Thiên Hạ Vô Song: Vương Phi Quá Kiêu Ngạo

Chương 6

Tường vẽ thú dày đặc như mây, các hình ảnh được điêu khắc trên đó, chính là bích trì núi giả, san sát nối tiếp nhau. Trạch viện của Lăng gia chủ, lớn nhất là điêu lâu gác cao, nhỏ nhất cũng là một gốc hoa một gốc thảo, cảm giác như đã hoàn toàn biểu lộ ra gốc gác dày nặng của nó.

Lăng lão gia chấp tay sau lưng đi vào thư phòng, phất tay liền ngồi vào vị trí chủ vị ở trên cùng. Hiển nhiên cơn giận vẫn còn sót lại, chưa tiêu tán hết.

Hắn nhìn dáng vẻ bước đến không nhanh không chậm kia của Lăng Vô Song, nhất thời càng tức giận đến râu mép cũng run run, mắt trừng lên, vừa muốn quát lên vài tiếng, lại lập tức thở dài, vẻ mặt tràn đầy bất đắc dĩ, lắc đầu liên tục.

Hắn đây đã tạo nên cái nghiệt gì chứ? Vô Song từ nhỏ thân thể yếu đuối, không thể ngưng tụ được huyền lực, không có phụ mẫu thương yêu, tất cả đều là do lão gia gia này một tay che chở, nhưng lại không ngờ rằng, cuối cùng lại nuôi nàng thành một người có tính tình ngốc nghếch như vậy!

Không thể ngưng tụ huyền lực cũng đã đành, học chút ngoại công, giúp cường thân kiện thể cũng được đi! Thế nhưng vừa nhắc đến luyện công, đọc sách, nghiệp chướng này chạy còn nhanh hơn cả thỏ, nếu như một ngày hắn buông tay nhắm mắt rời đi, thì nàng sẽ thế nào đây?

Nhưng đó vẫn chưa phải là chuyện khiến người ta phẫn nộ nhất, mà chuyện khiến người ta tức giận nhất chính là: mặc kệ lúc đó nàng đang làm gì đi nữa, chỉ cần vừa nhắc tới Nam Cung Diệp, tinh thần của nàng liền lập tức mê muội còn hơn cả khi dùng chất nghiện, khóc lóc om sòm chơi xấu, quấy nhiễu, lúc nào cũng muốn bám vào trước xe hay sau đuôi ngựa để được lại gần tên tiểu tử kia, bị bắt nạt thì có chết cũng không chịu nói, người chịu được những chuyện này, cũng thật đúng là.... Thôi tự hiểu đi!

Ai, Lăng lão gia bi thương thầm thở dài trong lòng, đúng là hối hận không kịp mà, trước kia hắn ngàn vạn lần không nên định ra mối hôn sự này mới đúng.

Suy nghĩ đến đây, Lăng Kình Thiên tàn nhẫn mân mân môi một cái, thở phì phì phò phò hừ một tiếng. Ánh mắt lấp lánh có thần, chăm chú nhìn chằm chằm thân người nhỏ bé yêu kiều trước mắt mình, không nói lời nào, chỉ có ánh mắt là đang biểu hiện ra sự oán giận, còn có cả bất đắc dĩ của bản thân mình.

Mà Lăng Vô Song, thì lại lẳng lặng đứng ở nơi đó, thản nhiên đón nhận ánh mắt của Lăng Kình Thiên, khóe môi mang theo ý cười nhẹ, cái tư thái nhàn nhã đầy mình kia, đi kèm với bầu không khí yên tĩnh này, không những không xuất hiện ngột ngạt, mà ngược lại, còn kết hợp vô cùng hài hòa.

Địch không động, ta không động, so sức kiên trì, nàng chính là vô địch.

Ánh mắt Lăng lão gia, từ tức giận lại dần dần chuyển thành bất đắc dĩ, chậm rãi trở nên hơi kinh ngạc, trước đây mỗi lần hắn tức giận giống như vậy, Vô Song nếu không cúi đầu bám góc áo, chết không chịu lên tiếng thì cũng là than đói bụng than khổ, lôi ống tay áo hắn làm nũng trêu chọc.

Con thỏ nhỏ chết bầm này, hôm nay bị làm sao đây, cảm giác như nàng đã biến thành một người khác vậy, nhìn cả người như đầy lười nhác, nhưng vẫn khó toát ra một loại khí tức lạnh buốt lòng người khó có thể kiềm hãm được, rất không bình thường.

Lăng lão gia dừng ánh mắt trên khuôn mặt sạch sẽ khoan khoái của Lăng Vô Song, hơi ngưng mắt. Tốt, hôm nay không có vẽ lên mặt mình như ma như quỷ như ngày trước nữa, dáng dấp thế này thật rất dễ nhìn, trước đây nàng lúc nào cũng một mực đòi vẽ như mặt hoa của con hát vậy.

