Lãnh Lăng Duệ theo thói quen định búng trán mỗ yêu tinh thì nghe được tiếng " tách tách " phía sau.
Lãnh Lăng Duệ mạnh quay đầu nhìn theo phía phát ra thanh âm, chỉ thấy ở bàn lân cận ngồi 2 nữ sinh, 1 người đang giơ máy ảnh , thấy Lãnh Lăng Duệ nhìn mình, cười xấu hổ.
Nếu là ngày thường, Lãnh Lăng Duệ thực không thích những việc như thế này, nhưng hôm nay tâm tình hắn rất tốt,liền chỉ quay đầu lại , ko nói gì. Nhưng Lãnh Kỉ Kỉ lại quay đầu nhìn 2 lần, sau đó chạy tới thì thầm gì đó với nữ sinh kia, nữ sinh kia dường như lấy quyển vở từ trong cặp ra .
Lãnh Kỉ Kỉ quay lưng về Lãnh Lăng Duệ nên hắn không nhìn thấy 2 người chụm đầu vào 1 chỗ làm trò gì.
1 lát sau, Tiêu Dương và Tiêu Vũ cùng mang đồ uống trở lại, trong mắt 2 người đều có ý cười nhu hòa khó có được, dường như tâm tình cũng không tệ lắm, Lãnh Kỉ Kỉ cũng vui vẻ chạy về.
" đi làm gì ? " Lãnh Lăng Duệ lườm bé, hỏi.
Lãnh Kỉ Kỉ vểnh mũi lên : " Không nói ! ~ " Theo dự kiến bị Lãnh Lăng Duệ nhẹ búng vào trán.
Tiêu Dương và Tiêu Vũ ngồi bên đều nở nụ cười.
Thời gian còn lại của 1 ngày đều vô cùng ấm áp và khoái trá, cho 4 người 1 kỉ niệm đẹp.
Tối hôm đó, Tiêu Dương đưa Tiêu Vũ quay trở về Thành phố J, tiện thể ở lại nhà 1 ngày, trưa hôm sau Tiêu Vũ phải về trường học, Tiêu Dương cũng về Thành K, ăn chực cơm tối nhà Lãnh Lăng Duệ xong thì về phòng trọ của mình, nhìn qua dường như tâm tình rất tốt.
Còn về Lãnh Kỉ Kỉ, từ khi về nhà bé bắt đầu " công tác " thần bí của mình. Cầm giá vẽ chui vào thư phòng, còn cấm Lãnh Lăng Duệ tới gần.
Lãnh Lăng Duệ dở khóc dở cười, không biết yêu tinh này bày trò quỷ gì. Nhưng nếu bé đã nghiêm túc yêu cầu, hắn cũng miễn cưỡng mà đáp ứng.
Lãnh Lăng Duệ luôn nói chuyện giữ lời, hắn đã đáp ứng sẽ không vào thư phòng, liền thực sự không gần thêm nửa bước. Nhìn cửa phòng đóng chặt cả ngày kia, nếu nói không có chút hiếu kì là nói dối, nhưng hắn nghĩ , chờ đến giờ, yêu tinh kia tự nhiên sẽ cho hắn xem, còn về bao giờ thì đến lúc đó, hắn đúng là không rõ lắm.
Tới tận 12 giờ đêm ngày mùng 6 tháng 4,Lãnh Lăng Duệ đang ngồi cạnh cái bàn trong phòng ngủ gõ bàn phím bùm bùm thì bị người ôm lấy cổ từ phía sau.
“Ân?” Lãnh Lăng Duệ giữ chặt lấy bàn tay khoác lên vai mình, quay đầu hỏi Lãnh Kỉ Kỉ phía sau.
Lãnh Kỉ Kỉ mặc Lãnh Lăng Duệ cầm tay mình, vừa kéo vừa túm hắn đến thư phòng.
Đã đến lúc ? Lãnh Lăng Duệ nhướn mi, rất chờ mong những gì mình sắp nhìn thấy, bất quá hắn rất tò mò lý do mỗ yêu tinh chọn ngày hôm nay.
Cửa thư phòng mở ra, Lãnh Kỉ Kỉ bật đèn lên, thấy khoảng không giữa giá sách và cửa sổ đặt 1 giá vẽ, bức họa phía trên bị 1 tờ giấy lớn che lại, rọi sáng dưới ánh đèn.
Đầu tiên, Lãnh Kỉ Kỉ cầm 1 túi giấy nhỏ trên bàn đưa cho Lãnh Lăng Duệ, hắn nhận lấy, mở túi rút món đồ bên trong ra, chỉ nhìn liếc mắt 1 cái hắn liền không nhịn được nở nụ cười.
Còn chưa kịp cười to, Lãnh Kỉ Kỉ đã kéo Lãnh Lăng Duệ đi đến trước giá vẽ, sau đó xốc lên lớp giấy bao ngoài, lộ ra 1 bức tranh màu nước phía dưới.
Hắn đưa Lãnh Kỉ Kỉ đi học vẽ 1 thời gian không lâu, nghe bé kể mình được thầy giáo khen như thế nào, cảm thấy buồn cười đồng thời cũng thực kiêu ngạo, đây là yêu tinh nhà hắn, thông minh mà hồn nhiên.
Biết bé có thiên phú trong bất kì lĩnh vực gì, nhưng Lãnh Lăng Duệ chưa từng xem qua bé vẽ bao giờ. Những bức họa ở lớp vẽ xong thường đưa cho thầy giáo. Đây là lần đầu tiên ở nhà Lãnh Lăng Duệ nhìn thấy tác phẩm của bé, còn là dành cho mình.
