh  vô cùng rành mạch trong trí nhớ.

Một đám người lạ lẫm cầm đao  xông vào Hoàn Đan môn, không giải thích gì cứ chém và giết, già trẻ lớn bé đều không tha, những người mới nhập môn tránh không kịp cũng bị giết hết

Khắp nơi đầy máu.

Hắn hoảng sợ vô cùng, chạy đi tìm sư phụ thì  lại tận mắt chứng kiến một nam nhân tráng kiện hung dữ như ôn thần,  giơ lên hoàng kim đao, đem sư phụ hắn đang sống sờ sờ chặt đầu mang đi…..

Nghĩ tới đây, hắn lại không kim được  mà run rẩy, nhìn lại kẻ chiếm chỗ kia là một nam nhân khôi ngô, mùi  vị và cách ăn mặt đều giống những kẻ  sát nhân kia thì trong đầu chỉ muốn chạy trốn, bất quá chân tay hắn hiện tại đều mềm nhũn, khí lực dù chỉ để cử động ngón tay đều không có.

Ánh trăng chiếu sáng, có thể nhìn rõ ràng tướng mạo nam nhân nọ, ria mép mọc lấm tấm,  giống như  tinh thần chán chường suy sụp, mày rậm dương cương trên đôi mắt đang nhìn hắn,  ánh mắt so với đao còn sắc bén hơn. Hắn sợ hãi, người này cũng những kẻ trong núi lùng bắt  bọn hắn kia quả là cùng một giuộc, sẽ giết hắn…..

Nhưng ngoài dự đoán nam nhân lại thu đao trở về, đặt bên góc  khuất  để tránh tầm nhìn của hắn.

Y không phải như những kẻ xấu kia?  thiếu niên đinh ninh, tâm tình sau đó ổn định lại chút ít, bắt đầu xoa xoa cái mông, ai, đau quá a, vừa mới bị nam nhân này dọa ngã, cơ hồ mông đã bị dập tả tơi.

Hắn ngồi nhìn lén nam nhân ôn  hòa  bên cạnh, tâm vẫn sợ hãi không thôi. Đối với những kẻ lăm lăm binh khí trên tay kia cùng lòng dạ như rắn  rết luôn uy hiếp sự hiện hữu của hắn, cho nên, hay là trốn đi…?

Thiếu niên đắng đo nghĩ, mà một bên Hình Bất Quy cũng có chút ngạc nhiên.

Tiểu tử kia đang làm gì vậy?

Hình Bất Quy cầm nửa cái bánh bao ăn, hắn xưa nay  là người cảnh giác nên  vẫn vừa ăn vừa ngắm người bên cạnh, thấy thiếu niên  nọ  mắt rưng rưng, tay xoa cái mông, quyệt miệng, rất giống con cún nhỏ.

Hắn đánh nhịn cười, cũng không chú tâm ăn được.

Thiếu niên ngược lại nhìn thấy đồ ăn liền ngây người, mấy ngày nay trốn tránh ẩn nấp trong rừng núi, hắn cũng không có khả năng săn thú rừng, chỉ có thể hái mấy  quả dại.

Nhưng quả dại cũng ăn đâu có đủ no,  ở trong Hoàn Đan môn  hắn dưỡng được một  thân thể mượt mà trân quý,  trong vòng nửa tháng này đều đã tán đi không còn, bánh bao kia trong mắt hắn hiện tại chẳng khác nào cao lương mỹ vị.

Hình Bất Quy đang muốn cắn  miếng bánh bao, chợt nghe thanh âm rột rột, là tiếng bụng kêu? Hắn quay đầu xem, liền nhìn thấy tiểu hầu tử nhỏ nhắn ngồi ngay bên cạnh, miệng ngậm chặt cố nuốt nước miếng, con ngươi sáng bừng nhìn chằm chằm bánh bao trong tay mình, tựa hồ muốn nhào lên cướp đi nhưng rồi lại không có gan.

Hình Bất Quy sớm đoán được tiểu tử này có thể là con cá lọt lưới của vụ việc Hoàn Đan môn, bình thường nếu là khất cái  thì phải ở nơi thành trấn nhiều người trà trộn  kiếm ăn, chứ không  phải ở giữa nơi hoang sơn dã lĩnh này,  nếu không chẳng khác gì đi tìm chết.