Lăng lão gia vui cười hớn hở trong lòng, thầm nghĩ, ngươi nhìn xem nhìn xem, không hổ là tôn nữ bảo bối của lão tử, nhìn thế nào cũng thấy ngoan ngoãn làm sao.

"Khụ khụ...." Lăng lão gia vờ thấp giọng ho một tiếng, nhanh chóng gọi lại tâm tư đang bay xa của mình về.

Đối mặt hồi lâu, cuối cùng người thua trận lại là Lăng lão tử, hắn đưa tay sờ sờ râu mép vương hơi bụi, có chút ngượng ngùng mở miệng: "Vô Song, vết thương trên người ngươi không sao chứ?"

Nghe vậy, trong lòng Lăng Vô Song không biết từ đâu chảy qua một dòng nước ấm áp, lão già này đối với Lăng Vô Song mà nói, thật sự là yêu thương từ tận đáy lòng, kiếp trước nàng không được biết tình thân là gì, kiếp này được vậy có thể xem là trời cao đang muốn bù đắp không?

Lăng Vô Song rũ mắt giấu đi luồng gió lốc trong mắt, thấp thoáng lóe qua một tia kiên định, cái người gia gia Lăng Kình Thiên này, sẽ là người đầu tiên nàng chấp nhận.

Quyết định như thế, Lăng Vô Song đi tới trước bàn đọc sách của lão tử, cười đùa: "Gia gia nhìn ta đi, có chỗ nào là không tốt chứ?"

Chút trầy xước như vậy thì đã là gì, còn chẳng đáng để nàng đặt vào mắt, trước đây lúc huấn luyện trong tổ chức, có vết thương nào mà nàng còn chưa thăm hỏi qua?

Thấy thái độ không mấy quan tâm của Lăng Vô Song, Lăng lão gia chủ tức giận đến hàng lông mày đều dựng thẳng, một cái tát giáng xuống trên bàn, râu mép theo chuyển động của miệng mà lên xuống, cả giận nói: "Thứ hỗn trướng này, đúng là chết cũng không biết hối cải, chút nữa mệnh đã không còn mà ngươi vẫn giữ khư khư cái thái độ này sao?"

Hắn có việc phải ra ngoài, nhưng còn chưa làm xong chuyện thì đã nhận được tin tức Lăng Vô Song trọng thương ở bãi săn, đến nay vẫn đang hôn mê, mớ vội vội vàng vàng chạy về, tới chén trà cũng không kịp uống một ngụm, thì cảnh tượng mạo hiểm lúc nảy đã hiện ra sờ sờ tới trước mặt.

Sau mọi việc nàng còn dùng dáng vẻ không liên quan tới mình thế này để đối mặt với hắn sao? Thật đúng là giận chết hắn mà.

Lăng lão gia chủ tức giận đến liên tục lắc đầu: "Ngươi đó, bị ăn thiệt nhiều như vậy mà sao mãi cũng vẫn chưa chịu khôn ra, nhất định phải đợi tới ngày nào đó bản thân mình bị chết trong tay Nam Cung Diệp thì ngươi mới cam tâm đúng không?"

Cái gọi là thâm tình, sao có thể nhẫn tâm chia cắt. Chính vì thế mà Lăng lão gia chủ ngoài yêu thương Lăng Vô Song ra, còn có cả đau đớn bất đắc dĩ và đan xen thất vọng.

"Hả....." Lăng Vô Song nghe Lăng lão gia tử nói mà sững sững sờ sờ.

"Hả cái gì mà hả!" Lăng lão gia mặt mũi đều tức điên, chỉ vào bộ mặt kinh ngạc của Lăng Vô Song, quát lớn: "Bắt đầu từ ngày mai, nghiêm chỉnh ở yên trong nhà cho ta, không được bước ra ngoài nửa bước, ta sẽ mời một lão sư cho ngươi, ngươi chỉ cần siêng năng học tập luyện công cho thân thể khỏe mạnh là được rồi."

Ngọc không mài dũa không thể thành được ngọc quý, trước đây là do hắn quá dễ dàng với Lăng Vô Song, mới hại nàng thành như vậy.

"Thận...."

"Đợi đến khi nào ngươi biết suy nghĩ thấu đáo, ta mới thả ngươi ra....." Lăng lão gia nói đoạn, ngữ khí đột nhiên tắt lịm, tựa hồ nhớ ra vừa rồi mới nghe được cái gì, ánh mắt trầm ổn dần ngưng trọng: "Ngươi nói cái gì?"

Lăng Vô Song vô cùng bất đắc dĩ, lặp lại lần nữa: "Ta nói ngươi cẩn thận."

