Thiên Hương Bách Mị

Chương 167

Những chữ viết màu vàng kim lơ lửng quanh người rất lâu rồi mới dần dần biến mất. Chẳng bao lâu sau, một Lệnh Triệu Tập khác cùng với tiếng chuông trong trẻo khác rơi xuống bên cạnh Lôi Tu Viễn —— Vô Nguyệt Đình đang triệu hồi tất cả đệ tử đã ra ngoài, nếu không quay về trong ba ngày sẽ coi như bị trục xuất.

Đầu ngón tay của Lôi Tu Viễn phát ra ánh sáng vàng, hắn nhẹ nhàng chạm vào Lệnh Triệu Tập, tiếng chuông trong trẻo kia lập tức dừng lại, Lệnh Triệu Tập đang phát sáng cũng từ từ rơi xuống đất.

Hắn làm như chưa có chuyện gì xảy ra mà tiếp túc lật quyển sách đen trong tay, trầm giọng trả lời câu hỏi khi nãy của Lê Phi: “Ừ, đúng là biết phun ra lửa nhưng cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên vì nàng mới là điều khiến người khác kinh ngạc nhất.”

Lê Phi nhìn hắn rồi lại nhìn Lệnh Triệu Tập dưới chân hắn: “…. Bây giờ không phải lúc nói chuyện phiếm đâu.”

Lôi Tu Viễn bình tĩnh nói: “Bất kỳ động thái nào của Vô Nguyệt Đình hiện tại đều không liên quan đến nàng và ta nữa, cứ lặng yên đợi thiên lôi biển lửa kéo đến là được.”

Không liên quan? Chân mày Lê Phi từ từ nhíu lại: “Xung Di sư phụ và Tô Uyển đã bị ta liên lụy rồi.”

“Nàng không lộ diện thì tính mạng của bọn họ sẽ không gặp nguy hiểm. Chỉ là kế dụ rắn ra khỏi hang mà thôi, không cần để ý đâu.”

Nàng biết đây là một âm mưu lộ liễu lợi dụng sư phụ và bằng hữu của nàng để chở nàng cắn câu. Nếu nàng vẫn một mực không có phản ứng gì thì Thúy Huyền tiên nhân nhất định sẽ trở nên bị động, lão ta cũng không thể nào giết Xung Di chân nhân và Tô Uyển được, chỉ có điều là khó bảo đảm lão sẽ không dùng thủ đoạn nào đó để hỏi hai người nhiều hơn về nàng.

Lê Phi bất an chậm rãi bước vào trong sơn động. Chuyện đã đến nước này rồi thì nàng chẳng còn sợ thân phận bị bại lộ nữa, nàng chỉ sợ những người vô tội có liên quan đến mình sẽ bị liên lụy. Nàng không nói gì với bọn họ là để ngăn họ dính líu vào, nhưng tại sao? Chuyện của Tần Dương Linh sao có thể bị Thúy Huyền tiên nhân phát hiện?

Vị lão tiên nhân này bởi vì đã trải qua lần Hải Vẫn trước mà luôn nghi ngờ và cảnh giác với bất kỳ dấu vết nào, hành động rất dứt khoát và quyết liệt, bất kể ai rơi vào tay lão thì hắc chắn sẽ phải chịu đau khổ.

Đi? Hay là không đi? Nếu nàng đi thì thân phận của nàng sẽ hoàn toàn bị bại lộ, và tất cả những ai có liên quan đến nàng cũng sẽ gặp họa, thậm chí có thể bị buộc tội với những tội danh nực cười như “thông đồng với kẻ thù Hải Ngoại.”

Vậy thì giết hết tất cả mấy lão bối tiên nhân như Thúy Huyền đi! Sát ý trào dâng mãnh liệt trong lòng Lê Phi, vậy thì sư phụ phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ nàng phải trơ mắt đứng nhìn người bị gán cho tội danh đã nuôi lớn một kẻ vô ơn sao? Vậy còn những quyết tâm trước đó thì sao?

Một đôi tay từ phía sau vươn ra ôm lấy nàng, Lôi Tu Viễn tựa cằm lên vai nàng, giọng nói lười biếng: “Đang nghĩ gì?”

Lê Phi cảm thấy mặt có chút ngứa, hắn đang nhẹ nhàng hôn nàng. Có lẽ là do bản năng của Dạ Xoa nên hắn luôn tìm mọi cơ hội để đến gần nàng, thế nhưng nàng thật sự không có tâm tình nói chuyện yêu đương vào lúc này.

