Trăng non treo cao, bóng cây sum suê, lụa mỏng phất phơ, ánh đèn lập loè.
"Đây rốt cuộc là thứ gì?" Lăng Vô Song trở lại phòng, xoay người lên ngồi khoanh chân trên giường, sờ sờ hắc thạch trong tay, cẩn thận quan sát nó cỡ nào cũng không tìm được có gì điểm gì đáng giá.
"Ta nhớ rõ lúc đó trên viên hắc thạch này xuất hiện tua vòi, trông giống như là kinh mạch thực vật." Lăng Vô Song gõ gõ ngón tay, đặt hòn đá ở trên giường tiếp tục đánh giá nó, lầm bầm lầu bầu lẩm bẩm nói: "Tuy rằng mấy cái rễ đó yếu ớt mảnh mai nhưng ta chắc chắn có nhìn thấy, tuyệt đối không phải là ảo giác, sao bây giờ lại không thấy nữa rồi?"
Hòn đá nhỏ đen nhánh dưới ánh đèn sáng trở nên bóng lưỡng như viên đá quý, căn bản soi không ra được chút dấu vết nứt vỡ nào.
"Pi" Tiểu Cửu da lông đỏ rực như sa tanh tinh mỹ, nó đang ôm một lọ đan dược, thân thể nho nhỏ béo ú lăn lộn khắp giường, ăn xong rồi lại vứt bình sứ đi. Nó tung ta tung tăng chạy đến bên cạnh Lăng Vô Song, thò đầu lại gần, móng vuốt nhỏ vồ tới, trong thời gian chớp mắt thế nhưng lại há miệng một ngụm nuốt chửng hòn đá nhỏ!
"Tiểu Cửu! Cái này không ăn được." Lăng Vô Song vội hét một tiếng, cản không kịp.
"Cốp -- "
Một tiếng vang giòn phát ra, Tiểu Cửu nước mắt lưng tròng phun viên đá nhỏ ra, đau đến kêu pi pi.
"Đồ tham ăn này..." Lăng Vô Song mặt hơi chuyển đen, có chút buồn cười cầm viên đá nhỏ lên, ngay sau đó thầm rùng mình, hàm răng Tiểu Cửu cây cối kim cương gì cũng chấp được, vậy mà lại không làm gì được một viên đá nho nhỏ!
"Chi Chi...." Tiểu Cửu nhảy lên tay Lăng Vô Song, vung vung cái đuôi đỏ rực còn lớn hơn thân mình giữa không trung, nó giơ cái tay nhỏ xíu lên, móng vuốt trắng bạc sắc bén nhú ra khỏi thịt tay. Ánh bạc loé qua một cái, để lại một vệt đỏ trên tay Lăng Vô Song, vài giọt máu tươi nhẹ tràn ra.
"Hít..." Lăng Vô Song hít nhẹ một hơi, mày hơi chau lại, bỗng nhiên nàng hiểu được ý của nó, hai mắt sáng lên, rạo rực như sóng nước. Chăm chú nhìn máu tươi chảy ra, từ từ tụ vào lòng bàn tay.
"Oanh...."
Máu tươi đỏ thắm vừa đến gần hắc thạch, mặt ngoài hắc thạch chợt xuất hiện những vết nứt như mạn nhện, phát ra ánh sáng trắng ngà lóng lánh, ánh sáng nhu hoà nhè nhẹ như ánh trăng, không hề chói mắt. Tập trung nhìn kỹ, giữa quả cầu ánh sáng màu trắng sữa chính là vật thể có hình dạng như một chồi non nho nhỏ.
"Cái này...." Lăng Vô Song hơi mở to mắt.
Một loại khí tức của sự sống tràn ngập khắp phòng, quay cuồng như sóng biển, mây cuộn mây tan, che trời lấp đất mà kéo đến. Nó không phải huyền khí bình thường, mà là một loại khí tức sự sống nguyên thủy nhất, thuần khiết nhất, tự nhiên nhất trời đất!
