Thiên Hương Bách Mị

Chương 164

Thật vô lý, hắn quả nhiên là đã điên rồi.

Bách Lý Xướng Nguyệt lập tức cau mày nói: “Ngươi trút giận lên những người phàm này làm gì?”

Kỷ Đồng Chu quay lưng lại, không nhìn bọn họ nữa, chậm rãi đi về phía trong viện, Hoàng đế vẫn còn đang khóc ngồi ngây ra trên mặt đất. Kỷ Đồng Chu hít một hơi thật sâu, lại ngồi xuống ghế trước mắt mọi người.

Rất nhanh, có người từ trong hầm mang rượu ra đưa đến. Kỷ Đồng Chu đưa ly rượu lên môi rồi ngẩng đầu nhìn Vương phủ hoa lệ này, điêu lan ngọc thế*, xa hoa lộng lẫy, quản gia nô bộc thị vệ đang đứng lộn xộn xung quanh, còn Hoàng đế thì vẫn đang khóc ở chỗ cũ, và Diệu Thanh từ trong phòng cũng không nhịn được mà chạy ra —— trên mặt mọi người đều là vẻ tuyệt vọng xám xịt.

*điêu lan ngọc thế: lan can điêu khắc và bậc thềm bằng ngọc

Đây là tất cả những gì hắn muốn bảo vệ ư? Không phải.

Tháp chuông cao nhất của Đoan Đồ lấp lánh dưới ánh nắng, mái ngói vàng của Hoàng cung, sông núi bao la tráng lệ của Việt Quốc, còn có niềm tự hào hiên ngang khi được hô mưa gọi gió và tham vọng muốn xưng bá thiên hạ, trong lòng hắn đã sớm tạo nên một con Thao Thiết khác. Hắn không thể mất đi những thứ này, cho dù cái giá phải trả là phải từ bỏ một ai đó.

“Đồng Chu.” Giọng nói của Diệp Diệp vang lên cách đó không xa, nhưng lại giống như đã cách mấy đời, bằng hữu đều đang nhìn hắn với ánh mắt vừa đau khổ vừa lo lắng. Đại nạn sắp ập đến, thế mà ngoại trừ nói vài lời an ủi để giúp hắn chữa lành vết thương ra thì họ không giúp được gì cả, không giúp được….

Kỷ Đồng Chu cảm thấy mình mình chưa bao giờ nhìn mọi thứ một cách rõ ràng và lạnh lùng như vậy, những người từng đem lại hơi ấm cho hắn như gió xuân kia, một khi dao đã kề bên cổ thì họ cũng chỉ là mảnh giấy yếu ớt mỏng manh thôi.

“Mọi người đi đi.” Hắn hờ hững lên tiếng. “Không nên bị cuốn vào.”

Diệp Diệp vội la lên: “Muốn chúng ta nhìn ngươi tự nộp mạng sao?! Đừng ngu ngốc nữa! Bây giờ lập tức cùng rời đi! Trước khi những người Long Danh Tọa kia đến!”

Kỷ Đồng Chu cười một tiếng: “Ta sẽ không chết.”

Nói nhảm cái gì vậy! Diệp Diệp đang muốn đi đến tranh luận cùng hắn đến cùng thì chợt nghe bên ngoài viện có người kêu lên: “Mọi người đều ở đây sao?! Tốt quá rồi!”

Bách Lý Ca Lâm thở hổn hển chạy vào, sau lưng cách đó không xa là Lục Ly cũng vào theo. Khi nhìn thấy thi thể của Chưởng quản, sắc mặt hai người lập tức thay đổi, Bách Lý Ca Lâm vội vàng nói: “Kỷ Đồng Chu! Huyền Sơn Tử trưởng lão đã…”

“Ta biết rồi.” Kỷ Đồng Chu ngắt lời nàng. “Không cần nói nữa.”

Bách Lý Ca Lâm kinh ngạc nhìn chằm chằm hắn, tại sao hắn lại có thái độ như vậy?

“Trên đường đến đây ta có gặp Ngô Câu đang chiến tranh với Việt Quốc…. Ngươi, ngươi không quan tâm sao?” Nàng do dự hỏi. “Còn nữa… Thị vệ của Vương phủ ngươi tại sao cũng không còn nữa? Thi thể này… Mọi người…”

Kỷ Đồng Chu lạnh lùng nhìn nàng một cái, nàng vẫn ồn ào và lan man như vậy.

“Hỏi từng câu một.”

