Thiên Hương Bách Mị

Chương 119

Khi lần đầu tiên gặp Kỷ Đồng Chu ở Lục Công Trấn, hắn là một tiểu Vương gia ngang ngược, được một đám tay sai đi theo nịnh nọt, gây rắc rối khắp nơi, lúc nào cũng hất mặt lên trời, nhìn rất đáng ghét.

Sau này họ cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện ở Thư Viện, Lê Phi dần dần phát hiện ra thiếu niên thật ra rất chân thành chỉ là thích làm ra vẻ Vương gia mà thôi, thích ra thích ghét ra ghét không hề giấu diếm chút nào, nếu không thích thì sẽ không làm hoặc khiến người ta phát điên lên mới thôi, còn nếu đã vừa ý thì sẽ không ngần ngại đối xử tốt với người đấy.

Về sau nữa, nàng lại bất lực nhìn thấy tiều Vương gia như vầng thái dương nhỉ bị mây mù bao phủ, dưới tính cách trong sáng và thẳn thắn của mình, hắn thực sự đã ẩn giấu rất nhiều nội tâm không thể giải thích được.

Diệp Diệp sau đó khi gửi thư qua lại với nàng sẽ nhắc tới Kỷ Đồng Chu, cảm thấy hắn thay đổi rất nhiều, nhưng hiện tại nàng đã biết, người này không hề thay đổi chút nào.

Hắn từ nhỏ đến lớn đã luôn tự do phóng khoáng như vậy, đột nhiên lại thay đổi mà làm ra thứ chuyện không thể tưởng tượng được mà không hề để ý đến cảm xúc của người khác. Bởi vì sự mê muội của hắn mà nàng phải chịu xấu hổ trước đám đông, và vì những suy nghĩ khó hiểu của hắn, nàng đành phải nhìn hắn lúc lạnh lúc nóng, hỉ nộ vô thường.

Rất nhiều năm đã qua, Kỷ Đồng Chu vẫn còn là tiểu Vương gia ngày đó ở Lục Công Trấn, đã quen muốn làm gì thì làm, độc đoán, tốt xấu gì cũng phô bày hết trước mặt người khác, hoàn toàn không quan tâm đến đánh giá của người khác.

Lê Phi suy nghĩ một chút, chân mày dần dần nhíu lại.

Không phải trên đời ai cũng có thể cho hắn muốn làm gì thì làm, ít nhất nàng sẽ không, vĩnh viễn cũng sẽ không.

Đột nhiên có một ngón tay khẽ xoa xoa giữa chân mày của nàng, Lê Phi hơi giật mình, liền thấy Lôi Tu Viễn chẳng biết lúc nào đã bay bên cạnh nàng, đang giơ tay lên vuốt phẳng nếp nhăn giữa hai hàng chân mày của nàng.

“Đang nghĩ gì?” Giọng của hắn rất lạnh lùng, khiến ba chữ này không giống một câu hỏi mà giống một mệnh lệnh hơn.

Lê Phi đột nhiên cười, nói đến việc tùy hứng thì người này cũng không thua kém Kỷ Đồng Chu, chẳng qua là hắn che giấu tốt hơn, phần lớn thời gian chỉ tùy hứng với một mình nàng mà thôi. Nàng lắc đầu một cái, không nói gì, chỉ nắm lấy tay hắn siết chặt hai cái.

Sau đó hắn cũng dùng sức siết lấy tay nàng, Lê Phi đau đến thiếu chút nữa nhảy dựng, vội la lên: “Chàng làm cái gì đó!”

Lôi Tu Viễn cũng mỉm cười, thấp giọng nói: “Đau thì sẽ không suy nghĩ lung tung.”

Lê Phi nhíu mày: “Chàng lúc nào cũng như vậy! Lần sau để ta thử cho chàng đau một chút nhé?”

“Được.” Hắn trả lời cực kỳ dứt khoát. “Chờ đến khi trong lòng ta chú tâm suy nghĩ đến cô nương khác, nàng muốn khiến ta đau bao nhiêu tùy thích.”

Suy nghĩ đến cô nương khác? Lê Phi đột nhiên cảm thấy trong lòng đau âm ỉ, lập tức hiểu được cảm giác của hắn, im lặng hồi lâu, nhẹ giọng nói: “Thật xin lỗi.”