(*khí tức là hơi thở hoặc khí thế, nhưng ad để nguyên nghe cho huyền huyễn chút nhenn) Lăng Vô Song nhíu mày, cảm thấy mình phải tận dụng thời cơ bây giờ, lập tức ngồi khoanh chân lại, tay trái úp uống, tay phải ngửa lên, chính giữa hai bàn tay nàng dần dần xuất hiện một đóm sáng nhỏ, hai mắt nhắm lại, bắt đầu vận chuyển huyền lực.
Ánh sáng chậm rãi biến mất, viên hắc thạch nhỏ cũng theo ánh sáng ấy tiêu tán trong không khí. Đột nhiên, Lăng Vô Song khẽ hừ một tiếng, trong tiềm thức, nàng thấy các dây mạch xanh biếc mỏng như tơ nhện đang từ từ chấp nối vào kỳ kinh bát mạch, chằng chịt như lông trâu, tất cả đều hoà vào mạch máu không sót lại gì.
Lăng Vô Song cảm thấy trái tim mình bị siết rất mạnh, giống như có mạn nhện đang gắt gao bao vây lấy nó!
"Oanh --"
Trong đầu nổ vang một tiếng, xung quanh xuất hiện một màn sương mù trắng xoá.
Lăng Vô Song nhẹ run run mi, khiến dưới mắt xuất hiện cái bóng mờ mờ, nàng đang ở nơi rất lạ lẫm. Ở đây có một cây đại thụ tản ra hơi thở thần bí mà cổ xưa, đỉnh chạm trời xanh, chiếc lá phất nhẹ một cái cũng có thể cuốn mây, gốc cắm suối vàng, rễ bám tận Cửu U, các dây đằng trườn đi khắp thân cây như con Cầu Long đang chiếm cứ, các sợi dây leo từ trên cao buông xuống như cột trời. Lăng Vô Song ngước đầu lên nhìn, cảm giác mình không khác gì hạt bụi lạc vào thế giới khổng lồ cả.
(*Cửu U: địa ngục. **Cầu Long: một loài rồng trong thần thoại) "Tiên độ âm dương miện, càn khôn tạo hoá điên, tru thần đoạ hoàng tuyền, nhật nguyệt cộng nhất thiên, vĩnh hằng sinh mệnh, di lạc thán tức, Thiên Lí Thiên Đằng..."
Văn tự thần bí hình thành từng dòng *phù văn, phảng phất mang theo tiếng thở dài thiên cổ, lại giống như đến từ phía chân trời xa xôi. Công pháp tối cao bao vây lấy đại thụ chọc trời, khiến phù văn màu vàng chói loá kia liên tục hiện ra luẩn quẩn trong đầu Lăng Vô Song!
(*phù văn = 符文: phù là bùa, văn là bài văn) "Pi pi..." Tiểu Cửu bên người Lăng Vô Song, hưng phấn nhảy nhót.
Phù văn màu vàng thần bí chuyển động xoay quanh thân hình màu xanh lam nhỏ xinh, thân thể nàng chợt toả ra ánh sáng, huyền lực màu trắng bốc lên điên cuồng.
"Là dao động huyền khí của Huyền sĩ!" Lăng Mạc Thu vừa bước vào cửa phòng đã thấy một màn này, tức khắc ngạc nhiên ra tiếng.
Chẳng phải Vô Song là phế vật bẩm sinh sao, nàng có thể ngưng tụ được huyền lực từ lúc nào? Tuy chỉ mới tới cấp Huyền sĩ cơ bản nhất, nhưng đối với một cơ thể phế vật mà nói thì lại khác nhau như trời với đất!
"Thật tốt quá rồi, Vô Song có thể tụ tập được huyền lực rồi." Lăng Mạc Thu vô cùng kinh ngạc, tuy không rõ nguyên nhân vì sao nhưng trong lòng hắn vẫn rất vui mừng. Hắn lẳng lặng đứng sang một bên chuẩn bị hộ pháp cho Lăng Vô Song, không lên tiếng quấy rầy.
