Thiên Hương Bách Mị

Chương 149

Sau đó nàng luôn nghĩ về lý do tại sao Lục Ly lại cứu mình vào tình huống nguy hiểm lúc đó? Tình đồng môn sao? Hay là do một ít hảo cảm đối với nàng trong lòng hắn kia?

Một nữ nhân đã động tâm không thể suy nghĩ mãi về một vấn đề vì như thế sẽ nảy sinh ra kỳ vọng, càng nghĩ sẽ càng lún sâu vào.

Ngày đó Lục Ly vì cứu nàng mà lấy một địch năm, mặc dù thắng nhưng hắn cũng bị thương nặng suýt chút nữa thì chết.

Ca Lâm nhớ lúc mình ôm lấy hắn. Khi ấy hô hấp của hắn đã rất yếu, máu của hắn thấm vào y phục của nàng, nàng vừa tức giận vừa hoang mang, không ngừng mắng hắn: “Ai cần huynh giúp! Ai cần huynh khoe khoang! Lỡ như chết thì làm sao? Chết rồi thì làm sao?!”

Lục Ly đã sớm ngất đi, một chữ nàng mắng hắn cũng chẳng nghe thấy, thậm chí nếu hắn có nghe thấy thì cũng không có câu trả lời. Đầu của hắn vô lực tựa vào cánh tay nàng, một dây đeo trán bằng ngọc thạch đã vỡ rơi xuống, trên đó vẫn còn dấu vết bị Ly Hỏa Thuật đốt cháy.

Ba ngày sau Lục Ly mới tỉnh lại, nàng cũng dường như đã thức trắng ba ngày, y phục cũng chưa thay mà vận chuyển linh khí đặt Lưới Trị Liệu lên người hắn. Khi Lục Ly mở mắt ra, điều đầu tiên thấy là đôi mắt đầy tia máu cùng với quầng thâm mắt rõ ràng của nàng, tuy đã tiều tụy như thế rồi nhưng nàng vẫn hung dữ trợn mắt nhìn hắn, câu đầu tiên nói chính là: “Huynh là không có việc gì mới thích đi làm anh hùng đúng không! Huynh cho là mình vô địch thiên hạ sao?!”

Nàng khí đó vẫn luôn ở phía sau rất nhiều lần kêu hắn phối hợp với mình vì hai người thì vẫn tốt hơn tự mình chống đỡ, nhưng hắn lại làm như không hề nghe thấy, đúng là một nam nhân ngu xuẩn!

Lục Ly lẳng lặng nhìn nàng hồi lâu, sau đó dời tầm mắt đi, thấp giọng nói: “Muội nên đi ngủ rồi.”

Nàng tức đến mức bật cười: “Có muốn ta cảm ơn huynh hay không? Cảm ơn huynh đã cứu mạng ta! Cảm ơn huynh đã quan tâm ta như thế! Hôm nay bất kể như thế nào huynh cũng phải cho ta một lý do! Nếu không thì đừng hòng rời đi!”

Dứt lời, nàng gọi ra dây leo trói hắn lại thật chặt.

Lục Ly không giãy giụa mà quay lại nhìn mặt nàng, giọng nói vẫn trầm thấp như vậy: “Lý do gì?”

Bách Lý Ca Lâm nhất thời không nói nên lời, ba ngày nay nàng vẫn luôn suy nghĩ tại sao Lục Ly lại liều mạng cứu mình, nghĩ như thế nào cũng chỉ có một kết quả là vì hắn thích mình. Nàng biết Lục Ly có hảo cảm với mình vì nàng đã từng hèn hạ lợi dụng hảo cảm này, nhưng rốt cuộc vẫn bị hắn không chút lưu tình nào vạch trần khiến nàng thảm hại không chịu nổi.

Thế nhưng bây giờ nàng vẫn muốn nghe hắn nói ra, trong lòng có chút mong đợi hắn sẽ nói ra điều đó thay vì giả vờ thờ ơ như thế này.

Nàng nhìn hắn, hỏi từng chữ một: “Tại sao phải liều mạng cứu ta như thế?”

Lục Ly rất bình tĩnh: “Ta cứu muội còn cần lý do sao?”