Lôi Tu Viễn cho đến bây giờ chưa từng giả vờ quan tâm đến bất kỳ nữ nhân nào, đương nhiên, trừ khi cần thiết. Hắn thực sự không đối xử tốt với bất kỳ ai, ngoại trừ nàng. Vì ngoại lệ duy nhất này, hắn đã àm tất cả những gì có thể vì nàng, đồng thời cũng yêu cầu được đáp lại như vậy, hắn muốn từ đầu đến chân từ bên trong lẫn bên ngoài của nàng đều chỉ thuộc về một mình hắn, một khi cảm thấy bất công, hắn sẽ lập tức bày tỏ sự bất mãn.

Hắn dịu dàng đến mức đáng sợ, lúc hung dữ cũng thật đáng sợ, trái tim nàng không thể yên tâm khi ở bên hắn, khi thì như được hắn đưa lên đến tận trời, khi thì như bị hắn ném xuống đất. Tất cả tình cảm mãnh liệt của nàng đều chỉ dành cho hắn, đôi khi nàng yêu hắn đến cùng cực, đôi khi lại hận đến mức muốn giày xéo hắn.

Loại cảm xúc mãnh liệt đến tột cùng này, đơi khi còn khiến nàng hoảng sợ, nàng không thể mất hắn, dù chỉ một giây một khắc cũng không được.

Lôi Tu Viễn lại siết chặt tay nàng, nhưng lần này rất nhẹ nhàng, vừa định nói thì các trưởng lão bay phía trước đột nhiên dừng lại, Lê Phi theo bản năng muốn hất tay hắn ra, nhưng có cố gắng rút ra mấy lần cũng không được, chỉ đành phải đỏ mặt cúi xuống không chịu ngước đầu lên.

Thúy Huyền tiên nhân nhắm mắt ngưng thần hồi lâu, hấp giọng nói: “Yêu vật di trú, kinh động đến vô số tiên gia, hai người chúng ta không tiện lộ mặt. Nghiễm Vi, ngươi lên đi.”

Nghiễm Vi chân nhân lập tức tiến lên khom người chờ phân phó, lại thấy Thúy Huyền tiên nhân chắp hai tay lại, ở giữa hai lòng bàn tay lão chậm rãi mở ra một khoảng trống kỳ lạ, tựa như có một thế giới khác ẩn giấu trong lòng bàn tay lão.

Lê Phi đột nhiên cảm nhận được một làn khí tức quen thuộc từ khe nứt kia truyền đến, thậm chí không cần suy nghĩ, nàng lập tức biết rằng ở trong khe nứt này ẩn giấu Dị Dân Mộ khiến nàng bất an kia. Nàng theo bản năng muốn bước về phía trước, nhưng tay Lôi Tu Viễn vẫn đang nắm chặt tay nàng, hắn cũng chăm chú nhìn vào khe hở, biểu tình kỳ lạ có chút không diễn tả được, bàn tay đang nắm tay nàng thậm chí bắt đầu dùng lực dần dần siết chặt hơn, xương tay của Lê Phi có cảm giác như sắp bị hắn bóp nát vậy, đau đến mức cố gắng kéo tay ra nhưng vô ích.

“Tu Viễn!” Nàng thì thầm kêu một tiếng, Lôi Tu Viễn chậm rãi buông tay nàng ra, hai mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm khe nứt kia như cũ, không hề nhúc nhích.

Khe hở càng lúc càng lớn, giống như vị lão bối này đang dùng một con dao vô hình cắt một cái bánh khổng lồ, bên trong ánh sáng lấp lánh, có ngàn vạn thứ ẩn giấu, mờ mờ ảo ảo, nhưng lại chẳng thể thấy rõ.

Thủ Trung tiên nhân cười đắc ý, quay người nói: “Hai lão già chúng ta đành phải tránh đi một lát, cũng may yêu vật trên đoạn đường này đều không có sức uy hiếp là mấy, đủ để các ngươi có thể đối phó. Về chuyện phong ấn ở Bạch Biên Chi Nhai, cứ giao lại cho chúng ta.”

Dứt lời lão bay thẳng tiến vào khe nứt của Tiểu Thiên Thế Giới kia. Thúy Huyền tiên nhân cũng theo sau, người vừa bước vào, vết nứt lập tức đóng lại, hóa thành một tấm gương đồng, được Nghiễm Vi chân nhân cung cung kính kính cầm nó trong tay rồi bỏ nó vào trong ngực áo.

