Thiên Hạ Vô Song: Vương Phi Quá Kiêu Ngạo

Chương 56

Lúc nói chuyện, trong miệng Lý Thiên Nhất thi thoảng bốc lên khói đen, toàn thân từ trên xuống dưới chỉ có hàm răng là màu trắng, vô cùng buồn cười, thực lực cấp thánh như lão có bao giờ từng chịu thiệt thòi thế này? Huống chi còn là trên tay một tiểu bối.

Lửa giận phực lên cao, lao nhanh như sóng nước, sau khi yên tĩnh như chết, chính là điên cuồng phun trào.

"Để mạng lại!" Ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng, Lý Thiên Nhất vừa động, không hề có dấu hiệu rống lên, thân hình vặn vẹo quỷ dị, trong thời gian chớp mắt đã đến trước mặt Lăng Vô Song, bàn tay xương khô mang theo loại khí thế làm người ta sợ hãi chụp về phía cần cổ yếu ớt nhất của Lăng Vô Song!

"Vô Song, tránh ra!" Lăng Kình Thiên đối diện hét lên, cả người chấn động, cấp tốc đuổi đến chỗ Lý Thiên Nhất, ra tay ngăn cản.

Lăng Vô Song không hề dám coi khinh Lý Thiên Nhất, sớm đã có suy tính, nghiêng người tránh né, không đối địch trực diện với lão ta.

Lăng Vô Song vừa chiếm được tiện nghi lớn như vậy đều là nhờ Lý Thiên Nhất khinh địch, nếu ngay từ đầu lão ta cẩn thận đối phó, chắc chắn sẽ không rơi vào cảnh chật vật như thế, dẫu sao giữa cấp thánh và cấp thiên luôn có sự chênh lệch khó có thể vượt qua.

Chiến đấu với Lý Mị Nhi một hồi, hơn nữa một kích cuối cùng vừa nảy đã điều động lượng lớn Hỗn Độn Chi Hoả, hao phí không ít tinh thần lực, nàng đã không còn đủ sức.

Nàng không ngốc, lúc này đấu tay đôi với Lý Thiên Nhất mới chính là ngu ngốc.

"Đi chết đi!" Lăng Vô Song vừa tránh né một kích của Lý Thiên Nhất, các kích khác lại lũ lượt kéo đến, dí sát nàng. Trong tay nàng không biết từ khi nào bỗng xuất hiện thêm một thanh trường kiếm màu xanh lá, đồng thời huyền khí của đối phương thoát ra ngoài, uy áp cường giả cấp thánh nhanh chóng như phá xiềng xích bốc lên, tốc độ đáng sợ dọa người.

Dưới uy áp của cấp thánh, Lăng Vô Song ra sức trốn tránh, động tác chậm đi rất nhiều, trong chớp nhoáng, có những đợt công kích chỉ kém chút khoảng cách nữa đã đánh trúng nàng, người chung quanh xem đến hãi hùng khiếp vía, không dám thở mạnh.

"Ngươi cứ từ từ chơi đùa, bổn cô nương không tiếp nữa." Lăng Vô Song vừa cách ra xa liền cười khẽ một tiếng, dưới chân đạp một bước, cả người nhảy lên không trung, sau lưng phát ra ánh sáng màu đỏ mờ mịt.

"Muốn trốn?" Lý Thiên Nhất không rõ nguyên do, độc ác nói: "Tiểu súc sinh, hôm nay phải bỏ mạng lại!"

"A ——"

Lý Thiên Nhất ngửa mặt lên trời điên cuồng hét một tiếng, sóng âm khuyếch tán, chấn động đến khiến những người thực lực còn thấp ở chung quanh phải té ngã một mảnh, liên tục kêu rên. Lăng Vô Song câu môi cười, sau lưng hiện ra ánh đỏ, nàng muốn đi, dù là Lý Thiên Nhất cũng không giữ được nàng.

"Hổ Gầm Bát Phương."

Một làn sóng âm làm cho người ta sợ hãi hướng thẳng về phía Lăng Vô Song vừa đạp lên không trung, cuồng gió che lấp trời cao quay cuồng lướt đến.

"Lý Thiên Nhất, ngươi làm càn!" Một giọng nói thanh thuận êm tai, lại giống như quả bom nổ "đùng" một tiếng trong đầu Lý Thiên Nhất.

Màng nhĩ đau đớn, trong âm thanh nam tử ẩn chứa lửa giận, chấn động Lý Thiên Nhất đến lão phải hồ đồ một chốc, kích mới đánh ra được một nửa cũng trở nên vô lực, rỗng tuếch tan biến, rơi rụng theo gió.

"Lão sư!?" Lăng Vô Song vừa định rời đi, Hỏa Dực sau lưng vẫn chưa thành hình đã nghe thấy giọng nói quen thuộc này, lập tức thu về, nhẹ nhàng xoay người mấy cái trên không, hai chân rơi xuống đất.

Động tác lưu loát trôi chảy, không chút khuyết điểm, tuyệt đẹp dị thường.

Lăng Kình Thiên phẫn nộ đang định đấu với Lý Thiên Nhất, thân hình cứng ngắc, ngừng lại, trái tim treo lên cao cũng từ từ thả xuống, người có được khí thế cỡ này, ở Đông Lâm chỉ có duy nhất người kia.

"Lý Thiên Nhất, ngươi thật to gan!" Một bóng dáng màu xanh da trời đạp bộ mà đến, nhìn như ung dung thong thả nhưng chỉ trong cái chớp mắt đã tới trước mặt Lăng Vô Song, cách đó không xa vẫn còn lưu lại một hàng tàn ảnh, giây lát liền tan biến đi.

"Là Thiên Dạ đại nhân, cuối cùng cũng có người có thể diệt trừ được Lý Thiên Nhất kiêu ngạo rồi."

