Thiên Hiển Địa Hoàng

Chương 142 - Tiêu Thần Tử Vong?

Tiêu Thần cảm giác nhiệt huyết sôi trào khắp người, hai bàn tay nắm chặt lại, tuyết đọng cứng trên người bị nhiệt huyết trong người hắn tan chảy đi.

Nhiệt Huyết của Tiêu Thần như hổ thôn nhật nguyệt, bên người hắn, một hư ảnh bạch hổ uy phong lẫm liệt xoay chuyển xung quanh hắn, ánh mắt bạch hổ nhìn Hoàng Long như thần nhìn xuống con sâu cái kiến vậy, khinh miệt mà không mất uy nghiêm chúa tể sơn lâm.

''Ý cảnh ? Quyền Chi ý cảnh, hắn cũng lĩnh ngộ ra ý cảnh !!'' Hoàng Long giật mình, thất thố kêu lên.

Dưới đài, mọi người xì xầm bàn tán, không ai ngờ rằng, ý cảnh-một thứ vốn rất ít xuất hiện tại Hóa khí kỳ hôm nay lại được hai vị thiên tài xuất ra.

Trên đài cao, tộc trưởng Long Trường Sơn cảm giác vô cùng ngoài ý muốn, hắn thật không ngờ, ngoài con trai mình lại có đệ tử ngoại môn lĩnh ngộ ra Ý cảnh.

Hắn liếc qua Thất trưởng lão, gia gia của Tiêu Thần, hiền lành cười, nói :

''Lão Thất ngươi dạy cháu rất tốt !!''

Thất lão ngoài miệng nói :'' Qúa khen, quá khen !!'' nhưng trong lòng vui mừng cười thầm.

Trở lài trên đài thi đấu, Tiêu Thần ngạo nghễ đứng thẳng, khóe miệng tà tà cười, trêu chọc :

''Hoàng Long ca ca, ngươi lĩnh ngộ ý cảnh là rất hot sao, ta cũng sơ ý lĩnh ngộ được, hắc hắc.''

''Thế chúng ta ba chiêu ước định thế nào, người kia ra chiêu thì người nọ phải đỡ.'' Hoàng Long lộ ra vẻ cơ trí, nói.

''Tốt !!'' Tiêu Thần không nhiều lời đáp ứng, hắn biết hắn với Hoàng Long đánh nhau thì bất phân thắng bại, mà hắn với Hoàng Long cần là tranh đoạt thế nhất, sao lại muốn hòa nhau được?

''Hãy đỡ ta một quyền !!'' Tiêu Thần gầm lên, bộ pháp nhanh nhẹn phóng đến Hoàng Long, nắm đấm mang theo Bạch Hổ hư ảnh tấn công Hoàng Long.

Hoàng Long không hoảng hốt, trái lại rất tự tin, hắn hét lớn :

'' Hộ Thể ''

Tiếng hét vừa dứt, hoa tuyết trên trời, mặt đất như bị Hoàng Long hấp dẫn, bay tới xung quanh hắn, bao phủ khắp thân thể hắn, tạo thành hình quả trứng.

Tiêu Thần sử dụng Bạch Hổ Quyền cộng thêm Bạch Hổ Ý Cảnh mạnh mẽ tấn công hoa tuyết bao phủ Hoàng Long, nhưng chỉ đánh thủng một lỗ lớn, lại chưa chạm đến thân thể Hoàng Long, mà lỗ thủng rất nhanh bị vô tận hoa tuyết lấp đầy.

''Ta không đánh vỡ được nó, Tuyết ý cảnh quả nhiên phòng thủ mạnh mẽ, đến ngươi'' Tiêu Thần lạnh nhạt nói.

Hoa Tuyết bao phủ xung quanh Hoàng Long chợt tán đi, hiện ra thân ảnh to cao cười tự tin, Hoàng Long hứng khởi hô:

''Đỡ ta chiêu này, Hoa Tuyết Mai Táng ''

]

Nói rồi, Hoàng Long cũng không tiến đến tấn công Tiêu Thần, mà hai tay kết ấn, đột nhiên, vô tận hoa tuyết dưới chân Tiêu Thần biến thành một cơn sóng thần, bao phủ toàn thân Tiêu Thần thành hình quả trứng khổng lồ.

Hoàng Long dùng hết tất cả số hoa tuyết trên quảng trường đến bao phủ Tiêu Thần, ngẩm nghĩ quảng trường to lớn cỡ nào, thì quả trứng này to lớn bằng một nữa quảng trường.

Hoàng Long hắc hắc cười, bàn tay làm động tác nắm chặt lại, quả trứng cũng giống như bàn tay Hoàng Long, mạnh mẽ ép chặt Tiêu Thần.

Chiêu này quả nhiên rất ác độc, thử nghĩ bạn bị hai bức tường ép chặt thì thế nào, đáp án dĩ nhiên là thân thể bị nghiền nát.

Tiêu Thần lúc này rốt cuộc không thong dong như trước nữa, thay vào đó là hoảng hốt, hắn vạn lần không ngờ rằng, Hoàng Long lại có chiêu mạnh mẽ như thế này.

Tác Gỉa: (Người ta dầu gì cũng là con trai của Long Trường Sơn, cường giả mạnh mẽ số một số hai đại lục này, Tieu Thần ngươi tưởng có Phụ thân, sư phụ, Huyền Ma tam đại cường giả là hô phong hoán vũ à. )

Thân thể Tiêu Thần bị ép đến máu tươi chảy khắp người, xương cốt gãy nát, thê thảm cực kỳ.

