''Đứng lại , Yên nhi !! ''
Giữa vườn hoa , khung cảnh thần tiên , một tiểu tử và tiểu nữ tử vui đùa dạo
chơi , trông rất hạnh phúc.
'''Bắt được muội rồi nhé , coi trốn ở đâu .'' tiểu nam hài ôm tiểu nữ hài, hướng vườn hoa nằm xuống .
'' Hic , ca ca chơi xấu . ca ca bại hoại .'' Thiếu nữ chu môi , hờn giỗi nói.
'' Ta còn có chiêu xấu hơn nè .!! '' Nói rồi , thiếu niên đôi môi áp môi thiếu nữ.
Thiếu nữ chống cự cho có lệ , rồi cũng thả ra , mặt kệ chiếc lưỡi càn quét môi nàng. Nhưng đột nhiên , khung cảnh đấy rạn nứt ra , sụp đổ.
Một khung cảnh khác lại hiện ra trước mắt.
Thân thể tiểu nam hài đang bám vào sợi dây , tình trạng rất nguy hiểm . Tiểu nữ hài cũng bám vào sợi dây , nhưng đứng cao hơn tiểu nam hài.
]
Hai tròng mắt tiểu nữ hài chợt lóe một tia tàn nhẫn, đột nhiên ra tay , xé gió một tiếng , sợi dây mà tiểu nam hài đang cố gắng nắm chặt lại bất ngờ bị đứt ra làm đôi .
Thân thể tiểu nam hài tít tắp rơi xuống , tròng mắt tiểu nam hài toát lên vẻ không thể tin nhìn thiếu nữ , chỉ kịp hô lên được một tiếng như xé lòng. '' Tại Sao ???'' chứa đầy hận ý và nghi hoặc .
Đáp lại sự nghi vấn của tiểu nam hài chỉ là một tiếng lạnh lùng , ''Muội xin lỗi .!! ''
Tiểu nam hài phun búng máu ,chìm vào vực sâu , mất hút . - ''Hô '' Tiêu Thần giật mình bật dậy , mồ hôi đổ trên trán ròng ròng , hắn gặp ác mộng . Nhìn bên ngoài trời vẫn còn tối , Tiêu Thần cũng không ngủ nữa. Bật dậy , đi ra ngoài dạo. Trời bên ngoài lạnh lẽo , thổi vào má hắn , mát rượi .
Hít thở không khí trong lành , tâm hắn cũng nhẹ đi một chút , hắn trèo lên ngọn đồi , tìm chỗ sạch sẽ nằm xuống. Nhìn ánh trăng nhuộm màu đỏ , rất thê lương , khiến lòng hắn cũng thê lương theo.
''Tại sao trong mơ , hình ảnh nàng cũng hiện lên , cào xé lòng ta , tim can ta , nghĩ đến nàng , ta vừa yêu vừa hận. Nàng đã là tâm ma của ta , ta muốn thoát khỏi tâm ma , chỉ có cách chém đi tâm ma , chính là nàng .!! '' Thở dài , Tiêu Thần bất giác thèm thuốc lá , nhưng hắn lập tức cười trừ , ở dị giới này có thuốc lá sao ?
Ngồi ngắm trăng , nhưng tâm trí hắn chỉ mghĩ đến nàng , lòng Tiêu Thần bỗng xúc động , cất lên câu hát thê lương : '' Nghẹn ngào giây phúc ta chấp nhận sống không cần nhau, chẳng khác chi thế giới này thiếu đi Mặt trời . Tại sao ta phải hận thù nhau mãi mãi ? biết đến khi nào.... ? ''
Mỗi câu hát , Tiêu Thần nước mắt không ngừng tuông rơi , chảy dài trên gò má hốc hác . ''Ta không cam tâm , ta muốn giết nàng , bắt nàng trả giá !! ''
HẬN !! HẬN !! HẬN !! TÌNH !! TÌNH !! TÌNH !!
Tiêu Thần đứng dậy , rút kiếm , không hoa mỹ mà chém ra một kiếm , mang theo nỗi thống hận , nỗi đau khổ ,nỗi nhớ mong , nỗi cô đơn , sát ý ,dung hợp vào một kiếm . Gió gào thét ............Thời gian phản phất như dừng lại , Thiên Địa vô tình bỗng trở nên có cảm xúc, rơi lệ vì một kiếm .
Đây là ta Hận Tình chi Kiếm !! Chúng Sinh rơi lệ !!