Nàng sửng sốt hồi lâu, câu trả lời mơ hồ và khó hiểu này khiến đáy lòng nàng vui vẻ. Nàng từ trước đến nay vẫn luôn coi thường mấy chuyện anh hùng cứu mỹ nhân vừa tầm thường vừa cũ rích kia, nhưng khi nó xảy ra với mình, nàng vậy mà lại run sợ.

Nàng khao khát có một người yêu mình như sinh mạng và kéo nàng ra khỏi vũng lầy quá khứ, cũng muốn yêu một ai đó một cách nghiêm túc và hạnh phúc bên nhau. Nếu là hắn, nàng sẵn sàng thử.

“Huynh suýt chút nữa đã chết rồi.” Nàng bật cười, vẫn là không nhịn được muốn châm chọc một chút: “Không phải đã nói làm người qua đường sao? Ai cần huynh làm như thế?”

Lục Ly không trả lời câu hỏi này, hắn nói nhỏ: “Muội sẽ vì Diệp Diệp mà liều mạng.”

Bách Lý Ca Lâm vẫn cười: “Đó là điều đương nhiên, huynh không vì người nhà mình mà liều mạng sao?”

Lục Ly vẫn không có trả lời, chỉ nhắm mắt nói: “Nên ngủ rồi, sắc mặt muội rất kém đấy.”

Nàng quả thật có chút không chịu nổi nữa, liền nằm xuống một bên khác, trở người nhìn chằm chằm hắn: “Ta ngủ liền đây, huynh có phải sẽ bỏ đi hay không?”

“Tại sao lại hỏi như vậy?”

Nàng hì hì cười một tiếng: “Thì sợ huynh chạy mất chứ sao, chúng ta lập thành một nhóm có được không? Lục sư huynh lợi hại như vậy, đừng bỏ ta lại một mình chứ.”

“…Ngủ đi.”

Đó thật sự là quãng thời gian tươi đẹp. Nàng vô thức gần gũi với hắn hơn, theo thói quen mà đi bên cạnh hắn, nàng cũng không hề mập mờ cười đùa với mấy sư huynh sư đệ khác, trong mắt trong lòng chỉ có một Lục Ly, giống như là khi mới quen Diệp Diệp, trong mắt trong lòng nàng cũng chỉ có một mình huynh ấy.

Lục Ly không hề cự tuyệt nàng đến gần, hắn đối xử với nàng rất thận trọng và ôn hòa. Có lúc nàng nghĩ bọn họ thật sự đã trở thành một đôi tình lữ, lưỡng tình tương duyệt là cảm giác như thế sao? Nàng chưa từng được trải nghiệm nên chỉ có thể dựa vào suy nghĩ chủ quan vô căn cứ của mình, nhưng mỗi ngày nàng đều vui vẻ và thoải mái, trước khi đi ngủ, nàng đều nhớ lại những lời đã nói với Lục Ly, vẻ mặt và giọng nói của hắn rồi mới mỉm cười chìm vào giấc ngủ.

Có lẽ đây chính là lưỡng tình tương duyệt? Lời nói mỉa mai sắc bén của Lục Ly đêm đó và phiên bản yếu ớt cực đoan của chính mình tựa như một giấc mộng vậy.

Ca Lâm nhớ đó là một lần so tài đấu pháp cùng Văn Tể Hội và bọn họ gặp được hai tỷ muội Yến Phi sư tỷ. Yến Phi vẫn nhiệt tình như trước, vừa nhìn thấy Ca Lâm đã nhào đến hôn mặt, hôn nàng xong lại đến hôn Lục Ly, nhìn thấy hắn không có ý định né tránh nên trong lòng Bách Lý Ca Lâm bỗng nhiên có chút khó chịu.

Nàng nhớ đến Lôi Tu Viễn. Mặc dù người này luôn hất mũi lên trời không thèm để thứ gì vào mắt khiến nàng rất không thích, nhưng nàng rất tán dương việc hắn rất biết giữ khoảng cách với nữ nhân khác và hắn sẽ không khiến Lê Phi khó chịu lo lắng vì điều này. Nếu là Diệp Diệp thì huynh ấy chắc chắn cũng sẽ từ chối vì huynh ấy sẽ không muốn tỷ tỷ ghen tuông vì loại chuyện này.

