Thiên Hạ Tuyệt Chi Chậm Độc

Chương 6

Nếu muốn hỏi thời gian Hình Vũ sung sướng nhất chính là khi nào, hắn nhất định sẽ trả lời chính là hiện tại, tuy không thể mở miệng nói chuyện, chính là trong mắt có thể đưa ra hàm xúc vui vẻ, người hiểu chuyện cũng nhìn ra được, tiểu gia hỏa này mỗi lần vui mừng đều nhướng mày, tựa như có thỏi vàng lớn từ phía trên cao rớt xuống trước chân hắn.

Tiết đại nương đương nhiên cũng phát giác được phía sân sau không khí đã thay đổi, tiểu tử kia không có việc gì làm, lại ngồi một góc ôm tỳ bà, khi thì ngẩn người khi thì cười khúc khích, tuy nói đã là đông tiết, dù không phải lạnh lắm nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia hé ra tia ân ẩn đỏ rực.

"Có phải là nhìn trúng tiểu cô nương nhà ai?" Nàng phức tạp đi đên bên Hình Vũ hỏi. (Có phải nhìn trúng đại thúc nhà ai?)( @@!)

Không có. Hình vũ lắc đầu, cố làm ra điệu bộ nghiêm chỉnh đứng đắn, nhưng khóe miệng cứ nhếch lên lại phản chủ.

Tiết đại nương đầy bụng hồ nghi, bắt lấy Hình Bất Quy hỏi: "Phụ tử các ngươi cùng nhau cười suốt ngày, gặp được chuyện làm tinh thần phấn chấn, là chuyện gì phát sinh mà không cho ta biết?"

Hình Bất Quy không tự chủ được nghiêng mắt nhìn nghĩa tử ở góc sân, hai người nhìn nhau, Hình Vũ mặt càng hồng, cúi đầu xoa xoa tay cho ấm, làm bộ có chuyện làm.

Tiết đại nương hỏi không ra nữa, mặc kệ a, về phòng của mình đốt lò lửa sưởi ấm, rất nhiều chuyện của người khác không nên biết.

Hình Bất Quy kéo kéo Hình Vũ, hỏi:"Lạnh?" (Đông Huyền: bớt tích kiệm từ ngữ đi anh)

Không lạnh. Hình Vũ lắc đầu, bất quá lại giữ bàn tay Hình Bất Quy lại, mua đông năm nay vẫn như năm trước, lạnh vẫn hoàn lạnh.

Nên hắn mua mũ khăn quàng cổ, găng tay, vớ, nếu là có đủ tiền hắn đã mua luôn một kiện áo lông sơn dương. Tiểu tử kia không giống hắn có nội công thâm hậu, không chống đỡ được giá rét, thời tiết càng lúc càng lạnh, thân hình đơn bạc này sao có thể chịu nổi? Nhưng mua nhiều đồ lại vô cùng phí phạm, Hình Bất Quy hắn có được tiền công từ công việc cũng không nhiều, nhiều lắm cũng có thể duy trì ấm no mà thôi, nếu muốn mua vật tốt nghĩ có chút khó khăn.

"Vào trong phòng đi thôi, đốt lò sưởi, ngươi đừng để cảm lạnh."

Hình Vũ lòng tràn đầy vui mừng, từ trước Hình Bất Quy cũng đối xử với hắn như thế, chỉ là biểu hiện có phần lạnh nhạt, duy trì tại chừng mực của phụ tử, bây giờ đối với hắn thật là tốt, lại cùng thường ngày bất đồng, nhiều hơn một chút sủng nịch, nắm tay của hắn hảo ôn hòa, cho nên, thật sự không lạnh, ngược lại nóng hừng hực.

Trong nội tâm có chút bộc phá, Hình Bất Quy rất hỉ hoan lôi kéo vành tai Hình Vũ, chạm vào tóc mai hắn, bất kể là trong phòng, hoặc là bên ngoài, chỉ cần Tiết đại nương không ở trước mắt, hắn thậm chí cùng Hình Vũ ngồi ở một góc sân hôn nhẹ.

Cho nên Hình Vũ rốt cuộc cũng biết, Hình Bất Quy phi thường quấn người, tối đã cùng mình cận kề da thịt, tồn tại một loại quấn luyến si mê, nhìn bề ngoài Hình Bất Quy như thế nào có thể đoán được.

Vào nhà, Hình Vũ vượt lên trước dùng tay nhóm lửa, rất nhanh nhiệt độ trở nên ôn hòa, Hình Bất Quy ôn tồn ôm hắn ngồi trên giường, mơn trớn qua đôi môi, nhấm nháp vành tai, thì thào nói Vũ Nhi đều không thấy cao, hy vọng hắn ăn cho béo lên một chút, để ôm cho càng thoải mái.

