Thiên Hương Bách Mị

Chương 190

Lúc này, mặt trời đã lên cao, nước biển phía xa phản chiếu những tia nắng điểm vàng, những người Câu Anh cần cù đã bắt đầu ngày làm việc của mình. Mọi thứ vẫn như thường lệ, ngoại trừ sự xuất hiện của thiếu nữ mặc áo trắng kia.

Lôi Tu Viễn đi theo mấy người thôn dân một hồi lâu và lập tức nhìn thấy nàng. Cô nương này đứng bên giếng nước, hồi hộp cúi đầu chào từng người dân làng đi ngang qua bằng những từ Hải Ngoại bập bẹ vừa mới học được: “Xin chào, ngươi đã ăn gì chưa? Xin chào, ngươi đã ăn gì chưa?”

“Phép lạ” mà ngày hôm qua nàng thực hiện đã lan truyền khắp làng trong một đêm, bây giờ ánh mắt mọi người nhìn nàng đều có chút kính sợ, mặc dù vẫn cảnh giác như cũ, nhưng địch ý thì hoàn toàn không còn chút nào. Thôn dân bị nàng kéo lại chào hỏi lúc đầu còn sợ hãi, sau đó trở nên bối rối, cuối cùng mọi người im lặng lùi lại vài bước, không ai biết phải làm gì với nàng.

Lê Phi bỗng nhiên nhìn thấy Lôi Tu Viễn cách đó không xa. Hắn xõa tóc, y phục đang mở, cứ như vậy mà khoanh tay vô cảm nhìn nàng. Lê Phi vội vàng cười híp mắt chào hỏi: “Xin ăn, chàng chào chưa?”

Nói sai rồi! Các thôn dân bên cạnh không thể chịu nổi loại sai lầm này nên liên tiếp la ó. Lê Phi không hiểu chuyện gì đang xảy ra nên cứ nhìn xung quanh với ánh mắt thắc mắc, thế nhưng mọi người lại vội vàng tránh ánh mắt của nàng. Lôi Tu Viễn ở phía đối diện đột nhiên mở miệng nói câu gì đó khiến các thôn dân cung cung kính kính tản ra rồi trở lại bận việc riêng của mình, không còn vây quanh nàng xem nữa.

Lôi Tu Viễn từ từ đi về phía Lê Phi, ánh mắt nàng nhìn hắn lúc nào cũng sáng hơn bao giờ hết và hoàn toàn khác với cách thôn dân nhìn hắn. Có phải nàng vừa mới thức dậy đã vội vàng chạy xuống đây hay không? Hai chuỗi hạt châu pha lê bên tai nàng lúc ẩn lúc hiện và dây áo thì thắt rất lỏng lẻo. Bộ dạng nhếch nhác không chỉnh tề này nếu là người khác thì sẽ trông rất kỳ lạ nhưng với nàng thì lại trông thanh tú xen lẫn chút ngốc nghếch.

Hắn nhìn phía vai nàng, con Cửu Vĩ Hồ lúc nhỏ lúc to kia hôm nay không ngồi phía trên nữa. Lá gan nàng vậy mà lại lớn như thế, dám một mình chạy đến đây.

“Giếng là vật quan trọng, cung cấp nước uống và nước nấu ăn cho thôn dân mỗi ngày.” Lôi Tu Viễn đi đến bên cạnh nàng, chậm rãi nói. “Có ngươi đứng ở đây thì sẽ chẳng có ai dám tới lấy nước cả.”

Hắn đang nói gì thế? Lê Phi khó hiểu nhìn hắn, nàng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có lúc nàng và Lôi Tu Viễn không hiểu nhau. Nếu đã có thể nhớ được tiếng Hải Ngoại thì tại sao lại quên mất toàn bộ tiếng Trung Thổ?!