Nếu như bây giờ hắn tiếp tế  cho tiểu quỷ này, nói không chừng sẽ tự rước lấy đại phiền toái……

Thiếu niên vẫn nhìn chằm chằm vào bánh bao, hai hàng lông mày rủ xuống vô hạn ai oán, Hình Bất Quy đợi một hồi, cũng không có nghe được lời cầu khẩn nào, cuối cùng hắn nhịn không được  mới duỗi tay đưa tới nửa chiếc bánh bao còn lại.

Phiền toái vẫn phiền toái, mất tất cả rồi thì còn sợ phiền cái gì?

Thiếu niên bị động tác đột nhiên hướng tới của Hình Bất Quy làm cho giật mình, vừa sợ vừa nghi,  miệng thì cứng mà động cũng không dám động.

Hình Bất Quy  vừa nhìn liền thiếu kiên nhẫn, lặp lại động tác đưa tay qua lúc nãy.

“Ta ăn không hết, cho ngươi.” Hắn  nói có chút hung dữ.

Bờ vai thiếu niên run lên, nhìn bánh bao rồi nhìn nhìn lại Hình Bất Quy, bụng hắn thực sự rất đói, cho nên dù sợ cũng cố lấy dũng khí  áp xuống, đưa hay bàn tay nhỏ nhắng về phía trước đoạt lấy nửa cái bánh bao kia, lập tức nhét vào miệng.

Bộ dáng ăn của y thật ngon miệng đến nỗi trên cái mặt bẩn hề hề kia của y cũng hiện lên  biểu tình thỏa mãn, thật giống như đang nếm thứ thức ăn vô cùng ngon lành.

Hình Bất Quy nhìn bánh bao bị y cắn chỉ mấy miếng là hết, y còn thiếu chút nữa thì nghẹn  thì đáy lòng thở dài.

Tiểu tử này thật sự là đáng thương.

Hắn lấy  từ trong ống trúc mấy cái bánh bao còn lại,  bánh đều được bọc giấy.

Tiểu tử đáng thương  mắt sáng rực nhìn hắn rồi nhìn bánh bao, sau đó y cũng buông lỏng cảnh giác hơn. Hình Bất Quy còn chưa kịp đưa thì y đã nhanh chóng giật một cái. Lúc này y mới  chịu ăn chậm, cái miệng nho nhỏ nhấm nuốt như  mấy con sóc cắn hạt thông.

Hình Bất Quy không nhìn y nữa, hắn nằm xuống  mớ cỏ nhắm mắt nghĩ đến lộ trình ngày mai, còn phải đi  thêm vài ngày đường nữa nên phải mau chóng nghỉ ngơi, về phần tiểu tử đáng thương này thoạt nhìn trung thực, không có khả năng tạo ra uy hiếp, vả lại hắn vẫn có tự tin vào võ công  của mình nên căn bản không quan tâm tiểu tử này  sẽ nảy sinh lòng dạ xấu xa.

Mà thoạt nhìn y cũng là kẻ nhát gan, như một con sóc nhỏ không có khả năng gây tổn hại,  đến nỗi có tồn tại cũng không có khả năng gây chú ý.

……

Sương sớm lạnh lẽo, thân là kẻ luyện võ nên Hình Bất Quy  tỉnh dậy từ sớm,  hắn đứng dậy nhìn sang bên cạnh, phát hiện tiểu tử đáng thương co người lại ngay chỗ hôm qua mà ngủ, nghĩ đến  tiểu tử này khi ngủ cũng không xoay người,  không dám kinh động hắn?…..

Còn lại mấy cái bánh bao, hắn dùng giấy cẩn thận bọc lại rồi bỏ vào ống tre, lúc y được cho ăn thì cũng không  tỏ vẻ tham lam, không có kiểu ăn xong một hơi lại muốn tiếp, có lẽ y phải rất nỗ lực để có thể tồn tại được trong thế giới này, Hình Bất Quy nghĩ vậy rồi cũng thở ra.

Hắn lại phát hiện ra quần áo của y phi thường rách nát, bị mủ của Thụ Dịch thảo làm cả thân mình bẩn không thể nào chịu nổi, quần áo y trước mắt vẻn vẹn có thể che đậy thân thể mà thôi. Hình Bất Quy cười khổ, từ trong ống tre khác lại lấy ra một kiện quần áo sạch, đặt vài cái bánh bao ở bên cạnh.