Hình Vũ chỉ chỉ trên giữa đầu hắn: Phụ thân trên đầu sinh vài cọng trắng.

"Chê ta già rồi?" Hình Bất Quy hỏi.

Phụ thân chính trực tráng niên, tuyệt không lão. Hình Vũ ranh mãnh cười, đôi mắt sáng lấp lánh.

Hình Bất Quy lại hôn lên đôi mắt hắn, cưỡng bức hắn nhắm mắt lại, không nghĩ đôi mắt sáng ngời trong trẻo như gương phản chiếu này, chứng kiến được dung nhan tàn thương của mình...

Hai người trong phòng triều mến ôm ấp một hồi sau, Hình Bất Quy nói muốn đi tiêu cục một chuyến, Hình Vũ nhảy xuống giường, lấy quần áo cho hắn.

Bên ngoài rất lạnh, phụ thân đừng quên phủ thêm áo da cừu.

Hình Bất Quy nhìn thấy đôi chân trắng xinh của Hình Vũ chạm trên thảm, bước trên mặt đất lạnh lẽo hàn băng, trong tâm có điểm không hài lòng, đem người đang ở dưới ôm thả lại trên gường.

"Ta rất nhanh sẽ trở về, trên đường cũng mua chút ít đồ ăn nóng, ngươi không cần bề bộn trong bếp nấu nướng, trời rét nước rất lạnh " Hắn nói.

Hảo, phụ thân.

Hình Bất Quy thật sự yêu mến sự nhu thuận nghe lời của Hình Vũ, tay vuốt vuốt tóc của mình bị hắn quấy cho mất trật tự, lại hạ xuống hôn thoáng ái nhân rồi mới quyến luyến rời đi Hình Vũ đang ấp trong ngực mình. Thật vất vả cho Hình Vũ, suy nghĩ duy nhất là nên kiếm thêm nhiều tiền một chút mới được, làm cho Hình Vũ sống tốt hơn, thoải mái hơn mới được.

Bước nhanh đến quảng thông tiêu cục, trực tiếp tìm Lâu Chiêu Dương.

"Gần đây có việc gì cần đi không? Trả cho ta nhiều thù lao một chút." Hắn nói.

"Có bút ám phiêu, hộ tống dược liệu quý đến đất Thục. Lúc trước ngươi theo ta nói qua là tuyệt đối bất nhập Thục, cho nên muốn tìm Kim Ba cùng lão Vương chạy lộ tuyến lần này... này không cần lo lắng? Trả thù lao rất cao." Lâu Chiêu Dương rất cao hứng. Hình Bất Quy nếu chịu đi là tốt nhất, có một người có thể chống lại nhiều cao thủ, tự thân xuất mã, tuyệt đối không cần lo lắng bị cướp phiêu.

"Nhập Thục......" Hình Bất Quy trầm ngâm, rất nhanh lại dứt khoát nói: "Ta tiếp, ngươi trả thù lao trước cho ta, ta mua cho Vũ Nhi thêm chút ít quần áo mùa đông."

"Hình Vũ cũng không nhỏ, không phải nên cho hắn thú thê? Ngươi không cưới, cũng đừng chậm trễ hỷ sự cả đời của hắn, hắn thú thê, không phải có thêm người hầu hạ ngươi?" Lâu Chiêu Dương nói, đa số có chút trêu tức.

Hình Bất Quy nghe xong, trầm giọng: "Vũ nhi thân thể không tốt, ta chưa cho hắn có ý định đón thê tử, ngươi đừng học đại nương, lão nghĩ ngươi thay người làm mai mối."

Lâu Chiêu Dương nghĩ, Hình Bất Quy thái độ thật là kỳ quái, mấy tháng nay rõ ràng tâm tình tốt vô cùng, công tác cũng hăng say, không giống vài năm trước nửa chết nửa sống, như thế nào hiện tại vui đùa với lão bản tiêu cục là hắn, không cẩn thận chẳng phải lại vuốt phải râu hùm?

Nghĩ tốt nhất không nên tự mình chuốc lấy cực khổ, hắn cười cười nói: "Không phải làm mối không phải làm mối, ngươi muốn chi tiền trước cũng không thành vấn đề, chỉ cần an toàn đem dược liệu đến nơi là tốt rồi. Ngàn vạn phải cẩn thận, người buôn dược mới từ Đông Hải khó khăn mới mua được, khách nhân ở Thục trung chờ được cấp, ngươi hôm nay về nhà dọn dẹp một chút, ngày mai hẵng đi."

Hình Bất Quy ngắn gọn đáp ứng, đi lấy thù lao, chạy tới cửa hàng xa hoa ở thành Đông. Hắn từ trước sống an nhàn sung sướng, dùng quần áo tất cả đều là cực phẩm, thấy quần áo da áo lông thật là tốt, chọn lấy vài cái, trên đướng mua ít thức ăn, rồi cũng quay về nhà.

