Thiên Hàng Yêu Nghiệt

Chương 6

Mãi cho tới đêm qua, Lãnh Lăng Duệ còn tưởng Bé trừ bỏ phản ứng rất lớn đối với việc ăn, tính cách tổng thể có vẻ ngốc, kết quả ngày hôm sau, hắn rốt cục nhận thức đến, căn bản không phải như vậy.

Lúc trước,biểu hiện của Bé tương đối văn tĩnh (im lặng nhã nhặn =)) ), hóa ra là có nguyên nhân, bắt đầu là không hiểu tại sao bị đưa tới một nơi hoàn toàn xa lạ, đụng tới một người so với mình là Lãnh Lăng Duệ còn lớn hơn,bị dọa! Sau đó,lại bị vứt ở một căn phòng, cả ngày chưa được ăn gì,bị đói!O__O không biết có phải do hôm qua ngủ nhiều hay không, Bé mới sáng sớm đã tỉnh, từ dưới khăn mặt trên gối đầu mà bắt đầu mấp máy chui ra, đi đi đi, từ đệm chăn tới gần ngực Lãnh Lăng Duệ,hướng về phía hắn “thì thầm” hừ hừ vài tiếng, phát hiện không thể đánh thức hắn, liền tiếp tục đi đi, tới gần mặt Lãnh Lăng Duệ, sau đó vươn hai bàn tay nhỏ, bùm bùm một trận loạn chụp ..(tát mấy phát!!!)

Lãnh Lăng Duệ khuôn mặt biểu hiện như đang muốn giết người diệt khẩu ngồi dậy,sờ sờ cái mặt bị vỗ cả buổi, nhíu mi nhìn qua cửa sổ, ngoài trời vẫn là một mảng tối đen như trước, không có một tia ánh sáng,hiển nhiên là còn chưa tới hừng đông,sau đó quay đầu, nheo mắt nhìn đồng hồ báo thức đầu giường: 5h sáng!!!

5h!!!

Ai con mẹ nó, có thể giúp hắn bóp chết tiểu yêu tinh kia!!!!

Nhấc vật nhỏ đang bám lấy cổ áo mình tựa bàn đu dây, Lãnh Lăng Duệ bay thẳng tới cuối giường,quăng một cái, hai cái, ba cái,vẫn không có gì bay ra. Lãnh Lăng Duệ liếc mắt nhìn, chỉ thấy Bé sử dụng cả hai tay hai chân sống chết ôm lấy ngón tay của mình, không thể nào gỡ xuống được.

Lãnh Lăng Duệ mặt đầy hắc tuyến =_=, tức giận nói: “ được rồi, được rồi, xuống ngay cho ta”.

Bé nghe vậy, ngẩng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, chớp chớp mắt nhìn hắn, nhếch miệng cười ngốc hề hề, sau đó buông cả tay lẫn chân, nhảy lên giường.

Lãnh Lăng Duệ nhìn nụ cười rộng tới mang tai kia, gân xanh nơi thái dương nhảy mạnh, càu nhàu: ”ngươi! sáng sớm đã lộn xộn cái gì?”

Bé bĩu môi,tay trái vòng sau người, tay phải sờ sờ bụng, bụng cực kì phối hợp kêu một tiếng. Đen mặt ngay tức khắc, Lãnh Lăng Duệ rít qua kẽ răng phun ra một câu “ chờ!”.

Tuy biết nấu cơm, nhưng hầu như Lãnh Lăng Duệ đều ăn tại căng tin của công ty cả ba bữa cho phương tiện, rất ít khi tự mình nấu.

Mở ra tủ lạnh,vơ vét cả hai ngăn, chỉ tìm được một hộp trứng, Lãnh Lăng Duệ lấy ra hai quả,vừa định đóng cửa lại, nghĩ tới sức ăn của Bé tối qua, tay dừng một chút, lại mở tủ lạnh lần nữa, đen mặt đem cả hộp trứng ra.

Tráng bốn quả trứng, lại hâm lại hai túi sữa cho nóng, bưng lên bàn ăn.

Lãnh Lăng Duệ đi tới phòng ngủ, định gọi vật nhỏ ra ăn sáng, nhưng tiểu yêu tinh kia tựa hồ đã nghe được mùi thơm, nhanh chóng từ trên giường nhảy xuống, nhảy nhảy nhót nhót xuyên qua Lãnh Lăng Duệ, khiến hắn kinh dị xoay người trừng mắt nhìn Bé nhảy hai cái đã xuyên qua phòng khách, vào nhà ăn, xoạch một cái đã lên đến trên bàn.

“……”

Lãnh Lăng Duệ cuối cùng cũng có thể lý giải: ”tới ngày hội sẽ xuyên qua rừng rậm xa xưa, đi tới các xóm làng xung quanh quấy rối”. Đến tột cùng có tốc độ chạy trốn như thế nào, chỉ thấy Bé đã thực tự giác ngồi ngay ngắn cạnh cái bát cắm ống hút, chùn chụt bắt đầu uống sữa.