Hắn lại duỗi thắt lưng, lắng nghe phân biệt phương hướng suối nước, cũng không  cất bánh bao lại mà chính là muốn đem thức ăn cho tiểu tử đáng thương kia, giúp y chống đỡ thêm mấy ngày, về phần  hắn thì cước bộ  nên nhanh hơn một chút, qua khỏi núi thì đã có thôn làng, sợ gì không có thức ăn.

Hắn đi ra ngoài vài bước, âm thanh phía sau sột soạt vang lên. Hắn quay đầu lại,  thấy y vội vàng hấp tấp đứng  lên, ôm trong tay bọc bao bánh bao cùng kiện quần áo  vội vã chạy theo.

Y vừa ra khỏi động đã bị hòn đã nhỏ dưới chân ngáng bước, mất đà đâm về phía trước, bất quá may mắn y không bị té, nếu không bánh bao trong tay y sẽ dính đầy bùn.

Hình Bất Quy rất muốn cười  lại không thể bật cười, mấy năm qua lăn lộn chốn phong trần đã làm hắn dưỡng thành thói quen không dễ dàng biểu lộ tâm tình.

Thiếu niên hoang mang rối loạn  một hồi rồi cuối cùng cũng trụ lại được thân thể, y  vuốt ngực thở dài một hơi, cũng nhìn thấy Hình Bất Quy nhếch miệng.

Hình Bất Quy lúc này mới phát hiện y có một đôi mắt sáng ngời, chứa đựng đủ thứ cảm xúc. Hắn cảm thấy y nhìn mình bằng ánh mắt  đáng thương,hắn ép mình phải tránh đi, dứt khoát coi như y không tồn tại.

Đi qua bụi cỏ sau mấy gốc cây già, đến một dòng suối thanh tịnh, y vẫn đứng phía sau cách xa hắn năm bước.

Hắn lấy ra một túi bằng da  múc đầy nước rồi đội nón vào chuẩn bị tiếp tục đi,  chốc chốc quay người lại nhìn  tiểu tử đáng thương kia đã đến bên cạnh, ánh mắt chớp chớp  nhìn nhìn, hai tay nhỏ đưa lên bánh bao cùng kiện quần áo, thật giống  kiểu người hầu hầu hạ gia chủ.

Hình Bất Quy nhíu mày nói: ” Cái này… cho ngươi “

Con ngươi thiếu niên trong nháy mắt sáng ngời, nhưng sau đó nhanh chóng ảm đạm xuống, y vẫn giữ mọi thứ trên tay nhưng lại rụt tay trở về, điệu bộ  như nhà ai có tang  rất chi là đáng thương….

Hình Bất Quy cũng không phải là người có tâm địa sắt đá, chứng kiến đối phương như vậy, cảm thấy không đành lòng, bất quá, hắn thật sự không nghĩ sẽ dẫn theo phiền toái, lý trí nói cho hắn biết, tiểu tử này cùng Hoàn Đan môn có quan hệ, nếu hắn không suy tính kĩ,  chỉ e là bản thân cũng không tránh được xui xẻo.

Tỏ thái độ lạnh lùng, xoay người rời đi, theo sơn đạo tiếp tục hành trình đã vạch ra trước.

Đi ước chừng mười bước sau, sau lưng lại nghe có động tĩnh, không cần quay đầu lại cũng liền nhận ra là tiếng bước chân của tiểu tử kia, hắn giả bộ như không biết, cũng không quay đầu lại, lại cố ý đẩy nhanh tốc độ, tiểu tử kia  bước theo như là đang chạy, không bao lâu liền nghe được có tiếng thở phì phò khó khăn, khoảng cách giữa hai người ngày càng nới lỏng.

Cái phiền toái này sao vứt được đây? Cảm giác không đành lòng, bất quá, Hình Bất Quy cũng  không phải loại  thích tìm việc.

Hai canh giờ sau đi khỏi núi, vào trên quan đạo thì đã được nửa ngày, vẫn không thấy cái thôn nào,  cho nên Hình Bất Quy tìm đại  cái cây nào đó để hóng mát. Bụng  giờ đã rỗng không, nhưng nhịn đói đã quen nên không đáng lo, hắn xuất ra túi da uống mấy ngụm nước, dựa vào thân cây kéo người xuống nhắm mắt dưỡng thần.