Hình Vũ oa tại bên cạnh hỏa lò sưởi ấm, Hình Bất Quy kéo hắn vào lòng, mặc cho áo lông. Hình Vũ nhìn trang phục cùng phụ kiện trên người mình, biết rõ những vật này rất có giá trị.

Phụ thân, những này rất quý, chúng ta nào có nhiều tiền như vậy? Lắc lắc mở to con mắt sáng ngời, Hình Vũ tràn đầy nghi vấn.

"Ta cùng lâu lão bản nói, đây là thù lao của công việc sau này, tiền ngươi đừng lo lắng."

Đối Hình Vũ nói ngày mai muốn hộ tống ám phiêu, lần này lộ trình sẽ xa, một tháng sau mới có thể trở về, Hình Vũ vừa nghe, biết trời giá rét đông lạnh, đường đến đất Thục rất khó đi, trọng yếu hơn là, phụ thân lại rời đi lâu như vậy, nhịn không được ai oán đứng dậy.

"Ta sẽ trở về, ngươi an tâm ở nhà chờ. Năm nay mùa đông tới sớm, ngươi đừng để nhiễm lạnh, ta khi về nhà, muốn nhìn gặp một Vũ Nhi mập mạp." Hình Bất Quy ôn nhu nói.

( Tàn: híc.....!!!!)

(Đông Huyền: mập mạp xD)

Hình Vũ lại là cong miệng cười, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, một tháng cha xuất môn này, hắn muốn cùng tiết đại nương ăn nhiều thịt, chờ cha trở về thấy mình mập lên, sẽ rất thích ôm.

Dùng bữa tối song, Hình Vũ đông bề bộn tây bề bộn chuẩn bị hành lý cho Hình Bất Quy, để vào quần áo chống lạnh, Hình Bất Quy ngồi ở trước bàn, lấy một miếng da hươu lau thanh đao. Nhiều năm qua hắn xuất môn đều phải nhất định mang theo cái thanh đao này, sắc mặt ngưng trọng, cũng không biết nghĩ cái gì.

Hình Vũ loay hoay cũng xong, nhìn đêm đã khuya, nhắc nhở Hình Bất Quy nên nghỉ ngơi, thay đối phương cởi vớ giày lên trên giường, chính hắn cũng mau nhanh chóng cởi quần áo, nhanh như chớp chui vào ổ chăn, nằm gọn trong ngực Hình Bất Quy, đối với hắn nháy mắt mấy cái.

Sắp phải xa biệt một tháng, đêm nay Vũ nhi hảo hầu hạ phụ thân.

Trong mắt của hắn nói như vậy, có điểm xấu hổ, nhưng vẫn là nghĩ tận lực mình, chiếu cố phụ thân sắp đi xa. (....................................)

Hình Bất Quy ôm thân thể mềm trượt thơm ngát, tâm rung động, tay trượt vào trên cặp mông đang nhỉnh nhỉnh của Hình Vũ

Chậm một chút, cha, đêm còn dài.

Hình Vũ giật lại tay Hình Bất Quy lắc đầu cười đối phương quá gấp gáp, sau đó đi xuống chìm nhập trong đệm chăn ngồi ở trên đầu gối Hình Bất Quy, kéo quần hắn xuống, mỗ trụ đã dựng thẳng lên, cho thấy Hình Bất Quy sớm cũng có ý định cùng tiểu đông tây hảo hảo lưu luyến một phen. (................................................................)

Bàn tay bắt lấy vật cứng đang phát nhiệt, đầu tiên là dọc theo đỉnh đầu quấn chuyển khẽ liếm, nghe được bên ngoài đệm chăn một tiếng rên rỉ thỏa mản, khích lệ hắn càng lúc càng nếm thật nhiều. Miệng hắn nhỏ, Hình Bất Quy thực lớn, hắn cố gắng mở to miệng nuốt vào, mà đến cổ họng cũng còn chỉ có thể nhét chiều dài của đối phương vào một nửa.

Chán ghét, phụ thân thật lớn. Có một lần Hình Vũ cố ý dùng đầu ngón tay ghi lại.

"Cho nên ta là cha ngươi a." Hình Bất Quy lúc ấy bắt thấy được, nhỏ giọng tại bên cạnh tai hắn trêu chọc nói, đón lấy cự vật cùng Hình Vũ hơn nửa canh giờ, cũng không biết là vì cái gì Hình Vũ lại ghi ra hai chữ chán ghét.

Hình Vũ động tác ngừng lại, trên người nhiệt khí buồn bực tại trong chăn bốc hơi, làm hắn mặt đỏ tâm nóng, kỳ thật thứ này trong miệng lớn mới tốt, mỗi lần phụ thân dùng sức ấn vào thì, hắn cũng cảm giác chính mình thuộc về, có một loại cảm giác chính là hai người vĩnh viễn đều hòa làm một chẳng phân biệt được.