Lãnh Lăng Duệ liếc Bé một cái, sau đó bưng cốc sữa trước mặt mình,vừa uống một ngụm—“roạt roạt” phía đối diện truyền đến âm thanh tiếng ống hút trống không.

“…“

Tay cầm cốc của Lãnh Lăng Duệ đơ một chút, sau đó tựa như chưa phát sinh gì, bình tĩnh buông cốc, không thèm nâng mắt, bắt đầu ăn phần trứng tráng của mình — thói quen! Mẹ nó, quả là một sự đáng sợ!=__=

Không nghe âm thanh ”khò khè” bên tai, Lãnh Lăng Duệ chậm rãi ăn. Ăn xong ngẩng đầu lên thì ba quả trứng tráng phía đối diện cũng đã biến mất.

Nhìn bé chớp chớp mắt sao ngập nước, Lãnh Lăng Duệ giật giật mồm: ” đừng nhìn ta, có nhìn nữa cũng không có đâu!” Dừng một chút, lại bồi thêm một câu: ”no quá ko tiêu hóa được, ta cũng không thiện tâm đưa ngươi đi bệnh viện đâu đấy!”…một tiểu yêu tinh như vậy đưa tới bệnh viện, cho dù là thú y hay nhân y đều bị dọa mất!=_=

Bé mếu máo, trực tiếp ngay tại chỗ nằm xuống, nằm ngay đơ

Lãnh Lăng Duệ không thèm quản nó, dọn dẹp này nọ, lại xem thời gian, sau đó ngồi lên sô pha, bật TV, tùy ý chọn một kênh, xem chương trình Tin tức Tài chính Kinh tế buổi sáng.

Nhìn sắp tới giờ, Lãnh Lăng Duệ tắt TV, đứng dậy, lại tới phòng bếp, đi ngang qua bàn ăn, vẫn thấy Bé nằm ngay đơ trên bàn, nhịn không được dùng tay đâm đâm bụng Bé, Bé như thường lệ “ô oa” một tiếng sợ hãi, ngồi xuống ôm bụng mình, u oán trừng mắt kẻ hành hung, nhưng lại bị kẻ hành hung phớt lờ.

Lãnh Lăng Duệ liếc xéo nó một cái, lập tức vào bếp, đem bốn quả trứng còn lại tất cả đập vào chảo, tráng xong cất vào đĩa, đặt trên bàn ăn.

Bé vừa thấy cái ăn, lập tức sinh long hoạt hổ nhảy nhót, móng vuốt vừa tới gần cái đĩa lại bị tầm mắt giết người của Lãnh Lăng Duệ đảo qua, bất đắc dĩ dừng lại.

“ Đây là cơm trưa, không đượcc ăn bây giờ! Nếu không ta cho ngươi đói cả đêm!” Lãnh Lăng Duệ đen mặt, lạnh giọng cảnh cáo.

Bé nhăn nhó thu tay về để sau lưng, hướng Lãnh Lăng Duệ lộ ra nụ cươi nịnh nọt, khiến hắn chợt nổi gai ốc: ”đừng giả vờ ngoan với ta!”=_=

Vừa dứt lời, cười nịnh nọt đã thành cười ngây ngô.

Lãnh Lăng Duệ cảm thây có điểm đau đầu…

Sợ trứng tráng bị lạnh, Lãnh Lăng Duệ chỉnh nhiêt độ điều hòa cao thêm một chút, sau đó nhấc lên chìa khóa, hướng tiểu yêu tinh trên bàn ăn hừ lạnh một tiếng xem như chào tạm biệt, liền ra cửa.

Mở cửa, Lãnh Lăng Duệ quay đầu nhìn lại, thái dương không ngoài dự đoán lại có thêm vài đường hắc tuyến =_=

Chỉ thấy Bé từ trên bàn ăn nhảy lên,vừa nhảy vừa ra sức hướng Lãnh Lăng Duệ vẫy tay, biểu tình vừa thâm tình lại buồn cười( đến tột cùng là vẻ mặt quái gì?=_=, như kiểu ” tiễn chồng” đi làm ý =))

Lãnh Lăng Duệ sắc mặt như thường đóng cửa lại, đi thang máy trực tiếp xuống bãi đỗ xe,lái xe ra khu dân cư.

Tay vịn tay lái, qua kính nhìn siêu thị bị bỏ lại phái sau, trong lòng tính toán tối về nhớ mang cái gì đó để ăn, không thể mỗi ngày đều cho Tiểu yêu tinh ăn trứng được,dù sao nó cũng không phiền lắm. Lãnh Lăng Duệ trong đầu nhất thời hiện lên hình ảnh lúc vừa ra khỏi nhà, nghĩ đến Bé không ngừng nhảy nhảy, khóe miệng không nhịn được mà hơi cong lên, nhưng ngay giây tiếp theo, liền lại khôi phục mặt than thường ngày, trong lòng thầm mắng chính mình một câu: ”có bệnh!”
Bình Luận (0)
Comment