Thiên Hạ Vô Nhị (Hoa Gia Hỷ Sự)

Chương 3

Đã ba ngày nay Hoa Thanh Vũ chưa có cái gì bỏ vào bụng, mấy ngày nay nàng đã thử đi tìm công việc, nhưng nàng yếu đuối như vậy, tìm việc ở đâu đây?

Không còn cách nào khác, Hoa Thanh Vũ đành phải đi đến bước cuối cùng, đó chính là bán mình! Hoa Thanh Vũ nghĩ, lần trước Thúy Hồng cũng có thể bán mình, hẳn là nàng cũng có thể chứ!

Nhưng mà rõ ràng là nàng đã đánh giá mình quá cao, cũng không biết có phải Hoa Thanh Vũ rất giống người vô hình không, hay là tại dáng vẻ bình thường, mà nàng đã quỳ ở trên đường vài canh giờ rồi lại không có ai hỏi thăm.

Cùng lúc đó ông trời giống như muốn chống lại nàng, cho nên trời bắt đầu mưa!

Hoa Thanh Vũ im lặng nhìn trời, chỉ muốn biết tại sao thiên hạ to lớn như vậy, nhưng một miếng đất cắm dùi nàng cũng không có, nàng đòi hỏi cũng không nhiều, nàng không cầu được cha mẹ yêu thương nâng niu ở trong lòng bàn tay giống như tỷ tỷ, nàng chỉ không muốn gả cho cái tên thiếu gia mắc bệnh lao có thể tắt thở bất cứ lúc nào, chỉ mong tìm được một người chồng diện mạo khó coi, tâm địa thiện lương, yên ổn sống cả đời mà thôi...

Hoa Thanh Vũ hai mắt đẫm lệ nhìn về phương xa, đúng lúc này nàng nhìn thấy một người đang chậm rãi đi về phía mình, chỉ tiếc hiện tại nàng đang chóng mặt nên không nhìn rõ diện mạo của người nọ.

“Ông trời người đang hiển linh sao?” Hoa Thanh Vũ lẩm bẩm: “Là tướng công diện mạo khó coi, tâm địa thiện lương của ta đến sao...”

Nói xong Hoa Thanh Vũ không gắng gượng được nữa, cả người lẫn mặt ngã xuống vũng nước...

Mạnh Hoài Cẩn che dù nổi giận đùng đùng đi về phía mái hiên, một lòng muốn tìm Hoa Thanh Vũ tính sổ, nhưng đi được vài bước lại cảm thấy không thích hợp.

Đường đường là Đại tướng quân, tại sao phải nổi giận với một tiểu nha đầu như thế?

Không đi thì không cam lòng...

Mà đi thì lại mất phong độ!

Mạnh Hoài Cẩn nghĩ nghĩ, hừ lạnh một tiếng chuẩn bị xoay người rời đi.

Thế nhưng đúng lúc này, nữ tử áo xanh trước mặt lại ngã thẳng xuống đất, bùm một tiếng ngã vào vũng nước trước mặt.

Mạnh Hoài Cẩn không nhịn được hừ lạnh một tiếng, té xỉu cũng có thể trực tiếp ngã vào vũng nước, cô nương này thật đúng là kỳ quái, cũng không sợ bản thân bị ngộp chết? Cứu một mạng người còn hơn xảy bảy tòa tháp, Mạnh Hoài Cẩn lập tức đi lên một bước, đá vào đầu Hoa Thanh Vũ một cái, đẩy mặt nàng ra khỏi vũng nước.

Hoa Thanh Vũ lăn một vòng trên mặt đất, quần áo bị bung ra một chút, tóc tai xõa ra hai bên, để lộ ra cái gáy tinh tế, một lần nữa cả người nằm ngửa trên mặt đất...

“Ta đang cứu nàng, tuyệt đối không phải nhân cơ thời cơ trả thù!”

Mạnh Hoài Cẩn tự an ủi mình, ánh mắt nhìn vào tấm bảng treo trên người Hoa Thanh Vũ – “Bán mình, tìm ân công diện mạo khó coi”.

