Thiên Hương Bách Mị

Chương 2

Tiểu Bổng Chùy lẳng lặng nhìn ông, thế nhưng trong lòng nàng không bình tĩnh đến vậy, trái tim trong ngực nàng đang đập rất mãnh liệt.

Nàng cho tới bây giờ chưa từng hiểu được cảm giác có phụ thân có mẫu thân là như thế nào. Từ nhỏ, nàng đã đi theo sư phụ chạy ngược chạy xuôi, nhìn thấy đứa nhỏ nhà khác đều có phụ mẫu bên người, đôi lúc cũng sẽ nhớ đến chính mình tại sao không có. Hiện giờ vừa biết được chính mình theo từ thượng nguồn trôi xuống, phụ mẫu có lẽ đã rất nhanh có thể biết được tin tức của mình, nàng cũng không biết cảm giác bây giờ trong lòng là gì.

Là cố ý vứt bỏ? Hoặc có thể là không? Nàng đoán không ra đáp án, trong đầu có loáng thoáng vài ý nghĩ bài xích, nàng vẫn không quá muốn biết chân tướng.

“Ta… Cha mẹ ta có khả năng đang ở trên thượng nguồn?” Nàng do dự mà mở miệng hỏi.

Sư phụ lại lắc lắc đầu, thở dài: “Ta mang theo ngươi tìm hai năm liền, mỗi nhà ta đều đã hỏi qua, nhưng vẫn không có tin tức gì. Ta đoán, có thể là cha mẹ ngươi đi ngang qua nơi đây bỏ ngươi xuống......”

Nói tới đây, ông bỗng nhiên cảm thấy được chính mình đã lỡ lời. Bị cha mẹ vứt bỏ, đối với một đứa nhỏ mà nói cũng không phải là chuyện vui vẻ gì, ông liếc nhìn Tiểu Bổng Chùy một cái, nàng vẫn là không có chút biểu tình gì, nhìn không ra đang nghĩ gì, ánh mắt đã có chút buồn bã. Tuy nói vậy thôi nhưng nàng vẫn để ý, dù sao vẫn là đứa nhỏ mười tuổi.

Sư phụ hi hi ha ha mà vỗ vỗ nàng: “Về sau ngươi lớn thêm chút nữa, có thể một mình đảm đương mọi chuyện vậy thì cũng có thể tự mình tìm phụ mẫu, có rất nhiều thời gian mà. Thêm nữa, vi sư cũng già rồi, chuyện tìm phụ mẫu của ngươi cũng không thể giúp được nhiều, về sau ngươi tìm đại sư huynh giúp ngươi cũng được.”

Hả? Tại sao lại có thêm một đại sư huynh?

Khuôn mặt như cương thi của Tiểu Bổng Chùy cuối cùng cũng có một tia cảm xúc. Hôm nay làm sao thế? Trong lòng quyết định công khai hết bí mật à? Nàng từ bao giờ lại có thêm một đại sư huynh?

“...... Đại sư huynh? Người trước kia còn thu nhận đệ tử?”

Sư phụ dương dương tự đắc mà khoe: “Đương nhiên rồi! Sư phụ tuổi lớn như vậy, bản lĩnh lại không nhỏ, sao có thể chỉ thu ngươi làm đồ đệ! Trước khi mang ngươi về, ta có thu nhận một đồ đệ rất lợi hại. Đại sư huynh so với ngươi thông minh hơn nhiều, phương thuật dạy một lần đã học được, chưa bao giờ phải dạy lần thứ hai.”

“Vậy huynh ấy hiện tại đang ở đâu?”

Bởi vì phương thuật đã học được cho nên đi ra ngoài một mình lưu lạc giang hồ sao? Nàng một lần cũng chưa từng gặp qua vị sư huynh này, thậm chí chính sư phụ cho đến bây giờ cũng chưa từng đề cập qua.

“Đại sư huynh ngươi cũng được coi như là kỳ tài ngút trời. Lúc nó lên mười tuổi ta không có đủ đồ vật để dạy, chính nó có cơ duyên gặp được tiên nhân nên hiện giờ hẳn là theo thầy khác học rồi.”

Kỳ tài ngút trời…. Theo thầy khác học…. Nghe thật giống như trong các truyền kỳ truyện ký, chẳng có chút chân thật nào cả. Tiểu Bổng Chùy hoài nghi mà nhìn sư phụ, kỳ thật so với những chuyện mà hôm nay lần đầu tiên nàng mới nghe qua, sư phụ hôm nay lạ lùng thao thao bất tuyệt mới càng khả nghi, ông cho đến bây giờ chưa từng nói nhiều như vậy.

“Nói nhiều như vậy nên miệng đã khô rồi.” Sư phụ nhổ thuốc lá trong miệng lên tảng đá, đứng dậy chỉnh lại đai lưng, “Tiểu Bổng Chùy, nấu cơm đi, sư phụ đói bụng.”