Nhưng sự việc tiếp theo đã hoàn toàn khiến hắn cả kinh không nói nên lời.
Chỉ thấy khí màu trắng xung quanh người Lăng Vô Song dần dần ngưng tụ lại, ẩn ẩn lộ ra một chút màu màu đỏ, huyền lực màu đỏ trút ra như mưa, không ngừng lớn mạnh, rất nhanh sau đó đã hoàn toàn thay thế khí màu trắng. Huyền sĩ sơ cấp, Huyền sĩ trung cấp, Huyền sĩ cao cấp, Huyền giả sơ cấp, Huyền giả trung cấp, Huyền giả cao cấp... Màu đỏ càng lúc càng đậm, miệng Lăng Mạc Thu cũng theo đó càng lúc càng há lớn.
"Ta, ta, có phải ta hoa mắt rồi không?" Lăng Mạc Thu chợt trừng lớn hai mắt, hắn thấy cái gì đây? Vô Song chỉ thở mấy cái đã thăng cấp vèo vèo, từ Huyền sĩ nhảy lên Huyền giả!!
Nhưng làm như cố tình muốn khảo nghiệm năng lực chấp nhận của trái tim Lăng Mạc Thu, dao động huyền lực trên người Lăng Vô Song vẫn chưa có bất kì dấu hiệu nào cho thấy sắp ngừng lại, ngược lại càng diễn càng hăng, giữa huyền khí màu đỏ mênh mông tiếp tục bốc lên một chút màu cam, chỉ nghe một tiếng răng rắc nhỏ, huyền khí màu cam như bướm phá kén, dùng tốc độ không kịp đỡ tràn ra, nháy mắt đã chôn vùi màu đỏ!
Lăng Mạc Thu ngay ra như phỗng, miệng há to đến mức cho thể nhét vừa một quả trứng gà, biểu cảm này.... là hoàn toàn nói không ra lời.
Từ ngưng tụ huyền lực nhảy lên Huyền sĩ cao cấp, hắn miễn cưỡng... có thể... tiếp thu. Từ Huyền sĩ cao cấp nhảy lên Huyền giả, hắn nhẹ cắn môi, xem như cũng chấp nhận được. Nhưng bây giờ từ Huyền giả đạp một bước lên thẳng Huyền!
Cái này không phải kinh ngạc đâu, cái này là kinh sợ đấy!!
Huyền lực Lăng Vô Song từ từ vượt qua các cấp trong bậc, Lăng Mạc Thu sợ tới mức trái tim cũng nhảy nhảy nhảy theo. Mãi đến khi Lăng Mạc Thu cảm giác trái tim hắn đã đụng tới cổ họng, sắp buộc miệng hét lên thì huyền khí màu cam đang dao động trên người Lăng Vô Song mới dần dần ổn định lại.
Huyền lực màu cam đậm, Huyền cấp bảy!!
Không phải năng lực chấp nhận của Lăng Mạc Thu thấp kém, mà là do sự việc trước mắt thật sự làm điên đảo nhận thức của hắn. Trong một đêm, không đúng, là trong thời gian thở thở thở mấy cái, từ không thành có, từ Huyền sĩ, lướt qua Huyền giả, sau đó nhảy thẳng lên Huyền. Tốc độ tu luyện như vậy khiến những người phải khổ tu cả đời cũng không đột phá lên được Huyền làm sao mà chịu nổi?
Phải biết rằng Thất hoàng tử được xưng tụng là thiên tài của Đông Lâm, năm tuổi bắt đầu ngưng tụ huyền lực, đến bây giờ đã qua mười mấy năm cũng chỉ mới là Huyền cấp chín!
Lăng Vô Song nhẹ run mi, nàng không biết trong thời gian nàng mãi mê nhập định vào cảnh giới kì diệu kia lại có người đứng bên cạnh nàng, hơn nữa người đó còn bị nàng doạ sợ tới mức đứng chết trân như cọc gỗ.