Viết như vậy bán mình được mới lạ đấy! Ai lại muốn thừa nhận mình xấu xí chứ! Mạnh Hoài Cẩn tùy ý nhìn về phía Hoa Thanh Vũ, khi ánh mắt quét đến cổ của nàng thì dừng lại -- đó là một hình xăm hoa văn thần bí có màu sắc tiên diễm, giấu ở sau gáy nên không dễ nhìn thấy...

Mạnh Hoài Cẩn nắm chặt tay, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm hình xăm sau gáy Hoa Thanh Vũ, tuy rằng cố gắng kiềm chế cảm xúc, nhưng ngọn lửa trong đôi mắt kia đã tiết lộ sự phẫn nộ và oán hận của hắn.

Hắn có chết cũng không quên được hoa văn này!

Không chút do dự, Mạnh Hoài Cẩn bỏ cái ô trong tay ra, ôm lấy Hoa Thanh Vũ đi về phía cái kiệu.

Ba hôm sau một màn này đã truyền khắp toàn bộ kinh thành, đồn là Đại tướng quân luôn luôn thanh tâm quả dục, ở trong mưa vô tình gặp được một thiếu nữ tựa như tiên tử, hai người vừa gặp đã thương, cô gái nhu nhược kia không chịu nổi gió to mưa lớn tàn phá, té xỉu trên đường, được Đại tướng quân cứu, từ nay về sau một chuyện tình hiếm thấy được bắt đầu!

Vì truyền thuyết này, các cô nương trong kinh thành lại có thêm một hoạt động mới, đó chính là mỗi khi trời mưa sẽ họp thành một đội đứng dưới mái hiên, hy vọng bản thân cũng có thể vô tình gặp được Tướng quân đại nhân, được hắn rước về phủ.

Nhưng mà những chuyện này sau này mới xảy ra, Hoa Thanh Vũ khi nghe kể lại vô cùng khinh thường, vậy mà cũng có thể biến mình thành tiên tử, một trong những điều nàng ghét nhất!

“Lưu thái y, vị cô nương này bị bệnh rất nặng?” Mạnh Hoài Cẩn hỏi.

Lưu thái y lắc đầu nói: “Là do nhiều ngày chưa ăn cơm, đói quá nên hôn mê mà thôi. Có điều cô nương này thể chất quá kém, hơn nữa mạch tượng hỗn loạn, giống như là...”

“Giống như cái gì?”

Thái y biến sắc nói: “Trúng một loại độc mãn tính...”

Trong lòng Mạnh Hoài Cẩn cả kinh, thế gian này chất độc có thể làm cho Lưu thái y biến sắc cũng không nhiều.

“Vị cô nương này vừa ra sinh ra đã bắt đầu tiếp xúc với loại độc này rồi, mỗi ngày hấp thu một lượng cực nhỏ, cho nên nhìn ở mặt ngoài cũng không ảnh hưởng cuộc sống, nhưng sẽ làm sức khỏe của nàng suy nhược, cụ thể còn cần phải tiếp tục quan sát thêm các triệu chứng của bệnh...”

“Vậy rốt cuộc đó là loại độc gì?”

“Không dám xác định...” Thái y lắc đầu nói: “Độc dược không phải lĩnh vực ta am hiểu, chỉ có thể đi tìm sư huynh của ta mới có khả năng điều tra rõ, ta xin cáo lui trước, chờ có tin tức sẽ báo cho Tướng quân biết.”

Thái y đi rồi, Mạnh Hoài Cẩn ngồi xuống bên người Hoa Thanh Vũ, híp mắt đánh giá nàng.

Trên người cô nương này lộ ra một luồng khí thần bí và quỷ dị, chẳng lẽ nàng cố ý tiếp cận mình?

Nhưng nàng không hề có nội lực, cái cổ nhỏ nhắn như vậy, một bàn tay của hắn cũng có thể cắt đứt, thoạt nhìn cũng không phải gián điệp địch quốc, hình xăm trên cổ nàng là chuyên gì đây?

Nàng có muốn cũng không hại được mình, cái cổ nhỏ nhắn như vậy, hắn chỉ dung một tay cũng có thể cắt đứt.

Nếu không dứt khoát giết nàng đi, không cần phải lo lắng về sau!