Nàng nghiêng đầu né tránh hắn, lách người sang một chút, nhỏ giọng nói: “Đừng như vậy.”

Cánh tay của Lôi Tu Viễn đột nhiên siết chặt, khiến lồ.ng ngực nàng nghẹt thở, trên cỗ cũng có chút nhói đau là bởi vì hắn đang cắn mạnh nàng một cái. Một lúc sau, hắn lập tức buông nàng ra, lùi lại vài bước, đỡ trán như vô cùng phiền não, hai chiếc sừng đen mảnh khảnh cũng từ từ nhô ra hai bên đầu.

Lê Phi vội vàng đưa tay đỡ hắn: “Ta, ta không trách chàng…”

Lôi Tu Viễn lại lùi tiếp vài bước, tựa vào bệ đá đưa tay ngăn cản nàng lại gần. Qua một hồi lâu, hắn mới buông tay, sắc mặt có chút tái nhợt, thu hồi cặp sừng vừa mới nhô ra. Hắn dường như thở dài một tiếng rồi ngoắc tay với Lê Phi: “Lại đây.”

Lê Phi dở khóc dở cười, đây là thái độ gì thế này! Nàng cũng chẳng phải là con mèo hay con chó gì cả.

Lôi Tu Viễn kéo nàng lại, có chút phiền não nhìn nàng, rồi dùng ngón tay véo mặt nàng, thở dài nói: “May là chưa thoát xác, tốt nhất là đừng thoát xác.”

Lê Phi lặng lẽ nhìn hắn: “Có phải là do lời nguyền không?”

Đúng vậy, là lời nguyền, nàng chắc chắn không biết được hắn ghen tị với Hồ Gia Bình đến mức nào.

Ngón tay của Lôi Tu Viễn nhẹ nhàng phác họa theo đường nét khuôn mặt nàng. Ánh mắt nàng chăm chú mà dịu dàng và vì ánh mắt chỉ dành cho riêng mình hắn này mà Lôi Tu Viễn có thể làm bất cứ điều gì.

“Ta yêu nàng.” Hắn đột nhiên ôm nàng vào lòng rồi thì thầm.

Lê Phi kinh ngạc đến ngây người, sau đó mặt lại đỏ lên, cuối cùng dường như toàn thân đều đỏ bừng. Người này có phải là Lôi Tu Viễn không? Từ đầu cho đến bây giờ, đây là lần đầu tiên hắn nói những lời như vậy, tại sao lại chọn lúc này chứ?

“Ta thật lòng yêu nàng.” Lôi Tu Viễn dần dần siết chặt vòng tay, hôn nhẹ lên trán nàng, nhưng giọng nói lại như đang thở dài.

Đừng để lời nguyền làm xáo trộn tình yêu này, hắn không muốn một buổi sáng thức dậy và nhìn thấy thân thể nàng bị chính mình xé nát. Không được biến nàng thành con rối của chính mình khi không tự nhận thức được bản thân, hãy để nàng cười, hãy để nàng tức giận, hãy để nàng được làm những gì nàng muốn, và cũng chẳng sao nếu nàng không thể đáp lại tấm lòng này của hắn.

Hắn cũng khao khát sự tự do của riêng mình, không bị Quả Kiến Mộc ràng buộc. Nàng từng hỏi hắn thích làm gì và hắn nhận ra rằng mình thậm chí chưa bao giờ nghĩ về điều đó. Hắn muốn sống như một con người biết bao, cho dù là có đủ mọi thói xấu như cờ bạc rượu chè thì cũng thốt hơn là trống trải như bây giờ.

Lê Phi ôm chặt hắn, nhẹ nhàng nói: “Ta biết.”

Lôi Tu Viễn cười một tiếng: “Chỉ ba chữ đơn giản như thế thôi? Ta vẫn đang chờ đợi những lời ngọt ngào của nàng kìa.”

Lê Phi cười khan: “Chàng muốn nghe lời ngọt ngào gì?”

“Người không biết nói một câu dễ nghe rốt cuộc là ai hả?” Lôi Tu Viễn nhéo nhéo má nàng. “Mau nói vài câu để gia vui vẻ, nếu không sẽ lập tức bị đánh đòn.”

Hắn đưa tay lên giả vờ muốn đánh, Lê Phi vội vàng né tránh, luôn miệng nói: “Lần sau nói, lần sau nói! Bàn chính sự trước đã!”

“Đây chính là chính sự.” Lôi Tu Viễn kẹp mặt nàng lại rồi quay nàng nhìn về mình. Hắn nghiêm túc nhìn nàng, nói: “Nói đi, ta đều nghe hết.”