Hoàng Long điều khiển Hoa tuyết quả trứng nên đương nhiên hắn biết tình trạng của Tiêu Thần.

Khóe miệng Hoàng Long nhếch lên nụ cười tàn nhẫn, ở đây có các trưởng lão đứng xem, nên hắn không thể giết Tiêu Thần, nhưng mà hành hạ một thoáng cũng không sao.

Nội tâm Hoàng Long đương nhiên muốn phế bỏ kim đan của Tiêu Thần, nhưng hắn dù sao cũng là con trai tộc trưởng, hắn không muốn một vị thiên tài như Tiêu Thần bị phế bỏ, gia tộc này cần những vị thiên tài như vậy.

''Tiểu tử, hắn cũng không muốn giết ngươi, ta cũng không có biện pháp cứu ngươi, tự mà chịu đau khổ đi.'' Lão nhân mười phần vô trách nhiệm nói.

Tiêu thần âm thầm hối hận, con đường hắn trước giờ vốn bằng phẳng, nên hắn tưởng ý cảnh của mình xuất hiện, sẽ chiến thắng mọi đối thủ cùng cấp.

Nhưng không ngờ, Hoàng Long cũng ngộ ra ý cảnh, mà xem ra, Hoàng Long lĩnh ngộ ý cảnh cấp bậc mạnh hơn hắn.

Bởi vì ý cảnh phân chia 4 cảnh giới, sơ cấp, trung cấp, cao cấp, đỉnh cấp.Mỗi một cảnh giới, người tu luyện sẽ lĩnh ngộ ra chiêu thức khác nhau.

Hoàng Long dĩ nhiên lĩnh ngộ ra hai chiêu thức của Tuyết ý cảnh, chứng tỏ hắn đã đạt đến Trung cấp ý cảnh.

Trung cấp ý cảnh dể dàng nghiền ép Sơ cấp ý cảnh .

Trong lòng Tiêu thần thoáng xuất hiện cảm giác thất bại, cảm giác thất bại ngắn ngủi xuất hiện, Tiêu Thần vội vàng xua đi ý nghĩ đó.

''Hắn chỉ là tu luyện sớm hơn ta thôi, lĩnh ngộ sớm hơn ta là chuyện bình thường '' Tiêu Thần ý chí sao có thể bị Hoàng Long làm sụp đổ được, rốt cuộc ý chí của Tiêu Thần cũng kiên định lại.

Hoàng Long rốt cuộc thu hồi lại hoa tuyết bao phủ quanh người Tiêu Thần, hắn tà tà tiến lại gần, cao cao tại thượng liếc nhìn Tiêu Thần đang nằm như chó chết.

Tiêu Thần thấy ánh mắt khinh miệt của Hoàng Long, trong lòng giận giữ, muốn phản kháng nhưng toàn thân xương cốt bị phá nát, dùng bất tử quyết hồi phục toàn bộ thân thể ước chừng cũng phải mất mười phút.

Mà trong mười phút đó, chuyện gì cũng có thể xảy ra.

''Oanh '' Tiêu Thần nhất thời cảm thấy hai mắt tối sầm lại, cả người bị nâng lên cao ném xuống đất.

Tiêu Thần rớt xuống theo tư thế quỳ rạp trên mặt đất, sau hai hô hấp, Tiêu Thần mới miễn cưỡng mở mắt ra nhìn , hắn rốt cuộc bạo nộ.

Hắn thấy bàn chân thối tha của Hoàng Long đạp trên mặt mình.

“Đáng giận!” Tiêu Thần nổi giận vô cùng, muốn đứng lên nhưng thân thể hắn lại không theo hắn điều khiển.

Trước mắt bao người quan sát, Hoàng Long nâng lên chân phải, hung hăng đạp xuống.

Phanh.

Đầu Tiêu Thần bị Hoàng Long hung hăng đạp mạnh, nhất thời cả khuôn mặt Tiêu Thần chôn sâu vào trong lôi đài.

“Đáng giận!” Tiêu Thần cuồng nộ, khuôn mặt vặn vẹo đến biến dạng, hắn ngửa đầu lên muốn hô hấp.

Hoàng Long lạnh lùng nhìn, tái đạp một cước.

Phanh.

khuôn mặt Tiêu Thần càng chôn sâu xuống sàn, da đầu hắn rớt ra, máu chẳng không ngừng.

“Đáng giận! Đáng giận a!” lồng ngực Tiêu Thần như muốn bốc cháy, hắn lại cố chấp ngửa đầu lên, hay tay đã được bất tử khí lưu khôi phục chút ít, gồng mình vận sức muốn đứng lên.

Phanh.

Hoàng Long lần thứ ba tàn nhẫn đạp xuống.

Tiêu Thần hung hăng thở hổn hển, cố chấp dãy dụa nhưng vô lực. Hắn cảm thấy trên đầu mình giống như bị một khối cự thạch đè nặng, mặc cho hắn giãy dụa như thế nào, cự thạch cũng không chút sứt mẻ.

Hoàng Long lần thứ bốn đạp xuống, lần này không đạp đầu Tiêu Thần nữa, mà bàn chân mạnh mẽ và tinh chuẩn đạp lên ngực phải Tiêu Thần, xương ngực đâm lủng cả phổi hắn, Tiêu Thần tần lâm tử vong!

Bình Luận (0)
Comment