Lôi Tu Viễn nhìn một lát, sau đó nhanh chóng mở to mắt, khẽ mỉm cười, nhỏ giọng nói: “Thì ra đây là Tiểu Thiên Thế Giới trong truyền thuyết, lần đầu tiên được nhìn thấy.”

Trước đó Nhật Viêm cũng có nói về Tiểu Thiên Thế Giới, thậm chí hiếm khi khen ngợi Thúy Huyền tiên nhân một lần, Lê Phi nhịn không được hỏi: “Tiểu Thiên Thế Giới là cái gì?”

“Một số tiên nhân khi đắc đạo rồi sẽ có thể mở ra một thế giới chỉ thuộc riêng về bọn họ. Núi sông nhật nguyệt, ngàn vân vạn hải, tất cả các quy tắc đều do tiên nhân đó lập ra, cho dù là ai cũng không thể cưỡng ép phá vỡ Tiểu Thiên Thế Giới của vị đó. Ừ, cứ coi như là tiên pháp tự vệ lợi hại nhất đi.”

Lê Phi phì cười một tiếng, thứ lợi hại như thế mà lại bị hắn nói thành tiên pháp tự vệ. Ngẫm lại thì có vẻ đúng, trong lúc đấu pháp nếu thật sự không đấu lại, mở ra Tiểu Thiên Thế Giới trốn vào thì chắc đối thủ kia sẽ tức chết mất.

Bây giờ nàng cuối cùng cũng hiểu tại sao lại có nhiều trưởng lão đi cùng hai vị lão bối tiên nhân như vậy. Trong Tiểu Thiên Thế Giới của Thúy Huyền tiên nhân đang ẩn giấu Dị Dân Mộ, nhưng bọn họ lại muốn đi đến Bạch Biên Chi Nhai, đây dường như là muốn phong ấn nó ở nơi thí luyện sao?

Nàng đã từng thấy qua Dị Dân Mộ ở Lật Liệt Cốc, không ngờ, Dị Dân Mộ lại được Vô Nguyệt Đình coi trọng như vậy. Nàng từng cho là các tiên nhân chẳng qua chỉ giấu đi thi thể của các Dị Dân bị giết trong Hải Vẫn mà thôi, nhưng họ lại cẩn thận mang Dị Dân Mộ đến Bạch Biên Chi Nhai ở nơi trung tâm Trung Thổ cách xa ngàn dặm sau khi dị tượng xuất hiện, rõ ràng là họ có mục đích khác.

Điều gì đang ẩn giấu trong tòa Dị Dân Mộ đó? Đúng rồi, Thanh Thành tiên nhân từng chặt đứt sừng của Dạ Xoa, chẳng lẽ cũng đang ở trong mộ? Chẳng lẽ… ông ấy sợ Dạ Xoa lại đến cướp lại sừng của mình sao?

Lôi Tu Viễn không biết đang suy nghĩ cái gì, lại bắt đầu trầm ngâm. Lê Phi đang muốn nói cho hắn biết về chuyện Dị Dân Mộ được giấu trong Tiểu Thiên Thế Giới nói cho hắn biết, chợt nghe một trưởng lão nhỏ giọng nói: “Trong rừng bên dưới có linh khí chập chờn, là một nhóm đệ tử, lại không có trưởng lão ở cùng.”

Nơi đây yêu vật hoành hành, một nhóm đệ tử mới vừa đột phá Bình Cảnh thứ hai lại không có trưởng lão dẫn dắt nên đang loạn cào cào cả lên, không chừng gặp phải tai nạn gì rồi, thật đáng lo ngại.

“Gần đây hẳn là có nơi thí luyện của các môn phái khác, có đệ tử tiên gia cũng không có gì lạ, chúng ta còn có chuyện quan trọng, phải nhanh lên, không được chậm trễ.” Nghiễm Vi chân nhân cẩn thận che ngực lại, trong người ông là Tiểu Thiên Thế Giới mà Thúy Huyền tiên nhân đã hóa thành gương đồng, gánh nặng lúc này đều dồn lên vai ông, đương nhiên là không muốn rước thêm rắc rối.”