Mặt Lê Phi đỏ bừng, lúc thì hồi hộp, lúc thì hoảng sợ, chân mày nhíu lại, phiền não suy nghĩ hồi lâu, đến nỗi đổ cả mồ hôi. Tuy đã trở thành đạo lữ nhưng da mặt nàng vẫn mỏng như vậy. Thấy dáng vẻ nàng chật vật lâu như thế, Lôi Tu Viễn không khỏi bật cười, thổi vào mặt nàng, mập mờ cười nói: “Lại muốn luộc trứng gà sao?”

Lê Phi nhìn hắn như đang cầu xin: “Lần sau nói nhé?”

Lôi Tu Viễn cúi đầu vỗ nhẹ vào trán nàng một cái, cười nói: “Quỷ nhát gan.”

Ngày đó Lê Phi không nhớ được mình làm sao mình đã ngủ thế nào. Lôi Tu Viễn không hề cho nàng thời gian để nghĩ về Lệnh Trục Xuất kia. Nàng vốn là muốn thương lượng với hắn về cách để đối phó nhưng lại bị hắn quấy đến mức loạn cả lên, rồi vô tình ngủ quên đi vì lý do nào đó.

Khi tỉnh lại, giường đá lạnh ngắt, nàng nhìn xung quanh Cam Hoa Chi Cảnh, nhưng nơi này lại không có một bóng người nào.

“Tu Viễn?” Lê Phi vội vàng nhảy xuống giường đá, gọi một tiếng, thanh âm vang vọng không ngừng trong sơn động nhưng không có tiếng đáp lại. Nàng đột nhiên có dự cảm không lành, lao đến bệ đá, Lệnh Triều Hồi của Vô Nguyệt Đình ngày hôm qua đã biến mất.

Hắn đã quay lại Vô Nguyệt Đình rồi sao?! Ngày hôm qua hắn không hề đề cập đến Lệnh Trục Xuất, hóa ra là muốn tự mình giải quyết rắc rối của nàng?! Hắn không sợ thân phận Dạ Xoa của mình bị bại lộ sao? Hắn luôn như thế này!

Lê Phi đấm vào bệ đá, quay người chạy ra khỏi Cam Hoa Chi Cảnh.

Trong chính điện Văn Cổ Phong Vô Nguyệt Đình, Lôi Tu Viễn khom người hành lễ, dõng dạc nói: “Đệ tử Lôi Tu Viễn, bái kiến chư vị trưởng lão.”

Trưởng lão ở trong điện không nhiều lắm vì có nhiều tiên nhân đã đến Đông Hải để ứng phó với thiên lôi biển lửa có thể ập đến bất cứ lúc nào. Lôi Tu Viễn liếc nhìn một vòng, ngoại trừ Nghiễm Vi chân nhân và vài trưởng lão quen mắt ngồi cùng Thúy Huyền tiên nhân thành một vòng thì có khoảng chừng mười vị tiên nhân lão bối.

Mọi người đều nhìn hắn, có người trầm ngâm, có người mững rỡ, có người nhẹ nhõm luôn miệng tán thưởng. Đôi mắt mơ màng buồn ngủ của Thúy Huyền tiên nhân khẽ mở rồi nhìn chằm chằm hắn, mở miệng nói: “Ngươi đã nhận được Lệnh Trục Xuất rồi chứ? Tại sao lại quay về chỉ có một mình?”

Giọng nói của Lôi Tu Viễn rất bình tĩnh: “Đệ tử cũng có liên quan đến chuyện Tần Dương Linh nên mới quay về nhận tội.”

Nghiễm Vi chân nhân ở phía trên thấy đệ tử yêu quý của mình trở về nên nhịn không được, vội vàng nói: “Người không phải là do con giết! Tần Dương Linh đã khiêu khích nên Tu Viễn chỉ có thể chống trả để bảo vệ mình, cũng không phải phạm tội gì. Xin chư vị tiền bối minh giám.”

Thúy Huyền tiên nhân liếc ông một cái, rồi cười nói: “Ngươi bảo vệ nó cũng quá mức rồi. Ta còn chưa nói sẽ trừng phạt nó như thế nào thì ngươi đã khai ra tội danh của nó rồi.”

