Tiêu Thần nhìn Hoàng Linh bóng dáng khuất xa, nhếch môi khinh thường. Quay đầu lại, thấy Long Hoàng vẻ mặt trêu tức nhìn mình hắn mới tức giận , mắng : '' Tại ngươi ta mới đắc tội tiểu công chúa của Long Gia rồi , ngươi còn cười được ? ''
Long Hoàng mỉm cười, trêu tức nói : '' Tại ngươi muốn ngồi kế ta, nên mới bị hậu quả như thế, với lại, ai bảo ngươi không nhường chỗ cho nàng ấy, giờ còn tức giận với ta ?? ''
''Ngươi....ngươi.... '' Tiêu Thần cứng miệng , không phản bác được , vì Long Hoàng nói rất đúng.
'' Thôi ...Thôi....nốc cạn chén nào , quên chuyện không vui đi ...'' Long Hoàng mỉm cười , cầm bình rượu rót cho Long Hoàng , rồi cầm chén lên , nốc cạn.
Tiêu Thần lẳng lặng nhìn Long Hoàng , nhìn hắn cười , Tiêu Thần bản thân cảm nhận được nổi đau buồn của hắn. Tiêu Thần cũng mỉm cười, cũng cầm ly rượu , nốc cạn.
Giữa bữa tiệc ồn ào , náo nhiệt, nhưng ở nơi góc cuối bàn tiệc, vẫn còn 2 tâm hồn cô độc , 2 người họ nhìn nhau , tìm sự đồng cảm trong từng ánh mắt.
Bất chợt , Long Hoàng cất tiếng phá tan sự im lặng , thê lương nói : '' Ta từ nhỏ sống rất vui vẻ, ấm áp bên gia đình . Cha mẹ, ca ca rất yêu thương ta ,nhưng ....vào đêm định mệnh ấy ......có lẽ cả đời này ....ta cũng không quên được !!''
]
Ngừng một lát , Long Hoàng nói tiếp : '' Ta thấy ca ca ta , cầm kiếm dính đầy huyết , bên cạnh là xác của phụ mẫu ta , ta kinh hoàng , chưa kịp chất vấn , thì đã bị ca ca điểm gì đó vào đầu , sau đó , ta ngất đi.''
'' Sau đó ?? '' Tiêu Thần tò mò hỏi . ''Ta tỉnh dậy , ta xuất hiện ở một không gian thần bí, bóng tối trải dài vô tận , ngay khi lòng ta đang sợ hãi , thì ánh sáng hiện ra , sau đó , ta thấy ta đang đứng tại nhà ta . Ta thấy cha mẹ ngồi với ca ca. Ta thấy cha mẹ còn sống , ta chạy đến , tính ôm họ vào lòng , nhưng .... bàn tay ta như vồ vào khoảng không , ta không thể nào chạm vào họ , ta gọi họ , họ cũng không nghe.''
Tiêu Thần nhíu mày, sau đó ''A'' một tiếng , mới nói : -'' Chắc chắn ngươi bị ca ca ngươi đưa vào Mộng ảo rồi , thứ ngươi thấy chỉ là ảo giác, hoặc là ký ức của quá khứ mà thôi , ngươi không can thiệp được vào mộng ảo.'' Gật đầu , Long Hoàng buồn bã kể tiếp : '' Ta thấy phụ mẫu ta đột nhiên ngồi xếp bằng sau lưng ca ca ta , họ bấm ấn quyết kỳ dị , rồi điểm vào lưng ca ca ta , một lúc sau , họ phun máu , bay ra ngoài . Rồi , ca ca ta đứng dậy , hai mắt tràn đầy sát ý , như thú dữ đang đói , cầm kiếm , chém chết cha mẹ ta . Sau đó , ta thấy cảnh ta bước vào , bị ca ca ta điểm vào đầu . Rồi ảo mộng biến mất , ta tỉnh dậy , không thấy ca ca đâu , mà chỉ thấy xác của phụ mẫu ta. ''
Nói xong , hai mắt Long Hoàng trở nên huyết hồng , tản ra vô tận sát ý , nước mắt càng là như mưa rơi xuống .
Tiêu Thần không hiểu sao , thấy Long Hoàng khóc , tim hắn tự nhiên thắt lại , rất đau đớn , hắn không kìm lòng được , kéo Long Hoàng vào lòng , mặt kệ nước mắt Long Hoàng rơi ướt ngực. Thời gian lúc này , như đứng lại , vạn vật ngừng chuyển động .
Một lúc sau , khi giọt nước mắt đau khổ ấy , ngừng lại , thì Long Hoàng cũng ngừng khóc , Hắn ngẩn đầu , thấy Tiêu Thần ấm áp nhìn hắn , hắn trái tim cũng khẽ bang bang đập mạnh . Cố kìm chế lòng mình , hắn dãy ra , đứng dậy, bộ dáng như muốn đi về , Tiêu Thần khẽ níu tay Long Hoàng lại . Long Hoàng quay đầu , lạnh lùng nhìn Tiêu Thần , vẻ mặt khó hiểu .
Tiêu Thần ngập ngừng , giọng nói tràn đầy tiếc nuối dư vị ,buồn bã nói : '' Ta...khi nào sẽ .....gặp lại ngươi ?''
''NGOẠI MÔN CHI CHIẾN '' long Hoàng lạnh lùng đáp lại , dãy ra khỏi tay hắn , biến mất.
Ở phía xa , một ánh mắt vẫn theo dõi Long Hoàng và Tiêu Thần , ánh mắt ấy khi thấy long Hoàng trong vòng tay Tiêu Thần , rơi nước mắt . Ánh mắt ấy .....khi thấy Long Hoàng rời đi , khẽ buồn bã . Ánh mắt ấy........là của.........Hoàng Linh !!!!!!!