"Đừng ngừng". Hình Bất Quy nhíu mày.

Hình Vũ cười khẽ, cố ý nuốt vào thật sâu, áp lên đôi môi nóng chạm vào phía trên miệng của cự vật, đầu lưỡi ở trên trơn mượt quét qua, quả nhiên, nghe thấy bên ngoài đệm chính là thanh âm bị chọc giận.

Phụ thân thích như thế này đúng không? Hình Vũ lại tiếp tục mềm mại đùa dai, lại dùng đầu lưỡi đảo động vài cái, phát giác thân thể bị khi dễ cứng ngắc lại, lại tranh thủ thời gian ngậm lấy trụ vật sắp bộc phát, nhẹ nhàng vuốt ve nhả ra hấp vào.

Hình Bất Quy biết rõ Hình Vũ nháo mình, bàn tay tiến vào trong chăn trảo người lôi ra, hôn lên cái mặt nho nhỏ, đến môi, còn có cặp mắt kia tràn ngập tình ý triền miên.

Đến cuối cùng cũng chỉ gặp một đôi mắt trong vắt, ngay cả nữ tử từ lâu trong lòng hắn ngưỡng mộ cũng không sao kịp so bì được, trời cao đúng là cũng có công bình, tước đi năng lực nói chuyện của Hình Vũ, lại làm cho hắn tràn đầy vui mừng tiêu tán đi sầu bi trong lòng, tất cả đều hóa thành ánh sáng, phản ánh ra tất cả qua đôi mắt long lanh kia.

Yêu phụ thân . Cặp kia con mắt nói như vậy, không hề che giấu.

Hình Bất Quy không chút nghi ngờ điểm ấy, cho nên, coi như là một đêm ngắn ngủi chia lìa, hắn như trước vẫn là rất vui, tất cả yêu thương đều hóa nhập bên dưới đệm chăn, cũng đủ làm cho mình mất hồn cả đêm, chỗ tư mật của tiểu tử kia, lập tức một trảo bị xỏ xuyên.

Cha quá gấp gáp . Có người cau mày, nho nhỏ phàn nàn.

"Không thích?" Hình Bất Quy hỏi.

Gật gật đầu, yêu mến, rồi lại lắc đầu, không thích phụ thân xâm nhập nhanh như vậy, hy vọng hoan ái có thể kéo dài hơn một chút, dùng để an ủi chính mình tương lai hơn một tháng không thấy được người, sẽ rất tịch mịch.

Như vậy không tiếng động oán quái, có thể trực tiếp đả kích hào khí cùng tự tôn của một đại nam nhân, hình bất quy trảo lấy hình vũ nâng lên, dùng sức xâm nhập, hảo trừng phạt nghĩa tử nho nhỏ này một phen.

Chớ xem thường Hình Bất Quy hắn, cho dù làm việc này cả đêm, ngày hôm sau vẫn có thể sinh long hoạt hổ ra đi, cho dù hai người tuổi tác sai biệt, hắn có thể chứng minh cho Hình Vũ xem, hắn thể lực so với mấy phu công khuân gạo ở ngoài tiệm mạnh hơn nhiều. (Đông Huyền:... làm công còn đòi cm, muốn rape chết em sao >.<)

Ngồi xuống dựa vào tường, bắt lấy Hình Vũ kéo nhập từ trên xuống, nhận được tiểu tử kia thẳng run, cũng không biết là quá mức sảng khoái, hay là kích thích.

Phụ thân nhập thật sâu a, cũng không quản bản thân có đau hay không.Hình Vũ cắn cắn môi, hàm giận mang ý cười mê mị.

"Ta biết rõ ngươi thích ta như vậy". Hình Bất Quy nói, động tác không ngừng, bên ngoài bắc phong ào ào thổi, bên trong thân thể sáp nhập vào nhau tạo nên âm thanh mê mị cũng không dứt.

Đương nhiên, còn có hơi thở của Hình Vũ, hắn không có thể lực như Hình Bất Quy, rất nhanh mệt mỏi, cuối cùng dứt khoát nằm sấp xuống, chỉ cần có thể làm cho nghĩa phụ thoải mái cao hứng, hắn cái gì đều nguyện ý phối hợp, cái gì cũng có thể cho.

Hình Bất Quy đương nhiên biết rõ điểm ấy, liều mạng hướng mạnh bên trong, cắn mút khắp toàn thân tiểu tử kia, cầm lấy hạ thể non nớt kia mà nháo loạn, không dữ tợn như nam tử trưởng thành, ngược lại có một loại phong tình đáng yêu, hắn nhịn không được lại dùng ngón tay vân vê.