Mạnh Hoài Cẩn chậm rãi vươn tay về phía Hoa Thanh Vũ, quả thật chỉ dùng một tay là nắm được cổ nàng, hắn chỉ cần hơi dùng sức, cổ của cô nương này sẽ bể nát.

Nhưng ngay khi hắn muốn dùng sức, Hoa Thanh Vũ bỗng nhiên mở mắt...

“A a a a a a a a a a! Đừng ăn thịt ta!”

Hoa Thanh Vũ vừa thét chói tai vừa ôm chăn lùi vào góc giường, gương mặt hoảng sợ nhìn Mạnh Hoài Cẩn.

“Cái gì? Vì sao ta phải ăn ngươi?”

“Đừng giả vờ!” Hoa Thanh Vũ chỉ vào Mạnh Hoài Cẩn nói: “Ngươi không phải là Uy vũ Đại tướng quân sao! Bà vú nói ngươi vô cùng hung ác, sẽ ăn thịt ta!”

Mỗi lần Hoa Thanh Vũ không nghe lời, vú em đều hù dọa nàng như vậy! Cẩn thận Uy vũ Đại tướng quân tới bắt ngươi nha!

Nghe Hoa Thanh Vũ nói như vậy, cuối cùng Mạnh Hoài Cẩn cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra, người nàng nghĩ đến chính là cha của hắn!

“Người ngươi nói là cha ta, sau khi cha ta chết, ta tiếp tục kế thừa danh hào của ông ấy, yên tâm, ta không ăn thịt ngươi đâu.” Mạnh Hoài Cẩn không hề để ý nói.

Hoa Thanh Vũ vẫn còn lo lắng, nơm nớp lo sợ nói: “Cha ngươi là người xấu, ngươi chắc chắn cũng không phải là người tốt...”

Mạnh Hoài Cẩn nghĩ Hoa Thanh Vũ bị dọa chạy không phải do bộ dạng hắn khó coi, thì tâm tình đã tốt hơn rất nhiều, kiên nhẫn giải thích nói: “Cha ta cũng là người tốt, cái đó dùng để hù dọa địch nhân ngoài biên ải mà thôi, ngươi cũng quá ngu ngốc đi, loại đồn đãi này mà cũng tin? Ngươi xem, ngươi té xỉu ở trên đường ta còn cứu ngươi, ta tốt như vậy, sao có thể ăn ngươi chứ?”

Hoa Thanh Vũ ngẩng đầu nhìn xung quanh, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng xa lạ, từ trong kinh sợ chậm rãi hoàn hồn, mới tin lời Mạnh Hoài Cẩn nói, chậm rãi gật đầu một cái.

“Cám ơn ngươi đã cứu ta.”

“Không cần cảm tạ.” Trong lòng Mạnh Hoài Cẩn còn băn khoăn thân phận của Hoa Thanh Vũ, lập tức hỏi:“Có thể cho ta biết tên của cô nương không?”

“Hoa Thanh Vũ.”

“Năm nay bao nhiêu tuổi?”

“Mười lăm.”

“Từ đâu tới đây?”

“Thành Cẩm Quan.”

Trả lời thành thật như vậy? Trong lòng Mạnh Hoài Cẩn vẫn còn hoài nghi, đang muốn tiếp tục hỏi, lại nghe thấy ngoài cửa có tiếng ồn ào...

“Hoài Cẩn huynh, ta nghe nói ngươi kim ốc tàng kiều*, mang theo mỹ nhân trở về, sao không cho ta nhìn một cái?”

[font=Arial]*Kim ốc tàng kiều: Để chỉ một ngôi nhà đẹp cất giấu giai nhân hoặc người tình.Xuất phát từ truyện cổ, ngày xưa có một hoàng đế gọi là Hán Vũ Đế, hoàng hậu đầu tiên của ngài tên là Trần A Kiều. Bọn họ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, Hán Vũ Đế đã hứa hẹn với chị họ của ngài rằng: nếu có một ngày ta cưới A Kiều làm vợ thì ta sẽ cho xây một tòa lầu cao bằng vàng thật to để nàng ở.