Không nói nữa sao? Nàng gật gật đầu, lại rút ra mấy củ cải hồi nãy vừa đào lên. Nếu như đều là đồ ăn, vậy thì làm canh củ cải cùng thịt kho tàu củ cải cũng được……

“Thịt kho tàu củ cải bỏ nhiều muối chút, sư phụ ăn mặn.” Sư phụ ở phía sau chậm rì rì mà giao phó.

“Vâng.”

Tiểu Bổng Chùy đẩy cổng tre của phòng bếp ra, thình lình sư phụ bỗng nhiên ở phía sau lại bảo nàng một tiếng: “Tiểu Bổng Chùy.”

“Làm sao?” Nàng quay đầu lại, thấy sư phụ đứng ở trước cổng tre cười tủm tỉm mà nhìn mình, nàng không biết chính mình có bị hoa mắt hay không mà thấy trong mắt sư phụ dường như có một tia không nỡ cực nhanh.

“À…. Không có gì.” Sư phụ cười cười. “Nấu cơm cẩn thận một chút, đừng làm bẩn quần áo mới mua.”

Thịt kho tàu củ cải này, Tiểu Bổng Chùy thả ba nắm muối vào, dường như có thể trực tiếp lấy làm dưa muối được luôn. Nàng múc một chén, đi đến phòng sư phụ, nhẹ nhàng gõ cửa: “Sư phụ, ăn cơm.”

Gọi liên tục ba lần nhưng trong phòng vẫn không có động tĩnh gì, đang ngủ chăng? Mấy lần trước, mỗi khi gọi ra ăn cơm, sư phụ đều mặc kệ có ngủ hay không mà lập tức chạy đến.

Nàng trong lòng cảm thấy có điềm chẳng lành, dự cảm càng lúc càng lớn, tuy rằng vừa rồi cũng có loại cảm giác này. Hôm nay sư phụ rất lạ, đột nhiên mua quần áo cho nàng, đột nhiên còn nói nhiều đến những chuyện trước kia mà chưa từng nói qua như vậy, khi nãy nàng cũng không nghĩ nhiều, chẳng lẽ….

Tiểu Bổng Chùy trong lòng âm thầm phát kinh, lập tức mở cổng tre ra, khói trong phòng tràn ngập tứ phía, cửa vừa mở ra, liền bị gió núi thổi mà tràn ra, nàng bỗng chốc bị khói vây quanh, mắt bị thổi cay đến đau, liên tục ho khụ khụ.

Lúc lâu sau, khói bị gió thổi tản ra, Tiểu Bổng Chùy chậm rãi đi vào phòng. Bên trong trống không, chỉ có một cái giường, sư phụ vừa nãy còn muốn ăn cơm đã không thấy bóng dáng đâu.

“...... Sư phụ?” Nàng cúi đầu kêu một tiếng, nhưng chẳng có ai trả lời.

Làn khói này nàng cũng không xa lạ gì, đây là Thuật Độn Thân của sư phụ. Triệu hồi ra một màn khói che tầm mắt, mà người có thể trong thời gian ngắn có thể độn thổ ngàn dặm chỉ có thể là sư phụ, ông tinh thông thuật này nhất vì ông đã dùng thuật này lừa bao nhiêu người mình là thần tiên sống. Nàng chỉ là không thể tưởng tượng được ông sẽ dùng thuật này trong nhà, nhưng người hiện giờ đang ở đâu? Độn thổ đến ngàn dặm ở ngoài sao?

Lòng Tiểu Bổng Chùy chậm rãi trùng xuống. Lần đầu tiên, cảm giác bối rối chợt vây lấy nàng khiến nàng không biết làm thế nào.

Nàng bỏ lại bát cơm, chạy như điên đi ra ngoài, chạy quanh sân tìm một vòng, thậm chí còn đến giếng xem, nhưng nơi đó đương nhiên là không có ông rồi.

Sư phụ đâu? Sao đột nhiên không thấy nữa?

Tiểu Bổng Chùy thở hồng hộc mà chạy vào trong rừng tìm một vòng, nhưng cuối cùng vẫn phải chán nản trở lại gian nhà gỗ kia của sư phụ, mờ mịt nhìn quanh bốn phía —— trong phòng sư phụ ngoại trừ cái giường ra cái gì cũng không có, tấm trải giường tối hôm qua nàng giặt sạch sẽ, mặt trên bằng phẳng, cũng không có dấu vết của người từng ngủ qua.

Phía đầu giường đặt một cái tay nải màu xanh bằng vải bố, nàng nhận ra được đó là vật mà sư phụ thường dùng khi ra ngoài. Tay nải tròn vo, dường như chứa đầy đồ vật bên trong.

Âm thanh xung quanh đột nhiên dừng lại, Tiểu Bổng Chùy giật mình bừng tỉnh. Nàng chậm rãi mở tay nải ra, bên trong lăn ra mấy thỏi bạc trắng, dưới mấy thỏi bạc là một tấm vải xanh ngọc dính vết máu chưa rửa sạch, đè lên một phong thư.

Mở phong thư ra, chữ ở mặt trên rồng bay phượng múa, đúng là chữ của sư phụ, nét mực còn chưa khô.