"Vũ Nhi một mực không lớn, bé bé xinh xinh, liền trong lúc này đều sáp sáp đáng yêu, nhìn muốn cắn."

Sao lại lăn qua lăn lại, xấu! Hình vũ nếu có thể nói chuyện, nhất định sẽ nói nhỏ như vậy, giả phàn nàn, nội tâm kỳ thật ngọt ngào. (ôi yêu chết mất)

Hình Bất Quy ha ha cười, cảm giác mình bị trướng đến đau, đem một hồi tình ý trút hết vào thân thể nhỏ; thứ kia tạm thời thu binh rút ra, dịch thể nồng đậm theo đó cũng chảy xuống, làm hạ thể tiểu tử kia dính đầy cả, thực thoải mái.

Phụ thân nhiều như vậy, sợ ngày mai chân mềm, không lên đường được đó. Hình Vũ chỉ chỉ giữa đùi mình, lại chỉ chỉ chân Hình Bất Quy, đồng dạng cười nghĩa phụ.

"Vũ nhi cho là mình đêm nay có thể sống sót?" Hình Bất Quy hỏi.

Cũng không đếm xỉa đến tiểu tử kia, cúi đầu dùng miệng chiếu cố hắn, thứ kia giữa hai chân lại dâng trào lên, nhanh chóng lần nữa nhảy vào bên trong thân thể tiểu tử kia, mật ái nhẹ dao động không dừng lại không nghỉ ngơi.

Năm nay mùa đông tuy tới sớm, cũng không quá lạnh, Hình Vũ nghĩ.

Tuyệt đối không phải bởi vì phụ thân mua da áo lông cho hắn.

Hoang đường một đêm, ngày hôm sau Hình Bất Quy canh năm đã rời giường, hắn muốn Hình Vũ ngủ nhiều một chút, cố gắng không đánh thức tiểu tử, lại không thấy hắn ở bên cạnh. Chống hông đứng lên trên bàn đã an bài điểm tâm, đã chuẩn bị tốt lương khô ngưu bò cho mình trên đường về dùng, tiếng động bên ngoài cửa.

"Vào đi thôi." Hình Bất Quy nói, phiêu phiêu phía bầu trời từng mảnh bông tuyết bay đến.

Cha phải chú ý thân thể, trên đường cẩn thận.

Sờ sờ khuôn mặt nghĩa tử hồng hồng đông lạnh Hình Bất Quy nghĩ thầm, may mắn dự đoán mua áo lông da sơn dương cho Hình Vũ giữ ấm, nếu không, nhìn tuyết rơi thế này, hắn dù đang trên đường cũng không yên tâm.

Kế tiếp là cuộc sống lữ hành giống như thường, tuy nói khó khăn dàn trải, núi cao trùng điệp gập ghềnh khó đi, càng có rất nhiều đạo phỉ ngang ngược theo đuổi, Hình Bất Quy sợ vẫn là không phải những điều này, mà là một chuyện khác.

Năm đó trốn đi, dường như rời đi đất Thục, đến nay đã nhiều năm, không phải không nhớ nhà, mà là hắn trên người mang một mối hiểu lầm mà rời đi, làm cho nhiều người ở đó thất vọng, bởi vậy hắn chung thủy không có ý định trở về.

Leo núi đá cao vời vợi, ngửa đầu gặp đại điểu nháo nhác, cúi đầu thấy chân núi dòng nước xoáy cuồn cuộn điên đảo, hắn than thở.

Bảy năm, nên là không có người nhận ra hắn, Thục trung Huyền Đao môn đại đệ tử Hình Lộ, từng tập được công phu hơn người, có thể đem tinh túy võ công phát huy, cá tính trầm ổn cẩn thận, là trợ thủ đắc lực mà môn chủ Cao Xuân Minh tuyệt đối tin cậy, hơn nữa cũng đã đem nghĩa nữ gả cho hắn.

Cao Xuân Minh tại gia môn tuyên bố thoái ẩn, đêm trước khi đem môn vị cung chủ trao cho hắn, hắn lại bị phát hiện say bí tỷ ở một phường mãi nghệ bình thường, bên cạnh rõ ràng còn có vũ kĩ bán thân không mảnh vải che thân, nói Hình Lộ hắn uống rượu xong còn cưỡng gian nàng, còn tính giết người diệt khẩu, may mắn sau khi xong việc Hình Lộ bị rượu làlm say bí tỉ, nàng mới chạy ra ngoài cầu cứu.

( Tàn: ôi tưởng chuyện gì =.=!!)