"Ở Đông Lâm, sợ cũng chỉ có Thiên Dạ đại nhân mới có thể chế ngự được lão già này."

"Đúng vậy, đừng quên Lăng Vô Song chính là đệ tử thân truyền của Thiên Dạ đại nhân, Thiên Dạ đại nhân trở về rồi, lần này xem Lý Thiên Nhất còn kiêu ngạo thế nào nữa."

……

Người chung quanh sau khi thấy rõ người đến, bắt đầu nhỏ giọng bàn luận.

"Thiên Dạ Vân." Lý Thiên Nhất nhấc mắt gắt gao nhìn chằm chằm bóng người vận trường bào huyền sư xanh da trời, phẫn hận mà nghiến răng nghiến lợi nói: "Lại là ngươi."

Đáng giận, chỉ thiếu chút nữa là lão có thể đánh chết tiểu súc sinh kia rồi, thất bại trong gang tấc, nếu không phải Thiên Dạ Vân che chở cho Lăng Vô Song, hẳn sẽ không phải hôm nay lão mới chậm chạp động thủ, lại không ngờ chuyện tới giờ, tiếp tục vẫn là Thiên Dạ Vân xen ngang!

Đúng là khinh người quá đáng!

"Lão sư" Lăng Vô Song mắt sáng rực, nhếch miệng cười cười.

"Tiểu nha đầu, đây là đang làm gì?" Thiên Dạ Vân nhìn sang Lăng Vô Song người đầy bụi đất, ánh mắt nhiễm ý sủng nịch, lời nói có vẻ bất đắc dĩ. Hắn chỉ vừa đi mấy ngày, tiểu nha đầu này thật biết tìm rắc rối, làm thế nào đã thành ra thế này với Lý Thiên Nhất.

"Không có gì, không có gì." Lăng Vô Song phất phất tay, liếc mắt nhìn gương mặt đen như than của Lý Thiên Nhất, cười hắc hắc hai tiếng hết sức vô sỉ: "Chỉ là lão nhân gia lớn tuổi, tính khí quá vượng, có chút không chịu nổi dọa."

"……"

Chung quanh choáng váng một mảnh, tiểu tổ tông này thật biết chọc cười người khác, còn nói được lời này, quả thật khiến người ta phải vỗ tay khen ngợi.

"Ngươi nha." Thiên Dạ Vân cười nhẹ, từng cái giơ tay nhấc chân đều toát lên khí chất tuấn nhã cao quý, tiểu nha đầu này thật xấu bụng.

Lý Thiên Nhất mặt già nghẹn đến lúc đỏ lúc đen, nhìn qua thật buồn cười, lão bị Lăng Vô Song vũ nhục, dù có Thiên Dạ Vân ở đây cũng không nuốt được cục tức này, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thiên Dạ Vân, ngươi đừng khinh người quá đáng, chuyện Lăng Vô Song đả thương Minh Huy ngươi cũng biết, hiện giờ nàng ta chẳng những đánh thương cả Mị Nhi mà còn ngang nhiên khiêu khích uy nghiêm bổn thánh. Lão phu mà nhịn được thì còn gì nữa, hôm nay nàng nhất định phải chết!"

Minh Huy bị phế, hiện giờ Lý Mị Nhi sống chết không rõ, lão đường đường là Thánh giả lại bị Lăng Vô Song coi rẻ cỡ này, nếu cứ như vậy buông tha nàng, về sau Hộ Quốc phủ còn dám xuất hiện nơi nào Đông Lâm được nữa!?

"Lý Thiên Nhất, ngươi đừng mặt dày quá đáng." Nghe thấy lời này, Cơ Vân Dương tức khắc nổi giận, thật sự không nín được nữa, bảo vệ nói: "Lý Minh Huy gieo gió gặt bão, không trách được Vô Song, Lý Mị Nhi đề xuất đấu sinh tử, thua bỏ mạng càng là tự làm tự chịu, còn ngươi vì đánh không thắng nên thân là lão bối liền muốn ra tay với tiểu bối, thế mà còn mạnh mồm nói nhiều đạo lý như vậy, tới ta còn thấy mất mặt thay ngươi!"

"Nít ranh họ Cơ!" Lý Thiên Nhất đen mặt, càng thêm khó coi.

"Ta sợ ngươi quá." Cơ Vân Dương vỗ ngực, thật đáng khinh, cường giả phải có bộ dáng của cường giả, nhưng Lý Thiên Nhất đê tiện âm hiểm không từ thủ đoạn, không đáng được bất kì ai tôn kính.

"Lý Thiên Nhất." Thiên Dạ Vân mắt sa sầm, lời nói sắc bén, khuôn mặt ôn nhã không giận tự uy, chậm giọng nói: "Việc của Lý Minh Huy và Lý Mị Nhi, dù cho ai đúng ai sai, ngươi thân là trưởng bối đi bắt nạt tiểu bối trước mặt nhiều người như vậy, có phải nên cho ta một lời giải thích hay không!"

Câu cuối cùng quát lạnh ra tiếng, một loại uy áp khiến người ta sợ hãi thoát ra từ thân thể Thiên Dạ Vân, bức Lý Thiên Nhất đến có chút không thở nổi, không bước được nửa bước, phải vận khí cố gắng chống đỡ hai chân mới không để mình quỳ xuống đất.

Lý Thiên Nhất thầm hốt hoảng, trong đầu trăm suy vạn nghĩ, sao có thể, cùng là cấp thánh, coi như Thiên Dạ Vân đã đạt đến cấp chín cao cấp cũng không thể có được khí thế bậc này, ép lão đến không thể thở dốc, trừ phi, hắn đã... Không, sao có thể!
Bình Luận (0)
Comment