Một khắc sau, nghe được phía trên có tiếng bước chân, hắn đẩy mũ cao lên một chút, xa xa trông thấy một cái chấm đen nhỏ, điểm đen càng lúc càng lớn, lại là tiểu tử đáng thương kia.

Hình Bất Quy có chút giật mình, tính toán bước chân của mình, hai canh giờ qua cũng qua rất nhiều đoạn đường, tiểu tử đáng thương kia gầy còm không có mấy lượng thịt, nhưng vẫn đuổi theo, gây nên chú ý của hắn rồi.

Tiểu thiếu niên thở hồng hộc, gặp được Hình Bất Quy, tuy biểu lộ vẫn còn rụt rè, nhưng đồng tử trong mắt nháy mở lớn, hai quầng ánh sáng nhạt trong đó lập loè, giống như bảo thạch rạng rỡ phát  sáng, đột nhiên đang chạy  thì va vấp sơ suất ngã nghiên.

Thiếu niên dường như trời sinh cùng mặt đất có cừu oán, chạy bộ thường té nhào, vừa rồi cũng đã ngã sấp xuống đất, y chật vật bò lên nhưng không có khóc, sờ sờ cái trán có vẻ như  bị dập, cát bụi hòa với máu, thành hỗn hợp màu nâu nâu.

Y lại đứng lên, cẩn cẩn dực dực tới gần hắn, đưa thẳng mắt nhìn hắn, thẳng đến Hình Bất Quy cũng không thể không đối diện lại mà nhìn, sau đó,  thiếu niên lôi bánh bao trong ngực giơ ra. Bánh bao đều dẹp lép.

“Ta  bảo cái đó cho ngươi mà”  vì sợ lại cùng cái tiểu khất này dây dưa không ngớt, Hình Bất Quy cố ý làm ra bộ mặt hung ác .

Thiếu niên có chút thất vọng rũ bả vai xuống, trên trán đều là mồ hôi, môi lại trắng bệch rạn nứt, Hình Bất Quy nhìn không được, đem túi da ném cho.

“Uống nước”  hắn nói.

Thiếu niên luống cuống tay chân mở ra dây thừng của túi da, đưa lên miệng uống, hắn thật sự khát, rồi lại cực kỳ tiết chế, để lại phân lượng tương đối trả lại cho nam nhân trước mặt, mới ngồi ở một bên xoa bóp cái chân nặng trịch của mình. Hắn đuổi theo y chạy mãi, thể lực không tốt lắm nên đã hết sạch, nếu không phải  nội thể tương đối tốt, đã sớm té xỉu giữa đường.

Hình Bất Quy mắt nhìn, không nói gì. Hắn lại nằm xuống nghỉ ngơi chuẩn bị cho chặng đường dài, như trước coi như không thấy y, đạo lý xua người này cùng với xua chó xua mèo thật giống nhau, không nhìn vào mắt nó, làm bộ điềm nhiên như không, không nói không động đến, cũng không cho ăn, thế nó sẽ tự bỏ đi.

Nhưng, hắn cho y ăn rồi, khó trách sau này dây dưa.

Hắn đứng đây tiếp tục hành trình. Đi mấy bước thì đứng lại trái phải nghe ngóng,  tiểu tử đáng thương kia vẫn lẽo đẽo theo sau.

Không biết y có thể kiên trì tới khi nào? Cũng tốt, vào đến thành trấn y cũng tự động dừng lại thôi, nơi nhiều người thích hợp để sinh tồn hơn.

Hoàng hôn rơi xuống chân, Hình Bất Quy tìm gian khách điếm dùng cơm uống rượu. Lữ hành là cuộc sống gian nguy mệt nhọc và chán nản, gường đệm mặc dù thô, vẫn có thể giảm bớt mệt nhọc dùng mấy chén rượu nâng lên hạ xuống tiêu tan ưu sầu.  Hắn lại nhìn thấy thân ảnh quen thuộc thoảng qua nhai đạo. Chủ khách điếm vừa thấy Hình Bất Quy liền mừng rỡ, hắn chưa đi đến đã sáp đến quấy nhiễu, còn  thân ảnh kia lại  im lặng ngồi xổm ở bên ngoài, từ trong lòng ngực lôi ra bánh bao.