“…Chàng nói gì thế?” Nàng cười khan hai tiếng. Khi thấy Lôi Tu Viễn chỉ lẳng lặng nhìn mình mà không nói lời nào, nàng ngạc nhiên nói: “Không lẽ chàng thật sự không hiểu ta đang nói gì sao?”

Lôi Tu Viễn thấy nàng tiến lại gần mình, dây áo chưa thắt kỹ khiến cổ áo mở ra, để lộ làn da trắng như ngọc dưới cổ nàng. Hắn dời tầm mắt đi, xoay người muốn quay về thì tay áo đột nhiên bị nàng kéo lại, ngoại y rộng thùng thình cứ thế mà bị nàng kéo rách cả tay áo.

“Tu Viễn chờ một chút!” Lê Phi không nghĩ được nhiều như thế, nàng cứ theo thói quen giống như trước mà kéo hắn lại. “Trong cơ thể chàng nhất định có rất nhiều ám thương, còn có chiếc sừng đó nữa, phải nhanh chữa khỏi thôi…”

Lời còn chưa dứt, tay nàng đã bị ném đi, nàng có chút kinh ngạc khi nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Lôi Tu Viễn —— đúng rồi, nàng đã quá mức vui mừng và tự đắc rồi, kỳ thật hắn đã quên hết mọi chuyện rồi.

Lê Phi chậm rãi thu tay lại, mỉm cười với hắn: “Nếu chàng cảm thấy có chỗ nào không thoải mái thì nói với ta sớm một chút. Chàng yên tâm, ta rất thông minh, ngôn ngữ ở đây ta sẽ học được rất nhanh thôi.”

Lôi Tu Viễn vẫn không nói lời nào mà rời đi thật nhanh.

Lê Phi yên lặng nhìn bóng lưng của hắn hồi lâu. Bỗng nhiên có tiếng gió gào thét, Nhật Viêm nhỏ như ngón tay cái đáp xuống vai nàng, sau khi ngáp dài một tiếng thì nói: “Sao? Lại bị phớt lờ à?”

Lê Phi nhún vai một cái: “Không tới nỗi nào.”

Có lẽ vì rào cản ngôn ngữ nên chưa xuất hiện tình huốn hắn khiến người ta tức chết chỉ bằng một câu nói, nhưng nếu suy nghĩ kỹ thì từ khi gặp Lôi Tu Viễn đến nay thì hắn chưa từng nhìn nàng với ánh mắt lạnh lùng như vậy. Nàng vẫn luôn được hắn đối xử dịu dàng, cho dù là lúc bị bại lộ ở Thư Viện, cách hắn nhìn nàng cũng không như thế này.

Vậy mà trước kia nàng lại vì không biết Lôi Tu Viễn có thích mình hay không mà phiền não. So với bây giờ thì lúc đó trong mắt hắn có thể nói là cất giấu lửa bên trong.

Trái tim nàng vẫn còn ngừng lại vào lúc thiên lôi biển lửa ập đến, thiếu niên vẫn luôn so tài với mình đó đã giành chiến thắng bằng cách hy sinh không chút do dự. Nếu như có thể, nàng sẽ ôm hắn thật chặt, có làm hắn nổi da gà cũng chẳng sao, lời dễ nghe nào nàng cũng có thể nói, chuyện gì sến súa nào nàng cũng có thể làm.

Trước khi nàng kịp nhận ra thì thời gian đã thay đổi và nàng phải đối mặt với một người xa lạ đã quên mất quá khứ của mình. Nếu đã như vậy thì Lê Phi chỉ có thể giấu đi những cảm xúc nồng nàn mà dè dặt đến gần một con mèo hoang có thể xù lông bất cứ lúc nào, như lần đầu tiên gặp vậy, trông đợi hắn có thể thích mình thêm một lần nữa, mong mỏi hắn có thể nhớ lại tất cả.