Nhưng mà Lục Ly là nam nhân Đông Hải, những phương diện này dù sao cũng khác với người Trung Thổ, nếu chỉ vì chuyện này mà phiền lòng thì sợ rằng sau này sẽ càng có nhiều chuyện để phiền lòng hơn, nên nàng giả vờ như không nhìn thấy.

Sau đó nàng nghe Yến Phi cười nói: “Lục sư huynh, huynh nhìn rất thân thiết với Ca Lâm, hai người đã là tình lữ rồi sao?”

Cô nương Đông Hải thẳng thắn này! Bách Lý rất ngượng ngùng nhưng cũng có chút mong đợi. Lục Ly sẽ trả lời như thế nào đây?

Lục Ly bình tĩnh nói: “Không, chỉ là đồng môn thôi, chớ có suy nghĩ nhiều.”

Yến Phi cười ha ha một tiếng, tiến lên nắm lấy cánh tay hắn, nghiêng đầu làm ra vẻ đáng yêu: “Vậy ta vẫn còn cơ hội sao?”

Câu hỏi này vừa nhiệt tình vừa ngây thơ, đến Lục Ly cũng bị chọc cười. Yến Phi sôi nổi trò chuyện cùng hắn, giọng nói của nàng vang vọng cả ngàn dặm trong tai của Ca Lâm.

Bây giờ đầu óc của Ca Lâm có chút mông lung, không thể suy nghĩ được gì. Nàng có phải đang nằm mơ hay không? Cái gì mà lưỡng tình tương duyệt?

Nàng càng đứng càng rối bời, dứt khoát rời đi, suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra cùng với Lục Ly, nhưng thế nào cũng không nghĩ thông. Hắn là định đang làm gì?

Ca Lâm hoàn toàn không nhìn thấu được trái tim của hắn. Một khi đã liên quan đến hắn, nàng sẽ luôn nghĩ đến những gì có lợi cho mình, không thể nào tự chủ được và không có cách nào khống chế. Nàng cảm thấy hắn có thích mình nhưng nàng chợt nhận ra rằng chính vì nàng hi vọng như vậy nên mọi cử chỉ, lời nói, hành động của hắn đều bị nàng hiểu là “thích”.

Trong hai người, nàng luôn là người quấn lấy hắn, bây giờ nhìn lại, Lục Ly một lần cũng không hề chủ động đến tìm nàng, mỗi khi nàng kéo hắn nói chuyện cũng là mình tự thao thao bất tuyệt nói về những chuyện thú vị trước kia ở Trung Thổ và hắn chưa lần nào đề cập đến chuyện về Cửu Phượng Tộc.

Bách Lý Ca Lâm nghe phía sau truyền đến tiếng trò chuyện thân mật, rốt cuộc vẫn nhịn không được quay đầu lại, bọn họ vẫn đang trò chuyện, hình như hắn đã chú ý tới nàng đang nhìn sang đây nên Lục Ly quay đầu nhìn nàng một cái. Nàng bỗng nhiên có chút hoảng, còn có chút xấu hổ, giống như là bị hắn phát hiện ra bí mật gì vậy.

Ngược lại, một nguồn năng lượng bướng bỉnh từ sâu trong cơ thể dâng trào khiến nàng không thể nhận thua, nàng mỉm cười với hắn rồi bình tĩnh dời tầm mắt đi, nhưng mọi thứ trước mặt nàng bắt đầu trở nên mơ hồ.

Nàng cảm thấy rất buồn, buồn và chán nản không thể tả được.

Trong cuộc so tài với Văn Tể ngày hôm đó, Bách Lý Ca Lâm đã thua thảm hại nên đã bị Thẩm tiên sinh nghiêm túc trách mắng hồi lâu, trình độ còn không bằng ba phần ngày thường của nàng, chẳng qua là lơ đãng mà thôi, đây là chuyện Thẩm tiên sinh tối kỵ nhất.

Nước mắt nàng từ từ tuôn trào khi quay trở về tiểu viện, làm thế nào cũng không ngừng được. Sau đó, nàng lần đầu tiên thấy được Lục Ly trong tiểu viện mình, hắn đang ngồi trong bóng tối ở cửa viện chờ nàng, thấy nàng tới, trên mặc còn đấy nước mắt, hắn không nhịn được mà từ từ tiến lại gần.