Bánh bao từ sớm đều đã cứng ngắc, thiếu niên đem ăn, cái miệng nhỏ nhẹ nhàng cắn một ngụm rồi nhấp nháp, sau đó mới nuốt vào bụng.  Thỉnh thoảng nhìn trộm Hình Bất Quy trong khách điếm  một chút lại cúi đầu cười vụng trộm, giống như bản thân mình hoàn  thành một nhiệm vụ rất giỏi, đắc ý lắm.

Rất khó để không chú ý đến y, Hình Bất Quy vẫn là dằn lòng mình xuống, chuyên tâm vào thức ăn trên bát.

Vừa lúc lại nghe được có người chạy đến trước cửa khách điếm hô quát:

“Cút ngay tên khất cái kia, mang cái mặt bẩn thiu ngồi chắn trước cửa, muốn làm cho người ta không buôn bán gì được hả!!!”

Hình Bất Quy nghe thấy liền giương mắt ra ngoài xem, quả nhiên y kia đang bị một tiểu nhị đuổi mắng.

Thân thể nhỏ co rút lại vì sợ, hắn hướng phía trước bò lên vài bước, kề cửa khách điếm bên cạnh, đến khi có thể trông thấy một chút thân ảnh của Hình Bất Quy, mới cúi đầu yên tĩnh ăn bánh bao.

Tiểu nhị vẫn là không hài lòng, cầm chổi đuổi tiếp,  đôi mắt y giờ phút này ngập đầy sương, rưng rưng mãnh liệt lắc đầu. Có lẽ ý là sẽ không để chủ quán gặp phiền toái, tiểu nhị không để ý tới, vung chổi lên, vung trúng tay  hắn làm bánh bao lăn xuống mặt đất.

Thiếu niên càng thêm kinh hãi, nửa đứng dậy đuổi theo bánh bao, tiểu nhị vung cái chổi quét lại, làm hắn có vẻ bối rối, chân trái không biết như thế nào lại vướng chân phải tự mình trược chân, lại cạp đất.

“Bảo đi còn không đi?”Tiểu nhị lại vung roi lên.

Thiếu niên đáng thương cong người ngồi xổm dưới mặt đất, nhấc tay bảo vệ đầu và mặt, thân thể run rẩy.

Thấy chổi không quất đến, hắn nhẹ ngẩn đầu, nhìn tay tiểu nhị dừng trên không trung, là bị người giữ lại.

“…Y đang đợi người.” Người nọ nhàn nhạt nói xong, buông tay ra.

Tiểu nhị nhìn tiểu tử đáng thương phía dưới, quần áo rách nát lam lũ rối bù, rõ ràng chính là một tên khất cái. Nam nhân  này trông gọn gàng sạch sẽ làm sao có thể cùng cái tiểu khất cái kia có quan hệ? Không, có thể là tiểu khất cái này là người trong Cái Bang, nhận phó thác của đại lão trong bang, muốn truyền tin tức cho người ta, hẹn nơi này gặp mặt.?

Tiểu nhị liếc mắt cân nhắc,  nam nhân này xem ra là người luyện võ, mang theo đao, có thể là người của Bát Quái đao, hoặc cũng là truyền nhân của Thái Cực đao, nói ngắn gọn lại là người giang hồ, người giang hồ có ngàn kì trăm dạng lệch lạc nhau, vốn là không thể theo lẽ thường nhận thấy được.

Nghĩ không thể đắc tội với y, tiểu nhị ngượng ngùng lui ra, đem cái chổi cất đi.

Tiểu thiếu niên  ngồi trên mặt đất, thân thể nhỏ  nấp sau cái bóng cường trán của nam nhân, giống như là tấm chắn không thể phá bỏ, ngẩng đầu nhìn kẻ từng cho mình thức ăn và nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng và đôi mắt long lanh như sao trời.

Hai vì sao cân đối chỉnh tề, và như một tấm gương, phản xạ chỉ một hình ảnh của một người.

Giờ khắc này, Hình Bất Quy rốt cuộc biết rõ đã ném không nổi tiểu tử  này rồi.

Hết chương 1
Bình Luận (0)
Comment