Nhật Viêm lơ đãng liếm bộ lông yêu quý của mình và nói: “Nếu hắn vĩnh viễn không nhớ nổi thì sao? Ngươi muốn lãng phí cả đời ở nơi này sao? Theo ta thì ngươi cứ mâc kệ đi, nếu đã muốn nhớ thì sẽ nhớ lại thôi. Chúng ta đến nơi khác tham quan đi, Hải Ngoại rộng lớn như thế, cứ ở yên trên đảo nhỏ đầy kẻ ngu xuẩn này thì có ý nghĩa gì chứ!”

Lê Phi nhíu mày: “Ngươi suốt ngày chỉ biết nói mấy lời làm ta nản lòng mà thôi! Ta đang cố gắng hết sức để quyến rũ chàng ấy đây này!”

“Quyến rũ? Ngươi?” Nhật Viêm không chút khách sáo mà ha ha cười lớn. “Ngươi không có cái thiên phú ấy đâu, quên đi!”

“Vậy ta nên làm gì đây?” Lê Phi hít một hơi thật sâu. “Ta có thể làm gì đây? Ta sẽ không đi đâu cả.”

Nhật Viêm thấy hốc mắt nàng đều đỏ cả lên rồi thì trong lòng không khỏi thở dài. Mặc dù từ lúc nhỏ nàng đã luôn lo lắng về thân phận của mình, sau này lại bị người khác dùng mọi cách có thể để vạch trần, nhưng về khía cạnh tình cảm thì nàng gần như là thuận bườm xuôi gió. Tiểu quỷ Lôi Tu Viễn kia chưa từng bạc đãi nàng bao giờ, điều này ngay cả hắn cũng phải thừa nhận, nên khi phải chịu khổ một chút thì nàng đã khóc rồi.

Hắn cố ý hừ hừ cười nhạt: “Thì ngươi cứ kè kè bên cạnh hắn một trăm năm đi, làm một con sâu dai dẳng bám lấy một trăm năm ấy! Còn bày đặt quyến rũ nữa! Ai thích ngươi mới là không bình thường đó!”

Lê Phi bất đắc dĩ nhìn hắn: “Vậy theo ngươi thì ta phải làm sao bây giờ? Nhật Viêm ngươi là yêu, những chuyện này ngươi có hiểu không?”

Nhật Viêm tức giận và nhảy dựng lên, cả giận nói: “Lão tử mặc kệ ngươi! Tự mình suy nghĩ đi! Ta rảnh lắm hay sao mà quan tâm đến mấy chuyện nam nam nữ nữ phiền toái này làm gì!”

Lê Phi thấy thân hình nhỏ nhắn trắng như tuyết của hắn sắp bay đi xa thì vội la lên: “Ngươi đi đâu vậy? Dạy ta thêm mấy từ nữa đi, ta nghe không hiểu bọn họ đang nói gì cả.”

Nhật Viêm cũng không quay đầu lại: “Tự mình học đi! Ngươi cũng không phải là không có miệng!”

Lê Phi cạn lời mà nhìn hắn bay đi xa. Con hồ ly này sau khi phá vỡ phong ấn thì không thể kiên nhẫn chờ đợi thêm một khắc nào, suốt ngày lang thang khắp nơi.

Nàng nhìn xung quanh một lần. Thôn trang này rộng lớn lạ thường, mặc dù những thôn dân đi làm đồng qua lại thỉnh thoảng lén nhìn nàng nhưng cũng không tụ tập nhìn nữa. Lại nhìn về phía viện của Lôi Tu Viễn, cửa viện đóng chặt, nàng cảm thấy tốt nhất là không nên tiếp tục trêu chọc hắn thì hơn.

Nhìn thấy đối diện có mấy đại nương có vẻ ngoài hiền lành đang lấy nước, Lê Phi liền chỉnh lại y phục, đầu tóc, thân thiện bước tới, mở miệng chào hỏi: “Xin chào, mọi người đã ăn cơm chưa?”

