Sáng hôm sau, dưới sự quấy rầy siêng năng của đồng hồ báo thức, Lãnh Lăng Duệ cố nén ý muốn đập hỏng nó, bất đắc dĩ ngồi dậy, miễn cưỡng mở ra một khe mắt nhỏ, vớ lấy quần áo máy móc mặc vào người.
Hắn không phải là người thích ngủ. Khi còn trẻ, nhiều năm làm việc cùng thời gian đầu khi mới bắt đầu sự nghiệp, thần kinh lúc nào cũng trong trạng thái khiến hắn không thể ngủ sâu. Hắn vẫn cố điều tiết thời gian ngủ của mình để chác chắn có đủ tinh lực làm việc cho ngày hôm sau. Thường thường, đồng hồ báo thức còn chưa kêu hắn cũng đã rời giường. Loại trạng thái mâu thuẫn đối với việc rời giường giống hôm nay với Lãnh Lăng Duệ mà nói thì xem như lần đầu.
Khép nửa mắt bước vào WC, đánh răng rửa mặt xong, lại dùng khăn mặt lạnh phủ lên mặt, như trước có thể cứu vớt được ý thức đang bị vây trong trạng thái hỗn độn của hắn. Lãnh Lăng Duệ vuốt mũi, tựa như mộng du mà đi tới phòng khách, đặt mông lên ghế.
“Ô oa!” một tiếng hét thảm thiết truyền đến từ dưới thân, Lãnh Lăng Duệ cả kinh mà “sưu” văng ra, cảm giác ngái ngủ biến mất hết. (O__O bẹp em nó mất)
Hắn trừng mắt nhìn cái bọc nhỏ đang cố giãy dụa muốn thoát khỏi cái khăn mặt trên sô pha. Bé con với mái tóc lửa đỏ nhăn nhăn mặt ngồi dậy, ủy khuất mà xoa đầu.
Chỉ bởi cái vật nhỏ vướng víu này mà mình bị ép tới đêm hôm khuya khoắt, làm cả đêm không thể ngủ ngon giấc nên Lanh Lăng Duệ vào sáng sớm sau khi rời giường, vì huyết áp thấp mà tính tình bạo phát.
Hắn mắng to một hồi, đau cả cổ họng , mới phát hiện ra cái vật bị mắng kia vẫn ngồi trên sô pha, ôm lấy khăn mặt giương miệng mà nhìn hắn, biểu tình ngây dại, căn bản từ đầu tới đuôi cũng không biến hóa chút nào,tựa hồ còn chưa tỉnh ngủ.
Thật là phí sức mắng ( nước đổ đầu vịt)
Lãnh Lăng Duệ giống như sử dụng tất cả khí lực đánh xuống sô pha, chẳng những không thể phát tiết, còn khiến bản thân bị nghẹn khuất muốn chết. Hắn cảm thấy huyết áp tăng mạnh, gân xanh trên trán nhảy dựng, muốn nổ tung.
Vẫn dây dưa “trao đổi” cùng thứ này, hắn sợ không khống chế được chính mình mà làm phát sinh huyết án,về phần là giết người hay là ngược súc (hành hạ động vật)…
Con mẹ nó! Ai có thể nói cho hắn biết thứ này đến tột cùng là giống gì?
Hung hăng trừng mắt nhìn Bé, Lãnh Lăng Duệ cầm chìa khóa cùng áo khoác không quay đầu lại mà ra cửa.Trong tiếng đóng cửa rầm trời, hắn đau đầu mà phát hiện ra một vấn đề khác. Nếu vật kia vẫn tiếp tục ở đây, cánh cửa nhà hắn sớm hay muộn từng cái thay nhau ra đi.=;=
——— —————————–
Mẹ nó, đói chết nó luôn đi!
Hôm nay, công ty Thiên Duệ đều bị bao phủ trong bầu không khí cực độ áp lực và khẩn trương. Tuy rằng mấy ngày trước không khí cũng không thoải mái hơn được bao nhiêu nhưng hôm nay tựa hồ áp lực tăng tới cực điểm.
“Phanh! Ba!” Bản thân cậu nhìn xem mình đang viết cái gì đi! Trở về làm lại!”
Theo một tiếng rống giận, trưởng phòng kinh doanh cầm văn kiện, xám xịt ra khỏi phòng Tổng Giám Đốc, thật cẩn thận đóng lại cửa, hướng hai vị trưởng phòng Thông tin cùng phòng Thiết kế đang chờ ở cửa bày ra một điệu cười khó coi hơn cả khóc, dùng khẩu hình nói ra ba chữ ”thật đáng sợ”. Hai người kia nuốt nước miếng ừng ực cùng nhau đưa ánh mắt cầu cứu mà nhìn trợ lý Tổng Giám Đốc Lura. Lura buông tay tỏ vẻ: ” Tôi cũng lực bất tòng tâm, hai người tự giải quyết cho tốt” =_=
Trưởng phòng kinh doang nức nở một tiếng , hai mắt đẫm lệ: “Tiêu phó tổng, bao giờ ngài mới trở về a?~~~~~~~~~~~~
Từ trên xuống dưới công ty, có thể chịu được ánh mắt giết người của Lãnh Lăng Duệ mà không đầu hàng, nghe Lãnh Lăng Duệ phát hỏa mà không rơi lệ, thấy Lãnh Lăng Duệ tâm tình không tốt mà không cúi đầu nhường bước, thì chỉ có một người — phó Tổng Giám Đốc Tiêu Dường mà thôi.
Thường ngày, các báo cáo công tác linh tinh phần lớn đều là từ các trưởng phòng mang tới chỗ Tiêu Dương, thông qua Tiêu Dương mới mang đến giao cho Lãnh Lăng Duệ xét duyệt.