Hình Lộ căn bản không có ấn tượng với chuyện này, nhớ rõ cả đem cùng các sư đệ ăn mừng việc tiếp chưởng môn vị, mời uống rượu, hắn nhất thời cao hứng, đích xác uống thật nhiều sau đó chẳng biết sao sau này lại mất đi ý thức, lúc tĩnh lại thì đã là sáng hôm sau, trong một căn phòng cùng người lạ lẫm, sư phụ còn nổi giận đùng đùng huy đao đòi giết hắn, nói hắn băng hoại nề nếp huyền đao môn, các sư đệ cầu tình nói do hắn uống say nhất thời hồ đồ, cầu sư phụ buông tha cho hắn.

Hình Lộ đầy ngập nghi vấn, hắn từ trước đến nay luôn tự kiềm chế, chưa bao giờ uống rượu đến mất đi lý trí, chớ nói chi là hắn luôn giữ mình trong sạch, chưa bao giờ dính vào loại thanh lâu vui vẻ bình phường như vậy, như thế nào uống rượu rồi chạy đến đây để gặp nữ tử kia?

Hắn nói hết lời, sư phụ như thế nào cũng không tin, hắn tìm kiếm vị hôn thê Cao Như Nhi giải thích, Cao Như Nhi khinh bỉ hắn, cùng các sư đệ nói ra nghi vấn của mình, bọn họ chỉ nói người chứ không phải đức thánh hiền ai có thể không qua, ám chỉ Đại sư huynh không cần nhiều lời, tất cả mọi người trong lòng biết rõ ràng chuyện gì xảy ra.

Nghĩ đến chính mình luôn hướng đến trong sạch, cũng bị ô danh uế bẩn, khiến cho không minh bạch, liền đến sư phụ đã nuôi dạy hắn cũng không thèm để ý đên lời giải thích của hắn, bởi vậy tâm hắn mới nguội lạnh, thờ ơ.

Hắn lúc là thiếu niên thì ái mộ Cao Như Nhi, một lòng thầm nghĩ tiếp sau khi Chưởng Huyền Đao môn, lấy võ công quanh đại gia môn, để Cao Như Nhi để ý đến chính mình, không nghĩ tới lại sẽ phát sinh loại sự tình này. Cao Như Nhi từ nay về sau không nhìn hắn nữa, đến một câu cũng không nguyện ý nói thực sự làm hắn tổn thương rất sâu.

Nếu như nàng nguyện muốn qua lại với hắn, chỉ cần nói một lời tin tưởng, như vậy hắn sẽ đợi tại Huyền Đao môn, cho dù không làm môn chủ cũng tốt, chính là.......

Hắn ly khai Huyền Đao môn – nơi sinh ra và lớn lên, đất Thục tứ phương lang thang, một năm sau được Lâu Chiêu Dương thỉnh trở về tiêu cục, hành nghề tiêu sư, chỉ cần tuyệt đối không trở lại Thục.

Hiện tại hắn vì kiếm chút tiền, nghĩ cho Hình Vũ muốn gì đó hảo, cho nên một lần nữa trở về, nhìn qua bốn phía quen thuộc phong cảnh, phảng phất giống như cách một thế hệ.

Hiện tại hắn có được ngoại trừ một thân võ công, một cây đao bên ngoài, chính là tên tiểu tử kia, hắn càng thêm muốn nỗ lực sống sót, hắn biết rõ chỉ cần hắn cẩn thận, nhanh chóng đi rồi trở về với tiểu tử kia.

Nhiều năm trước hắn vì người kia, đối phương không màng, hiện tại hắn muốn đem tiểu tử kia hảo hảo đặt ở trong lòng mà đau sủng, bởi vì tiểu tử kia cần hắn.

Nghĩ như thế, hồi hương, cũng không phải là việc khó khăn, thành trấn hắn tới cách Huyền Đao ôn khá xa, nhưng cũng vì vậy, bên trong khách điếm, khách lữ hành, nghe được một số đồn đãi về Huyền Đao Môn.

Mọi người đều hứng thú với chủ đề Huyền Đao môn có hỷ sự, bảy năm trước Cao Xuân Minh vốn là đem nghĩa nữ gả cho đại đệ tử Hình Lộ, Hình Lộ lại xảy ra biến cố dẫn đến đã tha hương, trong vòng bảy năm đó, Hình Lộ không có trở về, bởi vậy nhị đệ tử Lam Mẫn vừa cầu liền được đáp ứng, ít ngày nữa đưa nghĩa nữ của Cao Xuân Minh xuất giá.

"Nói như vậy, Lam Mẫn chính là ngươi tiếp nhận chức vị Huyền Đao môn chủ?" Trong khách điếm có người hỏi.

"Lam Mẫn tuy mạnh vì gạo, bạo vì tiền, đao pháp trấn môn của Huyền Đao Môn lại luôn không luyện đạt đến cảnh giới, cho nên môn chủ chậm chạp không truyền vị." Khách điếm lão bản nói: "Bảy đệ tử của Huyền Đao môn, chỉ có Hình Lộ đã mất tích mới luyện được đến cảnh giới, về phần sáu người khác, nhiều lắm là có thể luyện được chút ít...... Ai, sợ Huyền Đao Môn từ nay về sau muốn tụt hậu......"