Lôi Tu Viễn mở mắt ra, nhìn chằm chằm kiếm quang màu vàng kim trong tay, sau khi nhớ lại cách dẫn linh khí vào cơ thể, hắn như đột nhiên bừng tỉnh mà nhớ lại từng tiên pháp quen thuộc. Chỉ là linh khí ở đây mỏng manh, tuy linh khí ở Tĩnh núi mạnh mẽ hơn những nơi khác nhưng vẫn cảm thấy không đủ —— lẽ ra trước đó hắn nên chọn nơi nào có linh khí dày đặc hơn thì quá trình dẫn linh khí vào cơ thể đã không tốn công như vậy.

Ánh sáng của Kim hành linh khí chậm rãi tản đi, Lôi Tu Viễn thất thần trong chốc lát, vì lý do nào đó, hắn lại đột nhiên nhớ đến thiếu nữa mặc y phục màu trắng kia. Đã hơn nửa tháng từ sau khi nàng xuất hiện, viện của hắn đã trở nên yên tĩnh đến không ngờ, trước kia các thôn dân gần như ngày nào cũng có chuyện rắc rối mà tìm đến hắn, nhưng gần đây lại chẳng có ai đến gõ cửa.

Địa hình của Đảo Câu Anh này bằng phẳng, trên hòn đảo rộng lớn chỉ có một ngọn núi duy nhất là Tĩnh Sơn. Không khí trong núi mát mẻ, linh khí dồi dào đến không ngờ khiến cho bầy yêu phải tránh xa gần tăm dặm. Cũng chính vì vậy, Tĩnh Sơn đã trở thành thánh địa trong lòng của người Câu Anh, coi núi là một vị thần linh để che chở cho tất cả người dân Câu Anh.

Tuy rằng hắn giả làm Thần Sử được đối xử vô cùng kính trọng nhưng đồng thời cũng phải hy sinh tương ứng, chẳng hạn như biển thường xuyên có đại yêu mà các thôn dân không thể hàng phục điều khiển được khiến thôn dân không dám ra biển đánh cá và hắn có nhiệm vụ phải ra tay hàng yêu. Sau đó, nó phát triển đến mức việc lớn nhỏ gì trong thôn cũng đến làm phiền hắn, thậm chí có người trẹo chân cũng đến nhờ hắn giúp đỡ, đúng là khiến người khác không nói nên lời.

Đã lâu lắm rồi hắn mới được hưởng sự yên tĩnh như vậy, Lôi Tu Viễn vậy mà lại có chút không quen. Hắn đẩy cửu viện ra, nhìn thấy xa xa có rất nhiều người vây quanh không biết đang xôn xao bàn luãn chuyện gì đó.

Lôi Tu Viễn tiến lại gần mấy bước, bỗng nhiên một cơn gió thổi qua, một mùi thơm thoang thoảng lướt qua mũi, mùi này… là của nữ tử kia sao? Hắn vừa đi qua thì các thôn dân lập tức kính sợ nhường cho hắn một con đường, có người không ngừng nói với ánh mắt sáng ngời: “Thần Sử đại nhân! Nàng ta nói mình không phải là Sơn Thần nương nương, vậy nhất định là Sơn Quỷ dưới trướng của Sơn Thần rồi! Con Cửu Vĩ Hồ trước đó có phải là thần thú mà Sơn Thần nuôi dưỡng không?!”

Sơn Quỷ? Thần thú? Lôi Tu Viễn không rõ những ý nghĩ bất chợt hay thay đổi của những dân làng này là có đúng hay không. Ở giữa vòng vây của những người này, bạch y thiếu nữ kia cưỡi một con hung thú dữ tợn quái lạ đang chữa lành vết thương cho một thôn dân. Khi Lưới Trị Liệu phủ lên người kia, những vết thương nhỏ vụn gần như lành lại ngay lập tức khiến các thôn dân theo đó mà sùng bái hoan hô.