Lần đầu tiên nàng biết cái gì gọi là khóc không ra nước mắt, tình cảnh hỗn loạn này là do ai để lại, thật đúng là muốn dọn dẹp sạch sẽ cũng không mấy dễ dàng mà.

""Thật sao?" Lúc này đến phiên Lăng lão gia choáng váng, nửa ngày, râu mép run lên bần bật, mới xác định hỏi: "Ngươi chưa nghe rõ lời ta nói sao? Ý của ta là, bắt đầu từ ngày mai, không cho ngươi đi tìm Nam Cung Diệp nữa."

Đối với câu trả lời mà mình nghe thấy, Lăng lão gia thật sự có chút khó tin, hắn nhớ có một lần, hắn thậm chí còn nhốt Lăng Vô Song ở trong phòng, cuối cùng, nàng lại lừa gạt hạ nhân canh phòng, khoan động, leo tường trốn ra ngoài.

"Tiểu tử ngươi, chẳng lẽ muốn mông của lão già ta hay sao?" Trả lời thẳng thắng như vậy, chuyện này khiến hắn có chút khó tin.

Lăng Vô Song thật sự nắm bắt không được suy nghĩ Lăng lão gia, nàng đưa tay ra, nhẹ xoa xoa mi tâm giữa trán.

Trầm mặc một lát, nàng đột nhiên ngẩng đầu, mặt vô cùng nghiêm túc, nhưng thật chất chỉ tùy tiện tìm ra một chút lí do, giải thích: "Sau khi Vô Song trãi qua lần trở về từ cõi chết này, ta đã nghĩ thông suốt được rất nhiều chuyện, chuyện tình cảm vốn không thể miễn cưỡng, Nam Cung Diệp không thích ta, tất nhiên ta cũng không thể cưỡng cầu được đúng không?"

Nói xong, Lăng Vô Song hơi thả lỏng vai, trong ánh mắt, ẩn ẩn chứa đựng ý lạnh.

Lăng lão gia kinh ngạc đánh giá tiểu nữ nhi trước mặt, từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, cẩn thận tỉ mỉ, như muốn nhìn thấu cả trong ngoài, Lăng lão tử vậy mà lại không biết nói thêm gì.

Có thể nói ra được lời này mà vẫn bình tĩnh như vậy, người này là Vô Song sao?

"Hừm, ngươi có thể nghĩ được như vậy là tốt rồi." Im lặng hồi lâu, Lăng lão gia mới nửa tin nửa ngờ, phất phất tay, nhưng vẫn còn có chút mù mờ nói: "Vậy xong, ngươi nghỉ ngơi ba ngày đi."

Nghe được lời này, Lăng Vô Song cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, trở về là tốt rồi, lòng bàn chân nhanh chóng nhấc lên, bỏ của chạy lấy người.

"Ngươi nhớ kĩ những lời mình đã nói cho ta." Thấy dáng vẻ chạy trốn như chạy giặc của nàng, Lăng lão gia vừa thấy buồn cười, lại vừa tức giận, giơ cao tay vỗ bàn một cái: "Ngươi đừng tưởng lão tử vừa xoay người sẽ lập tức quên đi những lời hôm nay."

"Biết rồi biết rồi." Bước nhanh ra khỏi phòng, Thanh Linh đầu cũng không xoay lại, chỉ phất phất tay.

Lão bộc đứng ngoài cửa nhìn theo bóng lưng phía xa xa, mãi cho đến khi mất hút mới cất bước đi vào phòng, ánh mắt nhìn Lăng lão gia đầy sững sờ, mở miệng nói: "Lão gia, lão nô cảm thấy tiểu thư Vô Song lúc này rất khác biệt so với trước kia, tựa như đã biến thành người khác vậy."

"Đúng!" Lăng lão gia phục hồi lại tinh thần, đưa tay vuốt mép, phà ra một hơi nặng nề, cảm khái nói: "Lần trở về từ cõi chết này, nếu thật sự đã khiến cho Vô Song biết suy nghĩ thông suốt, vậy thì ta chết cũng đã được mãn nguyện, có thể mỉm cười nơi chín suối rồi."

Có điều, lúc này, Lăng lão gia mới nhớ tới: hình như hắn còn chưa hỏi chuyện gì đó.... Đúng rồi, chuyện khi nảy, rốt cuộc có đúng là Vô Song làm ra không?

"Tiểu tử, ngươi quay lại đây cho ta!"

Giữa trời nắng gắt, bóng cây loang lổ, tiếng quát to mang theo nội lực trầm ổn và mạnh mẽ đột nhiên càn quét qua một cái, làm không khí như bị gợn lên từng đợt sóng, vang vọng khắp ngỏ ngách trong Lăng gia phủ.
Bình Luận (0)
Comment