Lão chậm rãi đứng dậy, xúc động nói: “Một Tần Dương Linh, một Chính Hư, một Chấn Vân Tử… chẳng qua cũng chỉ là con kiến mà thôi, có chết thêm cũng không đến nỗi đáng tiếc. Khương Lê Phi không rõ lai lịch, lại có hàng vạn mối liên quan đến Hải Ngoại, mà thảm họa Hải Vẫn các ngươi cũng đã chứng kiến rồi đó, năm đó hai con Dạ Xoa tàn sát tiên nhân Trung Thổ ta như thế nào, Bạch Biện Chi Nhai chính là bằng chứng. Lôi Tu Viễn, ngươi là một đứa trẻ thông minh, nếu đã chọn quay về thì hẳn đã biết thứ nào có lợi thứ nào có hại. Bây giờ nói cho ta biết Khương Lê Phi đang ở đâu?”

Lôi Tu Viễn cúi đầu nói: “Đệ tử không biết. Nàng rời đi rất đột ngột, đệ tử đã đợi ở Đông Hải và tìm khắp nơi trong nhiều ngày, cho đến khi nhận được Lệnh Triệu Tập mới quay trở lại môn phái.”

Thúy Huyền tiên nhân uy nghiêm mở to đôi mắt: “Là thật sự không viết hay đang muốn bảo vệ nàng ta?!”

Lôi Tu Viễn vẫn bình tĩnh như cũ: “Đệ tử quả thật không biết.”

Thúy Huyền tiên nhân gật đầu một cái, lạnh nhạt nói: “Nếu đã như vậy thì ngươi hãy đến Tư Quá Lâu suy ngẫm một thời gian đi. Hừ, bao che giấu giếm, cuối cùng cũng phải rước lấy kết cục thảm hại mà thôi. Đợi đến khi tai họa ập đến thì mấy thứ tình cảm nhảm nhí này cũng trở nên vô nghĩa mà thôi! Ngươi như vậy, Xung Di cũng như vậy, mê muội không chịu tỉnh ngộ, cuối cùng chỉ hại người hại mình mà thôi!”

Lão vung tay áo lên, Lôi Tu Viễn lập tức bị Tù Long Tỏa khóa lại. Nghiễm Vi chân nhân muốn nói nhưng lại thôi, vì trong điện có nhiều tiên nhân trưởng lão nên chỉ có thể trơ mắt nhìn Lôi Tu Viễn bị đưa xuống Vân Hải đến Tư Quá Lâu.

Trong mười vị tiên nhân lão bối, chợt có một người nói: “Ta cảm thấy rất quen thuộc với những điểm đặc biệt của tiểu nha đầu họ Khương mà Thúy Huyền đã nói kia. Mấy ngày nay ta ở Tàng Thư Lâu đọc được nhiều điển tịch cổ xưa, cuối cùng lại đọc được một ít chuyện thú vị.”

Mọi người không khỏi nhìn ông ta, vị lão tiên nhân này từ trong tay áo lấy ra một cuộn trúc bẩn thỉu và cũ nát. Thúy Huyền tiên nhân thấy tiên pháp của Vô Nguyệt Đình trên đó thì lập tức ngạc nhiên nói: “Cuộn trúc? Hay lắm, ngươi đã đào ra đồ cũ bao nhiêu năm trước rồi?”

Tiên nhân kia cười nói: “Chỉ sợ vật này bốn vị chưởng môn cũng không biết được thứ này bao nhiêu tuổi rồi. Ta cũng chỉ là ngày xưa có một ngày kia rảnh rỗi nên mới tìm đọc trong Tàng Thư Lâu, có nhớ mang máng. Mọi người nhìn xem, ở đoạn này có đề cập đến——”

Trên cuộn trúc có ghi lại nhiều sự kiện lớn năm đó ở Vô Nguyệt Đình. Nó đề cập đến một ngày kia nước biển Đông Hải đột nhiên hạ xuống, ở Hải Ngoại có một cô gái xinh đẹp tuyệt trần cưỡi gió đạp sương mù đến rồi hút hết vô số linh khí từ núi và biển, tựa như hố sâu không đáy. Các tiên nhân sợ hãi năng lực của nàng nên tập hợp lại g.iết chết nàng. Sau khi cô gái kia chết thì thiên lôi biển lửa liền ập đến xuống ở Trung Thổ, may mắn rất nhanh đã biến mất nên cũng không gây ra thương vong nặng nề.

Chuyện này đến rồi đi đột ngột, nước biển hạ xuống không quá ba ngày sau đã dâng đầy trở lại. Từ đó đến nay dường như không có chuyện gì kỳ lạ xảy ra nên trong cuộn trúc chỉ có một đoạn như thế thôi.
Bình Luận (0)
Comment