Mọi người đang chuẩn bị tiếp tục bay thì bất ngờ nhìn thấy hơn chục đệ tử bay lên từ cánh rừng, nữ có nam có, nhìn đệ tử phục sức hẳn là người của Lãm Thiên Phái. Vẻ mặt của họ rất sợ hãi, khi vừa nhìn thấy nhiều trưởng lão của Vô Nguyệt Đình như vậy, các đệ tử lập tức tiến lên hành lễ, một người dẫn đầu vội lo lắng nói to: “Chư vị trưởng lão tiền bối, chúng con là đệ tử của Lãm Thiên Phái. Lần này, tổng cộng có năm mươi người, trong đó có hai trưởng lão cùng đến đây để luyện tập, chúng con bởi vì có chuyện trì hoãn nên đến muộn hơn một chút, lúc đáp xuống thì vẫn còn nhìn thấy trưởng lão và các đệ tử khác nhưng chớp mắt một cái lại không thấy đâu nữa! Đệ tử chúng con tu vi nông cạn, sợ hãi không biết làm sao, khẩn cầu chư vị trưởng lão giúp đỡ!”

Trưởng lão và đệ tử cùng biến mất? Đây là điều chưa từng nghe thấy! Nghiễm Vi chân nhân ngạc nhiên hỏi: “Có khi nào là đã đi vào kết giới để luyện tập trước không?”

Đệ tử của Lãm Thiên Phái lo lắng đến nỗi mặt mũi trắng bệch: ” Không phải như vậy! Địa điểm thí luyện còn cách đây mấy dặm, đệ tử chúng con tuyệt đối không nhìn lầm, thật sự là mọi người đột nhi6n lại biến mất!”

Các tiên gia ở vùng Trung Thổ luôn coi trọng hòa khí, huống chi các đệ tử kia còn nhờ vả khẩn thiết như thế, Vô Nguyệt Đình lại có nhiều trưởng lão như vậy làm sao có thể ngó lơ được, mỗi người chỉ đành phải đằng vân xuống dưới tìm manh mối của những người mất tích.

“Chư vị trưởng lão mời xem, bọn họ là đột nhiên biến mất ở chỗ này!”

Các đệ tử Lãm Thiên Phái dẫn các trưởng lão vào một khu rừng, trời vừa rạng sáng, khu rừng tràn ngập sương mù, thật khó để nhìn thấy. Xung Di chân nhân nhìn xung quanh một lần, trầm tư suy nghĩ: “Xung quanh đây không có yêu khí, ta lại có thể cảm nhận được linh khí còn sót lại, đúng là từng có trưởng lão và các đệ tử khác từng xuất hiện ở gần đây.”

Trong số rất nhiều trưởng lão, Xung Di chân nhân là người cảm nhận linh khí và yêu khí lợi hại nhất, mọi người nhìn y cẩn thận tìm kiếm linh khí còn sót lại, tiến lên vài bước, y trầm ngâm nói: “Linh khí ở chỗ này đột nhiên bị đứt đoạn, và hoàn toàn biến mất…”

Y au mày suy nghĩ, sau đó đột nhiên khoanh tay, nhắm mắt lại tập trung, linh khí trên cơ thể trên cơ thể rạo rực như song gợn, đây là tiên pháp sở trường “Linh Minh Lung”nổi tiếng của Xung Di chân nhân, thả ra linh lực của chính mình để cảm nhận được các loại yêu khí linh khí cho dù là yếu nhất trong bán kính mười dặm.

Sau khoảng một tách trà, linh khí mạnh mẽ được thả ra cuối cùng cũng dần dần yếu đi, Xung Di chân nhân bỗng nhiên mở mắt ra, “Ồ” một tiếng rồi bước nhanh về phía trước, dường như nghe được cái gì đó, kinh ngạc nói: “A? Thì ra là…”

Lời còn chưa dứt, cả người y đột nhiên biến mất trước mắt mọi người.

Các đệ tử của Lãm Thiên Phái kinh hãi hét lên, chư vị trưởng lão của Vô Nguyệt Đình lập tức bảo vệ các đệ tử trong vòng tròn và lùi lại vài bước. Đông Dương chân nhân đạp một cước lên hồ lô lớn, trong miệng hồ lô lập tức phun ra vô số hạt cát mày xanh, trải một lớp mỏng lên mặt đất. Lão ngưng thần kết ấn một hồi lâu, cuối cùng lộ ra một tia kinh hãi cùng kinh ngạc: “… Không có yêu khí và linh khí? Rốt cuộc là thứ gì?!”

Lại một lần nữa, vừa dứt lời, cả người lão cũng biến mất ở trước mắt mọi người.
Bình Luận (0)
Comment