[Tiểu Bổng Chùy, củ cải để cho ngươi ăn, ăn nhiều một chút, ăn no mới có sức khỏe chạy đi. Bạc là sư phụ mấy năm nay trộm tích góp được, cho ngươi mấy thỏi làm lộ phí, ngươi ngốc muốn chết, sư phụ dạy cái gì cũng không hiểu, thật là làm người ta lo lắng. Sư phụ có một số việc phải rời khỏi đây, không thể nào mang ngươi theo, mang theo tiền đi tìm đại sư huynh của ngươi đi. Trong lá thư có đính kèm bức họa của đại sư huynh ngươi đó, nó hiện giờ đang bái sư ở Vô Nguyệt Đình. Bản lĩnh của ngươi rất tốt, chắc chắn có thể tìm ra nó. Miếng vải dính máu kia, chính là tã lót năm đó của ngươi, vết máu trên đó cho dù có dùng cách nào cũng không thể tẩy sạch, để lại cho ngươi làm vật kỷ niệm đi, còn chuyện tìm phụ mẫu kia không cần phải gấp gáp vì thời gian còn dài. Tiểu Bổng Chùy, ngươi tuy rằng là một đứa nhóc nhưng sư phụ tin ngươi có thể dựa vào chính mình, chăm sóc cho mình thật tốt như một đại nam nhân. Thế nhưng cũng đừng coi mình là thật sự là nam nhân, nữ nhi phải cười thật nhiều lên. Ngươi chưa bao giờ cười cả, sư phụ thật lo lắng ngươi sẽ chẳng bao giờ cười được.]

Chữ viết đột nhiên dừng lại, đến viết thư từ biệt mà ông cũng cẩu thả như vậy, ngừng lại đúng chỗ khiến lòng người trống rỗng.

Tiểu Bổng Chùy cảm thấy cổ tay phát run, buổi sáng nàng còn nghĩ đến việc chính mình học phương thuật không tốt, nếu sư phụ “đi trước”, một mình nàng làm sao để sống. Không nghĩ tới ngày này lại đến nhanh như thế, sư phụ không phải “đi trước” mà là không nói gì mà đã đi rồi, bỏ lại nàng một mình.

Nàng bỏ qua tờ giấy viết thư, rút ra một tờ giấy khác trong phong thư, đó là một bức tranh vẽ hình người, nhưng ngũ quan đều vẽ lệch cả, nhìn buồn cười cực kỳ. Sư phụ còn cố ý chú thích thêm một câu “Đại sư huynh đại khái nhìn như vậy.”

Nàng “Xì” một tiếng, nàng tức đến buồn cười, ai nói nàng không biết cười? Lão già chết tiệt.

Cười xong, bỗng nhiên có cảm giác như mới từ trong mộng tỉnh dậy, trong mắt như có kim châm, nàng cho dù làm cách gì cũng không thể nào nhịn xuống, từng giọt nước mắt rơi xuống, làm nhòe nét mực, bức họa hình người kia nhìn càng buồn cười hơn.

Tại sao? Cho dù ông có chuyện gì quan trọng, nàng có thể cùng sư phụ đi; cho dù nàng ngốc muốn chết vì thế nào cũng không thể nào học được phương thuật, nàng có thể ở nhà chờ mà. Ông phải đi, vì sao không làm dứt khoát giống như chẳng có chuyện gì mà đi đi? Lộ liễu mà cho mua cho nàng quần áo, tiết lộ thân thế của nàng, lại còn kể cái gì mà đại sư huynh, đến heo còn phát hiện ra là mọi chuyện đều không đúng! Tại sao để lại thư cho nàng? Từ nhỏ đến bây giờ đến một văn tiền ông cũng chưa từng đưa cho nàng, tại sao bây giờ lại cho nàng tiền? Tã lót ông đã giữ mười năm, chuyện phụ mẫu của nàng ông cũng chưa bao giờ nói tới, tại sao lúc này còn muốn trả lại tã lót cho nàng?

Nàng nhớ đến mười năm nay, lão già này keo kiệt vô cùng, lòng dạ hẹp hòi, tính tình cổ quái, hỉ nộ vô thường, là lão già chán ghét lại tùy hứng. Đến thời điểm bỏ đi cũng tùy hứng như vậy, thật là khiến người khác bực mình.

Tiểu Bổng Chùy hung hăng mang tay nải ra bên ngoài, thình lình bạc rơi trên chân, nàng đau đến mức hít một ngụm khí lạnh, băng bó chân nửa ngày cũng không có cách nào đứng lên. Trên người vẫn là bộ váy mới sư phụ nàng mới mua cho, trên góc váy còn thêu phong lan. Nàng đau đến nước mắt lưng tròng, dường như không kìm được nước mắt, làm ướt cả bộ váy mới. Khóc rồi lại khóc, không biết tại sao đã biến thành gào khóc, nàng khóc đến thở gấp cả lên.

Nàng thậm chí không muốn biết chính mình vì lý do gì mà khóc, là vì trên chân đau nhức sao? Có lẽ, là do thời gian mười năm cùng sư phụ, dài như vậy lại biến thành nước trôi nhanh đến thế.
Bình Luận (0)
Comment