Hình Bất Quy nghe vậy cũng không biết nên bi hay hỷ.

Vô luận như thế nào, hắn cũng không có khả năng trở lại làm Hình Lộ một lần nữa, hắn tự lấy tự là hình Bất Quy, thì đã thề không bao giờ có ý định quay về gia môn, tên là Bất Quy, bởi vì sẽ không quay đầu. (Quy trong quy tụ?!)

Đột nhiên trong lúc đó, hắn nghĩ tới một nơi rất xa, trong cái sân có chút điêu tàn, thân ảnh nho nhỏ, nhất định đang đứng tại ngõ môn, mặc áo da lông dê, đếm lấy thời gian mình về nhà.

Sau đó, Hình Bất Quy bước nhanh hơn, nghĩ sớm một chút xong xuôi việc, sớm một chút về nhà đi.

Không phải là cái nhà này.

Trở lại sau một tháng xa cách, đường gạch đá xanh trải dài sớm đều bị bông tuyết che phủ, ngân bạch trên đất hàn hàn thanh thanh.

Một tầng tuyết dày đặt trên cửa lầu hơi tồi tàn, nhánh cây cũng ủng trụ một tảng băng tinh tế, tô điểm thêm căn nhà nhỏ, đi qua sân, cây già cành non bọc lấy một đạo bông tuyết trắng tinh, bắc phong u u thổi, lạnh thấu tận xương tủy.

"Vũ Nhi!" Hắn gọi, còn không có chờ vào phòng mới gọi, mất đi vẻ thong dong ngày thường.

Không có người đáp lại, hắn nghi hoặc, trên trời rơi xuống cục tuyết, tiểu tử kia đã đi đâu?

"Hình tiên sinh, ngươi đã về rồi, Vũ Nhi vừa mới mới đi ra ngoài." Tiết đại nương quấn lại áo bông dày, trong phòng hướng ra ngoài nói, bên ngoài quá lạnh, nàng chỉ dám ở trong phòng sưởi ẩm.

"Đi đâu?"

"Còn có thể đi đâu? Trong nhà hắn đợi không ngừng, chỉ có thể vô ích đi ra cửa thành chờ ngươi, nói với hắn ngươi sẽ trở về, cũng không ngừng hướng đó chạy đi, hắn rất bướng bỉnh, không chịu ở nhà chờ, tiểu tử này thực nặng tình nặng nghĩa, ngươi nhất định là kiếp trước đại phúc, mới tìm được đứa con tốt vậy như." Đại nương cằn nhằn nói.

Hình Bất Quy nghẹn họng, nửa ngày nói không ra lời, ném hành lý vào hành lang đông phòng, mới ấp úng nói: "Ta đi tìm hắn"

Bông tuyết sớm đem cước bộ của Hình Vũ lấp đi, bất quá Tiết đại nương nói thành lâu, đó là nơi Hình Bất Quy về cũng đã phải đi qua, tiểu tử kia là muốn sớm một chút nghênh đón hắn a ~ Vũ nhi đáng thương vừa đáng yêu, làm hắn lòng tham nhiệt, đầy ngập nóng bỏng trong ngực.

Gần thành lâu đã nhìn thấy thân ảnh nho nhỏ đứng một bên, co co lại bả vai liên tục xem bên ngoài, Hình Bất Quy nhịn không được cười, một tháng không thấy, tiểu tử kia liền một tấc cũng không có cao lên.

(Tàn: một tháng sao mà cao một tất được hở anh.. =.=!!!, được không nhỉ?)

(Đông Huyền: 1cm....)

Tiểu tử kia rất không bình tĩnh, quần áo cũng xộc xệch, thỉnh thoảng nhảy nhảy lên, cho rằng như vậy có thể thấy xa hơn xa hơn, mặc cho ai đi qua đều nhìn.

Mấy người thủ thành nhìn không được, hô: "Tuyết rất lớn, tiểu huynh đệ sớm một chút nên trở về đi."

Còn sớm, thủ thành đại ca để cho ta chờ thêm chút nữa, không để cho ngươi thêm phiền toái . Tiểu tử kia lắc đầu.

"Vừa mới ta trông thấy giống như Hình tiêu sư đi qua đây...."

Thật là Phụ thân? Thủ thành đại ca không có gạt ta a? mấy ngày nay ngươi mỗi lần gặp ta đều nói như vậy.

"Sợ ta lừa ngươi? Ta là không xác định a, tuyết dày thế này, người qua lại cũng không có nhiều"

Ta còn muốn đợi thêm một chút nữa, trong nhà cũng không ai trò chuyện, tới nơi này cũng tĩnh tâm.