Lôi Tu Viễn thấy xung quanh còn có rất nhiều người bị thương chảy máu, không khỏi cau mày nói: “Đã xảy ra chuyện gì thế?”

Một người thôn dân nói: “Con mãnh thú kia không biết từ biển đến lúc nào, vừa đáp xuống đất đã óm lấy hai người. Mọi người đều lao lên đối phó nhưng có nhiều người bị thương. May mắn thay, Sơn Thần nương nương…. ồ, không phải, Sơn Quỷ cô nương có ở đây nên đã ra tay thuần phục con hung thú kia. Ngài nhìn xem, nàng ấy đang cưỡi con hung thú đó kìa, Sơn Quỷ cô nương còn biết trị thương nữa! Ta biết mà, nàng ấy tuyệt đối không phải là người xấu!”

Vẫn là dễ dàng tin người như vậy, Lôi Tu Viễn thầm bật cười.

Lê Phi không để ý đến Lôi Tu Viễn đã tới đây, nàng dùng Lưới Trị Liệu chữa thương cho thôn dân cuối cùng. Sau đó, nàng nhảy xuống rồi vung tay lên, con hung thú mà nàng đã cưỡi dường như bị một bàn tay vô hình nâng lên trước khuôn mặt kinh ngạc của các thôn dân.

“G.iết chết?” Nàng nóng lòng hỏi bằng tiếng Hải Ngoại không trôi chảy.

Khi mọi người thấy con hung thú đáng sợ kia dưới tay nàng còn ngoan ngoãn hơn cả mèo thì hợt cảm thấy thương hại, xua tay liên tục: “Không cần, không cần! Đuổi đi là được rồi!”

Lê Phi suốt nửa tháng qua cũng không phải đi lang thang trong thôn một cách vô ích, ít nhất nàng đã có thể hiểu được tám chin phần của những câu đơn giản nhất, lập tức thuận theo ý muốn của mọi người xua đuổi hung thú đi. Đột nhiên nhìn thấy Lôi Tu Viễn đứng ở cách đó không xa, ánh mắt nàng chợt sáng lên, cố gắng hết sức để chống lại sự kích động muốn chạy tới mà mỉm cười bước tới và nói bằng tiếng Hải Ngoại đứt quãng: “Chàng, chàng ra ngoài rồi?”

Lôi Tu Viễn nhìn đôi mắt sáng như pha lê của nàng, một lúc lâu sau mới nhàn nhạt đáp: “Ừ, đúng vậy.”

Dứt lời hắn xoay người rời đi, Lê Phi sửng sốt hồi lâu, đột nhiên hét lên: “Chàng vừa rồi mới nói tiếng Trung Thổ sao?! Chàng có thể hiểu được ta nói cái gì! Trước kia là chàng giả vờ không hiểu sao?!”

Đúng vậy.

Lôi Tu Viễn vẫn không quay đầu lại.

Lê Phi không quan tâm đến bất cứ thứ gì nữa, vội vàng tiến tới nắm lấy tay áo hắn, gấp gáp nói: “Chờ một chút, chờ một chút! Chàng rõ ràng là hiểu được tiếng Trung Thổ! Chàng, chàng có nhớ được điều gì khác nữa không? Ví dụ như ta là ai?”

Không có.

Lôi Tu Viễn vẫn không nói lời nào như cũ.

Lê Phi đuổi theo hắn hỏi một lúc lâu nhưng hắn chỉ giả điếc im lặng, lại giả vờ không hiểu tiếng Trung Thổ? Nàng chỉ có thể bất lực nhìn bóng lưng hắn, nói bằng tiếng Hải Ngoại vô cùng không trôi chảy: “Cái gì, cũng không, không nhớ ra sao?”

Lôi Tu Viễn cuối cùng cũng có phản ứng, hắn dừng lại quay đầu nhìn nàng, thấp giọng hỏi: “Tu Viễn là gọi ta sao?”
Bình Luận (0)
Comment