''Hừ, Tử Vi tiểu nương bì này thân tu Trí Tuệ Chi Đạo, giỏi về suy tính, vậy mà lúc này lại cố tình liều mạng chống đối ta, không giống như một người trí mưu nên làm, nàng..cố tình kéo dài thời gian..?'' Tiêu Thần trầm tư suy nghĩ.
''Tốc chiến tốc thắng !!'' Tiêu Thần hô to, hắn không biết nàng kéo dài thời gian làm gì, nhưng là tử địch gần năm ngàn năm, hắn biết rất rõ về nàng, nếu chừa nàng một chút thời gian, ai biết xảy ra biến cố gì.
Hàng tỷ ma quân đồng loạt gào thét, liều mạng xông vào Tử Cấm Thành, đem trọn tòa thành bao vây.
Đức Hoàng đứng trước cổng Ngọc Thiên Cung, nơi Tử Vi ngụ, ánh mắt thủy chung lạnh nhạt, giọng nói bình tĩnh, không chút nào lộ ra cảm giác vui sướng khi thắng lợi, hắn nói :
'' Tử Vi, đầu hàng đi, tử cục đã bày !!''
''Hừ, thắng làm vua, thua làm giặc, muốn chém muốn giết, tiến lên, lão nương không phải là quả hồng mềm !'' Một giọng nói đằng đằng sát khí từ bên trong Ngọc Thiên Cung phát ra, Tử Vi Tiên Tử bồng bềnh ngự không lướt ra, khí vũ hiên ngang như đấng trượng phu, vòng tay trước ngực, bá khí đáp.
"Tử Vi đạo đức giả, ngươi không cần mưu toan phản kháng , hôm nay Ma Chủ cùng hàng tỷ anh em bao vây Thiên Đình, tàn sát Chúng Tiên, Nơi này đã được chúng ta bày ra thiên la địa võng, lần này ngươi nhất định sẽ chết !!"
''Đúng vậy, giết hại rất nhiều anh em của chúng ta, số mệnh của ngươi đã định sẵn sẽ chết, chết đau chết đớn !!'
'' Chúng ta hơn một tỷ anh em, đem một mình ngươi ngự dưới khố quần, cho ngươi cảm nhận dục tiên dục tử mà chết, đấy chính là ân huệ lớn nhất chúng ta ban cho ngươi !''
....
Quần Ma đồng loạt lên tiếng mắng, chế nhạo, dâm tà, hung ác nhìn Tử Vi Tiên Tử.
''Sao ta cảm giác bất an mãnh liệt, không được, phải giết nàng, không kéo dài thời gian !!'' Tiêu Thần ngưng trọng, thân thủ như gió bay tới Tử Vi, bàn tay kéo dài cả ngàn vạn cây số, che đi một khoảng không trên bầu trời, bàn tay như một ngọn núi khổng lồ đập tới Tử Vi.
'' Che Thiên Ma Thủ !!'' Tiêu Thần đánh ra chiêu số mạnh nhất của mình, hắn biết, sư tử vồ thỏ phải dùng toàn lực, con kiến bị dồn vào đường cùng cũng cắn ngược lại.
Quần địch bao vây, sinh lộ đã gần như đoạn tuyệt.
Đại cục đã định, hôm nay nàng hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
]
Tử Vi là thân mang Đại Trí Tuệ, đã sớm biết kết cục ngày hôm nay, bất quá mặc dù tử vong hàng lâm, vẻ mặt nàng đột nhiên trở nên bình thản một cách lạ kỳ.
''Nhận Mệnh sao ? Không, không thể đơn giản như vậy !!'' Tiêu Thần tin chắc dù nàng phản kháng một chưởng này cũng phải chết, Chuẩn Ma, không phải Đại La Kim Tiên có thể tưởng tượng được, hắn giết nàng như giết sâu kiến còn đơn giản hơn.
Nhưng nội tâm hắn lại có cảm giác bất an càng lúc càng mãnh liệt.