"Ngươi nha, còn nhỏ như vậy, lại cũng không nói được, hết lần này tới lần khác tính tình cùng ngưu đồng dạng, cha ngươi khẳng định cực kì đau đầu vì ngươi." Thủ thành nói. Ngày tuyết lớn thật nhàm chán, hắn ngẫu nhiên cùng Hình Vũ trò chuyện giết thời gian.

Cha đau ta, cũng không đau đầu vì ta. Hình Vũ nhiều lần nắm tay, thanh minh cho bản thân.

Thủ thành căn bản nhìn không ra quả đấm của hắn, bởi vì Hình Vũ đeo găng tay hình bất quy mua cho.

"Tới đây sưởi ấm đi. Đừng làm cha ngươi thật sự nếu đã trở vê lại thấy băng trụ nhân." ngoắc người bên cửa thành vào trong phòng nhỏ.

Không cần vào, sẽ nhìn không tới cha trở về. Hình Vũ chỉ chỉ ngoài thành, mãnh liệt khoát tay.

(Đông Huyền: sao em toàn nói những câu yêu không chịu đc T_T)

( Tàn: đúng a..!)

Hình Bất Quy ở một bên nghe hai người kia một đáp một hát như diễn tuồng, đã cảm thấy buồn cười, đột nhiên muốn chọc ghẹo nghĩa tử, cũng không kêu người, lặng lẽ đi đến sau lưng Hình Vũ đập bả vai.

Hình Vũ bị dọa cho nhảy lên, quay lại, thấy rõ là Hình Bất Quy, vui mừng lộ rõ trên nét mặt, cả người nhào tới ôm lấy, trên đường quạnh quẽ, cũng không sợ có người ghé mắt nhìn thấy.

Nhìn thấy ngươi, nhìn thấy ngươi nha, phụ thân!

Biết có người có thể như vậy nhớ nhung mình, không chút nào che lấp đích vui mừng lộ rõ trên nét mặt, bất kể là ai đều trong nội tâm ấm áp, Hình Bất Quy đương nhiên cũng không ngoại trừ.

"Cái mũi đều đông lạnh đến đỏ, khó coi." Hắn nói, thuận tay xoa bóp nhẹ.

Hình Vũ mặc hắn vê, cũng không phàn nàn, phụ thân ngày đêm mong nhớ ở tại trước mắt, quá khứ trong một tháng tịch mịch sóm như trận tuyết dày tan rã, trong nội tâm như muốn bùng nổ, miệng không thể dấu diếm nụ cười.

"...... Hình như nhiều hơn chút thịt?" Hình Bất Quy sờ nắn hết cái mũi lại sờ nắn mặt, hồi tưởng tháng trước cùng hôm nay xúc cảm có chỗ bất đồng.

Hắc hắc, cha lưu lại thiệt nhiều tiền trong nhà, cho nên ta có ép mình ăn thịt béo a!

Hình Bất Quy phát hiện Hình Vũ cười đến rất đắc ý, đương nhiên không biết là chuyện gì xảy ra, chỉ là tâm lay động thần trì, nghĩ tiểu tử kia bên trong lớp quần áo có phải cùng trên mặt đồng dạng, điểm ấy nghi vấn rất nhanh có thể sáng tỏ, bởi vậy đêm nay đã có thể hung hăng yêu thương hắn.

"Phụ tử các ngươi tình cảm quả nhiên hảo" Thủ thành nói "Tiểu huynh đệ, phụ thân ngươi đã trở lại, không cần mỗi ngày tới đợi."

Cười cũng giống nhau, hai người hình thể chênh lệch làm cho người ngoài nhìn vào cũng chỉ thấy đích xác là một cặp phụ tử, ngoại nhân làm sao nhìn tỏ bên trong.

"Về đi." Hình Bất Quy lo nghĩ, nói: "Trước hết mang ngươi trở lại tiêu cục uống chén súp, cho nóng người"

Hảo.

Nắm cái tay bọc trong lớp găng dày, theo dấu vết lúc trước trở về. Gió lớn, trên đường cành khô trên cây già bị gió quật gãy lên tiếng kêu răng rắc.

"Lần sau đừng đợi như vậy, cũng không phải ta không trở lại."

Ta muốn chờ, cũng bởi vì ngươi nói sớm trở về.

"Khó trách người ta nói ngươi tính tình cùng ngưu đồng dạng. Ngươi là chúc ngưu a?" Hình Bất Quy giễu cợt.

Ta chúc dương a. Tiểu tử kia trừng liếc, cha nhất định là cố ý tính sai cầm tinh của hắn.

"Tiểu bổn dương."

(Ôi con cừu ngốc >.< iu quá)

Ta bổn, năm đó như thế nào sẽ chọn đi theo ngươi? Hình Vũ le lưỡi, trong nội tâm đắc ý giải thích.
Bình Luận (0)
Comment