Trên bức tranh là hình ảnh Tiêu ba ôm Tiêu mẹ đứng phía trước, phía sau là Tiêu Dương, 1 tay y khoác vai Tiêu Vũ, một tay đặt lên vai Tiêu mẹ, bên cạnh là Lãnh Lăng Duệ, ôm eo Lãnh Kỉ Kỉ,đặt tay lên bả vai Tiêu Ba, 6 người đều cười vui vẻ.
Lãnh Lăng Duệ nhìn mà giật mình, cảm thấy tay áo mình bị kéo kéo, liền quay đầu, thấy Lãnh Kỉ Kỉ cười cong cả mắt nhìn mình, nói : " chúc mừng sinh nhật !Duệ Duệ ~~ "
Lãnh Lăng Duệ đứng yên bất động, không có động tác nào, yên lặng nhìn mỗ yêu tinh.
Lãnh Kỉ Kỉ thấy phản ứng của chủ nhà nhà mình, lại tưởng là mình vẽ không đẹp, chu chu môi, vừa định mở miệng nói , liền ngã vào 1 vòng tay siết chặt, sau đó là những nụ hôn vội vàng mà nồng cháy đổ ập xuống.
Lãnh Lăng Duệ vừa hôn vừa nỉ non hỏi : " sao biết hôm nay là sinh nhật anh ? ân ? "
" Ngô… chứng, chứng minh thư… "
Khoang miệng bị quét mạnh qua, mỗ yêu tinh sắp không thở nổi, vẫn giãy giụa hỏi : “ Duệ. Duệ duệ, anh… thích..quà chứ?”
“Ân……”Lãnh Lăng Duệ nặng nề đáp lời, giọng nói đã trở nên khàn khàn : “ Bất quá, em biết.. anh còn muốn gì sao?”
“ Ngô?” Mỗ yêu tinh híp nửa mắt, cúi đầu thở gấp, đầu hơi ngửa ra sau, mơ hồ không rõ hỏi : “ cái gì?”
“ em.” Lãnh Lăng Duệ trực tiếp ôm lấy mỗ yêu, đặt lên bàn rồi đè lên, tiếp tục hôn nồng nhiệt.
Mê loạn rên rỉ, kịch liệt va chạm,hưng phấn cùng rên rỉ khó có thể áp chế…
Khi đem dòng nước nóng rực của mình phun vào cơ thể mỗ yêu tinh, Lãnh Lăng Duệ cắn lỗ tai bé, trầm thấp nói : “ Anh yêu em.”
Sáng sớm, Lãnh Lăng Duệ vẫn sớm rời giường theo thói quen, sau đó hôn lên trán mỗ yêu tinh đang giãy gịụa muốn dậy bên người, thấp giọng nói : “ ngủ đi, hôm nay ở nhà hảo hảo ngủ 1 giấc, trưa anh sẽ về đưa em đi ăn cơm? Ok?”
Lãnh Kỉ Kỉ thực sự là không mở nổi mắt, nghe hắn nói vậy liền gật đầu, nặng nề ngủ tiếp.
Chuẩn bị tốt mọi thứ, Lãnh Lăng Duệ vào thư phòng, cầm cái túi giấy hôm qua mỗ yêu tinh tặng hắn cùng chìa khóa ra cửa. Tâm tình của hắn hôm nay phá lệ tốt, ngay cả bị kẹt xe 1 đoạn dài vào giờ cao điểm buổi sáng cũng ko ảnh hưởng tâm tình hắn chút nào.
Lãnh Lăng Duệ đánh xe vào bãi đỗ, sau đó vào công ty bằng cửa chính, giờ này ko hề thiếu nhân viên đến, đều lục tục vào cửa, khi nhìn thấy Lãnh Lăng Duệ đều cung kính chào : “ chào buổi sáng, tổng giám đốc.”
Trước đây Lãnh Lăng Duệ chỉ mặt vô biểu tình gật đầu đáp lại thì nay lại cười trả lời với từng nhân viên chào hỏi mình : “ chào buổi sáng.” Sau đó mặc kệ đám nhân viên bị biểu hiện ôn hòa khó có được của hắn dọa cho cằm rơi đầy đất, đi thẳng tới tang máy, lên tầng cao nhất.
Vào văn phòng mình sau, trực tiếp tiến tới bức tường bằng kính,kéo tấm rèm ra, ánh mặt trời sáng lạn liền đột ngột chiếu vào, khiến người ta có cảm giác đắm chìm trong hạnh phúc.
Từ lâu thật lâu tới bây giờ, Lãnh Lăng Duệ vẫn quen coi cảm giác hạnh phúc và gia đình là bằng nhau.
3 tuổi, hắn không còn nhà nữa, hắn vẫn khát vọng có được nó 1 lần nữa, nhưng không phải cô nhi viện, cũng không phải nhà họ Tiêu,căn nhà trọ hắn thuê cũng không phải, hắn cơ hồ đã quên đi khát vọng này, nhưng khi hắn 30 tuổi, ông trời liền tặng cho hắn 1 món quà.
Trước 3 tuổi gia đình hắn có 3 người, có lẽ càng nhiều,nhưng chỉ chiếm 1 địa phương nhỏ không đáng kể trong trí nhớ của hắn, mà khi 30 tuổi, gia đình của hắn chỉ có 2 người, lại chính là điểm bắt đầu của hết thảy những kí ức hạnh phúc sau này của hắn.
Lãnh Lăng Duệ xoay người đi đến bàn làm việc, cầm cái túi giấy sáng nay mang theo, lấy thứ bên trong ra, đặt lên bàn làm việc của mình, nơi được ánh mặt trời chiếu rọi.
Đó là 1 khung ảnh tinh xảo, bên trong là 1 bức ảnh, cạnh bàn ăn trong quán đồ uống, Lãnh Lăng Duệ nắm tay Lãnh Kỉ Kỉ, cười vui vẻ!