Tử Vi Đứng bình thản như tượng đá nhìn cự chưởng đang dần đập đến nàng, trong giây lát cự chưởng sắp đập tới nàng, Tử Vi đột nhiên chậm rãi cử động.
Nàng cười như điên như dại, ngẩn đầu nhìn mặt trời bị cự chưởng che lấp, trước mặt là hắc ám, nàng thốt lên :
Hắc Ám lạc Nhật, Tử Cục Sớm tối !
Hướng như tóc đen mộ thành tuyết
Thị Phi Thành Bại Chuyển Đầu Không !
''Lấy ta tu vi, cùng ngàn tỷ huyết nhục cùng oán khí, Che đi Thiên Cơ, Mở ra Thời Gian Chi Sông, Đúc lại truyền kỳ !!!''
Nói rồi, Thiên Đạo đột nhiên bị che lấp, Dị độ thời gian trường hà mở ra một nhánh sông thời gian lộ ra trước mặt Tử Vi, Cự Chưởng của Tiêu Thần đập vào trong dòng sông, biến mất không thấy, hẳn là cự chưởng đã bay về quá khứ rồi.
''Chậc, không biết quá khứ nơi nào bị xui xẻo, cự chưởng của ta đủ diệt sát một cái cao cấp vị diện rồi.'' Đức Hoàng thoáng suy nghĩ lung tung, cũng không ra tay nữa, yên lặng xem kỳ biến.
Đột Nhiên, một khúc ca từ trong nhánh sông thời gian truyền tới....
Trường Giang cuồn cuộn chảy về Đông Bạc đầu ngọn sóng cuốn anh hùng Thịnh suy, thành bại theo dòng nước Sừng sững cơ đồ bỗng tay không Núi xanh nguyên vẹn cũ Bao độ ánh chiều tà Bạn ngư tiều dãi dầu trên bãi Vốn đã quen gió mát trăng trong Một vò rượu nếp vui bạn cũ Chuyện đời tan trong chén rượu nồng !!
Lời thơ đã hết, thấp thoáng trong bóng sương mờ trong dòng sông thời gian, lộ ra một bóng người mờ mịt đang cầm chèo lái đò trên dòng sông thời gian !
''Ngươi là...'' Trong lòng Tử Vi biết rõ nhưng cố hỏi.
''Tiểu nha đầu, ta chỉ là người đưa đò sang sông, ngươi đã triệu hồi ta, nhưng không có vật đó, đừng nghĩ đi !!
''Ta muốn đi về quá khứ một vạn năm trước !!'' Tử Vi như dự tính lão giả sẽ hỏi câu này, nhanh chóng đáp, trong tay đưa ra chiếc lọ thủy tinh thần bí.
''Ồ, đây là tín vật của ta, ngươi đã có tín vật, vậy thì đi thôi.'' Lão giả phức tạp nhìn lọ thủy tinh, đáp.
''Ngươi đã triệu hồi ta, nên chắc cũng biết giá tiền qua sông, ta cũng không nói nhiều, tiểu nha đầu, lên thuyền !!''
Tiêu Thần tiếu ý nhìn cảnh tượng này, hắn cũng không ngăn cản nàng lên thuyền. hắn ngẩn đầu nhìn lên thiên không, hướng về Tử Ngọc Giới (nơi ở của Thánh Nhân) nhìn một chút.
Hắn biết, chúng thánh vẫn chưa cho Thiên Đình diệt !
Tử Vi cảnh giác nhìn Tiêu Thần, nhanh chóng bước lên thuyền, ngay khi lên thuyền, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng nàng không biết, có một luồng ý chí như có như không bám vào người nàng mà nàng không hay biết.
Lão giả liếc nhìn Tiêu Thần, cũng không ngăn cản, quay đầu thuyền lại, đong đưa mái chèo, cùng dòng sông thời gian biến mất khỏi chúng Ma.