Bách Lý Ca Lâm càng kinh ngạc hơn. Nàng nhìn kỹ hắn một hồi, sau đó ánh mắt của nàng bị Diệu Thanh nhìn giống Lê Phi đang đứng sau lưng hắn hấp dẫn, rồi cuối cùng mông lung nhìn mấy người Bách Lý Xướng Nguyệt. Thế nhưng, ai nấy cũng đều chậm rãi lắc đầu với nàng, chẳng ai biết được Kỷ Đồng Chu đã xảy ra chuyện gì.

Lục Ly mở miệng nói: “Mặc dù ta không hiểu nhiều về tranh chấp giữa những quốc gia ở vùng Trung Thổ này, thế nhưng nếu đối phương có tiên gia môn phái làm chỗ dựa thì sớm muộn gì cũng sẽ sử dụng năng lực của tu hành giớ. Hiện giờ vẫn chưa muộn để rời đi đâu, tương lai còn dài.”

Diệp Diệp lập tức gật đầu: “Lục huynh nói không sai. Đồng Chu, hành động bốc đồng chưa bao giờ là kế hay. Có câu nói ‘lưu đắc thanh sơn tại, bất sầu một sài thiêu*’, tạm thời tránh khỏi nguy hiểm đi đã, ngày sau hẵng quay lại giành lại giang sơn.”

*lưu đắc thanh sơn tại, bất sầu một sài thiêu: núi xanh còn đó, lo gì không có củi đun… (theo trang Facebook Hoa Ca)

Kỷ Đồng Chu dường như không hề nghe lọt câu nào, im lặng uống rượu trong ly. Bỗng nhiên, sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi, hắn đặt ly rượu xuống, nhìn ra ngoài sân. Trên lưới linh khí bao phủ khắp Vương phủ xuất hiện những dao động nho nhỏ của linh khí, tiếp theo đó truyền đến mấy tiếng vang rất lớn, hóa ra là tiếng tiên pháp đánh vào lưới linh khí.

Sắc mặt của ba người Diệp Diệp từng trải qua điều này nhất thời tái nhợt. Ở Hoàng cung Cao Lư năm đó cũng giống như vậy, biên giới xảy ra đủ loại bạo loạn, người từ Long Danh Tọa trực tiếp đánh vào Hoàng Long, phá vỡ lưới linh khí bao phủ xung quanh cung, và buộc Hoàng đế Cao Lư đầu hàng. Tuy ông ấy một mực kháng cự cho đến chết, thế nhưng khi nhìn thấy Hoàng đế bị người khác lăng nhục trước mắt, binh kính Cao Lư nào còn tinh thần nữa nên không thể chống lại thiết kỵ của Ngô Câu, và cuối cùng là bị bọn chúng công kích vào Vương đô, đốt cháy cả tòa thành.

Hơn mười năm sau, thủ đoạn tương tự lại được sử dụng với Việt Quốc, người lần này phải chịu đựng là Kỷ Đồng Chu.

Thân hìn hắn thoắt một cái đã ngự kiếm bay lên khỏi Vương phủ, thả ngọn lửa đen kịt về phía mấy người đệ tử Long Danh Tọa phía trên lưới linh khí —— mấy người này không hề xa lạ, chính là những người hắn đã gặp trong chuyến thực tập ở Đông Hải. Một tay sai cũ của hắn cũng đang ở đấy mà dùng pháp bảo công kích lưới linh khí với vẻ mặt đầy đắc ý.

Bọn họ đã cố ý cầu xin Tông Quyền trưởng lão để được bắt sống Kỷ Đồng Chu. Bọn họ phải đòi lại cho bằng được thù oán ở Đông Hải kia vào ngày hôm nay, muốn khiến vị Vương gia cao cao tại thượng này hoàn toàn bội phục mình. Mặc dù hắn có thiên phú hơn người, thế nhưng dù sao cũng chỉ có một mình. Lần trước nếu không có sự giúp đỡ của những người khác thì bọn họ đã đánh ngã vị Vương gia này từ lâu rồi.

Lúc này, khi thấy hắc hỏa bùng cháy đầy trời, bọn họ không hoảng hốt cũng không vội vàng sử dụng pháp bảo. Chỉ một thoáng sau, nước mưa từ Xuân Vũ Thuật rơi xuống liên tục, Thủy hành linh khí hào hùng rạo rực ập đến. Vậy mà, khi chạm vào hắc hỏa kia lại như đổ thêm nước vào dầu đang sôi vậy, chỉ khiến ngọn hắc hỏa kia càng ngày càng cao hơn thôi —— Thủy hành tiên pháp vậy mà không thể dập tắt ngọn lửa quỷ quái này?!