Mấy ngày nay, trong nhà Tiêu Dương có việc xin phép trở về xử lý, mới dẫn công ty tới từ trên xuống dưới mất “cân bằng”. Lâm vào bóng tối lạnh thấu xương của Diêm vương đại nhân.
Bất đồng với khí thế đi đâu dọa đấy của Diêm vương, Tiêu Dương gặp ai cũng đều tặng một nụ cười chết người không đền mạng, đôi mắt hoa đào mắt điện lực mười phần trong nháy mắt có thể hạ gục ít nhất ba nữ nhân viên trong công ty. ( bỗng dưng ta nghĩ đến dùng các anh đẹp trai để sản xuất điện, tự nhiên xó nguồn năng lượng thay thế vậy không tốt sao, các anh cứ dùng điện giết người vậy thì phí quá J)
Theo lời của các nàng, Tiêu phó tổng phải nói là phong lưu, lỗi lạc, cao quý tao nhã, ôn nhu săn sóc, phong độ thân sĩ, khí chất vương tử,..v.v. Hơn nữa, không chỉ là phó tổng của Thiên Duệ, hắn còn làm giảng viên đại học cho trường ĐH T, nhiều khi đi dạy về, chưa kịp thay đồ, vẫn đeo kính mắt tới công ty, mang theo phong độ của trí thức nơi vườn trường, dẫn tới một đống ánh mắt sáng quắc của nữ giới trong công ty, đồng loạt mà cảm thán “mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song”
Bất quá, bộ dáng này của hắn nếu để Lãnh Lăng Duệ bình luận, cũng chỉ đổi được một tiếng hừ lạnh cộng thêm bốn chữ đánh giá : Mặt người dạ thú!
Đối với quan hệ của Lãnh Lăng Duệ và Tiêu Dương, trong công ty cũng ít người biết, chỉ có thể moi được thông tin từ mấy nhân vật nguyên lão. Năm đó, công ty là do hai bọn họ cùng thành lập, ý tưởng ban đầu hình như là của Lãnh Lăng Duệ, Tiêu Dương quản lý, sau đó từng bước mang Thiên Duệ phát triển tới như hiện giờ. Còn về việc bọn họ quen biết nhau thế nào, đã bao lâu, nhiều nữ nhân viên lắm chuyện trong công ty có dò hỏi mấy cũng không ra tin tức gì
Vì thế, có một vài nữ nhân viên bắt đầu mặc sức tưởng tượng liệu hai người đàn ông 30 tuổi, độc thân, một hàng dài các em xếp hàng theo sau, không biết có quan hệ gì sâu xa hơn cả bằng hữu không? (ngắn gọn là có gian tình ko? Các chi ý tư tưởng rộng rãi tiến bộ quá J)))
Lãnh Lăng Duệ vô tình nghe được mấy lời bàn tán này, ánh mắt mang hình viên đạn bay thẳng tới Tiêu Dương khiến y sặc rượu, hỏng cả hình tượng tao nhã bấy lâu nay, ho khan đỏ cả mặt, còn không quên xua xua tay, làm sáng tỏ rằng mình không làm ra chuyện gì khiến người khác hiểu lầm, không nói được gì mà thừa nhận ánh mắt ghét bỏ thêm chèn ép của Lãnh Lăng Duệ: ” không biết những hồng nhan chi kỉ của ngươi nghe mấy lời đồn đại này sẽ có phản ứng gì?”
“….”
Một ngày kết thúc, ác độc mà đem mấy tên trưởng phòng sai sự ra mắng xả stress, cơn tức ban sáng bị Bé gợi lên cũng phát tiết gần hết, Lãnh Lăng Duệ trong lòng an ổn một chút vì vậy tư duy cũng thông suốt theo, liền nghĩ tới một vấn đề có vẻ vô cùng to lớn: Bé đi hay ở???
Tuy Lãnh Lăng Duệ đối với những việc như vậy luôn không có kiên nhẫn, cơ hồ chỉ cần không thuận theo ý mình là bốc hỏa, trước mắt xem ra thật sự khó mà hài hòa ở chung. Nhưng sự thật chứng minh rằng chung quy hắn cũng không lãnh huyết tới mức thật sự mang Bé ném đi, để mặc cho Bé không có năng lực tự gánh vác cuộc sống tự sinh tự diệt.
Càng nghĩ, càng thấy người có khả năng có thể chấp nhận được cái thứ giống người nhưng không rõ là sinh vật gì kia chỉ có cái tên kia mà thôi. (anh Dương sắp bị vứt “con”cho ) =))
Lấy di động bấm số của Tiêu Dương
“A lô” bên kia điện thoại là Tiêu Dương, tuy rằng giọng điệu không chút để ý, nhưng lại lộ ra một tia mệt mỏi: ”sao vậy?”
“Lão nhân nhà ngươi thế nào?”
“Tạm thời không sao. Bác sĩ nói cần quan sát thêm vài ngày.” Dứt lời liền thay đổi khẩu khí trêu chọc: ”Ta không có ở công ty, ngài lại dọa chạy mấy người hả?”
Lãnh Lăng Duệ đen mặt: ”Lão nhân tốt rồi, ngươi nhanh mà cút về làm việc cho ta, ta có phiền toái muốn ngươi xử lý”
“Thế nào mà khẩu khí lớn như vậy? Phiền toái nào mắt mù mà đâm trúng ngươi?”
“Hai lão nhân nhà ngươi thiếu thốn vậy sao?”
“Khụ…” đầu kia bên kia điện thoại, Tiêu Dương hình như bị sặc.
“Hay em trai ngươi không có đồ chơi?”
“….”
“Sống”
‘….Tiêu Vũ đã học cấp 3, không cần đồ chơi nữa,cám ơn =_=”