Nhưng về sau vận mệnh của Trần hoàng hậu rất bi thảm, sau khi phu quân của nàng lên ngôi Hoàng Đế liền phế nàng lập Vệ Tử Phu lên làm Hoàng Hậu. Nàng bị đẩy đến Trường Môn Cung (lãnh cung Trường Môn) chờ đợi hắn trong đau khổ suốt hơn hai mươi năm trời, đến tận khi nàng chết, Hán Vũ Đế cũng không một lần đến thăm

Vì vậy, kim ốc tàng kiều dù là hình ảnh lộng lẫy nhưng lại mang ý nghĩa bi thương, cô độc.

[/font]

Nếu thực sự dẫn theo mỹ nhân trở về, còn có thể cho ngươi xem sao? Mạnh Hoài Cẩn bất đắc dĩ nhìn về phía Hình Nhạn Lai đang đi vào, không kiên nhẫn đứng dậy đi gặp hắn.

“Không phải là mỹ nhân, thuận tay cứu một cô nương mà thôi.”

“Từ trước tới nay sao ta chưa bao giờ thấy ngươi tốt như vậy chứ! Đừng dấu, cho ta xem đi!”

Hình Nhạn Lai hưng phấn đi vào phòng, ánh mắt đảo qua vài lần trên người Hoa Thanh Vũ, mới đột nhên phát hiện ra nàng, lại đánh giá vẻ mặt mê mang của Hoa Thanh Vũ từ trên xuống dưới, mới bừng tỉnh đại ngộ.

“ Ô ô ô!” Đây thật đúng là không nhìn không biết, vừa nhìn là giật mình! Hình Nhạn Lai nhảy dựng lên chỉ vào Mạnh Hoài Cẩn nói: “Vừa nhìn là biết hai người các ngươi có mờ ám! Mau mau, khai thật ra!”

Tuy rằng mỗi ngày Hình Nhạn Lai gặp qua rất nhiều cô nương, cũng thường hay quên diện mạo của người ta, nhưng mà vị cô nương tìm “Đại tướng quân” trên đường cái này, cả đời hắn khó quên!

“Nói lung tung, trên đường nhặt được!” Mạnh Hoài Cẩn chỉ chỉ Hoa Thanh Vũ nói: “Đây là Hoa Thanh Vũ cô nương đến từ thành Cẩm Quan.”

Vốn vẻ mặt Hình Nhạn Lai đang mang ý cười, nhưng khi nghe đến “Hoa Thanh Vũ cô nương đến từ thành Cẩm Quan”, thì gương mặt hoàn toàn biến thành một màu đen.

Mọi người trong phòng vô cùng nghi hoặc nhìn hắn, không biết đã phạm vào tật xấu gì của hắn...

Bỗng nhiên Hình Nhạn Lai ngửa mặt lên trời thét dài, sau đó đột nhiên quay đầu gắt gao nhìn về phía Hoa Thanh Vũ, giống như là nhìn thấy kẻ thù giết cha!

“Lúc trước vốn cảm thấy ngươi có chút quen mặt, bây giờ cuối cùng cũng đã nhớ ra... Hoa cô nương, mấy tháng không gặp, hy vọng cô vẫn khỏe!”

“Chúng ta quen biết sao?” Hoa Thanh Vũ dò hỏi.

“Sao, không nhận ra?” Hình Nhạn Lai nhe răng cười nói: “Hai tháng trước chúng ta gặp nhau tại Hoa gia ở thành Cẩm Quan, cô không nhớ sao? Hoa gia nhị tiểu thư Hoa Thanh Vũ!”

Nhìn vẻ mặt vẫn còn mơ hồ của Hoa Thanh Vũ, Hình Nhạn Lai hừ lạnh một tiếng nói: “Còn cần ta tiếp tục nhắc nhở sao? Ngươi thật đúng là đã chỉ cho tỷ phu tương lai của ngươi một con đường tốt!”

Tỷ phu tương lai?

Chỉ đường?

Chờ một chút! Hóa ra là…!

Lần này Hoa Thanh Vũ đã biết hắn là ai...

Hái hoa tặc
Bình Luận (0)
Comment