Một bóng người đã sớm lao về phía trước nhanh như chớp. Nhận thấy tình thế không tốt, bọn chúng lập tức tản ra khắp nơi, có thể dùng pháp bảo thì dùng, có thể thả ra tiên pháp thì thả, có thể phòng ngự thì phòng. Kỷ Đồng Chu vung cánh tay lên, sau đó vô số tường lửa màu đen chắn trước người bọn chúng, đồng thời các loại tiên pháp cũng đang nện trên tầng Thổ Chủ Hộ Thân của hắn khiến màu cam chói lọi kia nhất thời nhạt đi.

Không đợi lần tấn công thứ hai đến, hắn đã sớm đuổi kịp tên tay sai đang bận rộn chạy trốn kia, sau đó giữ chặt mạch môn khiến gã không còn cách nào vận chuyển linh khí nữa. Tên tay sai kia cuối cùng cũng luống cuống, ngã vào tay hắn như bùn nhão, run giọng nói: “Vương, Vương gia… Xin tha mạng cho tiểu nhân! Tiểu nhân biết sai rồi!”

Kỷ Đồng Chu dường như không nghe thấy, hắn chậm rãi rút thanh kiếm trên thắt lưng ra, thân kiếm không phải làm bằng sắt mà là một ngọn hắc hỏa nhỏ dài, nóng kinh người. Hắc hỏa đầy trời dường như cảm nhận được linh khí dồi dào trên lưỡi kiếm, liền bùng cháy cao hơn nữa, như thể muốn đốt cháy những đám mây trên bầu trời.

Đám người Long Danh Tọa vội vàng muốn rút lui, chợt thấy trên đỉnh đầu tối sầm lại. Từng đám hắc hỏa ngưng tụ phía trên, xung quanh còn có mấy bức tường lửa chặn họ lại, giống như một cái lồng làm từ hắc hỏa, giam bọn họ vào trong đó khiến họ không còn nơi nào để trốn.

Đệ tử cầm đầu thấy một người đã bị bắt sống, số còn lại đều bị hắc hỏa bao vây thì lập tức huýt sáo một hơi ra hiệu cho mọi người thả ra Thổ Chủ Hộ Thân đi xuyên qua hắc hỏa. Gã ta nóng lòng muốn chạy thoát thân nên đã thả ra Thổ Chủ Hộ Thân trước tiên rồi trực tiếp đi vào tường lửa phía đối diện mà không quan tâm đến sức nóng kinh người kia. Đám người còn lại chỉ nghe gã hét thảm một tiếng, cả người trong nháy mắt bị hắc hỏa nuốt chửng, trong nháy mắt liền hóa thành một đám tro đen, Thổ Chủ Hộ Thân vậy mà lại không có tác dụng.

Mọi người không khỏi run sợ, trong mắt tràn ngập ngọn hắc hỏa kỳ quái. Không thể dùng nước dập tắt nó, cũng không thể chạm vào, bọn họ đột nhiên cảm thấy hối hận, sớm biết thế thì đã không liều lĩnh như vậy.

“Hừ! Có giết chúng ta cũng vô ích!” Đệ tử Long Danh Tọa trong lồng lửa vẫn mạnh miệng, lạnh lùng nói: “Đợi trưởng lão đến rồi thì ngươi cũng chỉ là con kiến hôi không đủ sức đánh trả mà thôi! Biết điều thì nhanh chóng Ngoan ngoãn đầu hàng đi! Nể tình ngươi vâng lời thì có lẽ còn có thể giữ lại cái mạng chó của ngươi…”

Lời còn chưa dứt, tường lửa đột nhiên khép lại, mấy đệ tử Long Danh Tọa còn chưa kịp kêu la thảm thiết đã lập tức bị đốt cháy rụi thành tro đen.

Mấy người Diệp Diệp vốn muốn giúp một tay đều nhìn đến ngây cả người. Kỷ Đồng Chu vậy mà có thể dễ dàng không tốn sức chút nào mà giết mấy tên đệ tử Long Danh Tọa này cắt thức ăn. Tu vi của hắn rõ ràng vẫn đang ở Bình Cảnh thứ ba, thế nhưng Huyền Hoa Hỏa kia đã mạnh mẽ hơn trước rất nhiều, ngập tràn trời đất như những đám mây đen đang nhảy múa.

Kỷ Đồng Chu thu hồi hắc hỏa, ngọn hắc hỏa vốn bùng cháy hừng hực tràn ngập khắp trời đất kia giờ đây biến thành một ngọn lửa nhỏ lập lòe trên bàn tay hắn. Hắn cúi đầu nhìn tên tay sai đang bất động trong tay mình, người này đã sớm bị dọa tái mặt, run như cầy sấy, lời nói cũng chẳng còn mạch lạc mà cầu xin hắn: “Xin hãy nể tình ta từng hầu hạ cho ngài…. Van cầu ngài…”

Kỷ Đồng Chu lạnh nhạt nói: “Khi nào thì trưởng lão của các ngươi tới?”