Bách Lý Ca Lâm cúi đầu lau nước mắt đi, cười khổ nói: “Sư phụ mắng nặng quá….”

Lục Ly chậm rãi đưa nắm lấy bả vai nàng, nàng lập tức lui một bước, tránh né tay hắn, mang theo chút giọng mũi nói: “Ta không sao, đừng lo lắng, một lát nữa sẽ ổn thôi.”

Nàng đẩy cửa mở ra, khách khí mời hắn: “Có muốn đi vào ngồi một chút không? Lục sư huynh là lần đầu tiên đến đây phải không?”

Lục Ly suy nghĩ một chút, rồi nói: ” Được.”

Nước trên bếp nhỏ rất nhanh đã sôi lên, Bách Lý Ca Lâm rót cho hắn một ly trà rồi nói: “Hôm nay sao có thời gian đến chỗ ta chơi thế?”

Lục Ly hiếm khi do dự một chút, như đang suy nghĩ điều gì đó, nói: “Có chút chuyện… Muội…”

Lời còn chưa dứt, lại thấy dưới ngọn đèn dầu bỗng nhiên xuất hiện một phong thư, trên phong thư có ký hiệu tiên pháp màu vàng lấp lánh nên mắt của Bách Lý Ca Lâm liền sáng lên. Nàng nhanh chóng mở phong thư ra xem, trước tiên xem của tỷ tỷ, đều là những lời rất đơn giản, chỉ muốn nàng chăm sóc bản thân mình. Tuy nhiên, Diệp Diệp lại nói nhiều chuyện hơn như thường lệ, nói về những chuyện thú vị trong lúc tu hành, nàng vừa đọc vừa cười rồi đứng lên tìm mực để viết thư hồi âm.

“Diệp Diệp người này lại muốn đột phá Bình Cảnh thứ ba trong ba tháng, ha ha, đúng là ngốc thật!” Nàng dùng bút chấm mực trên bàn viết thư hồi âm. “Lục sư huynh, huynh có lời nào muốn nói với bọn họ hay không? Ta giúp huynh truyền đạt.”

Vẻ mặt Lục Ly có chút cứng nhắc, kinh ngạc nhìn nàng kéo ngăn kéo ra rồi kinh ngạc nhìn một chồng thư được xếp ngay ngắn không nhiễm chút bụi bẩn. Đôi mắt vừa mới nhòe đi vì nước mắt giờ đây và tâm trạng lơ đãng của nàng cả ngày nay đã đột nhiên biến mất, chỉ còn lại một khuôn mặt vô cùng tươi sáng vui vẻ.

Chỉ vì một phong thư?

“Lục sư huynh, huynh làm sao thế?” Bách Lý Ca Lâm đưa tay vẫy vẫy trước mặt hắn, sau đó búng nhẹ trán hắn, động tác này của nàng đã thành thói quen trong mấy ngày nay. “Ăn trúng thứ gì rồi sao?”

Tay nàng bỗng nhiên bị hắn dùng sức nắm, Bách Lý Ca Lâm hơi giật mình, lại thấy trong ánh mắt Lục Ly có chút lạnh lùng nhìn chằm chằm mình, thấp giọng nói: “Ta hỏi muội, muội có thích ta không?”

Nàng hoàng toàn ngây người, hắn hỏi cái gì thế? Đây mà lại có thể là lời nói ra từ miệng của Lục Ly sao? Phong cách thẳng thắn của Đông Hải này không giống phong cách của hắn.

Bách Lý Ca Lâm kinh ngạc nhìn hắn rồi nàng chợt nhớ đến chuyện hắn nói hai người chỉ là đồng môn với Yến Phi.

Nàng vốn cho là mình vốn tưởng rằng mình sẽ tức giận, nhưng lại phát hiện ngay cả lý do tức giận cũng không tìm được. Là chính nàng tự mình ảo tưởng người ta cứu mình là vì thích mình và nàng không muốn đánh mất thể diện trước mặt hắn nữa.

Nàng cười một tiếng, thử rút tay về: “Huynh đang nói đùa sao?
Bình Luận (0)
Comment