Tên tay sai nức nở nói: “Vốn, vốn là Tông Quyền trưởng lão muốn đích thân đến… Thế nhưng, bỗng nhiên người bị Thúy Huyền tiên nhân của Vô Nguyệt Đình triệu hồi đi. Dường như, dường như là bàn luận về chuyện đệ tử chạy trốn… Ta, tiểu nhân thật sự không biết các trưởng lão lúc nào…”

Kỷ Đồng Chu ném hắn đi, lưỡi kiếm hắc hỏa nhẹ nhàng vung lên, đầu gã thật nhanh đã ở trên mặt đất, lăn thẳng đến bên chân Bách Lý Ca Lâm. Nàng cảm thấy ghê tởm mà nhảy ra xa, cau mày nói: “Đệ tử chạy trốn mà hắn vừa mới nói kia, ta nghi ngờ là chỉ Lê Phi.”

Diệp Diệp và Tô Uyển đều kinh hãi, liên tục hỏi: “Ý muội là gì?”

Bách Lý Ca Lâm nhìn khắp nơi một vòng, thấp giọng lặp lại những gì Xung Di chân nhân nhờ nàng chuyển lại Lê Phi, rồi nói: “Ta nghĩ là chuyện Chấn Vân Tử tám chin phần đã bị lộ ra ngoài rồi. Mọi người có ai tiết lộ không?”

Dứt lời, nàng không đợi câu trả lời mà nhìn về phía Kỷ Đồng Chu. Vị tiểu Vương gia khó hiểu này đã cởi ngoại y dính đầy bụi bẩn và vết máu xuống, còn Diệu Thanh, người ăn mặc giống Lê Phi, đã lấy một chiếc ngoại y mới khoác lên cho hắn. Thành thật mà nói, sự tồn tại của thị nữ này quả thật khiến bọn họ không thoải mái.

“Kỷ Đồng Chu.” Bách Lý Ca Lâm đi đến trước mặt hắn, nhìn vào đôi mắt bình tĩnh kia. “Những chuyện xảy ra ở Đông Hải kia, nếu bị người khác biết được, ngươi có biết được sẽ có hậu quả gì không?”

Kỷ Đồng Chu nói: “Ý của ngươi là, do ta tiết lộ sao?”

“Ta không biết.” Bách Lý Ca Lâm thẳng thắn nhìn hắn. Bọn họ, những người bằng hữu đã cùng nhau lớn lên từ nhỏ này, chưa bao giờ tưởng tượng rằng sẽ có một ngày như thế này. “Ta không tin ngươi sẽ hại Lê Phi.”

Kỷ Đồng Chu hờ hững dời tầm mắt đi, vòng qua nàng đi vào phòng, chỉ để lại một câu: “Các ngươi đi đi.”

Hắn đóng cửa phòng lại, sau đó lại mở ra. Khi thấy mấy người Diệp Diệp vẫn còn ở đó, hắn nhắm mắt làm ngơ và bước nhanh vòng qua họ đi ra phía ngoài sân.

“Đứng lại.” Bách Lý Xướng Nguyệt vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng, dùng tốc độ như tia chớp giữ lấy hắn. “Cho ta xem lá thư trong ngực ngươi.”

Kỷ Đồng Chu lạnh lùng cúi đầu nhìn tay của nàng, nghiêm nghị nói: “Càn rỡ, bỏ tay ra.”

“Đồng Chu?!” Diệp Diệp cũng nổi giận, hắn tiến lên dùng sức đẩy người Kỷ Đồng Chu ra, bảo vệ Bách Lý Xướng Nguyệt phía sau lưng, rồi đứng đối mặt với hắn. “Ngươi muốn nổi điên tới khi nào?”

Bất thình lình Bách Lý Xướng Nguyệt ở phía sau đột nhiên ra tay, Kỷ Đồng Chu cảm thấy một làn sương màu vàng kim đập vào mặt. Khi mọi người vẫn còn ngạc nhiên la lên, hắn vội vàng lùi lại mấy bước. Thế nhưng, Bách Lý Xướng Nguyệt đã ra tay nhanh như chớp, lấy được một phong tư từng trong ngực hắn, khi nàng muốn mở ra thì phong thư kia đã bị hắc hỏa đốt cháy thành tro đen. Nàng ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào hắn, thấp giọng nói: “Ngươi chột dạ rồi?”
Bình Luận (0)
Comment